• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu đã về nhà chưa?”

Khi nhận được tin này, Bùi Gia Mạt đang đứng ở hành lang ánh sáng yếu ớt, mở cửa bằng chiếc chìa khóa rỉ sét rồi bước vào nhà.

Đứng ở cửa như thường lệ, cô nói, “Con về rồi’’ 

Cho dù không có ai trả lời, cô cũng không quan tâm, chỉ giơ tay bật đèn trong phòng khách lên. 

“Em đang ở trong nhà” Cô trả lời Cố Quyết.

Chẳng bao lâu sau, anh hỏi: “Cậu bị dính mưa à?”

Bước vào phòng ngủ, Bùi Gia Mạt ngồi trước chiếc bàn cũ chật hẹp, kéo cổ áo xuống, nâng điện thoại lên rồi chụp ảnh rồi gửi cho Cố Quyết. 

Làm xong tất cả thứ này, cô đặt điện thoại xuống rồi bước vào phòng tắm.

Cố Quyết trên đường về nhà thì nhìn bức ảnh này, anh đang đẩy mở cổng nhà ra, vừa mở điện thoại thì dừng lại hoàn toàn. 

Trong ảnh cô gái mặc áo đồng phục học sinh không lộ mặt, lớp vải ướt đẫm nước mưa dán vào đường viền vai và cổ dọc xuống, ôm chặt lấy bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của cô gái. Bởi vì cổ áo quá thấp, anh thậm chí có thể nhìn thấy ren trên mép đồ lót của cô gái là màu trắng tinh, trong ánh sáng mờ ảo trông có vẻ dịu dàng và động lòng người.

Anh nhớ lại nụ hôn nửa giờ trước

Nụ hôn khiến anh choáng váng và tim đập thình thịch. 

Nắm chặt điện thoại, đợi đến khi vào phòng ngủ anh mới gửi tin nhắn trả lời cho cô: [Cậu nhớ sấy khô tóc bị ướt đấy.]

Bùi Gia Mạt bước ra khỏi phòng tắm, lăn lộn trên giường với toàn thân ướt đẫm, cầm điện thoại lên mỉm cười.

Cô cắn môi, ấn từng chữ một: [Cố Quyết, anh ngọt thật đấy. Mùi vị nụ hôn của anh khiến em nhớ đến lần đầu ăn kem lúc nhỏ ghê.]  

Cố Quyết không trả lời

Một thời gian dài trôi qua mà không có câu trả lời. 

Bùi Gia Mạt: [Lại bơ em rồi!]

Nửa giờ sau—

[Tôi không bơ cậu.]

Cô bất mãn phàn nàn: [Anh không trả lời tin nhắn em.]

Sau vài giây, anh nói: [Tôi không biết phải nói gì.]

Bùi Gia Mạt cảm thấy bất lực vì anh dầu muối đều không ăn, lướt dòng icon gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo đang khóc.

Rất lâu sau, Bùi Gia Mạt đợi năm phút thì cửa sổ trò chuyện liên tục “đang nhập” xuất hiện rồi biến mất

Chờ câu trả lời của anh.

Hơn nữa, suy nghĩ của anh trong lúc cân nhắc lời nói, điều này cũng khiến Bùi Gia Mạt tò mò.

Tuy nhiên, khi tin nhắn hiện lên chỉ có ba câu.

Cố Quyết nói: “Cậu đừng khóc.”

Bùi Gia Mạt nằm trên giường, tưởng tượng ra giọng điệu vừa vụng về vừa dịu dàng của Cố Quyết khi anh nói câu này. 

Đột nhiên cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, nên cô gọi điện cho Cố Quyết hỏi: “Trước khi đi ngủ, anh có thể nói chuyện với em một lát được không’’. 

Cố Quyết sững sờ một hồi, nói: “Được.” 

“Anh đã nghĩ ra ba câu hỏi mà trước kia em đã nói chưa?”

“Chưa’’ Tâm trí anh toàn hỗn loạn, anh còn chưa thoát khỏi nụ hôn đầu tiên bất ngờ kia.  

Cảm thấy sự im lặng tẻ nhạt kia sắp xảy ra, cô lại nói tiếp: “Vậy anh tùy tiện hỏi em câu gì đi, không tính phạm vi 3 câu kia đâu’’. 

Sự hoảng loạn và tò mò từ đáy lòng hiện lên trong đầu, Cố Quyết ho nhẹ hỏi: “Sao cậu lại hôn tôi vậy?”

“Là anh nói mà, anh nói chưa hôn bao giờ cũng chẳng biết mùi vị hôn như nào, cho nên em nghĩ em làm thử cho anh xem’’. 

Cố Quyết hết cách với cô luôn. 

Tắt đèn trong phòng ngủ rồi nằm xuống giường.

Anh nghe cô nói tiếp: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

Sau vài giây im lặng, “Biệt danh của cậu có phải là bùa hộ mệnh sức mạnh cho số mười một không?”

Cô gái nằm trên gối, lười biếng trả lời: “Đúng” 

“Tại sao cậu lại sử dụng biệt danh đó?”

“Anh đoán xem. “

Anh thật sự suy nghĩ rất lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Sinh nhật cậu là vào tháng 11.” 

