Lộ Thắng nghe vậy, hai mắt tỏa sáng.
Hắn không tìm được võ học bí tịch nào đầy đủ lợi hại, đã không tìm được lợi hại, có lẽ có thể dùng số lượng đền bù chất lượng.
Dù sao có máy sửa chữa, tốc độ tu tập võ học của hắn vô cùng dọa người, một môn công phu vài lần là có thể tu đến đại thành.
Tu thành nhiều môn công phu như vậy, hẳn là có khả năng đạt tới mục đích.
Thế đạo này, yêu ma quỷ quái đều xuất hiện, nếu không nắm chặt cơ hội cấp tốc mạnh lên, chờ đến lúc thật sự gặp nguy cơ, khi đó lấy gì tới chặn?
Nghĩ tới đây, con mắt Lộ Thắng sáng lên.
Hắn hiểu được ý của Triệu bá.
Trong Cửu Liên thành, cũng không ít lão gia hỏa luyện võ, giống như Trương Tuần tổng bộ đầu nha môn lúc trước, một tay Phá Tâm chương cực kỳ lăng lệ, hiện tại lớn tuổi, lại không có con cái, không có người thừa kế.
Lão lưu lại gia tài cũng không nhiều, cuộc sống trôi qua khó khăn, nhập không đủ xuất, còn thường xuyên cần những lão bằng hữu như Triệu bá cứu tế.
Nếu có thể sử dụng tài lực và giao tình lôi kéo quan hệ, đoán chừng sẽ rất dễ dàng đạt được truyền thừa Phá Tâm chưởng từ chỗ của lão.
Phải biết lúc Trương Tuần còn trẻ tuổi, được biết đến với danh xưng đệ nhất cao thủ Cửu Liên thành.
Về sau tuổi già, mới bị mấy người còn lại vượt qua. Tuổi tác của lão còn lớn hơn Triệu bá, năm nay tám mươi sáu, đi đứng cũng không tiện lợi.
Đợi đến khi đám người Triệu bá có chút thanh danh, lão đã sớm thoái ẩn nhiều năm.
Loại người đã từng là cao thủ như vậy, ở Cửu Liên thành không phải ít.
Lộ Thắng phấn khởi trong lòng, nếu như hắn có thể học được gì đó từ trên người những người này, dù là tam lưu võ học, nếu luyện đến tiêu chuẩn cực cao, cũng chắc chắn vô cùng lợi hại.
“Thế nào? Đại công tử, nếu ngươi có ý, thật ra ta có thể liên lạc mấy lão bằng hữu có điều kiện thích hợp cho ngươi.”
Triệu bá nghĩ đến cũng vì hỗ trợ chiếu cố lão hữu, có lẽ cũng không đành lòng nhìn thấy lão hữu một thân bản sự, lúc tuổi già còn rơi vào sinh hoạt đau khổ.
Lộ Thắng cẩn thận suy nghĩ.
“Triệu bá nói cực phải, chỉ là không biết, ngài có thể liên hệ mấy vị hảo thủ nào?”
“Ngươi đừng quản mấy hảo thủ nào, tham thì thâm, Phá Tâm chưởng, Bát Thập Tứ Yến Tử Truy Phong đao, đều là ta có thể cam đoan cho ngươi.
Hai vị lão hữu này của ta, dòng dõi bị mấy cừu gia làm hại, hiện tại không chỗ nương tựa, sinh hoạt gian nan, rất sớm đã có ý muốn tìm đệ tử truyền thừa.
Chỉ là nghèo văn giàu võ, cái chuyện luyện võ này, cũng không đủ bổ dưỡng, coi như khổ luyện cũng là tổn thọ, họ cũng không muốn truyền đi hại người.” Triệu bá cảm khái nói.
“Đúng lúc ta thấy Thắng ca thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, mặc dù chúng ta cầu không được thượng đẳng võ học của môn phái lớn, nhưng hai môn công phu này, nếu ngươi luyện lợi hại rồi, cũng là kỹ nghệ khó lường.
