– Đi… đi vào… đi…
Cậu còn chưa nói xong đã ngất lịm. Tôi sợ hãi cúi xuống lấy ít thuốc trong tay nải rồi dùng luôn con dao cắt đoạn áo ra đắp thuốc vào. Trời lúc này đã gần trưa, ở đây lại không có ai. Nhưng lúc này nếu ngồi đây gã kia mà tỉnh dậy thì cũng chết. Tôi cố lay lay cậu Bảo nhưng cậu không mở mắt, không còn cách nào khác tôi liền cúi xuống xốc cậu lên lưng. Người cậu rất dài, tôi chật vật mãi mới cõng được. Hai tay cậu buông thõng lên cổ tôi, sống mũi tôi bất chợt cay xè. Là cậu cứu tôi mà bị thương, nhát dao kia lẽ ra đâm vào tôi rồi, sao cậu ngốc thế cơ chứ? Chẳng phải cậu ghét tôi sao, sao lại đỡ dao cho tôi? Phía trên lưng, cậu vẫn im lặng, dù tôi có gọi có nói gì cậu cũng không đáp. Tôi không kìm nữa bật khóc nức nở. Ở đây có một cái hang nhỏ, tôi đặt cậu nằm xuống rồi xem lại vết thương. Vết thương tuy không quá hiểm vì đã được lớp áo gấm ngăn lại nhưng máu vẫn chảy nhiều. Môi cậu lúc này cũng tái nhợt cả đi. Hôm nay bu cậu có đưa thuốc, đống thuốc kia có tác dụng cầm máu, vậy mà sao máu vẫn chảy thế này cơ chứ? Tôi không còn nghĩ ngợi được gì, liền xé toạc miếng vải ở chân váy rồi buộc vào vết thương. Bỗng dưng tôi thấy người cậu run lên cầm cập rồi khẽ rên:
– Lạnh… lạnh…
Tôi liền cởi chiếc áo bên ngoài choàng lên cho cậu. Thế nhưng cậu vẫn run, không còn cách nào khác tôi đành nằm xuống ôm chặt lấy cậu. Tôi nhìn cậu, tự dưng thấy có lỗi vô cùng. Tại sao tôi lại giận dỗi cậu chỉ vì cậu chê tôi béo cơ chứ? Cậu Bảo ơi, tỉnh lại đi, thuốc đắp vào rồi sao cậu vẫn chưa tỉnh. Tôi sụt sịt, vòng tay qua siết chặt cậu hơn rồi nói:
– Cậu tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ.
– …
– Sao cậu cứ im lặng như vậy? Mở mắt ra đi.
– …
– Tôi đây này, tôi là Dung lợn sề này, cậu mở mắt ra đi mà, cậu không nghe tiếng tôi nữa sao? Hu hu.
– …
– Cậu ơi…
– …
– Tôi xin cậu đấy, mở mắt ra đi. Cậu mà chết tôi phải ăn nói sao với thầy bu đây. Rồi đời này tôi mang tiếng sát phu, cậu ác vừa thôi chứ.
– …
– Cậu tỉnh lại đi, tôi không giận nữa đâu, chỉ cần cậu tỉnh lại, tôi hứa cho cậu gọi là Dung lợn sề. Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng làm.
Cậu vẫn nằm đó, tôi cứ phải đưa tay lên mũi liên tục, mỗi lần còn thấy cậu thở là thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao tôi lại xót xa vô hạn như vậy, những lần tôi gặp nạn đều cậu cứu tôi, tôi còn chăng biết điều trách móc cậu. Tôi hơi ngồi lên, ôm chặt cậu hơi, bất chợt môi tôi khẽ chạm vào môi cậu. Hơi thở cậu vẫn đều đều, môi cậu lạnh quá, tự dưng… tôi muốn sưởi ấm cả môi cho cậu. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì bên ngoài đã có tiếng động rồi những tiếng bước chân dồn dập. Tôi sợ hãi, buông cậu ra rồi cầm tảng đá trong tay. Đột nhiên tôi nghe tiếng thằng Thìn cất lên:
– Chỉ có xung quanh đây thôi, tay nải của mợ Dung vẫn ở ngoài kia, tìm mau lên. Chúng mày không tìm được cậu mợ là ăn đòn rũ xương đấy.