Cô không nhịn được cười: “Không, sinh nhật em là cuối năm. “

“À”. Anh hạ ánh mắt xuống, nhớ tới ngày sinh nhật của cô. Anh muốn tiếp tục hỏi, nhưng anh nghe thấy cô gọi tên mình, anh nhẹ nhàng trả lời, “Hmm.” 

“Hôm nay em rất thích màu áo thun của anh……”

“Em thích đến nỗi em muốn làm bẩn nó rồi để nó dính đầy nước giữa chân em’’. 

Cố Quyết lại im lặng.

Im lặng lan rộng.

Bùi Gia Mạt nghe hơi thở chậm rãi của anh thì nhớ lại nụ hôn tối nay.

Chàng trai ấy hung dữ như thế, lúc đang hôn anh chỉ nhẹ nhàng dùng tay ôm chặt cô vào vì sợ cô bị đám đông chen ngang. 

Dịu dàng và dung túng cho tất cả các hành vi thái quá của cô.

Trong trường hợp này, anh phát hiện ra cô đang làm chuyện như này, chắc chắn anh ấy cũng sẽ không tức giận.

Có một âm thanh nhỏ khi vải bị cọ xát.

Những ngón tay của cô giờ đang đút vào lỗ nhỏ ướt át và nóng bỏng để thực hiện trò chơi mới. 

Sẽ sướng hơn nếu được thay thế bằng ngón tay của anh

Chỉ tưởng tượng thôi mà lỗ bím cô rỉ ra nhiều nước hơn, những ngón tay mảnh mai bị vách thịt bên trong cắn chặt, không thể dễ dàng đưa vào sâu hơn. 

Cô cong ngón tay thon dài của mình ngoáy tròn tròn vào viên thịt đang nhô lên, cô không dám đi vào quá sâu mà tưởng tượng mình bị anh banh rộng hai chân ra làm thật mạnh. 

Đắm chìm trong dục vọng và không thể kiểm soát bản thân, liệu anh có còn dịu dàng nữa không? Hay anh ấy sẽ nói những lời thô tục rồi khiến cô khóc không thương tiếc? 

d*m thủy chảy ra ngày càng nhiều, gần như sắp tràn xuống chân và giường.

…..

Thấy đầu dây bên kia không lên tiếng nữa, Cố Quyết còn tưởng rằng cô đã ngủ rồi.  

Cho đến khi anh nghe thấy cô ở đầu bên kia điện thoại bắt đầu thở hổn hển, như thể xuyên qua mưa và sương mù, nhẹ nhàng, nóng bỏng.

Nhưng không biết cô lúc này đang không nhịn được mà cau mày, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, vô tình đụng đến miệng huyệt, đầu óc cô trống rỗng, dục vọng như làn sóng triều mang theo nước dâm tuôn ra.

Giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, cô bắt đầu gọi tên anh: “Cố Quyết…… Cố Quyết à…..”

Cô siết chặt lòng bàn tay trong cơn đê mê kéo dài không thể kiểm soát, đôi chân trở nên bủn rủn.

Cố Quyết bị giọng nói này làm cho đầu nóng lên, sững sờ một hồi, anh đột nhiên tỉnh táo lại:

“Cậu đang làm gì thế?”

Giọng nói đột nhiên cao lên của anh dường như khiến người đối diện sợ hãi, cô ngừng thở hổn hển, thấp giọng nói có hơi uất ức “Em đang thủ dâm nghĩ đến anh.” 

Cô thẳng thắn đến mức Cố Quyết không biết nói gì.

Đầu anh bắt đầu ù ù. 

“Cậu, sao có thể ……” Anh muốn khiển trách, nhưng sau khi do dự hết lần này đến lần khác, anh cảm thấy mình không đành lòng nên  phải thấp giọng nói: “Con gái không được làm như thế” 

Không thể tự an ủi khi nghĩ về anh mà anh không biết, càng không thể kêu lên trong điện thoại. 

Cố Quyết nhìn dưới háng mình sắp không khống chế được, dương v*t khủng gần như sắp chọc thủng quần ngủ của anh. 

Bùi Gia Mạt dựa vào giường, cô rút ngón tay thon dài ra khỏi cái tiểu huyệt co thắt sau khi đạt cực khoái, nước dâm chảy khắp ga giường.

‘’Em xin lỗi, em không kiềm chế được’’ Cô thì thầm nói

Rồi nói tiếp: “Anh đừng ghét em’’. 

Trong bóng tối, anh khẽ thở dài nói: “Tôi không ghét cậu’’. 

Một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng vải sột soạt, Cố Quyết nghĩ mình phải đi thay quần ngay lẹ. 

Khi chút âm thanh cuối cùng ở đầu dây bên kia cũng bị che giấu, Cố Quyết loạng choạng nói: “Vừa rồi …… Cậu có sướng không?’’ 

“Sướng lắm……” Cô làm chuyện xấu kéo chăn bông bên cạnh che mặt lại, nhẹ giọng nói.

Anh mỉm cười. 

Nhếch môi, trong lòng lại rối bời.

Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Cậu ngủ sớm đi nhé”

“Vâng’’ Cô đột nhiên trở nên rất nghe lời, giọng nói mềm mại vang lên như hôn lên tai anh: “Anh trai à, ngủ ngon nhé.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK