– Mọi người… mọi người ăn cơm chưa?
Con Mít lắc đầu đáp:
– Chưa, bà bảo chờ cậu mợ về mới ăn nên còn chưa ai đụng đũa. Hôm nay ông Lý qua nhà bạn rồi nên bà muốn chờ cậu với mợ ý.
Tôi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, hôm nay bà cả trưa ăn cơm bên nhà quan viên nên chưa đụng vào đống bát này. Có điều, tự dưng tôi lại lo sợ, liệu trưa nay con Mít có bỏ bát ra ăn không? Tôi ngồi xuống hỏi nhỏ:
– Bát này mới à? Trưa nay mày đã bỏ ra ăn trước cả bà sao?
– Không, con vẫn ăn bát cũ, tối bà cứ bảo bỏ bộ bát mới mợ Hương tặng ra ăn. Thôi mợ ngồi xuống con xới cơm cho.
Tôi nhìn bộ bát, đầy đủ cả bát ăn canh, bát ăn cơm mà kinh hãi. Cậu Bảo liền hất mặt ra hiệu cho tôi. Tôi hiểu ý cúi xuống nói vào tai bà cả:
– Bu, bu vào buồng con có chuyện cần thưa.
– Ăn cơm xong rồi chuyện gì giải quyết sau chớ, giờ đang giờ ăn mà.
– Chuyện gấp lắm bu. Liên quan đến tính mạng người.
Bà cả nghe xong trợn tròn mắt đi theo tôi vào buồng. Cậu Bảo thì bên ngoài giả vờ đá vào mâm cơm sau đó dọn sạch đống bát đũa rồi nhờ thằng Thìn đi mua ít xôi giò về nhà. Tôi đóng cửa buồng, không nói nhiều chỉ nói trong bát được tặng có chất độc. Bà cả nhìn tôi, kinh ngạc hỏi:
– Sao con biết.
– Con với cậu Bảo tìm hiểu được. Nói chung cũng chưa có gì chắc chắn, quan trọng con cũng chưa biết lý do gì nữa bu ạ. Hai bên gia đình thì chắc không thù hằn gì rồi.
– Thù hằn con cóc khô gì chớ? Trước ông ngoại nó chơi với ông ngoại thằng Bảo nữa chứ thù gì. Con ôn này…
– Bu bình tĩnh, chuyện này con với cậu Bảo sẽ xử lý.
Bà cả nắm chặt hai tay đầy tức giận. Lý do thù hằn thì không thoả đáng, thù gì mà lại nhắm vào tôi đầu tiên chứ không phải ông Lý. Bà cả thì cũng là đến gần đây vụ ma hoàng. Nhà ông Lý giàu nhất ở cái làng Vân này thì nhà cái Hương cũng giàu không kém bên làng Vũ. Tuy gia thế nhà cái Hương không hiển hách bằng nhà cô Giang nhưng so với nhà ông Lý vẫn hơn một bậc vì ông ngoại trước làm quan viên, ông nội làm xã trưởng. Vậy nên có thù hằn cũng chẳng ai mang con gái ra để hi sinh như vậy, có rất nhiều cách cơ mà khi gia đình có điều kiện như vậy.
Còn nữa, ban đầu tôi có thể nghĩ là biết đâu ông ngoại cậu Bảo và ông ngoại nó chơi với nhau. Nó gặp cậu Bảo từ nhỏ nên thích chẳng hạn. Nhưng giờ phút này tôi gạt luôn suy nghĩ đó. Bởi nếu nó thích cậu Bảo, nó tặng bộ bát này cho tất thảy khác gì nó cũng một đao định hại cậu. Chẳng có đứa nào yêu một người lại muốn người đó và bu người đó chết hết. Giờ phải đợi ngày mai, đợi thầy lang Nguyễn xuống xem bộ bát kia thế nào trước đã. Con Mít mang đống bát đi rửa rồi úp lại. Tôi về buồng vừa ngồi ăn xôi giò vừa nhìn cậu Bảo, nếu con Hương không thích cậu Bảo thì thích ai được? Thích ai mà người đó có liên quan gì đến tôi hay sao?