Tôi nghe được tiếng thằng Thìn liền bật dậy chạy ra nói:
– Thìn, cậu Bảo ở đây, cậu ở đây.
Nó nhìn tôi, gọi thêm thằng Tỵ, thằng Sửu chạy đến. Khi thấy cậu Bảo bị thương, đứa nào đứa nấy sợ xanh mặt, thằng Thìn không nói gì cõng cậu Bảo chạy ra khỏi hang.
Trên đường về nhà tôi mới biết hoá ra khi tôi với cậu Bảo đi được một lúc bà cả đã sai mấy gia nô đi theo vì luôn có linh cảm bất an trong lòng. Khi tôi vừa đưa cậu Bảo vào đến hang thì đám gia nô cũng đến thấy gã áo đen nằm giữa đường, bên cạnh cón ít thuốc tôi làm rơi vãi nên lần theo đó mà tìm. Cậu Bảo được đưa vào buồng rồi mời ông thầy lang Nguyễn sang. Sau khi thăm khám một hồi thầy lang Nguyễn nói:
– Vết thương không hiểm nhưng mất cũng kha khá máu. Giờ tôi kê cho ít thuốc sắc lên cho cậu uống, còn thuốc này để đắp. Nhớ tẩm bổ nhiều nhiều chút cho lại sức nữa nhé.
Tôi vốn cứ nghĩ nhìn thấy cậu Bảo bị thương bà cả sẽ cho tôi ăn ngay mấy cái vả, thế nhưng không, bà chỉ đứng lặng lẽ xem vết thương của cậu rồi dặn dò gia nô gϊếŧ gà hầm cho cậu ăn. Cậu Bảo vẫn nằm trên giường ngủ say không biết gì. Tuy sắc mặt cậu cũng hồng hào hơn nhưng lạ là chưa tỉnh lại. Bà cả nhìn tôi rồi nói:
– Lính của ông ngoại bọn bay tìm được gã thầy cầu siêu kia rồi, từ giờ tới tối sẽ đưa về. Còn tên định gϊếŧ bọn bay đang ở ngoài sân kia rồi, chờ thầy về xem xét rồi xử lý.
“Ông ngoại bọn bay”. Tôi nghe bà cả nói xong câu đó tự dưng môi cứ không khép lại nổi. Tự dưng cứ có cảm giác tôi với cậu là người một nhà rồi ý chứ. Tôi với bà cả bước ra sân, tên áo đen bị trói ngay chính giữa sân. Lớp mặt nạ của hắn được mở ra, xem chừng hắn cũng còn trẻ lắm, mới độ ba mươi cái xuân chứ mấy. Tôi nhìn hắn khẽ rùng mình, không hiểu lý do gì hắn lại một mực đòi gϊếŧ tôi. Khi còn đang đứng ở sân thì từ dinh bà hai cái Yến lao về phía tôi vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
– Nghe nói cô với cậu Bảo bị truy sát hả? Cô có sao không?
– Cô nhìn thấy rồi mà, tôi không sao nhưng cậu Bảo bị thương giờ chưa tỉnh nữa.
Nghe đến đây mặt cái Yến lộ rõ sự thảng thốt, tay nó hơi run run nói:
– Cậu… cậu Bảo bị thương sao? Có nặng không?
– Cũng không nặng lắm.
– Còn đây là ai?
– Là cái tên định gϊếŧ tôi với cậu Bảo đấy.
Cái Yến nhìn hắn ta, đôi mắt lộ rõ căm phẫn lao về hắn dùng một lực tát thật mạnh rồi rít lên:
– Loại này phải xử cho nặng tay vào.
Trước nay cái Yến luôn hiền dịu, bỗng dưng lại đánh gã áo đen khiến tôi hơi bất ngờ. Nó dường như cũng nhận ra ánh mắt của tôi liền nói:
– Tại hôm nay ở nhà, nghe tin cô với cậu Bảo bị thương nên rất lo lắng. Mà từ từ đã, nhìn gã này quen lắm.
