– Ông à… đêm qua… đêm qua ông say quá, em lên dinh định xin ít dầu hoả ông… ông đã kéo em vào thư phòng… sau đó… sau đó…
Em? Ông? Tôi đến giờ vẫn bàng hoàng không tin nổi, đến ông Lý cũng lộ rõ sự kinh ngạc. Tối qua mọi người ra Đình uống say, thằng Sửu, thằng Dần… hay đám gia nô còn không biết gì huống hồ là ông Lý. Chắc chắn ông Lý bị con Yến gài, nó biết mình không thoát nổi tội nên làm ra cái trò đốn mạt này. Bà cả lúc này gần như suy sụp liền đi thẳng vào buồng đóng sập cửa lại. Tôi nhìn bà, thương đến vô hạn liền lao thẳng lên hiên về phía con Yến vả một phát thật mạnh lên mặt nó. Nó đang quỳ, bị tôi vả lăn vật ra đất, còn chưa kịp phản ứng lại, tôi điên tiết vả thêm một phát nữa khiến máu mũi nó tuôn ra ồng ộc. Nó nhìn tôi căm phẫn nhưng rồi liền đứng dậy ôm chặt ông Lý khóc lóc nói:
– Dung, tôi… ông ơi… em xin lỗi. Ông đuổi em đi cũng được, ông muốn phạt em thế nào em cũng chịu. Em… em biết em sai rồi, nhưng… nhưng dù sao… dù sao đêm qua em và ông cũng đã… đã xảy ra chuyện. Nếu như được ông cho em ở lại một tháng, nếu nhỡ em mang cốt nhục của ông em sẽ sinh con rồi đi sau.
– Yến, mày trơ trẽn đến mức này cơ à? Để được ở lại đây, mày dám làm ra cái trò này cơ à. Mày ngủ với chồng của dì mày, mày giỏi quá nhỉ?
– Không… tôi…
– Câm mồm đi!
Con Yến vừa đưa tay bịt mũi ngăn máu chảy, vừa nép vào lòng ông Lý tỏ vẻ đáng thương. Cậu Bảo lúc này cũng bước lên nhìn đám gia nô rồi nói:
– Bọn bay giải tán hết đi. Thằng Du dẫn hai thằng kia về nhờ quan viên giam vào cho cậu.
Đám gia nô nghe giọng cậu Bảo liền lùi hết lại. Lúc này chỉ còn tôi, con Yến, cậu Bảo, vợ chồng Hương Thành đang đứng cùng ông Lý. Cậu Bảo đợi một lúc rồi mới nói:
– Thầy! Thầy biết bu đang mang thai, biết con vừa đỗ đạt làm quan. Rốt cuộc thầy nghĩ gì mà làm như vậy?
– Bảo… hôm qua… hôm qua thầy uống nhiều quá. Thực sự không nhớ gì… thầy cũng không biết tại sao thầy lại…
Tôi nhìn ông Lý, ông năm nay cũng bốn chục, đêm qua lại say rượu khả năng chưa chắc đã sơ múi gì được con Yến. Vả lại nếu ông không say, ông cũng không phải loại người vô sỉ đến mức đi ngủ với cháu gái của vợ mình. Ông thích thì nạp thêm thiếp, bà cả cũng đâu có cấm đoán. Con Yến nghe ông Lý nói vậy liền nói:
– Ông… đêm qua thực sự ông đã cướp đi đời con gái của em. Vết máu vẫn còn trên giường.
Tôi nghe vậy bật cười nói:
– Người ta bị cướp đi đời con gái thì sẽ khổ sở, khóc lóc, mày thì lại như muốn khoe ra cho cả thiên hạ nó biết, còn để ý được cả vết máu trên giường nữa cơ.
– Cô!
Cậu Thành nhìn con Yến, từ nãy vẫn im lặng nhưng lúc này liền lên tiếng:
– Chị Yến ạ. Chị là chị của tôi, giờ chị ngủ với thầy tôi, còn muốn mang cốt nhục của thầy tôi, rốt cuộc sau đó tôi phải gọi chị là gì? Con tôi với con chị nên xưng hô thế nào cho phải.
– Thành.
– Chị vô liêm sỉ đến mức này cơ à? Chị gài bẫy để người ta hiểu nhầm tôi với vợ anh Bảo có tư tình với nhau. Đến giờ khi chị bị bại lộ chị liền leo lên giường với thầy tôi. Chị có còn là con người nữa không?