Tôi suy nghĩ mãi, bộ bát này nếu chứa chu sa, thì tôi đoán bộ bát dưới dinh con Hương nhìn thì giống bộ này nhưng sẽ không có độc. Vì sao? Vì con Hương chắc chắn biết tác hại của chu sa, mà nếu nó biết nó vẫn ăn thì chỉ có là nó điên thôi. Chu sa sản sinh ra thuỷ ngân ở nhiệt độ cao, hít hoặc nếm đã nhiễm độc, có móc họng nôn thì vẫn còn độc tố dù ít hay nhiều. Vậy lý do nó móc họng là gì? Để gầy gò, ốm yếu xanh xao đi cho thiên hạ nghĩ xấu cho tôi? Đây cũng được coi là một lý do, nhưng tôi lại nghĩ thêm một lý do khác. Nhà con Hương được coi là tầng lớp giàu có, chắc chắn cũng sẽ dạy con Hương sống lương thiện chứ không ai dạy sống ác. Em trai con Hương cũng giống thằng Tý nhà tôi, học trên trường Huyện. Tôi nghĩ lại, mỗi lần tôi nhờ thằng Tý cái gì đều phải nói rõ nguyên nhân với nó. Con Hương nhờ em trai nó mua chu sa, mua ma hoàng… chắc nó chẳng nói lý do dùng hại người đâu. Vậy có khả năng nó làm bản thân nó ốm yếu cũng vì mục đích phục vụ cho những âm mưu này, lại tiện được mọi người nhìn thấy thương cảm. Đã vậy hồi bà cả ốm, nó cũng gầy đi từ đợt ấy. Khi đó chẳng phải tôi đã thấy thương nó sao, còn nghĩ là con Yến giở trò, nên vụ ma hoàng mới vì thế mà nghi ngờ con Yến. Nếu như vậy thật, tôi phải thực sự khâm phục nó, nó ác, nhưng ác thông minh, ác một cách bài bản. Bảo sao nó có thể giấu được hơn hai năm gần ba năm nay rồi. Có lẽ nó cũng biết được đôi phần tính cách từng người trong nhà nên mới có thể dễ dàng qua mặt như vậy.
– Cậu Bảo. Ở gần đây có mấy chỗ làm gốm?
– Cả mấy cái làng này chỉ có duy nhất một chỗ thôi.
– Ở đâu vậy cậu, em nghĩ phải điều tra thêm cả việc này
– Được rồi, để tôi thử dò hỏi xem.
Tôi gật đầu leo lên giường. Không thích cậu Bảo, thì thích ai đây? Con này hành sự thật khiến người ta rối hết não lên. Nó cứ kể nó có người thương trong lòng, chẳng lẽ nó yêu âm hồn, ma quỷ hay sao mà chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy nhỉ? Ôi bao giờ cho đến sáng mai, bao giờ để biết trong chiếc bát kia có chứa chu sa hay không? Tội ác của nó sông nào rửa cho sạch đây.
Tôi nằm bên cạnh cậu Bảo mà đầu cứ ở dưới dinh con Hương. Suốt đêm ấy tôi cứ chập chờn mãi không thôi. Đến khi sáng dậy không thấy cậu Bảo đâu nữa bật dậy chạy ra ngoài. Thế nhưng thằng Thìn nói cậu đi từ sớm chưa thấy về. Tôi liền lững thững xuống bếp dặn con Mít cứ dùng bát cũ để ăn sáng, còn mình thì lấy bát mới ra ngắm. Có điều khi mới chạm vào đã có tiếng cậu Bảo phía sau nói:
– Dung, ra đây tôi bảo.
– Dạ.
– Thầy lang Nguyễn xuống rồi.
Tôi mới nghe đến đây bất chợt đã thấy tim đập chân run. Hôm nay ông Lý cũng có ở nhà, thầy lang Nguyễn không đi một mình mà đi với một người khác, ông nhìn tôi rồi nói:
– Bát đâu?
Tôi liền chạy xuống cầm một cái lên, thế nhưng thầy lang Nguyễn liền đưa cho người kia nói:
– Cậu thử xem.
Người đàn ông kia gật đầu, cầm chiếc bát giục chúng tôi ra một chỗ vắng ít người bịt mặt kín mít rồi bắt đầu thử. Tôi liền quay sang phía cậu Bảo thì thầm vào tai cậu rồi rồi chạy một mạch về nhà. Vừa hay nhìn thấy con Hương đang cầm chổi định quét trong dinh. Thấy vậy tôi liền chạy vào rít lên:
– Tại sao cô lại làm như vậy?