Bà cả thấy vậy liền chộp lấy tay nó hỏi:
– Quen sao?
– Dạ vâng thưa bà, con nhìn rất quen. À… con nhớ ra rồi. Đây là…
– Là ai?
Cái Yến ngập ngừng một lúc mới đáp lại:
– Người này là thanh mai trúc mã hồi nhỏ của dì con. Sau khi dì con được ông Lý lấy về hắn ta biệt tích một thời gian, nhưng con vẫn nhớ rõ lắm vì trên trán hắn có cái sẹo dài mà hồi nhỏ con gặp đều thấy sợ.
Nó vừa nói xong ông Lý cũng về. Ông xem ra nghe được hết cả rồi liền tiến về phía gã áo đen rồi hỏi:
– Ai sai ngươi đi gϊếŧ người?
Hắn ta giương đôi mắt căm phẫn nhìn ông không đáp, ông Lý liền sai người đánh vài trượng nhưng hắn vẫn nhất mực không nói. Cái Yến thấy vậy liền nói:
– Ngươi mau khai ra đi ông Lý còn cho người một cơ hội sống.
Hắn ta nghe cái Yến nói thì cười lớn đáp lại:
– Các ngươi nghĩ giờ phút này ta còn muốn sống sao? Muốn chém muốn gϊếŧ gì tuỳ ý.
Cái tên này có phải điên tình không nhỉ? Thanh mai trúc mã với dì con Yến túc là bà hai. Vậy xem ra hắn ra muốn gϊếŧ tôi ắt hẳn là vì báo thù cho bà hai rồi. Nhưng… vì sao hắn biết hôm nay tôi sang làng Hồ? Rốt cuộc, đã ai báo cho hắn biết tin này? Hay vốn dĩ hắn đã luôn đợi sẵn để theo dõi tôi? Hắn ta rất ngoan cố, dù ông Lý dùng mấy cực hình nhưng vẫn kiên trì không khai. Không còn cách nào ông đành sai gia nô lôi hắn lên quan viên để tống vào tù. Cái Yến đợi hắn đi khuất liền lắc đầu nói:
– Hắn ta thích dì tôi lắm, thích từ nhỏ tới giờ luôn. Thật tình không nghĩ hắn lại làm ra cái trò này.
Tôi nghe cái Yến nói lại thêm phần sợ hãi. Tình yêu đôi khi mù quáng làm người ta bất chấp đến điên dại. Nhưng mà sao tôi vẫn cứ thấy kỳ lạ. Rõ ràng đến danh giới làng Hồ và làng Vân hắn mới ra truy sát, khi ấy bộ quần áo của hắn trông vẫn rất sạch sẽ. Tôi và cậu Bảo mặc quần áo hoa, áo gấm đi đến danh giới ấy đã bị dính bụi bẩn từ trên xuống dưới, trong khi hắn mặc đồ đen lại vẫn giữ nguyên được độ sạch thì chỉ có một lý do, hắn phục kích sẵn ở đó rồi. Nếu vậy, chắc chắn phải có người báo tin cho hắn, bà hai bị nhốt ở nhà hoang có người canh gác, rốt cuộc ai là người báo tin đây? Gã đàn ông kia nhất định không khai ra, vậy chắc chắn người báo tin này ra với hắn phải biết tính cách hắn thế nào. Tôi khẽ liếc nhìn cái Yến. Nhưng nếu cái Yến báo tin, hắn tại sao lại không nhận ra chứ sao lại có thái độ thế mia. Tôi tạm thời phải gác suy nghĩ này lại, chưa muốn nghi ngờ cho bất cứ ai.
Nghĩ một lúc tôi liền thở dài đi vào buồng cậu Bảo, cái Yến khẽ liếc vào buồng cậu rồi trở về. Khi tôi vừa ngồi xuống cạnh cậu cậu cũng tỉnh lại. Hai mắt cậu lờ đờ nhìn tôi rồi nói:
– Dung… tôi lạnh quá.
– Lạnh? Vậy để tôi sai người lấy thêm chăn cho cậu nhé.
