Đoan Mộc Uyển 2
Đoản đao nhanh chóng tiếp cận ngực Lộ Thắng, lưỡi đao đem quần áo trước ngực Lộ Thắng một đao cắt đứt.
Khuôn mặt Lộ Thắng che mặt nạ không nhúc nhích nhìn chằm chằm gã, dường như bị sợ choáng váng.
Khóe miệng Trương Tuấn Đông nổi lên một tia nhe răng cười gằn:
“Đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi chọc người không nên chọc!”
Mũi đao nhanh chóng mở ra quần áo Lộ Thắng, quẹt ở bên trên da thịt hắn.
Bành!!!
Đúng lúc này, Lộ Thắng ngửa ra sau một chút, rút ra một vật hắc sắc từ bên hông, rõ ràng là phác đao.
Phác đao đột nhiên quét ra từ phía sau hắn, lưỡi đao hung hăng trảm vào đoản đao trên tay Trương Tuấn Đông. Tốc độ nhanh chóng, căn bản không phải đoản đao của Trương Tuấn Đông có thể so sánh.
Đoản đao bị chém trúng, cao cao bay ra ngoài.
Lộ Thắng lật lưỡi đao một cái, là một chiêu Hổ Sát rơi vào đầu Trương Tuấn Đông.
Hô!
Tiếng xé gió ẩn ẩn mang theo tiếng hổ khiếu, con ngươi Trương Tuấn Đông bỗng nhiên thít chặt.
Tóc gáy toàn thân gã dựng đứng, mặc gã dù như thế nào cũng không nghĩ tới, tên phú gia công tử nhận ba gã hộ vệ bảo, thế mà sau nháy mắt bộc phát ra thực lực khủng bố như vậy.
Loại phản ứng này, loại tốc độ này!
Không được!!
Gã không kịp nghĩ nhiều, ngay tại chỗ lộn mèo về sau, hai chân trên mặt đất liên tục điểm bảy tám bước. Quay người muốn rút lui.
Xoẹt!
Lộ Thắng đi qua, đưa tay rút phác đao từ trên người gã. Trên thi thể lau thân đao một cái.
“Đi thôi, đưa ta về nhà đi.”
Hắn bình tĩnh đi vào xe ngựa, màn xe buông xuống, lưu lại ba tên thị vệ, còn có hai thủ vệ giữ cửa ở đây.
Năm người tăng thêm một xa phu, nhìn xem thi thể trên đất, ai cũng không nói chuyện.
Đặc biệt là ba gã hộ vệ kia, lúc này sắc mặt đã trắng không còn chút huyết, ba người yên lặng lên xe ngựa, không nói một lời.
“Giá!”
Xa phu lắc roi ngựa, xe ngựa chậm rãi bắt đầu chuyển động.
Nhất thời bên trong toa xe chỉ có tiếng vang bánh xe nhấp nhô.
Ba gã hộ vệ và Lộ Thắng mặt đối mặt ngồi ngay ngắn trong chốc lát, thì có chút không chịu được trầm mặc, từng cái ôm tay xuống xe, đi theo bên cạnh xe ngựa hành tẩu.
Rất nhanh trong xe chỉ còn lại Lộ Thắng một người.
Hắn đoan chính ngồi trên một cái bồ đoàn vải, mặt không biểu tình. Hai mắt khép hờ, dường như đang chợp mắt.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, lúc này trong lòng hắn khuấy động lên bao nhiêu kịch liệt.
Giết người…
Hắn giết người…
Vô luận là kiếp trước, hay kiếp này, hắn thậm chí ngay cả đánh tổn thương người khác đều chưa từng làm.
Chớ đừng nói là giết người.
Nhưng trong nháy mắt trước đó, hắn hoàn toàn theo bản năng thân thể phản ứng, nhìn thấy đối phương muốn chạy trốn, hắn quả quyết giơ lên phác nao ném mạnh.
