Trong giờ học buổi sáng, Bùi Gia Mạt nằm bò trên bàn, quay mặt ra cửa sổ. Cơn mưa phùn vẫn tiếp tục, cô nhìn vào cửa sổ kĩ cũ nhuộm màu nghĩ cô nhất định phải làm gì đó.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Các trường học ở phía Nam thường có hành lang dài, từ lớp 1 đến cuối hành lang phải mất hai phút đi bộ.
Tuy nhiên, trong hai phút ngắn ngủi này, Bùi Gia Mat sẽ có ảo tưởng rằng trái tim cô đã đập 10.000 lần.
Chàng trai quanh năm ngồi trong góc hiển nhiên là vừa mới tập thể dục, sau gáy có một lớp mồ hôi mỏng, tĩnh mạch nhô lên trong tay, có hơi đáng sợ khiến tim cô đập thình thịch
Bước chân Bùi Gia Mạt chậm lại, cô miễn cưỡng nhìn đi chỗ khác.
Hôm nay anh mặc chiếc áo phông màu xám đậm, màu sắc ái muội, chỉ cần bị dính chút dịch cơ thể liền trông có vẻ rất dâm mỹ.
Trong giờ toán, Bùi Gia Mạt cúi đầu xuống, đầu bút dừng lại khi đang tính toán câu hỏi lớn cuối cùng trong bài kiểm tra.
Không ai có thể nghĩ đến một học sinh top đầu với vẻ lãnh đạm thường ngày lại đang tưởng tượng ra cảnh bị chàng trai mà mình yêu thầm cởi hết quần áo rồi đè hôn ở cửa sau lớp, cô muốn dương v*t khủng của anh đâm mạnh vào bím mình, quy đầu thô to thiếu nghị lực đâm sâu vào, hai người thở hổn hển lăn lộn tới mức nước dâm chảy ra từ chỗ giao hợp của hai người bắn tung tóe.
Cô muốn ngồi trên đùi anh, muốn dùng lỗ bướm ướt át cọ cọ dương v*t của anh, cô muốn anh ôm cô thật chặt và làm một cách dịu dàng.
Không thể duy trì nhịp thở bình thường, Bùi Gia Mạt nhanh chóng làm xong câu hỏi cuối cùng rồi xin phép giáo viên đi vệ sinh.
Bước vào căn phòng cuối cùng rồi khóa cửa lại.
Cô nhấc váy đồng phục mùa hè lên, dùng ngón tay trắng nõn và mềm mại nhẹ nhàng móc mép quần lót kéo xuống đến chân, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Gửi cho Cố Quyết ——
[ Em muốn làm bẩn áo phông của anh. ]
Đêm đó, Cố Quyết nhận được tin nhắn của cô——-
[ Anh đã nhìn thấy ảnh của em chưa? ]
Cuối cùng, Cố Quyết quyết định trả lời hai từ không dấu chấm câu: [Xóa]
Cô bối rối gửi dấu chấm hỏi: [?]
Anh kìm nén cơn tức giận, trả lời từng chữ: [Tôi đã xóa ảnh rồi, sau này cậu đừng gửi nữa.]
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó giọng nói vang lên: [Tại sao? Anh không thích à?] Không có trách móc hay tức giận, cô chỉ hỏi thẳng.
Cố Quyết không ngờ cô gái này táo bạo như vậy. Trong bức ảnh được gửi là quần lót ướt đã tụt xuống ở trên đôi chân trắng nõn và đầy đặn của cô gái.
Trong giờ giải lao ồn ào, anh cảm thấy một sức nóng khó tả trên mặt, mặc dù anh đã xóa ngay luôn rồi nhưng dục vọng trong bức ảnh vẫn luôn đọng lại trong tâm trí anh.
Bên ngoài trời vẫn mưa, không khí tràn ngập ẩm ướt nóng nực kéo dài. Cố Quyết đi đến bên cửa sổ, hít sâu một hơi nói với cô: [ Vùng riêng tư của con gái không thể tùy tiện gửi cho người khác.]