– Không phải…
– Hai tên kia đã khai, giờ chị còn nói không phải?
Con Yến câm bặt miệng, biết không thể biện minh được lại quỳ xuống khóc lóc lôi màng trinh ra kể lể với ông Lý. Tôi đoán chừng ông Lý cũng biết mình bị gài, nhưng lúc này không thể đuổi nó đi được đành nói:
– Thôi… tạm đưa cô Yến về dinh… chuyện này… thầy muốn suy nghĩ.
Cậu Bảo nhìn ông Lý đanh thép nói:
– Thầy, dù hôm nay cô ta có lên giường với thầy, có mang cốt nhục của thầy hay không thì cô ta cũng gây ra những tội tày trời rồi. Chuyện vấy bẩn thanh danh của vợ con không phải là tội nhẹ đâu. Con thiết nghĩ nên giam cô ta vào buồng cùi sau đó cho người canh giữ. Nếu sau một tháng không có thai thì xử theo gia pháp, nếu có thì tính sau.
Con Yến nghe cậu Bảo nói liền khóc tức tưởi nói:
– Ông ơi, em xin ông. Đừng nhốt em vào buồng củi, ông đuổi em đi cũng được, đánh em cũng được. Em… em xin ông.
Nghe con Yến khóc mà tôi như muốn phát điên lên. Ở trong buồng bà cả hình như cũng khóc. Ông Lý liền ôm đầu, tôi nhân lúc đấy liền hất hất tay ra hiệu cho bọn thằng Thìn rồi nói:
– Cậu Bảo nói rồi, mau lôi cô ta xuống.
Con Yến bị thằng Thìn lôi đi vẫn cố bám lên chân ông Lý van xin. Ông Lý nhìn theo nó khẽ nói:
– Bảo à…
Thế nhưng cậu Bảo lúc này đã nổi cáu khó chịu nói:
– Thầy, thầy còn muốn gì nữa. Muốn nạp cô ta làm thiếp luôn à?
Ông Lý không nói gì, lặng lẽ đi về buồng bà cả, vợ chồng Hương Thành cũng về nhà, tôi tranh thủ lúc ấy liền thử đi vào thư phòng. Trên chiếc giường nhỏ được kê, dưới ánh đèn dầu quả thực thấy có chút máu dính trên đó. Con ôn vật này, nó thực sự dùng cả thanh danh một đời để đổi lấy việc được ở đây và thoát tội sao? Máu kia… liệu có phải máu trinh không? Lúc này tôi không thể để yên chuyện này được nữa, việc nó bị nhốt vào buồng củi cũng chỉ là kế sách tạm thời, nửa tháng nữa cậu Bảo lên huyện nhậm chức, tôi cũng phải đi cùng nên những rắc rối này tôi cần phải giải quyết sớm. Bên buồng bà cả có tiếng cãi vã, có tiếng bà cả nức nở cất lên. Một người phụ nữ mang danh chính thất nhưng lại gặp quá nhiều đau khổ trắc trở, đứa con còn nhỏ đã bị người ta hại chết dưới ao, kẻ hầu lên giường với chồng, giờ lại thêm chuyện ô uế này quả thực khó mà chịu đựng nổi. Tôi muốn chạy sang an ủi bà mấy câu nhưng cậu Bảo đã giữ tay lại rồi nói:
– Thôi, để thầy bu tự nói chuyện.
Tôi nhìn cậu thở dài:
– Cậu Bảo… cậu… đừng lấy thêm vợ nữa nhé. Em… em sợ lắm.
Cậu Bảo hơi cười xót xa đáp:
– Tôi biết mà, tôi cũng không muốn suốt ngày mệt mỏi đi giải quyết những chuyện thế này giống thầy đâu. Vả lại…
– Vả lại sao cậu?
– Tôi không muốn em phải tranh giành đấu đá với ai cả.
Hôm nay tôi mới biết cậu Bảo trông thế mà sến ghê luôn. Tuy rằng còn có chút nặng lòng nhưng nghe cậu nói thì thấy được an ủi rất nhiều. Trời lúc này cũng sáng rồi, tôi nhìn cậu Bảo khẽ nói:
– Em có chuyện này muốn kể với cậu, và cũng mong cậu giúp đỡ nữa.