– Làm vậy là làm gì? Cô nói gì tôi không hiểu?
– Cho bột chu sa để làm bát rồi tặng cho dinh bu chồng tôi, cho thuỷ ngân vào vòng cổ của tôi.
Tôi nói rất lớn, lớn đến độ cậu Thành ở buồng bên kia cũng nghe thấy liền chạy lại. Con Hương nhìn tôi, mặt hơi tái đi nhưng sau đó nhanh chóng đáp:
– Cô nói linh tinh cái gì vậy, tôi không hiểu.
– Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?
– Dung, cô đừng nói linh tinh nữa. Cô điên à?
Tôi bật cười, nỗi kinh tởm lại trào lên, bên dưới sàn nhà đầy rẫy những vết bột đen rải rác. Lúc này ông Lý bà cả cũng bước xuống, ông Lý nhìn tôi quát lên:
– Dung. Có chuyện gì mà con làm ầm ĩ lên thế?
– Bẩm thầy, cái Hương nó tặng cho bu một bộ bát có chứa chu sa, mà chu sa nếu ở nhiệt độ cao sẽ sinh ra thuỷ ngân, ăn vào rất hại. Không những vậy còn tặng cho con một miếng ngọc bội cũng chứa thuỷ ngân.
Con Hương đột nhiên buông chổi gào lên:
– Cô đừng có ăn nói hàm hồ. Tôi làm gì cô mà cô vu oan giá hoạ cho tôi như vậy. Bộ bát cô nói có chứa chu sa, bằng chứng đâu? Tôi có ý tốt tặng bu cả bộ bát cũng bị cô nói ra thế này. Rốt cuộc là cô ghét tôi hay gì, tôi có bao giờ làm gì đụng chạm gì tới cô?
Nói xong nó chạy một mạch lên bếp cầm mấy cái bát trên bếp của dinh bà cả xuống đưa cho ông Lý rồi nói:
– Thầy, những cái bát này là con tặng bu cả. Nếu thầy không tin có thể mang đi thử xem có chu sa không. Con xin thề với trời đất con không hề làm ra cái chuyện thất đức như vậy đâu.
Phải, nó đang rất tự tin. Ông Lý vậy liền quay sang tôi nói:
– Dung… con nói không bằng không chứng là thầy sẽ phạt con đấy.
– Con nói có chứng cứ.
– Chứng cứ là gì?
– Là đống bát này, thầy mang đi thử xem có chu sa không? Từ sớm thầy lang Nguyễn đã mang người xuống. Thầy có thể nhờ người ta thử.
Con Hương đột nhiên cười nhạt đáp:
– Thầy, để công bằng thì thầy tự mời một người khác thử chứ làm sao tin được những người kia có bị ai đó mua chuộc mà vu oan cho con không? Còn nữa, Dung! Tôi không hiểu tại sao cô lại làm vậy với tôi. Tôi gây tội gì với cô à?
Ông Lý thở dài hỏi lại:
– Dung… con vẫn khẳng định lời con nói là đúng?
– Dạ vâng! Thầy có thể mời người nào thầy quen xuống thử cũng không sao.
Ông Lý trông có vẻ tức giận lắm rồi nhưng vì việc này có liên quan đến tính mạng con người, lại thêm bà cả bên cạnh gịuc giã, đám gia nô thì bàn tán không còn cách nào đành sai thằng Thìn chạy đi mời ông Long người biết về kha khá các loại độc dược đến thử. Con Hương liền đưa hết đám bát cho ông ta rồi tự tin nói:
– Ông cứ thử hết đi, rồi cho mọi người một đáp án.
Ông Long gật đầu, cũng cầm bộ bát sau đó mặc trùm kín toàn cơ thể đi ra một chỗ hoang vắng không người để thử. Độ nửa canh giờ sau ông đi về rồi nói:
– Bẩm ông trong này không hề có chu sa.
Con Hương thấy vậy quay sang tôi rít lên:
– Dung! Rốt cuộc là vì cái gì mà cô lại vu oan cho tôi?
Ông Lý cũng nhìn tôi tức giận nói:
– Con có biết vu oan giá hoạ tôi thế nào không? Bay đâu, lôi mợ Dung ra đánh mười trượng cho ông.
Đám gia nô ai cũng run rẩy. Tôi nhìn ông đáp lại:
– Thưa thầy, cho con nói mấy câu đã ạ.