Sửa chữa qua cường hãn cơ bắp ký ức, rất trôi chảy bèn đem phác đao, lấy thủ pháp chiêu thứ hai Hổ Uy ném ra ngoài.
Sau đó tinh chuẩn trúng hậu tâm đối phương.
Lại sau đó, gã chết.
Hình tượng một màn vừa rồi không ngừng chiếu lại trong lòng Lộ Thắng. Người kia thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết, không phải nói nói cười cười.
Hắn bị kích thích, phản ứng bản năng là muốn triệt để bóp chết uy hiếp
Mà kết quả, đúng là giải quyết triệt để.
Nhưng công phu trên người hắn cũng bại lộ.
Càng là giết người.
“Cũng may bản thân Hắc Hổ đao pháp đặc thù rõ ràng, thoáng điều tra, sẽ có thể rõ ràng đầu nguồn là Triệu bá. Cũng không có gì, chỉ có điều về sau phải chú ý…”
Xe ngựa chạy chậm rãi, rời thôn trang ước chừng nửa khắc đồng hồ.
Đinh linh linh…
Đinh linh linh…
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đen như mực, dần dần truyền đến một trận âm thanh linh đang(chuông) thanh thúy từ phía sau.
Xa phu nhìn lại, lại là một cỗ xe ngựa màu trắng với tốc độ cực nhanh đuổi theo phía sau.
Xem ra bọn họ cũng chạy tới Cửu Liên thành bằng con đường này.
Ba tên hộ vệ cũng nhìn thấy xe ngựa màu trắng phía sau.
Hai con ngựa cao to thuần trắng, toa xe thuần bạch sắc lại không ít hoa văn ngân sắc tinh xảo. Chung quanh xe còn ẩn ẩn bay tới hương khí nhàn nhạt.
Ba người nhìn nhau một cái, chậm rãi đặt tay lên yêu đao, trước đó đã không bảo vệ tốt quý khách, kém chút xảy ra chuyện, hiện tại nếu còn ra vấn đề, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ.
Cổ tay của họ trước cũng bị thương nặng, nghỉ ngơi sau thoa thuốc trị thương, bảy tám phần thực lực vẫn có thể dùng ra được.
Ba người đều là lão binh tham gia qua quân đội, ba người liên thủ tạo thành quân trận cỡ nhỏ, bảy tám hán tử bình thường cũng không phải đối thủ của họ.
Xe ngựa màu trắng không tính hiếm lạ gì, dù là lông lẫy một chút cũng không có gì.
Chỉ là khiến mấy người cực kỳ khẩn trương là, cỗ xe đằng sau này, thế mà k hông có đèn lồng!
Trên hoang dã ngoài thành, đêm nay lại thời tiết âm trầm không trăng, không đốt đèn, mặt đường sẽ tối như mực, căn bản không có cách nào tiến lên.
Thế mà tốc độ xe ngựa còn rất nhanh, so với bọn hắn đốt đèn còn nhanh hơn!
“Có gì đó quái lạ.”
Một gã trong ba người thấp giọng nói.
Lúc này Lộ Thắng cũng vén rèm lên nhìn, cũng nhìn thấy xe ngựa màu trắng chạy trên đường tối như mực.
Điều khiển xe ngựa là một nam tử, tướng mạo nhu hòa anh tuấn.
Thình lình chính là nam nhân một mặt ôn nhu canh giữ bên người nữ tử thấy qua trong Hắc hội.
Xe ngựa màu trắng không ngừng nghỉ chút nào, rất nhanh chậm rãi vượt qua xe ngựa Lộ Thắng.
“A Tửu, ngừng một chút.”
Một giọng nói uyển chuyên êm tai của nữ tử truyền ra từ xe ngựa màu trắng.
Tốc độ xe ngựa màu trắng lập tức chậm dần, cùng mấy người Lộ Thắng cùng nhau tiến lên.
