– Tại sao bu nó lại làm thế?
– Tại chị Trinh ngày ngày ức hiếp bắt nạt bọn em. Thầy nó xem chẳng lý gì mà từ lúc về đây chị ấy chèn ép em cỡ nào. Ba năm bốn lần mang thai đều không giữ nổi ba tháng. Thầy nó tin chị ấy vì chị ấy là con quan viên. Nhưng mà sao có chuyện em cứ sấy thai liên tiếp không lý do như vậy. Đã vậy, chị ấy quát mắng, chèn ép, hàng tháng tiền cũng không giao đủ cho các dinh, em muốn mua gì, tiêu gì cũng phải đích thân xin thầy nó. Thầy nó có biết mỗi lần mất đi một đứa con em đau khổ thế nào không? Uất ức này em không trả thì linh hồn của những đứa con làm sao siêu thoát.
– Thầy lang cũng nói bu nó thân thể yếu ớt rồi sao bu nó vẫn không chịu tin rồi đổ lỗi cho Trinh? Giờ bu nó làm ra cái trò bại hoại gia phong để vu oan giá hoạ cho bà ấy. Nhà này có còn tôn ti trật tự, có còn nề nếp nữa không? Sửu đâu, dìu bà cả đứng dậy.
Nói đến đâu ông Lý đi về phía bà cả cởi trói, bà nãy giờ im lặng liền bật cười nói:
– Mày giỏi lắm Bích! Giỏi lắm. Nuôi chó ba năm nó còn trung thành, nuôi mày từ tấm bé rồi mày năm lần bảy lượt phản bội tao. Còn ông nữa, vợ chồng sống cùng nhau bao nhiêu năm, ông thà tin chúng nó hơn tin tôi. Nếu hôm nay tôi không được minh oan, chắc giờ đây không ở suối vàng cũng liệt giường cả năm.
Ông Lý thở dài đỡ bà cả nhưng bị bà hất văng ra. Gã thầy bói đang quỳ cũng run bần bật. Bà ba thì bắt đầu khóc lóc trình bày đổ mọi lý do bắt nguồn từ bà cả. Chỉ có bà hai lại trở lại bình thản như thường sau đó quỳ xuống nói:
– Bẩm ông. Em Bích còn non dại, em ấy cũng vì suy nghĩ nông nổi không thông mà làm ra chuyện này. Nhưng dẫu sao em ấy cũng đang mang thai, ông khoan dung độ lượng mà tha cho em ấy một lần. Em ấy có lẽ cũng vì lo nghĩ quá nhiều cho cái thai trong bụng đâm ra sợ hãi rồi hành động bột phát như vậy. Ông và chị Trinh làm ơn làm phước vì đứa nhỏ trong bụng mà tha cho em ấy. Còn tên thầy bói này, dẫu sao hắn cũng bị mua chuộc. Hắn nghèo đến mức phải đi ăn xin thì cũng là đường cùng mới làm cái trò đó, ông cũng xem xét một chút.
Công nhận, kẻ tung người hứng diễn kịch xuất sắc thật. Xuất sắc đến độ người làm còn có kẻ rơi nước mắt. Lúc bà cả bị vu oan cũng xin ông Lý tha, giờ đến bà ba cũng vẫn là bà hai xin cho. Phải nói bà hai đóng vai Bồ Tát sống trong nhà rất hợp. Người gì đâu mà ăn nói nhỏ nhẹ, hiểu chuyện, lương thiện. Ông Lý nhìn bà ba lắc đầu nói:
– Tro ích mẫu bu nó lấy ở đâu ra?
– Em xin ở chỗ chị Hiền.
– Bu nó quanh năm ở nhà ốm yếu, vậy sao đi sang tận làng Liễu tìm được gã thầy bói dởm này.
– Bẩm thầy nó, em nhờ người ở đi.
– Người ở nào.