– Lại nói hàm hồ chứ gì?
– Dạ bẩm thầy, cứ nghe con nói một câu. Thực ra đống bát này không có chu sa là đúng. Con cũng không nói đống bát này có chu sa vì thực ra bát này đã bị đổi.
Con Hương nghe tôi nói đến đây, tự dưng lảo đảo lùi lại. Tôi nhếch mép nói tiếp:
– Trước kia, khi con thành thân con đã được cái Hương tặng một miếng ngọc bội nhưng con không đeo mà cất vào tủ. Miếng ngọc bội cái Hương tặng bu cũng biết vì bu nhìn thấy lúc Hương tặng cho con. Nhưng vì nó nặng và lạnh nên con cất đi không đeo. Vài ngày trước con phát hiện có bất thường liền mang nhờ thợ kim hoàn xem thử và phát hiện trong đó có chứa thuỷ ngân. Thợ kim hoàn con đã mời về, hẳn xử lý xong đống thuỷ ngân ấy sạch rồi, ngọc bội cũng được hắn cho vào túi kín.
Nói rồi tôi hất tay cho hắn ta đi vào, hắn ta kể lại trình tự từ đâu tới cuối và giơ miếng ngọc bội lên. Bà cả nhìn miếng ngọc bội nói:
– Đây đúng là miếng ngọc bội cái Hương tặng rồi.
Tôi liền nói tiếp:
– Chưa hết, sau khi phát hiện ra chuyện này con đã tìm ra được người trước dùng ma hoàng cho vào chạn bát của bu. Đó cũng là cái Hương.
Vừa nói xong con Hương gào lên:
– Cô nói láo.
– Tôi không nói láo, tôi có bằng chứng.
Nói rồi tôi vào lấy một thang ma hoàng ra giơ lên:
– Bẩm thầy, đây là những thang ma hoàng không phải do thầy lang Nguyễn kê. Lượng ma hoàng mua là khá lớn nên con đã nghĩ chắc chắn các hiệu thuốc phải ghi lại mua bán ngày bao nhiêu. Tuy nhiên con tìm hiểu thì dưới cả làng Liễu, làng Vân, làng Hồ, làng Vũ đều không có ai bán một lượng lớn như vậy trong mấy tháng gần đây. Sau đó con có nhờ thầy lang Nguyễn tìm hiểu trên huyện và phát hiện chỉ có tiệm thuốc Bính Hoàng là có bán đi một lượng ma hoàng khá trùng khớp với số lượng ma hoàng dư thừa ở đây. Và hôm qua đến tiệm thuốc Bính Hoàng con đã quan sát rất kỹ, phát hiện thêm ra một điều. Loại giấy bọc thuốc ở tiệm thuốc Bính Hoàng trùng khớp với loại giấy này. Cả huyện này chỉ có duy nhất tiệm thuốc Bính Hoàng mới dùng giấy tuyên xa xỉ này để bọc vì bên nhà vợ ông Bính có người nhà bên Trung Quốc làm ở xưởng sản xuất giấy tuyên, ma hoàng cũng là người ta lấy về cho. Mà người mua cái lượng ma hoàng nhiều như vậy lại là em trai ruột của Hương.
Cái Hương nhìn tôi đáp lại:
– Thế thì nói lên được cái gì? Tôi nhờ em tôi trên ấy mua ma hoàng có thể là để tôi mang cho bạn tôi thì sao?
– Người bạn cô mang cho là ai? Cô nói rõ ra rồi sai gọi đến đây đối chất.
– Cô! Được, là tôi mua tôi uống.
– Cô uống hết sáu mươi thang ma hoàng, cộng thêm mười lăm thang thầy lang Nguyễn kê sao?
– Tôi… ừ tôi uống… còn thừa tôi cho đám trẻ con xóm nghèo
– Nhà cô giàu thì giàu thật, nhưng phung phí đến độ mua nhiều uống không hết rồi mang đi cho sao?
– Đúng vậy thì sao chứ?
– Cô uống bao nhiêu, cho bao nhiêu,
– Cô tra khảo tôi đấy à?
– Tôi nhớ không cảm mạo phong hàn, đi uống ma hoàng, lại còn mua nhiều rồi mang đi cho. Mà cho ai không cho, thuốc cô lại đi cho đám trẻ em xóm nghèo. Chúng nó biết gì về thuốc, biết sắc thế nào mà uống? Có vô lý không? Vả lại tôi hỏi thử con Hồng nó bảo chả bao giờ thấy cô sắc thuốc, gia nô dưới dinh cô cũng nói như vậy.