– Chuyện gì thế?
Tôi hít một hơi, kéo cậu về buồng sau đó kể lại hết mọi sự tình. Cậu Bảo nghe xong, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên, sửng sốt. Một lúc sau cậu mới nói:
– Dung, trước hết phải tìm được mẹ thằng Thành đã.
– Thằng Du nó biết nơi bà ấy sống.
– Được giờ tôi với em đi sang chỗ ông ngoại. Đi thôi, tôi chỉ sợ không nhanh thầy lại giở chứng thả cô ta ra rồi lại gây chuyện thôi.
Tôi nhìn cậu Bảo đáp lại:
– Không được, cậu cho lính đi cùng em là được, chứ giờ cậu mới đỗ đạt về làm quan ra đường ắt gây chú ý. Với lại… cậu là anh em với cậu Thành, cậu ở nhà thử hỏi dò cậu ấy xem sao. Em với thằng Du cùng hai ba tên lính nữa đi là được. Đi nhiều sợ bu cậu ấy sợ rồi khó nói chuyện.
Cậu Bảo phân vân một hồi rồi cũng đồng ý. Tôi liền nhanh chóng dẫn người sang gọi thằng Du, vừa nhìn thấy tôi nó đã hỏi:
– Mợ đi đâu đấy, con Yến…
– Chuyện đó để sau, mày dẫn mợ đi tìm bà vợ ông Sinh được không?
– Vâng.
Thằng Du đi trước, tôi cùng hai tên lính đi sau, vừa đi thằng Du vừa nói:
– Mợ, nhà mợ có ai ghét con không?
– Không, sao mày hỏi vậy?
– Hôm qua lúc con ra cổng tự dưng bị ai ném một hòn sỏi vào người, đau gần chết.
– Ném sỏi, sỏi to không?
– Không, nhỏ thôi nhưng mà đau gần chết mợ ạ. Mà con nhớ con có gây thù chuốc oán với người nhà ông Lý đâu chớ?
Ừ, nhà ông Lý thì có ai thù oán gì với thằng Du. Mà thôi, có khi chỉ là quả gì rụng xuống đầu cũng nên. Thằng này hay chuyện bé xé ra to nên tôi cũng kệ. Tôi với thằng Du đi hết nửa canh giờ là đến nhà nhà bu cậu Thành. Ngôi nhà lụp sụp núp nằm một mình một góc. Tuy là cùng làng Liễu nhưng nơi này cách xa khu nhà tôi, cách xa cả nơi ở của bà hai. Tôi cúi đầu bước vào gặp ngay bu cậu Thành đang ngồi vo gạo. Vừa nhìn thấy tôi đột nhiên bà ta đánh rơi cả chiếc rá, những hạt gạo vàng vọt, khô khốc tung toé xuống nền đất. Tôi còn chưa kịp lên tiếng bà ta đã vội bỏ chạy. Thế nhưng tôi liền nhanh chân giữ lại rồi nói:
– Chào bà… tôi là…
– Tôi không biết gì hết…
– Tôi còn chưa hỏi mà.
Bà ta nhìn tôi, lắc đầu đầy sợ sệt. Tôi khẽ buông tay bà ta nói nhỏ:
– Tôi biết bà là bu cậu Thành. Chắc bà cũng biết, tôi là chị dâu của cậu ấy.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng lạch cạch, có tiếng bước chân. Tôi còn chưa kịp ngó đầu ra đã có tiếng người cất lến:
– Dung!
Nghe tiếng gọi đột nhiên tôi cũng sững sờ cả lại, là tiếng cậu Thành. Thằng Du cùng hai tên lính đứng nép vào trong góc. Cậu Thành bước vào, bu cậu thấy vậy liền đi thẳng về phía cậu văn văn vạt áo lên trông đến là tội. Tôi nhìn cậu Thành khẽ nói:
– Sao… sao cậu lại ở đây.
– Lẽ ra tôi phải hỏi cô câu này mới đúng chứ? Cô đến đây làm gì?
– Tôi…
Cậu Thành khẽ kéo bu cậu về phía sau, đột nhiên cậu quay sang chỗ thằng Du cùng hai tên lính nói;
– Ra ngoài đi.