Nói rồi tôi đứng dậy, đột nhiên cậu nắm chặt tay tôi kéo mạnh xuống giường khiến cả người tôi nằm trọn trong vòng tay cậu. Tôi bị bất ngờ, lúc ngước mặt lên đã thấy hai cơ thể sát cạnh nhau. Cậu kéo tay tôi vòng qua người thều thào:
– Ôm tôi đi, tôi lạnh lắm rồi.
– Nhưng… nhưng đây có phải dưới hang nữa đâu. Về tới nhà rồi mà, lạnh… lạnh thì để tôi lấy chăn cho.
Cậu khẽ chau mày không thèm đáp quấn chặt tôi vào. Trời ơi, cái tên Bảo chết tiệt, cậu ta ôm tôi chặt đến mức tôi muốn thoát cũng không thoát ra nổi. Người tôi nóng bừng cả lên, khoảng cách gương mặt tôi và cậu giờ còn mỏng hơn cả tờ giấy, đôi môi nhợt nhạt kia cũng đã hồng hào trở lại. Tôi điên xừ mất rồi, sao tôi… sao tôi lại nuốt nước bọt khi thấy đôi môi ấy cơ chứ. Chết tiệt thật.
– Cậu tỉnh rồi sao? Thuốc sắc xong rồi bà bảo mang qua cho cậu.
Tiếng thằng Thìn cất lên khiến cả tôi với cậu Bảo đều giật mình. Cậu khẽ buông tôi ra, còn tôi thì vội vàng ngồi bật dậy. Thằng Thìn cúi mặt xấu hổ nói:
– Con đặt thuốc ở đây nhé.
Cậu bảo bất chợt ho dữ dội, mặt đỏ au gào lên:
– Cút.
Tôi không biết cậu đuổi tôi hay đuổi thằng Thìn nhưng tôi vẫn vội chạy ra ngoài. Bên trong hình như thằng Thìn đang rối rít xin lỗi cậu. Tôi về buồng mà cứ ngẩn ngơ mãi, tát mấy cái vào mặt cũng chưa tỉnh táo lại được. Chắc chắn là do tôi ảo tưởng, cậu Bảo ghét tôi như vậy cơ mà, cậu ta chỉ trêu tôi thôi. Ha ha ha, tôi cũng đâu có thích thú gì cậu ta cơ chứ? Nếu không muốn nói là tôi ghét cậu ta khủng khiếp. Ha ha ha.
– Mợ làm gì mà đờ đẫn ra thế, mà mợ cười hay khóc sao méo cả mặt đi vậy?
Tiếng con Mít cất lên khiến tôi giật bắn mình. Tôi không đáp xoay người vào tường. Con Mít đặt lên cho tôi bát thuốc rồi nói:
– Bà bảo thuốc bổ mang cho mợ uống.
Tôi không nhìn, thẹn quá kéo chăn trùm lên đầu rồi đánh một giấc đến chiều tối. Khi còn đang ngủ tôi bỗng thấy bên ngoài xôn xao liền bật dậy chạy ra. Mấy tên lính nhà quan viên bước vào dẫn theo một người đàn ông có mái tóc hoa râm. Không hiểu sao mới nhìn thấy hắn tôi đã bất giác lùi lại. Thằng Du đẩy hắn xuống rồi nói:
– Mợ Dung, đây là tên thầy cầu siêu ở làng Hồ đây ạ. Ông ta ở thung lũng thấp nhất bên dãy núi làng Hồ.
Tôi bỗng sởn hết gai ốc nhớ lại lời cuối cùng của cậu Tú đêm qua mơ. Bà cả ông Lý lúc này cũng bước ra. Vừa nhìn thấy tên thầy cầu siêu bà cả đã lắp bắp nói:
– Hắn… đúng hắn ta rồi. Nhưng sao hắn ta trông tiều tuỵ hắn vậy? Mới có ba năm nhìn như ba mươi năm trôi qua rồi. Ngươi nói đi, tại sao mà ngươi đã làm lễ cầu siêu cho con ta rồi mà linh hồn nó vẫn chưa siêu thoát.
Hắn ta mới nghe đến vậy đã ngã vật ra đất mồm lẩm bẩm:
– Oan hồn thì làm sao mà siêu thoát được.