Con Hương lúc này đã đuối lý, nó nhìn tôi lắp bắp:
– Nó không thấy không có nghĩa là tôi sắc. Còn nữa, những cái bát kia đã không hề có chu sa, cô sợ bị đánh nên muốn vu oan cho tôi sao?
Tôi nhìn ra bên ngoài, lúc này cũng thấy cậu Bảo đã về, cậu nhìn tôi khẽ gật đầu. Thấy vậy tôi liền nói:
– Không hề! Trong bát cô tặng bà cả hoàn toàn có chu sa. Tôi không vu oan.
– Rõ ràng người ta đã thử và kết luận không có, cô còn muốn gì nữa?
– Đó là người ta kết luận những chiếc bát không có, và những chiếc bát ấy đã bị cô tráo đổi nên tất nhiên không có rồi.
– Tráo đổi, cô lại nói linh tinh cái gì vậy?
– Đúng vậy. Là tráo đổi
Tôi quay sang ông Lý nói tiếp:
– Bẩm thầy, sau khi phát hiện việc ma hoàng thì con biết em trai của cái Hương còn mua một lượng chu sa lớn. Con không biết chu sa thì cái Hương sẽ cho vào đâu. Vì nghi ngờ có trong đống bát tặng bu nên tối qua cậu Bảo đã đổ hết thức ăn đựng trong nhưng cái bát ấy đi và sai con Mít cất đi. Việc này tất nhiên không qua được mắt của kẻ chủ mưu. Kẻ chủ mưu thấy trên nhà đang định ăn cơm lại dọn hết bát đi tất sinh nghi. Mà kẻ có tật sẽ giật mình. Đêm qua con đã đặc biệt sai con Mít canh bếp vì con đoán kẻ chủ mưu kia sẽ lộ diện. Thế nhưng thầy cũng biết rồi đấy, con Mít nó ngốc, nên con còn phải có phương án dự phòng. Toàn bộ những cái bát cái Hương tặng con đều rắc rất nhiều bột bồ hóng vào. Vì dạo này ngoài làng có nhiều trộm nên bu đặc biệt sai thằng Thìn, thằng Tỵ canh ngoài cổng trước, thằng Sửu canh cổng sau, thằng Dần đứng ở lối tắt. Kẻ chủ mưu mang bát đi không thể tẩu tán luôn trong đêm đành mang về dinh. Trong lúc mang về dinh bột bồ hóng sẽ rơi ra, nhưng kẻ chủ mưu không để ý được, phần vì bột bồ hóng màu đen, trời chưa sáng hẳn khó phát hiện, phần vì kẻ chủ mưu chỉ muốn tẩu tán đống bát trước. Thế nên khi trời rạng sáng kẻ chủ mưu đã mang bát đi trước, sau đó về nhà phát hiện nhà dính bột bồ hóng định quét đi. Thầy nhìn xem, có đúng dưới sàn bột bồ hóng bị rơi ra không?
Cái Hương bật cười đáp lại:
– Cô nghĩ được ra trò này nữa cơ, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô, bằng chứng gì mà cô nói trong bát có chu sa? Cô phải đưa ra bằng chứng thuyết phục chứ đừng nói suông.
– Tất nhiên tôi có bằng chứng rồi. Cô trong lúc hấp tấp vội vàng mà quên mất mình tặng dinh bu chồng tôi bao nhiêu cái bát sao? Hôm qua tôi đã giữ lại hai cái bát một bát nhỡ và một bát con. Đừng nói tôi tráo đổi bát, vì bát cô tặng cái Mít để trong hộp kín còn nguyên niêm phong, hôm qua nó tháo ra ăn tôi không ở nhà. Lúc tôi về đã gọi cả bu chồng lẫn thằng Thìn xuống nhặt hai bát trong đó đưa cho thằng Thìn giả vờ nhờ nó cất giùm. Nó đã mang về buồng nó, đến sáng nay cậu Bảo cầm một cái đi thử và phát hiện trong đó có chu sa. Còn một cái, giờ có thể bảo nó lấy ra cho ông Long mang đi thử.
Con Hương nghe xong, đột nhiên ngã phịch xuống đất. Tôi hất tay ra hiệu cho thằng Thìn lấy bát rồi gọi ông chủ Bính vào.