Thằng Du nhìn cậu Thành phân vân:
– Nhưng mà…
Tôi đoán chắc cậu Thành có chuyện muốn nói riêng liền hất hất tay ra hiệu cho chúng nó cứ ra cả đi. Lúc này trong căn nhà nhỏ chỉ còn ba người. Cậu Thành nhìn tôi bình thản nói:
– Tôi biết cô biết hết mọi chuyện rồi.
– Sao cậu biết?
– Đêm trăng hôm đó tôi đã thấy cô đứng dưới gốc cây đa, và cả buổi chiều khi cô đi từ nhà thầy đồ về, còn núp dưới bụi cây để nghe tôi cũng nhìn thấy cả.
Tôi nghe cậu Thành nói, bất chợt có chút xấu hổ. Nghe lén người khác nói chuyện là một điều không tốt mà. Thế nhưng cậu không để tâm lắm tới nét mặt của tôi mà nói tiếp:
– Ngay buổi đêm, khi thầy và chị Yến xảy ra chuyện… tôi cũng đoán được cô sẽ tìm đến bu tôi.
– Cậu…
– Cô không cần tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy đâu. Thực lòng chuyện này không sớm thì muộn mọi người cũng biết đâu thể giấu mãi được.
Tôi nghe đến đây thì hoang mang vô cùng. Rốt cuộc là cậu Thành đang muốn gì? Rốt cuộc ý của cậu là sao? Suy nghĩ của tôi về con Yến là sai hay đúng? Tôi nhìn cậu, một lúc sau mới cất lên lời:
– Cậu Thành. Thực lòng tôi không biết cậu nghĩ gì. Nhưng dù sao cậu cũng vẫn là con ông Lý, là anh em với cậu Bảo…
– Tôi biết cô định nói gì. Dung! Tôi sẽ giúp cô. Giờ cô muốn hỏi gì cứ hỏi, chuyện gì cần tôi giúp, tôi sẽ ra mặt.
– Tôi..
Thực sự tôi bị bất ngờ, bất ngờ vì gặp cậu Thành ở đây, bất ngờ vì thái độ này của cậu. Đến bu cậu cũng ngạc nhiên, hẩy hẩy tay cậu rồi nói:
– Thành à… bu…
– Bu. Bu còn định giấu chuyện này đến bao giờ, Ông ta cũng chết rồi, bu sợ gì? Bu còn sợ cái gì nữa chứ, mấy cái giáo điều đó, bỏ đi được không bu?
– Nhưng…
– Con không muốn giấu giếm gì nữa, lúc nào cũng phải lén lút gặp con bu không thấy mệt mỏi sao, bu không muốn được đường đường chính chính gặp con sao? Bu bảo bu không muốn tranh giành những thứ không thuộc về mình. Con không hề bắt bu tranh giành những thứ đó. Nhưng con là con của bu, đến con mà bu cũng không muốn giành sao? Con có bắt bu phải đến đó, sống ở đó đâu, con chỉ muốn bu công khai con là con bu thôi mà.
Bu cậu Thành nghe xong đột nhiên bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má gầy gò. Nghe thằng Du nói bà mới chỉ ba mươi sáu tuổi vậy mà lúc này tôi nhìn chẳng khác gì một người phụ nữ tuổi năm mươi. Cậu Thành nhìn tôi thở dài nói:
– Cô muốn hỏi gì cứ hỏi đi. Tôi sẽ trả lời.
Tôi nuốt nước bọt hít một hơi đáp lại:
– Tôi muốn hỏi, cái Yến… có phải con của bà hai không? Vì cậu không phải con bà ta, mà nghe nói bà ta từng có chửa thật, cái Yến trông cũng lớn hơn tuổi thật nên tôi khá là thắc mắc.
– Đúng vậy! Chị ta là con ruột của bà Hiền.
Tôi nghe xong, dù biết bản thân mình từng suy đoán như vậy, nhưng nghe từ chính miệng cậu Thành nói ra tôi vẫn có chút bất ngờ.