Màn xe chậm rãi để lộ, một gương mặt kiều mị có chút nhíu mày hiển lộ ra dưới ánh sáng đèn lồng
Là nữ nhân kia, Đoan Mộc Uyển!
Sắc mặt Lộ Thắng bất động, liếc nhìn đối phương.
“Đường đêm đen kịt, vị công tử này, có thể cho mượn đèn lồng của các vị chiếu đường được không, cũng tiện có thể tương hỗ chiếu ứng lẫn nhau?”
Đoan Mộc Uyển cũng nhìn thấy Lộ Thắng, bèn cười với hắn.
“…Đoan Mộc cô nương tùy ý.”
Lộ Thắng không mặn không nhạt trở về câu, rồi dự định hạ xuống màn xe.
“Công tử, tiểu nữ tử còn có cái yêu cầu quá đáng.” Đoan Mộc Uyển không đợi hắn về toa xe, lại mở miệng nói chuyện.
“Xe ngựa này của ta đổ ấm trà, bồ đoàn bên trong bị ướt, có thể …”
Lộ Thắng híp híp mắt, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác.
Đoan Một Uyển này xuất hiện đến quỷ dị, nàng nói trong xe ướt, nhưng đến cùng có phải vậy không ai có thể biết?
Nhưng đối phương đuổi theo từ trong bóng tối, hình như còn cố ý đáp lời hiềm nghi, dù hắn có từ chối, cũng không nhất định Đoan Mọc Uyển sẽ bỏ qua cho hắn.
“Nếu cô nương không chê xe ngựa tại hạ đơn sơ, thì hãy lên và nghỉ ngơi.” Lúc này hắn Hắc Hổ đao đại thành, liên tục xuất thủ hai lần, đều chiến tích bất phàm, trong lòng cũng dần dần có một tia tự tin.
Cao thủ bình thường, dù là đệ nhất cao thủ Cửu Liên thành như Triệu bá, một chọi một, hắn cũng có tự tin phân thắng bại.
Mặc dù kinh nghiệm tranh đấu còn khuyết thiếu quá nhiều, nhưng tâm pháp Hắc Hổ đao tầng thứ tư, tựa hồ để hắn có lực bộc phát cường hãn hơn so với Triệu bá.
Trong thời gian ngắn, ở không gian thu hẹp hắn và Triệu bá, thật đứng không dám nói ai thắng ai thua.
Cho nên coi như Đoan Mộc Uyển người mang tuyệt nghệ, hắn cũng có sức tự vệ.
“Vậy thì đa tạ công tử.”
Lộ Thắng cho xa phu dừng xe, ánh lửa đèn lồng lay động nhẹ.
Xe ngựa màu trắng cũng chậm rãi ngừng lại.
Cửa xe mở ra, Đoan Mộc Uyển vẫn một thân váy trùm hắc sắc trước đó, chậm rãi đi xuống.
Nàng ngẩng đầu mỉm cười nhìn Lộ Thắng mở cửa xe, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, miệng nhỏ đỏ thắm như anh đào, còn có cái lưỡi màu hồng chậm rãi co duỗi bên môi, khiến hộ vệ chung quanh và xa phu thấy không khỏi run lên trong lòng.
Nàng chậm rãi giẫm lên xe từ bên người Lộ Thắng.
Chân dài thon dài trắng nõn, tinh tế tròn trịa, trong nháy mắt đi lên toa xe, váy đen chỉ có thể khó khăn lắm bao trùm bờ mông cũng bị mở ra chút.
Phong quang dưới váy chợt lóe lên, vừa vặn có thể để Lộ Thắng nhìn thấy một điểm, lại thấy không rõ lắm.
“Ai nha.”
Bỗng nhiên thân thể Đoan Mộc Uyển nghiêng một cái, mu bàn chân trượt xuống, cả người đổ tới Lộ Thắng.
“Cẩn thận.”
Lộ Thắng tranh thủ thời gian đưa tay đỡ.
