Vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cô ta.
Khi được hỏi điều ước sinh nhật của là gì, cô ta chạy vòng qua chiếc bàn dài đến bên cạnh Quý Gia Xuyên, vòng tay qua cổ ông ta, ngọt ngào nói: “Con muốn được bố yêu con mãi mãi ạ.”
Cô con gái hôn lên má người bố rồi nói trước mặt mọi người: “Chỉ yêu mình con thôi ”
Sự căm ghét ban đầu của Bùi Gia Mạt đối với Quý Tư Nguyệt bắt đầu nảy sinh từ ngày đó.
Cô nhớ ngày hôm đó sau khi Quý Tư Nguyệt nói xong câu ấy, chỉ trong vài giây, tất cả nụ cười trên khuôn mặt Bùi Nhân đều đông cứng lại.
Cô có thể nhịn tính khí nóng nảy không kiềm chế gì của Quý Tư Nguyệt, nhưng cô không thể chịu đựng được cô ta khiêu khích Bùi Nhân.
“Chúng ta chẳng nợ gì cô ta cả”
Bùi Gia Mạt đã bao lần yêu cầu Bùi Nhân rời khỏi ngôi nhà này, nhưng đều bị từ chối không có ngoại lệ.
Cô biết Bùi Nhân không Quý Gia Xuyên, bà chỉ là không muốn quay lại cuộc sống cũ mà thôi.
Bà không muốn quay trở lại nơi chật chội, tù túng, tràn ngập bầu không khí ẩm ướt và ngột ngạt. Bà không muốn nuôi con gái một mình.
Bùi Nhân quá mệt mỏi. Mà Quý Gia Xuyên chính là sự lựa chọn tốt nhất của bà.
Cho nên.
Bùi Gia Mạt không muốn làm mẹ xấu hổ nữa.
Tất cả những gì cô có thể làm là chịu đựng ngày này qua ngày khác.
Trong một ngôi nhà xa lạ, cô bắt đầu trở nên im lặng.
Tất cả những gì cô có thể làm là học
Vùi mình vào một biển câu hỏi bất tận là cách duy nhất cô có thể hạnh phúc.
Quý Gia Xuyên vẫn rất tốt với cô.
Nhưng lòng tốt đó hoàn toàn khác với tình yêu của ông ta dành cho Quý Tư Nguyệt.
Đó là một lời nịnh hót có chủ ý, một sự ấm áp khi đối mặt với người ngoài.
Chỉ cần một chút nịnh hót và dịu dàng cũng đủ khiến Quý Tư Nguyệt ghen tị đến phát điên.
Cuối cùng, vào một buổi chiều mùa xuân năm đó.
Quý Tư Nguyệt xé bảng điểm hạng nhất của cô trước mặt cả gia đình.
Chỉ vì Quý Gia Xuyên khen ngợi cô, “Gia Mạt giỏi lắm”
Quý Tư Nguyệt vô cùng khó chịu.
Cô ta làm chuyện đó suốt
Không kiêng nể gì mà giở thói bệnh công chúa trước bặt bất kì ai trong bất kỳ dịp nào.
Tuy nhiên, lần này Quý Gia Xuyên không nuông chiều cô ta nữa, ông ta kéo tay cô ta đang sắp đập vỡ đồ đạc, bảo cô ta đi xin lỗi em gái.
Đương nhiên cô ta sẽ không thèm nói.
“Nhà này là của con, mỗi đồng tiền bố kiếm được đều là của con. Con là con gái bố mà. Hai mẹ con này sống ở đây như ăn bám, toàn bộ đều dùng của con. Giờ bố mang họ về đây để đè đầu cưỡi cổ con hả?” Cô ta không thể kiềm chế được sự tức giận trong lời nói của mình. Sự bối lo sợ nghi hoặc và bất an rõ rệt này khiến cô ta trông không hề giống một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Cuối cùng Quý Gia Xuyên không nhịn được nữa, im lặng nhìn cô ta, cuối cùng chỉ nói: “Con lại phát điên nữa rồi.”
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của cô ta, cô ta khẽ nghẹn ngào: “Bố……”
Trong im lặng
Bùi Gia Mạt cúi xuống nhặt từng mảnh vụn rải rác trên mặt đất.
Đứng thẳng dậy và bước đến chỗ cô ta.
Đôi mắt điềm tĩnh của cô gái mười bốn tuổi như mặt hồ chết dưới ánh trăng đêm.
Cô đối mặt với ánh mắt căm hận, nhẹ nhàng nói: “Quý Tư Nguyệt, điểm số của tao sẽ không thay đổi chỉ vì mày xé đống giấy này, mày hiểu không?”
Quý Tư Nguyệt đứng tại chỗ, cảm giác như bị tát một cái thật mạnh.
Bùi Gia Mạt có khả năng như vậy.
Thật dễ dàng để khơi dậy ngọn lửa bấy lâu nay trong lòng cô ta.
Ngoài cửa sổ mưa rơi, trong nhà im lặng.
Người dì xa lạ bước tới nắm lấy cánh tay của Bùi Gia Mạt.