– Ngươi nói vậy là sao?
– Chết oan tất cả đều chết oan.
Hắn mới nói đến đây tôi đã lạnh hết sống lưng, lời hắn cứ vang vang, vọng vọng xa xa lại gần gần. Cậu Bảo lúc này cũng bước từ buồng ra, bà cả thì bám tay vào ông Lý rít lên:
– Chết oan là sao? Ngươi nói rõ ra mau. Tại sao ngươi lại trốn ở núi đến tận bây giờ?
Gã thầy cầu siêu lúc này mới ngồi dậy, hai mắt đảo như rang lạc khoé môi giật giật đáp:
– Tất cả những vong hồn đó đều do bị hại mà chết. Khi đó tôi được mời về cầu siêu nhưng không cầu nổi. Thế nhưng người đàn bà ấy bắt tôi nói với mọi người rằng những linh hồn đó đã được siêu thoát. Khi cầu siêu xong về đến nhà cả cơ ngơi nhà tôi đã bị cháy, đó là báo ứng, là báo ứng.
– Người đàn bà nào?
– Người đàn bà có vết sẹo trên ngón chân cái.
Bà hai? Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên khi biết bà hai ra tay hại, chỉ là thấy rùng mình vì thủ đoạn tàn ác, có thể dùng con gái để cho kế hoạch thêm hoàn hảo. Bà cả thấy vậy cũng kinh ngạc không kém, bà vốn dĩ nghĩ bà ba là người gây ra chuyện này, chẳng ngờ lại là bà hai. Phải rồi, khi ấy con Chi cũng ngã xuống ao, tất cả mọi người đều không ai có thể đó là bà hai được. Gã thầy cầu siêu vẫn run rẩy trên nền sân, lâu lâu hắn ta rú lên vài hồi khiến mọi người càng sợ hãi. Tôi nhìn hắn ta hỏi tiếp:
– Ông nói rõ mọi chuyện được không? Nếu không nói rõ, không để cho các linh hồn được siêu thoát thì chính bản thân ông cũng không bao giờ được thanh thản.
– Hôm ấy… tôi được nhà ông Lý đây mời đến cầu siêu. Nhưng trước đó người đàn bà có vết sẹo trên ngón chân cái đã tìm đến tôi trước. Bà ta đưa cho tôi rất nhiều trang sức quý giá và nói rằng hôm sau cứ làm một lễ cầu siêu như bình thường. Nhưng dù có chuyện gì có nhìn thấy gì cũng đừng nói ra, cứ lẳng lặng mà làm. Khi đó tôi vì tham chút tiền bạc mà nhận lời, đến hôm sau vừa ra gốc đa đã thấy những linh hồn vất vưởng ở đó. Tôi nghe lời bà ta, làm lễ cầu siêu nhưng tôi nhìn thấy những linh hồn đó không hề thoát được nổi. Tiếng gào khóc rất lớn, giống như có gì đó oan ức. Nhưng tôi cũng không để tâm, làm xong nhận lễ đi về. Vừa mới về đến nhà thì đã thấy căn nhà bị cháy, tuy không có thương vong nhưng tôi bắt đầu có linh cảm bất an. Những ngày sau đó đêm nào tôi cũng mơ thấy một đứa trẻ dẫn theo những linh hồn bào thai khác tìm đến đòi giải oan. Khoảng thời gian đó mọi thứ đối với tôi đều không thuận lợi và rồi tôi như phát điên, lúc đó đã tìm đến nhà ông bà để nói ra sự thật. Nhưng khi mới đến cổng đã bị người đàn bà kia thuê người đuổi đi còn doạ nạt nếu tìm đến sẽ cho người truy sát cả nhà. Tôi không còn cách nào khác đành mang người thân vào núi ở làng Hồ sống qua ngày. Nhưng tâm tôi đến tận giờ vẫn chưa thể thanh thản.
– Vậy, vậy bây giờ phải làm sao để những linh hồn kia được siêu thoát?