Đã có thể đạt tới yêu cầu của Thắng ca ngươi, lại có thể chiếu cố mấy hảo hữu. Vẹn toàn đôi bên.”
Lộ Thắng thấy ông nói thẳng tính toán của mình ra, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
“Đã có Triệu bá bảo đảm, vậy hai vị tiền bối này sẽ là sư phó của vãn bối, mỗi tháng trong phủ sẽ tặng họ hai mươi lượng bạc, làm giáo viên.”
Triệu bá nghe vậy, không nhịn được lộ ra mỉm cười:
“Đến cùng Thắng ca vẫn là tâm tính thiện lương…:
Kỳ thật như quán chủ mở võ quán bình thường, muốn truyền thụ thực học kỹ nghệ, chi phí cần thiết cũng chỉ mười lượng bạc là đầy đủ.
Nhưng Lộ Thắng trực tiếp đưa mỗi người hai mươi lượng, đây cũng là cho Triệu Đại Hổ ông mặt mũi.
Nói ra, Triệu Đại Hổ ông ở trong vòng tròn, ở trước mặt rất nhiều lão hữu, cũng rất mở mày mở mặt.
“Vậy Thắng ca cứ luyện trước, ta đi truyền tin cho mấy người bằng hữu.”
Chuyện đã định, Triệu bá cũng có chút đợi không kịp. Phải nhanh đi tìm Trương Tuần báo tin vui.
Hồi trước Trương Tuần lại gặp phong hàn, vốn là hán tử làm bằng sắt, bởi vì lúc tuổi trẻ không hiểu bảo dưỡng, ám thương quá nhiều, hiện tại khi huyết khô bại, lại không tiền bổ dưỡng.
Trước đó xem bệnh hốt thuốc là do ông ứng ra.
Nếu không phải như thế, ông cũng không nghĩ ra đề cử sư phó cho Lộ Thắng.
Thật sự là… thật sự là không đành lòng nhìn lão hữu rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế.
“Triệu bá tùy ý.” Lộ Thắng mang theo đao chắp tay.
Đưa mắt nhìn Triệu bá rời đi, một mình Lộ Thắng đứng ở trên giáo trường.
Giơ lên trường đao lại vù vù luyện Hắc Hổ đao pháp.
Mặc dù tam đại chiêu đều tách ra chiêu số độc lập, trên thực tế mỗi một chiêu đã bao hàm không ít đao chiêu độc lập.
Thí dụ như Hổ Sát, phân thành đao chiêu ứng phó chính diện, đao chiêu ứng phó phía sau, với đao chiêu ứng phó trái phải, còn có ứng phó ám khí đánh lén, ứng phó loại binh khí cán dài, ứng phó binh khí hạng nặng…
Các loại biến thức rất nhiều. Cũng không phải chỉ có luyện một chiêu như vậy.
Đang luyện đao, bỗng nhiên bên cạnh võ đài chạy tới một gã sai vặt. Đứng ở bên chờ hắn luyện xong, dường như có lời muốn nói.
Lộ Thắng nhướng mày.
Nhanh chóng thu đao đứng vững, nhìn về phía gã sai vặt kia.
“Chuyện gì?”
“Hồi Đại công tử, bên ngoài tới cỗ xe ngựa, một vị cô nương tự xưng Đoan Mộc tiểu thư, nói là có hẹn cùng Đại công tử, đến đây bái phỏng.” Gã sai vặt cung kính trả lời.
“Đoan Mộc… Đoan Một Uyển tới sao…” Trong lòng Lộ Thắng run lên.
Hắn cầm tới Hắc Sát công vẫn luôn một mực luyện, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nhập môn.
Điều này khiến trong lòng hắn có chút hoài nghi nội công này có phải thật hay không, Đoan Mộc Uyển trước đó nói qua, nàng có thể kiếm được nội công bí tịch, cũng không biết là thật hay giả.
“Thôi, đi gặp mặt rồi lại nói.”
Mặc dù đối phương là nhân vật lợi hại, nhưng hắn cũng không phải những công tử ca chưa thấy việc đời, muốn câu dẫn hắn giở trò xấu thì loại chiêu số trình độ kia, bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thành.