– Hương, tôi nghe nói em cô về nhà chơi từ một hai ngày trước. Sáng nay tôi đã nhờ cậu Bảo mời cậu ấy qua một chuyến để thử xem ông chủ Bính có nhận ra không.
Khi nó chưa kịp trả lời bên ngoài em trai con Hương cũng đã đến. Nó bước vào chào mọi người rồi nhìn chị gái khẽ nói:
– Chị, em nghe bảo chị ốm à?
Con Hương nhìn thấy em trai liền lao về nó gào lên:
– Duy, em về đi, về đi.
Tôi mặc kệ nó, quay sang ông chủ Bính hỏi:
– Cậu ta có phải người mua ma hoàng và chu sa của ông không?
– Đúng vậy.
Thằng Duy cũng quay sang ông chủ Bính ngạc nhiên nói:
– Sao vậy? Mua ma hoàng và chu sa thì có vấn đề gì sao? Chị tôi ốm nên nhờ tôi mua thôi mà.
Tôi nhìn thái độ của nó, xem ra tôi đoán đúng, nó không hề biết việc ác chị nó làm. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, thằng Duy cũng lắng nghe đột nhiên quay phắt sang hỏi con Hương:
– Chị… những lời gia nô nói là sao? Chị…
Thằng Thìn lúc này cũng chạy sang cầm bát đưa cho ông Long. Con Hương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Điệu cười của nó man rợ và ghê sợ đến vô cùng. Nó nhìn tất cả mọi người rồi nhìn tôi gằn giọng:
– Cuối cùng thì tao vẫn thua mày. Tao cũng từng đoán có lẽ tao sẽ có kết cục thế này, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy. Dung! Tao hận, tao hận mày.
Tôi kinh ngạc nhìn nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì nó đã quay sang phía cậu Thành nhếch mép nói:
– Phải rồi, cậu lại đang tiếp tục khâm phục nó đúng không, cậu lại ngưỡng mộ, lại mê mệt nó đúng không?
Cậu Thành nhìn con Hương, chau mày hỏi lại:
– Cô nói cái gì vậy?
– Tất cả chẳng phải do cậu sao?
– Cô điên à? Cô nói linh tinh cái gì vậy?
Nó điên cuồng lao vào buồng của nó một lúc sau đó cầm chiếc khăn tay giơ lên, nước mắt lúc này cũng lưng tròng nghẹn ngào nói:
– Đến tận bây giờ cậu vẫn không nhận ra tôi? Trong mắt cậu chỉ có nó? Còn những hẹn ước của chúng ta cậu đã quên rồi, tôi từng nghĩ rằng đó không phải lỗi của cậu, từng nghĩ rằng ít nhất cũng từ từ làm cậu nhớ lại, làm cậu lại yêu tôi, nhưng… tôi đã nhầm. Có được cuộc hôn nhân này thì thế nào chứ? Có được thể xác cậu nhưng lại không có trái tim cậu… cậu có biết tôi đau thế nào không? Thà không có gì còn hơn, chỉ có một cái xác không hồn mới thực sự đáng coi thường, đáng khinh bỉ nhất. Tôi còn cho rằng vì cậu biết sự thật, biết bu tôi chỉ là gái lầu xanh, biết tôi chỉ là con riêng của thầy tôi… nhưng không phải, thậm chí cái việc tôi là ai, như thế nào cậu cũng chưa từng biết đến.
– Cô nói cái gì vậy?
– Cậu không nhớ đúng không? Cậu không nhớ là vì bà ta đấy – Con Hương vừa nói vừa chỉ thẳng vào mặt bà cả.