– Thực ra, tôi biết mình không phải con ruột của bà Hiền cũng chỉ mới hơn ba năm trước thôi. Khi ấy chồng của bu ruột tôi bị ốm nặng, nhà nghèo nên bu tôi có tìm đến bà Hiền để vay ít tiền. Cũng là đường cùng quá mà vay chứ không phải tự dưng tìm đến. Thế nhưng bà ta không cho bu tôi vay, còn cãi vã và có nhắc đến chuyện tôi là con ruột của bu. Khi ấy tôi đi chơi về, có nghe được còn không tin nổi. Ngay sau đó tôi đã đi theo bu tôi về đến nhà, có điều bu tôi nằng nặc không nhận. Mãi về sau tôi phải doạ nạt các kiểu bu tôi mới chịu thừa nhận tôi là con ruột của bu. Khi đó tôi cứ nghĩ đơn giản tôi là con của bu và người đàn ông mang danh chồng, được bà Hiền đánh tráo về để thực hiện mục đích của mình. Nhưng đến cái lần gần đây, khi gặp lại, bà mới chịu thừa nhận tôi là con của bà và thầy Lý.
– Nhưng tại sao sau đó bà hai lại lấy ông Lý và cậu lại được đánh tráo về?
– Bu… bu kể đi.
Bu cậu Thành lúc này cũng đã ngừng khóc, sụt sịt đáp lại:
– Ngày trước, ông Lý có qua làng tôi ăn cưới. Đêm hôm ấy vì say rượu quá chén mà tôi và ông ấy đã ngủ cùng nhau. Khi tỉnh dậy tôi rất sợ, đàn bà con gái thất tiết thời ấy là coi như mất hết. Tôi không biết phải làm gì, nhìn sang vẫn thấy ông Lý đang ngủ liền vội mặc quần áo định chạy ra ngoài. Thế nhưng vừa mặc xong đã thấy bà Hiền đi vào. Bà ta và tôi là bạn chơi với nhau từ thuở bé, thấy vậy bà ta mới doạ nạt tôi đủ thứ, còn nói tôi là thôi chuyện này coi như chưa xảy ra, tôi cũng đừng nghĩ nhiều. Tôi cứ nghĩ thế là xong, đời này tôi không lấy chồng nữa đỡ mang nhục. Thế nhưng mới chỉ hơn hai mươi ngày sau đó tôi nghe tin ông Lý rước bà Hiền về làm vợ hai. Quả thực lúc đó tôi rất bất ngờ, vì bà Hiền khi ấy đang yêu gã Trung. Có lần tôi còn nghe hai người họ nói với nhau bà Hiền đã mang thai con của gã Trung đó chỉ chờ một thời gian nữa là dạm ngõ. Lúc này tôi mới biết hoá ra mình bị bà ta lừa, hôm ấy nhân lúc ông Lý còn ngủ bà ta đã nằm cạnh và tạo dựng hiện trường rằng bà ta là người ngủ với ông Lý suốt đêm qua. Tôi cũng chẳng phải kẻ tham vọng gì, chỉ tự hối hận vì sao lại đánh mất đời con gái quá dễ dàng. Thế rồi ngay khi bà ba ta được cưới đi hai tháng tôi cũng phát hiện ra mình đã có chửa. Bu tôi chết từ lâu, chỉ có hai thầy con sống với nhau. Tôi không dám nói, cũng không biết xử lý thế nào nên đã nhảy sông tự vẫn. Lúc ấy ông Sinh nhà tôi đã gặp được và cứu. Sau khi nghe tôi kể sự tình ông ta liền giúp tôi bằng cách cưới tôi về làm vợ để không mang tiếng không chồng mà chửa. Ban đầu ông ta đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc cho tôi nhưng dần dà ở với nhau ông ta không biết nghe ai mà về giở thói vũ phu đánh đập tôi rất thậm tệ. Khi tôi mang thai được sáu tháng rưỡi thì bà Hiền về làng. Thế nhưng bà ta về mấy ngày rồi bà ta với bu bà ta chuyển đi đâu không ai biết. Đến khi tôi sinh thằng Thành được mấy ngày, lúc này lão Sinh nhà tôi cũng lên Kinh đi làm được hơn một tháng bà ta liền đến và bắt thằng Thành về. Bà ta doạ tôi sẽ nói việc thằng Thành không phải con lão Sinh nhà tôi ra với thiên hạ, còn doạ không để cho thầy tôi yên, sau đó lại ngọt nhạt rằng đằng nào thằng Thành cũng là con ông Lý, cho nó về đấy bà ta chăm sóc cho. Tôi tuy không nỡ, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của ông Lý, sống ở đây cả ngày bị đánh đập tôi cũng xót, lại bị bà ta doạ đủ thứ nên đã đồng ý cho bà ta mang đi. Khi ấy chuyện này không ai biết, sau hai tháng thì hàng xóm có hỏi sao không thấy tiếng con tôi khóc, tôi đành phải giả vờ khóc lóc nói rằng nó mới mất. Con gái bà ta thì được bu bà ta nuôi, thế nhưng đến năm nó hai tuổi bu bà ta sức khoẻ yếu đi không nuôi được nên tôi đã nhận về, đến năm nó được sáu tuổi bà ta lại đón nó về nhà ông Lý và nói rằng đó là cháu mình, bà ta còn cẩn thận đến mức nói dối nó mới chỉ bốn tuổi mấy, mà hồi đó tôi nuôi nó, bà ta còn bảo đừng tẩm bổ quá, cứ để nó gầy gò, còi cọc sau này đón về người ta mới tin.