– Em xin thầy nó đừng truy hỏi em, thầy muốn đánh muốn gϊếŧ hay thế nào cũng cứ định đoạt. Em không muốn vì em mà người ở của em lại bị liên luỵ. Cầu xin thầy, đều là do em hết… Hộp gỗ của chị Trinh, là em nhặt lại từ khi chị ấy ném đi định để được ít đồ gia nô ai cũng biết, tro ích mẫu cũng là em xin, chỉ mong thầy đừng truy ra ai bị em sai khiến. Người ta cũng là vạn bất đắc dĩ, cũng là do em ép phải đi thay em. Em xin… xin thầy…
Nói rồi bà đột nhiên lăn đùng ra ngất. Đám người làm hốt hoảng kêu lên, ông Lý vội bế bà vào giường sau đó gọi thầy lang đến. Sau khi bắt mạch thầy lang khẽ nói:
– Bà ba không sao, cơ thể suy nhược bồi bổ chút là được. Chỉ có điều thai nhi cần theo dõi thêm vì mạch tượng đập không ổn định.
Ông Lý thấy vậy thì thở dài thườn thượt. Đến khi tiễn thầy lang về ông mới đứng trước mặt gã thầy bói dởm nói:
– Những gì bà ba nói nghe hết rồi đúng không? Bà ấy nói thật hay nói dối.
– Dạ… dạ là thật thưa ông.
Tôi nhìn gã ta nhếch mép xen vào:
– Ông bảo ông không nhớ tên nhưng nhớ giọng nói. Giờ thầy tôi gọi hết tất cả mọi người ra nói thử, ông nghe xem đó là ai được chứ?
– Thú thực với ông… với mợ đây. Nhà này nhiều người như vậy, giọng nữ nhi ai cũng nhẹ nhàng. Tôi không tài nào mà phân biệt được. Ban nãy bà ba, cô Chi, cô Yến cả mợ đây nói tôi cũng đã thấy giọng nào cũng hao hao nhau. Đúng là tôi cứ nghĩ tôi sẽ nhớ được giọng nói ấy, nhưng từ lúc nghe mọi người cất lời tôi thực sự rất hoang mang.
Tôi ức phát nghẹn, mọi bằng chứng tìm được cũng coi như công cốc. Còn chưa kịp nói thêm bà hai đã cướp lời:
– Bẩm ông. Thôi thì giờ em Bích cũng nhận ra lỗi sai của mình. Ông răn thế em ấy cũng sợ rồi. Giờ cũng muộn, gia nô thì hoang mang. Ông xem thế nào giải quyết cho xong để mọi người cũng yên tâm mà làm việc.
Gã thầy bói vẫn một mực khăng khăng không nhớ nổi, cậu Bảo cũng ra hiệu cho tôi thôi. Tôi không còn cách nào khác đành im lặng. Ông Lý đứng giữa sân nói lớn:
– Bà ba phạm tội tày đình nhưng vì sức khoẻ yếu lại đang bụng mang dạ chửa nên sẽ không phạt đánh. Tuy nhiên phạt toàn bộ gia nô dưới dinh bà ba tháng này không được phát tiền, phạt ăn cơm độn sắn không có thức ăn trong vòng ba ngày. Gã thầy bói này cũng vì nghèo hèn mà bị mua chuộc đánh cho mười trượng rồi tống cổ đi.
Bà cả nghe xong cười sằng sặc nói:
– Chỉ cần mang bầu nhận tội là thoát khỏi mọi tội lỗi, có khi từ sau tôi làm ra chuyện gì cũng nói mình chửa ông nhỉ? Còn tôi, còn tôi cái nỗi oan này ông tính thế nào? Mọi chuyện sao lại dễ dàng quá thế?
– Vậy bà muốn cái gì?
– Tôi muốn cái gì là được hay sao?
Ông Lý nghe vậy im bặt. Bà cả thì đùng đùng đi về buồng. Ông Lý khẽ nhắm mắt rít lên:
– Phạt bà ba cấm túc một tháng, tháng này sẽ không có tiền cho bà gửi về quê. Sau khi sinh xong sẽ chịu phạt năm mươi trượng!
Thế nhưng ông nói lúc này bà cả cũng chẳng quan tâm nữa. Bà đóng rầm cửa lại rồi im lặng ngồi trong buồng. Bà bị oan ức phải chịu nhốt ở buồng củi một ngày, trên dưới xì xào bà độc ác bà không điên tiết mới lạ. Mà tôi nghĩ cái điên tiết nhất chính là người chồng đầu áp tay gối không tin mình. Trên nhà có tiếng cái Mít khẽ nói:
– Bà ơi, hay bà bỏ quách ông đi để ông biết thế nào là lễ độ.