Đến đây tôi đã lờ mờ đoán ra được… thực ra… thực ra con Hương yêu cậu Thành. Nhưng… nhưng lý do gì yêu cậu Thành lại hại cả tôi? Tại sao lại là vì bà cả mà cậu Thành quên nó? Thằng Duy nhìn nó há hốc mồm nói:
– Chị Hương…
Nó đột nhiên ngồi sụp xuống, vo viên chiếc khăn tay nhìn thằng Duy đáp lại:
– Đến em cũng đang coi thường chị đúng không? Em là con ruột của bu kia mà, sao em có thể hiểu được cảm giác của chị. Từ nhỏ, dù cho thầy cố gắng giấu chị, chị cũng nhận ra chị không phải con ruột của bu. Có người bu nào lại đối xử với chị như bu không? Ai nhìn cũng nói bu tốt, bu thương chị, ai nhìn cũng nghĩ chị thực sự là con bu. Nhưng không… bu sợ chị tranh cướp tình yêu thương của thầy dành cho em mà bày mưu khiến chị năm lần bảy lượt bị đánh. Bu còn ghim cả kim vào người chị, nếu không nhờ có thầy lang có lẽ chị đã chết lâu rồi. Những việc bu làm chỉ mình chị biết chị biết nó ác cỡ nào, cuối cùng chị mới hiểu hoá ra vì bu không phải bu ruột chị nên mới hận chị, mới ghét chị như vậy.
– Chị… không phải đâu.
– Duy em về đi
– Chị ơi.
Con Hương thấy vậy liền gào lên:
– Chị bảo em về đi, về đi, về đi! Chuyện của chị… chị tự lo
Thằng Duy bị con Hương quát, liền lủi thủi đi ra ngoài. Đợi nó đi khuất con Hương mới đứng dậy nhìn tôi rồi nói:
– Tại sao việc tốt đẹp gì trên đời này cũng dành cho mày? Mày có gì hơn tao mà lại cùng một lúc được cả hai người đàn ông yêu. Mày có gì hơn tao mà mày lại cướp mất trái tim của người tao yêu? Còn cậu… dù cho cậu quên tôi thì tôi vẫn đường hoàng được mang về. Còn mấy tháng nữa là thành thân… nhưng cậu lại chỉ biết để mắt tới nó, đã một lần nào cậu nhìn xem tôi có nỗi đau gì chưa? Nó đau cậu xót, nó khóc cậu buồn còn tôi có gầy gò ốm yếu, hay chết cậu cũng không một lần thử nhìn xem. Cậu có biết cậu ác đến thế nào không? Nó làm gì cho cậu? Ha ha, tôi hy sinh cho cậu cỡ nào, cậu ốm thuốc thang tôi mua, bất cứ thứ gì cũng đến tay tôu còn nó, cậu thế nào nó cũng đâu quan tâm. Vậy mà cậu lại yêu nó, lại si mê nó.
– Hương cô điên rồi, cô! Sao cô lại có thể làm ra những cái chuyện thế này.
– Phải! Tôi điên! Tôi điên là vì ai. Có người vợ nào không điên khi thấy chồng mình nhảy xuống ao ôm ấp người đàn bà khác? Có người vợ nào không điên khi chồng mình suốt ngày đi ngắm chiếc khăn chẳng khác gì miếng giẻ rách của con khác. Tôi thêu đẹp cỡ nào cậu cũng không cần, còn miếng giẻ lau kia lúc nào cũng giữ bên mình. Cậu biết vì sao tôi hại bà ta không, cậu có thể không biết nhưng tôi nói cho cậu nghe. Nếu bu cậu được đường hoàng đón về, chẳng phải cậu cũng rất vui sao? Bu con đoàn tụ, bu cậu còn được ở cạnh người bu cậu thương… bu cậu cũng thương tôi, bu cậu từng nói chỉ chấp nhận một đứa con dâu là tôi… Nó có bao giờ để ý đến cậu chưa? Còn tôi đánh cược vì cậu để cậu được hạnh phúc cậu lại coi như cỏ rác, tôi trả thù cho cậu nữa đấy, chẳng phải bà ta là người khiến cậu đập đầu vào đá mà mất trí nhớ sao? Tôi dẹp đường cho cậu cậu nên cảm ơn tôi mới phải.
– Cô câm mồm ngay, ai bảo cô làm ra cái trò này.
Lúc này tôi đã bắt đầu hiểu ra… Tôi khẽ nhìn cậu Thành, không hiểu vì sao lại lùi lại. Con Hương nhìn tôi, đột nhiên tôi thấy nó khẽ rút trong túi một con dao sáng loáng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy nó lao thẳng về phía tôi. Tôi bị bất ngờ, chỉ thấy cả cậu Thành và cậu Bảo nhanh như cắt chạy đến chắn ngay trước mặt tôi. Đến khi định thần lại mới biết, con dao sượt qua tay cậu Thành khiến phần tay bị thương… nhưng… nhưng cuối cùng nó lại cắm thẳng vào cậu Bảo.
***