– Chỉ có thể mời thầy sư trên chùa Linh Quang Tự nhờ giúp. Bản thây tôi không đủ năng lực bởi những linh hồn này đã bị oan khuất quá nhiều năm rồi. Thầy sư đó rất giỏi, lại có tâm hướng thiện giờ mọi người mời đi. Đi sớm đi không sợ muộn quá chùa lại đóng cửa.
Bà cả thấy vậy liền vội sai thằng Thìn đi tìm thầy sư. Gã thầy cầu siêu ngồi bên sân lẩm bẩm:
– Có phải đã tìm ra hung thủ hại những bào thai kia rồi không?
– Sao ông biết.
– Đêm qua tôi được báo mộng.
Quả đúng như vậy, mới tìm ra chân tướng bà hai hại bà ba sẩy thai. Đột nhiên tôi bỗng như sực nhớ ra điều gì đó. Lúc này tôi khẽ lay tay cậu Bảo hỏi:
– Cậu Bảo, ngày xưa cái Chi cùng cậu Tú rơi xuống nước bà hai vẫn ở trên nhà nấu cỗ, mà cái Chi nói có người đẩy nó xuống dưới ao. Cậu xem… nếu như tôi nghĩ đó là tên áo đen thanh mai trúc mã với bà hai liệu… liệu có thể không?
Cậu Bảo nhìn tôi, hai mắt cũng tỏ rõ sự ngạc nhiên. Thế rồi cậu liền nói:
– Thầy, giờ thầy cho cái Chi gặp tên áo đen kia, ít nhất nếu như biết hắn là người đẩy Tú xuống ao thì cũng coi như tìm ra được oan khuất, tìm ra được thủ phạm rồi.
Ông Lý thấy vậy liền sai thằng Sửu đưa con Chi sang bên quan viên, tôi được ra lệnh đi cùng nó, con Chi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thấy tôi thì nhếch mép chửi mấy câu. Ông Lý vì sợ nó không chịu sang nên cuối cùng cũng đi cùng, khi bốn người chúng tôi đến nơi nói toàn bộ sự thật với quan viên, quan viên cũng kinh ngạc không kém. Ông đưa chúng tôi vào nơi giam giữ tên áo đen kia, con Chi được ông Lý nắm chặt lấy tay, vừa nắm vừa nói:
– Chi, con xem người đàn ông kia có quen không.
Con Chi nhìn theo hướng tay ông Lý chỉ, vừa mới chỉ nhìn thấy gương mặt hắn ta nó đã gào rú lên thất thanh rồi ngồi sụp xuống ôm đầu. Ông Lý khẽ dịu giọng hỏi:
– Con nói đi đừng làm thầy sợ, có phải hắn ta đẩy con và em Tú xuống ao không?
Lúc này con Chi mặt đã tái mét lại, ôm chặt lấy ông Lý khóc nức nở:
– Ông ta… ông ta… ông ta… định gϊếŧ con. Ông ta định gϊếŧ con.
– Con bình tĩnh, nói cho thầy nghe từ đầu được không?
– Không thầy ơi, con sợ lắm, thầy ơi cứu con đi.
– Được rồi, được rồi, có thầy đây con đừng sợ. Kể cho thầy nghe đi.
– Thầy ơi đừng mà cứu con thầy ơi
– Nào, có thầy đây rồi mà. Con kể cho thầy nghe thầy mới cứu được.
– Con sợ lắm, con sợ lắm thầy ơi, khi ấy… con với em Tú..
Con Chi nói đến đây thì khóc nghẹn cả lại, một lúc sau mới nói tiếp:
– Con và em Tú đang chơi ngoài ao, hắn ta… hắn ta đẩy em Tú xuống rồi rồi bịt miệng con… đến khi em Tú không còn kêu khóc, hắn liền… liền đẩy con xuống.
Tôi nhìn gã đàn ông kia, toàn thân run lên vì giận dữ. Bà hai quả là con thú độc ác đến kinh tởm. Bà ta đã tính toán thời gian địa điểm ra tay, để khi Tú chết rồi mới đẩy Chi xuống, vừa khiến cho người ta thương cảm vì con gái bà ta cũng bị hại, vừa khiến cho không ai mảy may nghi ngờ một chút nào. Gã đàn ông kia nhìn con Chi, khoé môi cong lên. Ông Lý thì tức giận định lao vào những đã bị đám lính giữ lại. Con Chi vẫn đang khóc nức nở, nỗi sợ hãi tột độ dường như khiến nó không còn một chút bình tĩnh nào.