– Con ngu! Tao bỏ để chúng nó đắc ý à? Cơ ngơi này tao góp phần gây dựng, tao không bỏ đi đâu hết. Chừng nào tao còn sống tao sẽ không để cho bất cứ con nào ghét tao được đắc ý hết.
Bà cố ý nói to cho cả nhà biết hay sao luôn ý. Bà hai mặt tái đi rồi chầm chậm bước về dinh. Đám gia nô cũng tản hết ra ai làm việc nấy. Đợi gã thầy bói bị phạt xong tôi liền chạy ra cổng. Thấy tôi hắn ta ngạc nhiên định chạy thế nhưng đã bị tôi giữ lại hỏi:
– Ông nói thật cho tôi biết. Ai là người sai khiến ông?
– Tôi… tôi nói thật mà.
– Ông đừng có nói dối. Ông nên nhớ người nhà ông vẫn nằm trong tay tôi. Nếu ông không nói rõ ràng thì ông biết thế nào rồi đấy.
Gã thầy bói nhìn tôi, nhà gã chỉ có gã và một mẹ già. Tất nhiên thằng Tý cũng không bạc đãi gì mẹ hắn, chỉ là tôi muốn biết chân tướng nên đành phải giữ bà lại. Gã ho sù sụ run rẩy nói:
– Là… là bà hai.
– Bà hai sao?
– Đúng vậy, tôi quả thực không nhớ giọng nói. Nhưng buổi đêm hôm ấy bà ta đến trực tiếp tìm tôi. Lúc đốt đuốc tôi đã nhìn thấy trên ngón chân cái của bà ta có một vết sẹo dài. Hôm trước đến bà ta đeo hài nên tôi không để ý, hôm nay bà ta đeo guốc mộc hở ra ngón chân cái ấy.
– Vậy tại sao ông không nói trước mặt mọi người.
– Bà ba đã nhận, tôi có nói cũng không ai tin. Vả lại, vả lại để lấy tiền chữa bệnh cho bu tôi, tôi nợ bà ta một khoản lớn… tôi cầu xin cô, cầu xin cô tha cho con đường sống. Cô nói chỉ cần minh oan được cho bà cả thôi mà. Minh oan được rồi cô tha cho tôi đi, tôi còn mẹ già…
Nói rồi hắn ta vội vàng bỏ chạy. Tôi nhìn theo bóng già liêu xiêu tự dưng cũng thấy thương thương. Kẻ nghèo hèn đôi khi bán rẻ lương tâm, nhưng suy cho cùng cũng vẫn là người tội nghiệp. Phải rồi, bà ba đã nhận có nói ra cũng không ai tin. Bằng chứng không rõ ràng, chỉ là coi như tôi đã nhận ra được bà hai là một con người thâm hiểu vô cùng. Đằng sau lớp mặt nạ Bồ Tát hoá ra lại là một tâm hồn đen tối độc địa. Tôi trở về nhà, đến hiên đã thấy cậu Bảo đứng chờ. Cậu nhìn thấy tôi liền ném cho tôi nắm xôi giò nói:
– Đói không, ăn đi.
Tôi nhìn nắm xôi giò mà ngán ngẩm. Từ hôm qua tới giờ, sáng xôi giò, chiều xôi giò, đến sáng nay cũng xôi giò, giờ lại xôi giò tiếp. Mà đâu phải từ hôm qua, từ cái ngày đầu gặp cậu tới giờ món ăn cậu đưa cho tôi chỉ duy nhất là món xôi giò huyền thoại. Tôi ấn trả lại tay cậu định đi về buồng thế nhưng cậu khẽ kéo lại mỉa mai:
– Nái sề hôm nay chê đồ ăn cơ à?
– Dạ vâng thưa lợn đực phối giống.