Tôi nghe xong, tai cũng như ù đi. Đên tận giây phút này vẫn không thể tin nổi trên đời có một người mưu mô, xảo quyệt như bà hai. Bà ta lừa bạn, phản chồng, phản cả người yêu, hại cả con ruột, không từ một thủ đoạn nào.
– Vậy con Yến thực sự là con của bà Hiền và lão Trung sao bà?
– Đúng vậy! Ban đầu tôi cũng nghĩ bà ta đẻ non, nhưng đẻ non chưa đến bảy tháng thì gần như khó có khả năng sống sót. Với lại một điều nữa, trên gáy con bé Yến có một vết bớt đỏ, trên gáy lão Trung cũng có một vết y như vậy.
Cậu Thành nhìn tôi nói tiếp:
– Thực ra trên lưng tôi cũng có một nốt ruồi son, trên lưng anh Bảo cũng có, và trên lưng thầy tôi cũng có. Trước kia khi mới biết tin tôi là con của bu tôi tôi cũng chưa nghĩ những chuyện này. Đến gần đây khi nghe được bu tôi nói tôi là con của bu và thầy Lý tôi mới sực nhớ ra vết bớt son đó. Những người có chung một dòng máu mới có thể có sự trùng hợp như vậy.
– Vậy cái Chi…
– Cái Chi đúng là con của bà hai và thầy tôi. Cũng là em gái tôi và anh Bảo.
Nghe đến đây không hiểu sao mắt tôi lại rưng rưng. Nếu như con Chi nó biết con Yén là chị ruột nó, lại ngủ cùng thầy nó thì nó sẽ thế nào, đã vậy còn hại nó sẩy thai, còn năm lần bảy lượt mang nó ra làm con tốt thí.
– Giờ phải sang bên quan viên đưa lão Trung ra ngoài. Bu cũng phải đi để làm chứng nữa.
Bu cậu Thành nghe xong lùi lại lắp bắp đáp:
– Bu…
– Bu, bu yên tâm, bu Trinh là người tử tế, bu ấy không cay nghiệt như những gì người ta thấy đâu. Con có thể đảm vảo với bu, vả lại bu đến nhận con chứ có phải cướp chồng hay tranh giành gì đâu. Bu đừng sợ sệt như vậy.
À, hoá ra bu cậu Thành sợ bà cả, tôi nhìn bà khẽ động viên:
– Bà cứ yên tâm, bu chồng tôi hiểu chuyện chứ không phải là kiểu người vô lý đâu.
– Nhưng mà.
– Không sao đâu, chuyện này không chỉ liên quan đến ông Lý, còn là chuyện của cả cậu Thành mà. Bà không muốn sau này được gặp gỡ cậu ấy thoải mái sao? Cậu ấy có thể đón bà về ở cùng một cách đường hoàng, chăm sóc cho bà lúc ốm yếu.
Bu cậu Thành nghe tôi thuyết phục một lúc mới đồng ý đi. Lúc này ba người chúng tôi cùng thằng Du, và hai tên lính đi thẳng sang nhà quan viên. Sau khi nghe trình bày quan viên đồng ý sai lính lôi cổ tên Trung về nhà ông Lý. Khi vừa về đến sân trời cũng đã quá trưa, cậu Bảo đã đứng ở sân chờ sẵn, lão Trung tôi để bên ngoài, chưa cho vào vội. Lúc này bà cả vẫn nằm ở buồng, thấy cậu Bảo nói từ sáng bà chỉ ăn chút bánh đa rồi vẫn nằm như vậy. Tôi nhìn xung quanh nhà hỏi cậu:
– Thầy đâu rồi cậu?