Muốn giảng hòa ổn thỏa: “Gia Mạt à, đừng nói nữa. Đi xin lỗi chị gái rồi quên chuyện đó đi cháu.”
“Xin lỗi ư?” Bùi Gia Mạt mỉm cười.
Đi vòng quanh nhà rồi lên hành lang đến phòng Quý Tư Nguyệt.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đi giày luôn bước lên giường của Quý Tư Nguyệt, lấy chiếc cúp giành được trong một cuộc thi piano quốc tế trên bàn cạnh giường ngủ của cô ta.
Trước mặt mọi người, cô giơ tay lên đập nát nó.
Những mảnh vỡ vương vãi bắn tung tóe trên tường.
Mặt đất hỗn loạn.
“Quý Tư Nguyệt, đây là cách tao xin lỗi mày. “
–
Cuối ngày hôm đó, cô nhận được một cái tát từ Quý Tư Nguyệt.
Khuôn mặt cô lập tức trở nên đỏ bừng và sưng tấy.
Cô không cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô đóng sầm cửa lại rồi bỏ chạy mà không thèm nhìn lại.
Bùi Nhân cầm ô đuổi theo cô.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ẩn mình trong màn mưa phía xa. Trong chớp mắt, cô đã biến mất vào góc đường.
Cơn mưa dày đặc ập vào người cô, làn gió mùa thu xuyên qua chiếc váy mỏng của cô, nhanh chóng lan dọc theo tứ chi.
Xe buýt chạy một đoạn ngắn đến thành phố dừng lại giữa chừng, Bùi Gia Mạt đứng dưới mưa, sững người một hồi rồi đi về phía trước.
Rời khỏi đây.
Cô chỉ muốn thoát khỏi đây.
Xe buýt chầm chậm rời khỏi khu biệt thự, vụng về len lỏi qua dòng xe cộ trong thành phố.
Cô gái nhỏ dựa vào cửa sổ, bóng đèn hai bên đường chiếu vào, vuốt ve khuôn mặt cô một hồi, nhấp nháy chập chờn.
Mưa kéo đến với dòng nước nặng hạt.
Cô xuống xe ở một sân ga quen thuộc.
Đi bộ dọc theo bờ sông.
Cống thoát nước hai bên ngõ ngập đầy nước thải, ngập dưới chân người đi bộ do mưa lớn.
Bùi Gia Mạt đến nơi cô từng sống, cả người ướt sũng.
Trời đã tối, ngoài hiên có thể nghe thấy tiếng nồi chảo gáo bồn va chạm nhau.
Bà cụ ngồi trong sảnh nhìn thấy cô bèn gọi: “Gia Mạt, sao con lại ở đây?”
Cô giơ tay phủi nước mưa trên mặt, “Con muốn về nhà.”
Chiếc radio cũ phát ra tiếng lảm nhảm, thay đổi âm điệu, giống như buồn bực than vãn.
Cô vừa bước lên cầu thang.
Âm thanh dừng lại.
Cô nghe thấy – “Về nhà ư? Cháu làm gì có nhà nữa?”. Bà cụ cầm quạt nói bằng tiếng địa phương: “Căn phòng trên tầng của mẹ cháu đã có người thuê từ lâu rồi.”
Trời càng lúc càng tối, mưa lớn vẫn chưa tạnh.
Cuối cùng cô cũng lên chuyến xe buýt quay về, để đôi mắt dần chìm đắm trong biển ánh sáng mờ ảo.
Bùi Gia Mạt không có nơi nào để về nữa.
Sau khi xuống xe, cô một mình lang thang dạo quanh các biệt thự.
Cuối cùng, cô tìm được một chỗ yên tĩnh và ngồi xổm dưới tán cây để trú mưa.
Từ đây cô có thể nhìn rõ nhà chú Quý.
Những ánh đèn chiếu xa xa trong cơn mưa đêm.
Vẫn chưa đến lúc để buồn. Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ trong đống cỏ khô bên cạnh cô.
Ẩn mình trong tiếng mưa, không thể nghe rõ.
Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng đi tới mở bụi cây ra, có một con mèo bị thương co lại trong góc run rẩy.
Cô không dám nhúc nhích, chỉ nhìn thấy máu bắn khắp nơi kéo theo mặt đất, hòa vào trong cỏ.
Là một con mèo đã bị tra tấn đến chết, hơi thở còn đang thoi thóp.
Cô lấy hết can đảm đưa tay chạm vào bộ lông ướt do mưa và máu của nó.
Khi không thấy có chống cự nào, cô bế mèo con lên và bảo vệ nó trong vòng tay.
Cơn mưa lớn trên đầu chợt tạnh hẳn.
Bùi Gia Mạt 14 tuổi quay đầu lại.
Vào cơn mưa lớn ngày hôm đó, cô đã gặp Cố Quyết
Chàng trai đội mũ lưỡi trai cầm ô, khuôn mặt mờ ảo ẩn trong bóng tối.
Anh đưa chiếc ô về phía cô, đôi vai rộng của anh lập tức ướt đẫm, ánh mắt rơi vào cánh tay cô.
“Có chuyện gì thế?” Một giọng nói dịu dàng vang lên trong màn mưa đêm.