Cậu nghe xong trợn mắt tỏ ý tức giận. Thế nhưng tôi kệ, tôi còn rất nhiều thứ thắc mắc trong đầu cần phải yên tĩnh để suy nghĩ. Ở trong buồng bà cả có tiếng ông Lý cất lên:
– Bà nghĩ tôi định đánh bà thật sao? Sáng nay tôi đã đi qua bên đàng ngoại xin thầy bà chiều qua để giải cứu cho bà đấy. Tôi lúc nãy còn cố chần chừ lúc thấy bóng thầy bên ngoài tôi mới hét thằng Sửu đánh. Ai dè đứa con dâu bị bà ghét bỏ đã minh oan cho bà rồi. Thầy thấy thế nên cũng về luôn, bà không tin giờ qua hỏi thầy luôn. Tôi vác kiệu đưa bà đi.
– Thôi khỏi! Ông có đánh tôi hay không quan trọng gì, quan trọng ông không tin tôi. Vậy nên có đánh chết hay nhờ thầy tôi tôi vẫn cứ khinh, kể cả thầy tôi cứu được tôi khỏi việc bị đánh thì giả dụ không được minh oan cái tiếng dơ vẫn mang theo suốt đời.
– Thôi mà, đừng có thế nữa. Giờ bà nghĩ xem, tang chứng vật chứng đều chỉ về bà, ai mà chẳng tin.
– Ai thế nào tôi không quan tâm. Dù tôi bị phạt cũng không sao, nhưng ít nhất ông cũng không được phép nghi ngờ tôi! Ông còn nói vụ cây kim do tôi tự gài, ông nghĩ tôi ích kỷ, nhỏ nhen đến vậy cơ đấy.
– Tôi biết tôi sai rồi. Bà đừng thế nữa mà.
– Thôi, đi xuống chỗ con Bích, con Hiền đi. Tôi muốn được yên.
– Trinh à.
– Đừng gọi tên tôi. Đi mau cho khuất mắt tôi đi.
Tôi tự dưng sực nhớ ra câu nói ban nãy bà cả chửi bà ba. Rốt cuộc bà cả vì lý do gì mà căm ghét bà ba đến vậy. So với bà hai, hình như bà cả ghét bà ba hơn cả trăm ngàn lần. Tôi nhìn cậu Bảo liền kéo tay cậu vừa theo hướng đi ra ao vừa nói:
– Cậu! Tôi có mấy chuyện này cần hỏi.
Cậu bị tôi nắm chặt tay thì lại châm chọc:
– Dù sao tôi với cô cũng chưa thành thân. Gì mà hết ôm cổ, giờ lại nắm tay. Con gái nhà người ta e thẹn, thục nữ, có thèm khát tôi cũng vẫn giữ đúng mực đạo đức.
Đùa chứ cái người đâu mồm cứ léo nha léo nhéo. Tôi nhìn cậu đáp lại:
– Cậu đừng hiểu nhầm, tôi không phải loại con gái dễ dãi đâu. Chẳng qua tôi cứ hay coi cậu là chị em bạn dì của tôi mà quên mất cậu là đàn ông nên đôi khi có những hành động giống như tôi hay làm với chị Hạnh hoặc cái Yến.
Có người bị tôi nói cho tức bầm mặt liền rút tay ra đùng đùng đi về phía ao trước. Chân cậu dài nên đi nhanh, tôi cứ phải chạy theo, chạy thế nào cuối cùng tôi lại vấp vào hòn đá vội ngã uỳnh xuống mặt cát bông. Tuy mặt không đau, nhưng chân bị vướng vào cũng bầm lên. Cậu Bảo thấy vậy liền quay lại hỏi:
– Không sao chứ?
– Có sao. Chân không chảy máu nhưng mà đau cậu ạ.
– Có đứng dậy được không?
– Không.
Cậu thấy vậy thở dài chống nạnh nói:
– Cô nặng lắm, đau thì ngồi yên đấy tôi gọi chục gia nô mới khiêng nổi cô về.
Tôi bị thẹn quá, liền bật dậy. Đang lười đi muốn cậu bế mà cậu phũ đến mức này. Thế nhưng vừa mới đứng cậu đã cúi xuống bế thốc tôi thẳng ra gốc đa. Vừa đi cậu vừa rêи ɾỉ:
– Đã bảo ăn ít thôi không chịu nghe, sút hết cả lưng rồi.
– Vậy cậu cho tôi xuống đi. Cần gì bế rồi còn sỉ nhục tôi vậy.