– Thầy… vừa xuống buồng củi.
– Xuống buồng củi làm gì? Xuống lâu chưa?
– Vừa mới đi thôi, thấy bảo xuống hỏi cô ta chuyện gì đó.
Tôi thấy vậy liền gọi thằng Du rồi lao nhanh xuống dưới. Vừa bước vào đã thấy con Yến khóc lóc nói:
– Ông ơi, em ở đây em sợ lắm, ông thả em ra đi mà.
Tôi nhìn nó nhếch mép nói:
– Được, thầy, thầy thả nó ra đi.
Ông Lý hơi ngạc nhiên hỏi lại:
– Con nói gì cơ?
– Thầy thả nó ra đi, thả nó ra rồi lôi nó ra sân, con có chuyện cần thưa.
Khi ông Lý còn chưa kịp phản ứng thằng Du đã tháo dây trói trên tay con Yến rồi lôi nó ra ngoài. Ông Lý lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cũng vẫn theo tôi ra ngoài. Khi vừa ra đến sân, tôi xoay đầu con Yến nhìn ra khe hẹp bên bức tường rào để nhìn thấy lão Trung ở đó, nó đột nhiên khựng lại. Tôi ghé sát môi vào tai con Yến nói:
– Mày bất ngờ lắm đúng không? Mày đang nghĩ có khi nào lão Trung khai mày là người báo tin để hắn định gϊếŧ tao đúng không? Nhưng mà… chờ đi, còn bất ngờ hơn mày nghĩ đấy.
Con Yến nhìn tôi, gương mặt xinh đẹp chau hết lại. Ông Lý bước ra sân hỏi lớn:
– Dung… có chuyện gì vậy? Con định làm cái trò gì đây?
– Thưa thầy, hôm nay con muốn công khai một chuyện.
– Chuyện gì?
– Chuyện con Yến là con ruột của bu Hiền.
Ông Lý nghe xong mặt tái mét, vừa hay nhìn thấy bu cậu Thành đang đứng thì lảo đảo hỏi lại:
– Con… con nói gì cơ?
– Con nói, cái Yến là con của bu Hiền. Vợ hai của thầy.
Con Yến nghe xong, hơi cười ghé sát miệng vào tai tôi nói:
– Bất ngờ mày dành cho tao đây à, định bịa chuyện để làm nhục tao sao?
Tôi không đáp, đuổi hết đám gia nô xuống dưới chỉ giữ lại thằng Du và vài tên lính của cậu Bảo. Cậu Thành từ nãy giờ im lặng liền nhìn con Yến rồi nói với bu cậu:
– Bu… bu kể lại hết mọi chuyện đi.
Bu cậu Thành nhìn xung quanh, hình như bà vẫn chưa hết sợ cứ lắp ba lắp bắp mãi không xong. Cậu Thành thấy vậy ngồi động viên mãi bà mới bắt đầu từ từ kể hết lại những gì kể với tôi. Nghe xong… ông Lý chợt ngồi sụp xuống, con Yến thì tái mét mặt rồi gào lên:
– Bà nói dối… bà nói dối, không thể nào. Ông ơi, con này định làm nhục em nên thuê người về để nói dối. Sao em có thể là con của dì em và lão Trung kia được.
Tôi thấy vậy đánh mắt để thằng Du lôi lão Trung từ ngoài cổng vào. Lão ta bị bịt miệng nên chỉ ú ớ kêu gào, tôi liền kéo mạnh chiếc áo phía sau xuống sau đó ấn con Yến quỳ xuống vén tóc lên nói:
– Mày nhìn đi, nhìn đi.
Con Yến nhìn sang bên cạnh, vết bớt trên gáy lão Trung đập thẳng vào mắt nó, đột nhiên tôi thấy toàn thân nó lạnh toát, tay run run bám xuống đất, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc hoảng hốt. Hai vết bớt đỏ tròn như một khuôn đúc ra. Ông Lý cũng gần như không giữ được bình tĩnh chỉ kêu lên được hai chữ “Trời ơi”.
***