“Mời nàng tới khách đường trước, ta lập tức sẽ đến.”
“Vâng.”
Gã sai vặt rời đi.
Lộ Thắng để thị nữ lấy một chậu nước, hơi lau mồ hôi trên thân, rồi thay áo dài màu trắng, đi tới khách đường.
Xuyên qua võ đài, đi qua hoa viên nhỏ, lại xuyên qua một hành lang thì đến khách đường chuyên môn chiêu đãi khách nhân.
Cửa chính khách đường rộng mở, bên trong phía bên phải ngồi ngay thẳng một nữ tử áo tím váy dài, khuôn mặt nữ tử kiều mị, da như tuyết trắng, mang theo khuyên tai trân châu rèn luyện mà thành trăng lưỡi liềm, khí chất đoan trang ưu nhã.
Thình lình chính là Đoan Mộc Uyển lần trước gặp qua.
Trong khách đường còn có tam đệ Lộ Trần Tâm của Lộ Thắng, đang nhiệt tình tiếp đãi Đoan Mộc Uyển.
Lộ Trần Tâm một đôi mắt sắc nhìn chằm chằm trước ngực Đoan Mộc Uyển, áo ngực màu trắng nơi đó ẩn ẩn lộ ra một vòng rãnh sâu hoắm. Dường như muốn hút cặp mắt của y vào. Chuyển cũng chuyển không ra.
Khụ khụ.
Lộ Thắng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Hai người lập tức phát giác, rối rít quay đầu nhìn lại.
“Đại ca…”
Sắc mặt Lộ Trần Tâm đỏ lên, hơi có chút thẹn thùng đứng dậy.
“Đại ca đã tới… Vị Đoan Mộc tiểu thư này đặc biệt tới đây tìm ngươi…”
Lời nói của y có chút cà lăm.
“Tam đệ, đệ đi dặn dò phòng bếp đưa nước ô mai đến đây, bên này có ta bắt chuyện.”
Lộ Thắng ở nhà rất cơ trí, đã từng gặp được không ít chuyện, hắn cũng biểu hiện được có thể gánh vác, cho nên rất có uy tín bên trong huynh đệ tỷ muội.
Không lỗ mãng giống những công tử ca cùng thế hệ.
Hắn tổng cộng có hai thân đệ muội, Nhị muội Lộ Khinh Khinh, ra ngoài tập võ chưa về, tam đệ Lộ Trần Tâm, đang ở trong nhà khổ đọc sách thánh hiền, ý định ngày sau khảo thủ công danh.
Mà Lộ Thắng hắn, trước đó còn chưởng quản một phần sinh ý trong nhà, biểu hiện ra tài năng, đã sớm để Lộ Toàn An xác định tương lai tiếp quản buôn bán, chính là hắn.
Bởi vì tương lai Lộ Thắng nhất định sẽ chưởng quản quyền lực tài chính trong nhà, cho nên hai đệ đệ muội muội, còn có người trong cả nhà, tương lai đều trông cậy vào hắn.
Ngày bình thường mọi người đều có chút kính sợ làm hắn vui lòng.
“Thắng ca, vừa vặn ta đưa tới một chén nước ô mai, vậy cho hai người trước. Ướp lạnh qua, hương vị cũng tốt.”
Ngoài cửa khách đường, Ngũ nương đi ngang qua mỉm cười bước tới, trong tay bưng một bình nước ô mai.
Ngũ nương là người thứ năm gia chủ Lộ Toàn An cưới, nhưng không phải vợ, mà là thiếp.
Cùng ba người trước khác biệt, ngũ nương còn có biểu muội Lộ Oánh Oánh bà sinh hạ, đợi lão gia Lộ Toàn An đi, sinh hoạt đều trông cậy vào Lộ Thắng.
Cho nên, dù trên danh nghĩa bà là ngũ nương Lộ Thắng, cũng không ít thời điểm, bà với biểu muội Lộ Oánh Oánh cố gắng lấy lòng Lộ Thắng.