Trong lòng lại càng cảnh giác, loại tình huống này, loại trùng hợp này, hắn cười lạnh trong lòng, các loại phim tình cảm trên Địa Cầu dùng vô số lần.
Hắn cảnh giác đối với Đoan Mộc Uyển, cũng không cố ý biểu lộ ra.
Chỉ dự định ứng phó phù hợp bình thường với đối phương.
Đoan Mộc Uyển nhu nhu nhược nhược đổ vào trong khuỷu tay hắn.
Trước ngực sóng cả mãnh liệt không cẩn thận cọ xát trên cánh tay Lộ Thắng.
Đoan Mộc Uyển lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống, như giật điện đứng thẳng người.
Lộ Thắng cũng rung động trong lòng, dùng sức ổn định nàng.
“Đa tạ công tử…” Đoan Mộc Uyển nhu nhu nhược nhược nói.
“Không cần khách khí, mời ngồi.”
Lộ Thắng dìu nàng ngồi lên chỗ ngồi sườn xe.
Toa xe rất lớn, có hai hàng bốn vị trí, đặt đối diện nhau.
Lộ Thắng và Đoan Mộc Uyển ngồi đối mặt nhau.
Xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi di động.
Đoan Mộc Uyển đỏ mặt nhào nhào ngồi, hai chân nghiêng ngả, chăm chú khép lại, không có một tia khe hở.
Chỉ là từ góc độ mặt đối mặt của Lộ Thắng, có thể thấy được váy của nàng và một chút xíu bóng đen giữa hai đùi. Nếu Lộ Thắng nguyện ý, hoàn toàn có thể thuận bóng đen nhìn lén dưới váy.
Dù sao trong toa xe không có người khác, chỉ có hai người họ, mà lại lúc này Đoan Mộc Uyển bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu, không nhìn thấy hắn.
Phanh!
Dường như xe ngựa bỗng nhiên ép đến thứ gì, có chút lên xuống.
Hai chân Đoan Mộc Uyển có chút bị run run mở ra một tia khe hở.
Lần này phong cảnh dưới váy nàng đã triển lộ một đoạn nhỏ với Lộ Thắng, khóe mắt hắn liếc qua, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một vòng màu trắng.
“Công tử đi đến Cửu Liên thành?”
Hình như Đoan Mộc Uyển không chú ý tới mình, nhẹ nhàng nhu nhu hỏi một câu.
“Đúng vậy, cô nương cũng đi Cửu Liên thành?”
Lộ Thắng tùy ý hỏi một câu không có dinh dưỡng.
“Ân, không dối gạt công tử, hiện tại Uyển nhi ở trong Vạn Phúc khách sạn. Nghe nói nơi này có Hắc hội, nên mang theo hộ vệ tới kiến thức một chút. Lại không nghĩ rằng tất cả mọi người mang theo mặt nạ, thật sự rất nhàm chán.”
Đoan Mộc Uyển bất mãn nói.
“Uyển nhi cô nương và một thiếp thân thị vệ, có thể độc thân đi xa như vậy, đều là kẻ tài cao gan lớn.”
Lộ Thắng bình tĩnh nói.
“Nào có kỹ năng gì, chỉ được một thương đội trên đường cứu, lúc này mới tiện đường tới Cửu Liên thành trước, bằng không thì nói không chừng Uyển nhi và thị vệ đã chết cóng ở góc nào đó trên nửa đường rồi.”
Uyển nhi giải thích nói.
“Nói đến, vị công tử kia cứu Uyển nhi, hình như cũng là người võ nghệ cao cường như ngài.”
Đoan Mộc Uyển cười khẽ.
“Thật sao?”
Lộ Thắng vừa nghe là biết đối phương thấy được tình cảnh hắn xuất thủ.
“Uyển nhi thấy trên Hắc hội, có vẻ công tử rất cần nội công bí tịch?” Đoan Mộc Uyển lại nói.