Anh dừng lại rồi nói tiếp: [Nếu tôi là kẻ xấu làm lộ ảnh của cậu thì sao?]
Cô trả lời rất nhanh, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, có hơi khẩn trương không thể che giấu: [Nhưng anh không phải là người xấu mà]
Cố Quyết mở cửa sổ ra, trong nháy mắt mưa lớn trút xuống, gió oi bức mưa nóng bao phủ màn đêm dày đặc gián đoạn suy nghĩ của anh.
Im lặng một hồi, anh bắt chước cô gửi voice.
[Sao cậu biết tôi không phải người xấu?]
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và trầm, giống như mưa tan trong gió đêm, đánh vào trái tim Bùi Gia Mạt
Cô đột ngột dừng lại, tim đập nhanh.
Nhưng giây tiếp theo, cô nhận được tin nhắn này: [Cậu vẫn còn trẻ, đừng làm những chuyện như vậy nữa. Khi nào cậu trưởng thành, cậu sẽ gặp nhiều chàng trai tốt hơn.
Đến lúc đó, cậu sẽ hối hận về hành vi thiếu suy nghĩ của mình.
Nếu cậu cảm thấy áp lực, cậu có thể nói với bạn bè hoặc gia đình những gì đang xảy ra. Đừng tùy tiện tin tưởng một người lạ.]
Năm cuối cấp 3, mọi người sẽ cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, anh có thể hiểu được sự hoang tưởng và tình yêu bệnh hoạn của con gái. Dù là dùng anh như một cách để trút giận, hay dùng anh để xoa dịu, giải tỏa nỗi buồn của cuộc sống nhàm chán, anh có thể chấp nhận được và sẵn sàng trở thành một cái gốc cây cho cô gái xa lạ dựa vào này trong khoảng thời gian suy sụp mất mát.
Chỉ cần đừng để lộ chuyện riêng tư của bạn cho người khác.
Anh biết thế giới thật khủng khiếp, kinh tởm
Thế giới này sẽ không bao giờ đối xử tốt với con gái.
Cố Quyết dựa vào mép cửa sổ, thấy hộp thoại đã yên tĩnh từ lâu, gió đêm thổi qua, những mảnh dục vọng tầm thường kia dần dần biến mất khỏi tâm trí anh.
Trong khi chờ đợi câu trả lời, anh nhìn biểu tượng thập phân ở đầu hộp thoại tiếp tục đổi thành “Đang nhập”, cho đến khi im lặng một hồi lâu, anh nhận được câu trả lời—
[Em không có bạn bè, em chỉ có mình anh thôi].
Cố Quyết sững sờ.
Anh không biết phải trả lời thế nào
Ngay sau đó, điện thoại đột nhiên reo lên một hồi
Con số nhỏ bắt đầu nhảy múa ở đầu màn hình, kéo dài không biết mệt mỏi, khiến anh không hiểu sao nhận ra rằng tính cách của cô gái này chắc hẳn phải vô cùng cố chấp và bướng bỉnh.
Chỉ một giây trước khi cuộc gọi sắp tự động bị cắt.
Cố Quyết nhấn nút nghe, không lên tiếng.
Anh nghe thấy tiếng thở của cô, im lặng vài giây như thể cô đang cố gắng tập trung suy nghĩ, cô nói: “Cố Quyết, em chưa bao giờ có ai khác ngoài anh, em chỉ gửi cho anh những tin nhắn và hình ảnh như vậy. Em làm như vậy bởi vì em thích anh cũng biết anh là một người tốt. ”
Bên ngoài hình như một cơn gió đêm thổi qua, ánh trăng chiếu lên cửa sổ. Cố Quyết cảm thấy mặt mình nóng bừng trong bóng tối, tim đập nhanh đến lạ thường.
Sau đó, một hồi im lặng, cô thấy anh không tin bèn nói tiếp: “Ngoài ra, em không còn trẻ là con nữa, em đã 17 tuổi rồi nên em biết mình làm gì.”