Dù sao một khi Lộ Toàn An đi, Lộ Thắng không có nghĩa vụ dưỡng không hai mẹ con bà. Vì sau này không bị đuổi ra khỏi nhà, sớm giữ gìn mối quan hệ với Lộ Thắng là gia chủ tương lai, đó là nhất định.
“Ngũ nương quá khách khí rồi.” Lộ Thắng vội vàng nhận lấy nước ô mai:
“Ở đây có ta bắt chuyện là được, người về trước đi.”
“Đúng đúng đúng, Thắng ca cứ chào hỏi khách khứa trước đi.” Ngũ nương tranh thủ thời gian niềm nở cười rồi chậm rãi rời đi.
Trước khi đi có chút ghen tỵ nhìn chằm chằm mắt Đoan Một Uyển, bà năm nay mới ngoài ba mươi, mặc dù bảo dưỡng tốt, tư sắc hơn người, nhưng so với Đoan Mộc Uyển, còn kém không ít.
“Ta cũng đi trước một bước.” Lộ Trần Tâm cũng tranh thủ thời gian mượn cơ hội rời khỏi.
Rất nhanh trong khách đường chỉ còn hai người Lộ Thắng và Đoan Mộc Uyển.
“Công tử còn muốn bí tịch?”
Đoan Mộc Uyển thấy chung quanh không có ai thì nhẹ nhàng cười một tiếng nói khẽ.
“Quả nhiên Đoan Mộc tiểu thư lợi hại, ta che giấu thân phận diện mạo, vậy mà vẫn bị cô nương tìm tới cửa.”
Lộ Thắng không thay đổi sắc mặt nói.
“Thắng công tử nói đùa, ở khắp Cửu Liên thành, có quan hệ tâm đầu ý hợp với Trịnh Hiển Quý thiếu gia Trịnh gia, còn gia tài bạc triệu, lại thêm dáng người cao lớn, muốn nhận ra công tử, không tính việc khó.”
Đoan Mộc Uyển nhu hòa cười nói.
“Đó là không khó đối với Đoan Mộc tiểu thư. Được rồi, không cần nói nhảm nhiều lời, không biết Đoan Mộc tiểu thư lần này mang đến bí tịch gì cho Lộ mỗ, sớm nói trước, Lộ mỗ muốn là nội công.”
Lộ Thắng không nhanh không chậm nói, ngữ khí lộ ra thong dong trấn định. Cũng không vì bị vạch trần thân phận mà mất đi bình tĩnh.
“Tự nhiên đều là nội công.”
Đoan Mộc Uyển duỗi ra đầu ngón tay, lấy ra ba quyển sách nhỏ từ trong áo, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà.
Ba quyển sách nhỏ màu xanh nhạt được khâu bằng mũi khâu, bìa viết chữ lớn rõ rệt:
‘Thanh Tùng Nhất Ý Quyết’, ‘Ngọc Hạc công’, ‘Âm Dương Dẫn’.
Lộ Thắng liếc mắt qua, sắc mặt vẫn bất động.
“Đoan Mộc tiểu thư thật bạo tay, chỉ là làm thế nào để giám định thật giả những bí tịch này…”
“Chuyện này đơn giản.” Đoan Mộc Uyển cười khẽ.
“Ba môn nội công này, đều là nội công bắt đầu cực kỳ dễ dàng, tu hành một ngày thì có thể sinh ra khí cảm. Ba quyển đều là loại hình bắt đầu dễ dàng đại thành khó khăn. Thật giả rất dễ phân biệt.”
Lời nói của nàng vừa chuyển: “Về phần phải chăng có để lọt chỗ sửa chữa, điều này thì muốn xem công tử tin Uyển nhi hay không. Nếu không thì dù đặt bí tịch thật sự trước mặt công tử, sợ cũng sẽ bị hiềm nghi.”
“Uyển nhi cô nương nói không sai.” Lộ Thắng vui mừng trong lòng, nếu quả thật như đối phương nói, ba quyển bí tịch này cực kỳ dễ bắt đầu, so với Hắc Sát công, ba môn công phu này càng thêm thích hợp với hắn.