– Im lặng đi. Giãy cái gì mà giãy, nhìn cô giãy gia nô lại tưởng tôi bế nái sề đi tắm ao đấy.
Khi ra đến ao, cậu nhìn xuống chân tôi. Nó chỉ hơi tim tím ở dưới mắt cá chân một chút, cậu liền vặt cái lá gần đó nhai nhai đắp vào. Hoá ra cậu cũng lo lắng cho tôi chớ đâu phải vô tâm lắm. Tôi cười hi hí nói:
– Cảm ơn cậu nha.
– Không cần cảm ơn. Cô giúp bu tôi, tôi giúp lại thôi.
Chết cha, lại đến mùa dưa bở chín rồi. Tôi cười cười lảng sang chuyện khác:
– Cậu Bảo này. Bà Bích với bu có hiềm khích gì từ trước hở cậu? Thấy bu có vẻ căm bà ấy lắm, còn nói cái gì mà nuôi chó mấy năm đó.
– Bà ta trước là ở đợ nhà ngoại tôi. Hồi bu tôi mười hai tuổi đi chơi có thấy một đứa trẻ hai tuổi bỏ rơi. Bu tôi thương tình xin ông ngoại mang về nuôi. Năm bu tôi mười sáu thì lấy chồng, bà ta ở lại nhà ngoại tôi hầu hạ. Gọi là hầu hạ nhưng ông ngoại đối xử chẳng khác gì con đẻ. Bu tôi thì dù lấy chồng nhưng vẫn thương bà ta, có của ngon vật lạ gì cũng mang cho. Ai dè mấy năm trước khi bu tôi với thầy tôi về giỗ bà ngoại bà ta đã quyến rũ thầy tôi. Chẳng biết thế nào mà hai người ngủ với nhau ngay trong nhà ông ngoại tôi. Thực ra việc đàn ông lấy mấy vợ cũng bình thường, cái bu tôi căm là bu tôi chăm bẵm mà lại làm chuyện phản bội chủ như vậy.
Tôi nghe xong vừa kinh ngạc vừa sửng sốt. Làm ơn mắc oán, chẳng những phản bội bà cả để đổi lấy vinh hoa mà về đây rồi như sáng nay vẫn định dồn bà cả vào bước đường cùng. Trên đời lại có một loại người ăn cháo đá bát như vậy sao? Ba bà ở nhà này, bà cả tuy cay nghiệt nhưng ít nhất cái cay nghiệt đó được thể hiện luôn ra ngoài còn biết đường mà tránh. Bà hai, bà ba đều thâm trầm ít nói, cuối cùng lại đang dần dần từng bước lộ ra. Tôi thực sự rùng mình sợ hãi. Vụ cây kim tôi bỗng như vỡ oà ra, công nhận bà hai cao tay. Nếu cây kim đó không xiên chết được bà cả ít nhất cũng khiến tôi và bà mâu thuẫn sâu nặng để rồi làm bước đà cho việc dùng bùa yểm ném vào buồng tôi. Chắc chắn bà hai không tự tay ném được vào buồng bà cả nên phải dùng cái Yến để ném vào buồng tôi. Như vậy bà ta sẽ không cần ra tay, để tôi vì cứu bản thân mà đẩy cho bà cả tội danh yểm bùa. Bảo sao cái Yến chỉ lúc bà cả không có nhà nó mới lên buồng tôi. Nghe đâu bà cả cấm tiệt những người dưới dinh bà hai, bà ba được bước lên dinh của bà. Tôi nhìn xuống ao, đến hiện tại ba người đàn bà lớn trong nhà vẫn khiến tôi cảm thấy rất nhiều sợ hãi và nghi vấn. Thế nhưng tôi cũng đoán được lý do vì sao bà ba nhận tội thay bà hai. Chắc chắn giữa hai bà có gì mờ ám, nhưng dù là gì đi nữa tôi cũng biết bà ba nhận tội quả là có lợi. Dẫu sao bà cũng có cái cớ có mang có chửa, muốn đánh cũng không thể nào mà làm được. Sóng gió này, e rằng mới chỉ đang bắt đầu.
***
Lời tác giả: like share cmt mạnh lên nha chị em nhà mình êiiiii