Nghe vậy, Cố Quyết đột nhiên nở nụ cười, xoay người dựa vào bệ cửa sổ.
“17 tuổi không phải vẫn còn nhỏ sao? Cậu vẫn còn chưa thành niên đâu”
Anh lớn lên ở nước ngoài, bởi vì việc huấn luyện nên học thêm hai năm.
Cho nên, 17 tuổi trong lòng anh vẫn là một đứa trẻ.
Mưa bên ngoài đập vào cửa kính
Bùi Gia Mạt ngồi trước cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay mép bàn, thì thầm nói: “Em sẽ sớm trưởng thành”
Cố Quyết không lên tiếng.
Trong cuộc đối đầu im lặng kéo dài này, cô nói tiếp:
“Cố Quyết à, em sẽ không gửi những bức ảnh này cho người khác, chỉ gửi cho anh xem thôi, được không?”
Thấy anh vẫn im lặng, cô đành phải hạ thấp giọng đáng thương: “Cố Quyết, đừng bỏ rơi em mà, anh là người bạn duy nhất của em.”
Anh ngơ ngác
“Bạn bè ư?” Anh hỏi hơi bối rối
“Đúng vậy, anh đừng block em nữa. Dù em có làm gì hay nói gì quá đáng với anh, anh cũng không hề tức giận.”
Nhưng đó chỉ là do anh quá lười để chú ý đến nó mà thôi.
Tuy nhiên, cô gái không hiểu, trong giọng điệu ngây thơ vẫn còn chứa uất ức thân mật như trẻ con: “Cố Quyết, anh dịu dàng và tốt bụng như vậy, sao em có thể ngừng thích anh được chứ?”
Chưa từng có ai dùng từ “dịu dàng” để miêu tả anh.
Bản thân anh cũng không biết.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, sương mù trên cửa sổ che khuất suy nghĩ của anh
Sau đó, không biết lúc nào Cố Quyết nghĩ rằng cô gái dường như đã gieo vào trong lòng anh một thứ gì đó kỳ lạ, anh không thể tìm ra nguồn gốc của cảm xúc này, cho nên anh chỉ có thể nuông chiều nó để phát triển trong cơ thể mình.
“Nhưng tôi thậm chí còn không biết cậu là ai. “
“Anh có muốn biết em là ai không?”
Trong im lặng, anh trả lời bằng sự im lặng.
“Chúng ta chơi một trò chơi nhé?” Cô mỉm cười, dùng giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ anh.
“Chơi gì?” Anh vẫn không hiểu.
“Trong 3 tháng này, anh có thể hỏi em ba câu hỏi về em, ngoài tên của em ra. Nếu trong thời gian này, anh có thể đoán em là ai dựa trên câu trả lời cho các câu hỏi, thì trò chơi đã kết thúc, anh có thể block em vĩnh viễn luôn”.
Anh dừng lại: “Nếu tôi không đoán được thì sao?”
“Vậy trong ba tháng đó, dù em có làm gì anh thì anh cũng phải chấp nhận, không được phép bơ em. Chỉ cần anh có thể làm được, thời gian ba tháng kết thúc anh tự nhiên sẽ biết em là ai thôi. Đến lúc đó, anh vẫn có thể lựa chọn block em vĩnh viễn. “
Gió thổi mưa đêm vào cửa sổ, Cố Quyết quyết định tránh mưa tràn vào, đóng cửa sổ lại để tìm ra quy tắc của logic.
“Vậy đoán hay không, trong ba tháng nữa thì trò chơi sẽ kết thúc đúng không?”
Tiếng mưa đập vào cửa sổ. Im lặng một hồi, Cố Quyết nghe thấy cô nói: “Ừ, đúng vậy.
…
Lời tác giả
Đừng áp dụng vào thực tế nha, nếu bạn gặp phải một người theo đuổi có bệnh hoang tưởng như vậy ở ngoài đời, hãy gọi cảnh sát ngay lập tức, bất kể giới tính nào.