Tôi nhìn ông Lý khẽ nói:
– Thầy, mình đưa em Chi về đã, giờ để nó ở đây e rằng nó sẽ bị khủng hoảng tinh thần. Với lại cũng coi như tìm ra hung thủ là giải được những khuất tất cho các em rồi. Giờ mình về tìm thầy sư để cầu siêu cho các em trước.
Ông Lý gật đầu thở dài cõng con Chi lên vai. Nó gục đầu vào ôm chặt, vẻ mặt vẫn xanh như tàu lá.
Khi về đến nhà ông Lý thuật lại mọi chuyện, đám gia nô lại lần nữa sợ hãi, chỉ có bà cả ngồi sụp bên hiên khóc nức nở. Nhìn bà khóc, tôi không kìm được lòng, xót xa vô hạn. Tận tối muộn hôm ấy thầy sư ở chùa Linh Quang Tự mới được mời về. Ông Lý nhìn thầy, thuật lại mọi chuyện. Thầy sư có lẽ đã được mời đi cầu siêu nhiều nơi nên không lấy gì làm ngạc nhiên vội vàng cùng mọi người đi ra ao. Đêm ấy tất cả mọi người đều không ngủ được, đám gia nô chạy đi chạy lại mua bán làm theo căn dặn của thầy sư. Cậu Bảo dù bị thương trên vai nhưng vẫn ra ngoài đó, lúc thầy sư ngồi dưới gốc đa lẩm bẩm cầu khấn người tôi cũng lạnh toát. Không hiểu sao mặc rất nhiều áo mà người vẫn cứ run bần bật. Cứ lâu lâu lại có một luồng gió thoáng qua, đột nhiên thầy sư rú lên mấy hồi, tôi cũng ngã vật ra không biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại trời đã sáng, tôi thấy mình nằm ở buồng liền chạy ra ngoài. Lúc này bầu trời sáng lắm, trong xanh, kèm theo chút nắng hanh khô. Cậu Bảo đang đứng ở sân thấy tôi thì nói:
– Dậy rồi à?
– Thầy sư đâu rồi?
– Thầy ấy về chùa rồi, vong của các em cũng được thầy mang về. Ở chùa tụng kinh niệm Phật sẽ sớm siêu thoát đầu thai làm người hơn.
– Đêm qua… đêm qua tôi sao lại ngất?
Tôi thấy cậu Bảo nhìn tôi một lúc mới đáp:
– Không sao đâu, có lẽ do cô mệt quá thôi.
– Vậy, bu đâu rồi?
– Bu với thầy theo sư thầy về chùa để làm lễ, cô yên tâm đi, từ nay cô sẽ không mơ mộng gì nữa đâu. Sư thầy bảo các em giờ rất ngoan, chỉ một thời gian ngắn sẽ được đầu thai thôi.
Tôi nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Đang đứng thì thằng Sửu cũng chạy từ đâu tới hớt ha hớt hải nói:
– Cậu mợ, hình như bà hai phát điên rồi. Tự dưng từ đêm qua bà ấy cứ gào rú trong căn nhà hoang, đến sáng nay cứ hát mấy bài gì đó rồi khóc lóc trong ấy.
Tôi với cậu Bảo nhìn nhau, cả hai không nói không rằng. Thế nhưng tôi biết trong lòng cậu cũng đang có suy nghĩ giống tôi. Bà hai phát điên ngay sau khi những vong linh kia được tìm ra oan khuất. Âu có lẽ đây được gọi là quả báo. Tôi khẽ thở dài, bám tay vào tay cậu, rồi nhìn về phía dinh của bà. Bỗng dưng, tôi lại chỉ thấy thương con Chi, thương đến vô hạn. Có lẽ giờ phút này nó vẫn chưa biết người khiến nó đến bây giờ vẫn đang thần trí bất ổn lại chính là người nó yêu thương, tin tưởng nhất.
****