• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao muội lại muốn đi giày bó, không nóng à?” Lộ Thắng tùy ý nói: “Kỳ thật chân của muội mới là địa phương đẹp mắt nhất.”

Trần Vân Hi sững sờ, có chút cúi đầu, gương mặt hơi đỏ lên.

“Huynh không thích giày sao… Vậy về sau, về sau muội lộ chân được rồi… Chỉ cho mình huynh xem…”

Lộ Thắng chỉ thuận miệng nói câu, không nghĩ tới…

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút quái dị, hai người không nói chuyện nữa, chỉ chậm rãi đi bộ trên đồng cỏ.

Lộ Thắng nhất thời có chút hoảng hốt.

Nửa năm.

Trong nửa năm dưỡng thương này, hắn không gặp được bất luận Yêu quỷ quỷ vật hay sự tình tương quan, cũng không nghe thấy bất kì tin tức gì có liên quan Đoan Mộc Uyển, Nhan Khai. Giống như trước đó gặp hết thảy đều là ảo giác, hết thảy lại lần nữa khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt thường ngày.

Nếu không phải trong cơ thể hắn còn nội khí đang liên tục không ngừng tuần hoàn lớn mạnh, nếu không phải hắn tùy thời có thể xuất ra máy sửa chữa xanh đậm xem xét, có lẽ hắn thật sự cho rằng, bản thân ở trong một thế giới hòa bình không có quỷ vật.

“Lộ đại ca…” Trần Vân Hi bỗng nhiên nhỏ giọng gọi hắn, đánh gãy mạch suy nghĩ của Lộ Thắng.

“Làm sao vậy?” Lộ Thắng dừng bước.

Trần Vân Hi cúi đầu xuống, gương mặt phiếm hồng, thấp giọng nói: “Cha muội… Muốn mời huynh đi nhà muội làm khách, cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa.”

Lộ Thắng lập tức sững sờ, đây là muốn gặp gia trưởng? Nhưng hắn và Trần Vân Hi còn không tính quan hệ tình lữ. Đây có phải có chút quá nhanh không?

“Lộ đại ca không muốn sao?” Trần Vân Hi thấy Lộ Thắng không trả lời, trên mặt ẩn ẩn lộ ra một tia thất vọng: “Chỉ ăn bữa cơm mà thôi, cha muội chỉ muốn xem huynh là hạng người gì.”

Lộ Thắng thấy thế thì im lặng. Hắn đối với Trần Vân Hi cũng có chút hảo cảm, nhưng còn chưa tới tình trạng kia, mà lại đột nhiên phát triển nhanh như vậy, hiến hắn có chút trở tay không kịp.

Trầm ngâm một lát, vẫn như cũ nói: “Học sinh cũng rất muốn nhìn một chút, Trần lão gia tử phú giáp một phương là nhân vật thế nào.”

Trần Vân Hi nghe xong, lập tức lộ ra nét mặt tươi cười: “Vậy huynh phải thất vọng rồi, cha em là một lão già họm hẹm, thích xụ mặt, nhưng bí mật đó là già mà không biết xấu hổ!”

Lộ Thắng cười theo. Nhưng dù sao có loại cảm giác không chân thật, hoặc là nói, là một loại cảm giác không thích hợp.

Sau đó nếu trong nhà đối phương hài lòng, vậy hắn cũng nên mang Trần Vân Hi gặp phụ thân Nhị nương, rồi hai nhà đính hôn, chuẩn bị lễ hỏi, đặt trước ngày lành tháng tốt, về sau chính là kết thân.

Đương nhiên, hết thảy thuận lợi. Nhưng nói thật, trong lòng của hắn còn chưa có dự định kết thân sớm như vậy.

“Thi cử sắp đến, nếu lần này có thể trúng, không biết Lộ đại ca muốn đi thư viện nào? Chuyện này liên quan đến phương hướng và độ cao đường làm quan sau này của chúng ta. Đề thi năm ngoái, em tìm người chuyên môn giải, có năm loại giải pháp khác biệt, nếu Lộ đại ca cần, Vân Hi trở lại sai người đưa cho huynh được không?” Trần Vân Hi nhỏ giọng dò hỏi:

“Làm nhiều đề mục, phỏng đoán tâm tư giám khảo năm nay, chắc sẽ không sai.”

“Ta… Vậy thì đa tạ Vân Hi.” Lộ Thắng chần chừ một lúc, vẫn là tiếp nhận, nhưng trong lòng có chút mờ mịt.

Nếu như cứ thuận thuận lợi lợi như vậy, thi qua kì này, chính là tri phủ, về sau hội nguyên đại khảo, lại sau đó là thi đình, nếu như có thể một lượt thi qua, cuối cùng là nhập sĩ làm quan. Mà lại không phải tiểu quan… Ngày sau lên như diều gặp gió, không đáng kể.

Nhưng mà… Thì tính sao?

Hắn chợt nhớ tới Đoan Một Uyển đề cập tới chuyện kia, nếu là thật, vậy dù hắn có vào triều làm quan lại có ý nghĩa gì?

“Nếu như có thể qua kì thi này, sẽ có công danh trong thành, xem như thư sinh cũng không cần đóng thuế, coi như về sau không làm gì cũng có thể dựa vào ngoại nhân trực thuộc ruộng đồng, sinh hoạt giàu có. Đây chính là sự tình rất nhiều người tha thiết ước mơ, Lộ đại ca chắc hẳn đã sớm tính kỹ càng trước.” Trần Vân Hi nhỏ giọng nói.

“Có lẽ vậy…” Lộ Thắng cười cười, không nói tiếp.

Không ai biết hắn còn một thân phận khác, cũng không ai biết hắn là cao thủ nội ngoại kiêm tu, đao pháp cường hãn có thể chiến Yêu quỷ, coi như giang hồ hảo thủ Thông lực cấp độ, ở dưới tay hắn cũng không sống qua mười chiêu. Một khi bạo phát, căn bản chính là bạo long hình người.

Hắn hiện giờ, thực lực một mực theo Hắc Sát khí tăng trưởng không biết ngày đêm mà không ngừng tăng lên.

Hắc Sát công, Ngọc Hạc công, cả hai kết hợp, hỗ trợ lẫn nhau, một cái rèn luyện nhục thân, một cái chữa trị nhục thân, mơ hồ hình thành một cái tuần hoàn hoàn mỹ.

Nhưng hắn lúc này, ở trong mắt mấy người Trần Vân Hi, Tống Chấn Quốc, vẫn như cũ chỉ là một đại thiếu gia một nhà tiểu phú đi ra từ Cửu Liên thành. Cùng con em nông thôn khác chính là, trên thân Lộ Thắng không có loại hương thổ khí tức, khí chất so với thường nhân càng hơn một bậc. Nhưng cũng chỉ thế thôi.

“Thế nhưng, ta sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, dù một thân quan chức, lại có ý nghĩa gì? Vạn nhất thế lực Yêu quỷ Quyển Nhân Phủ đuổi theo, vẫn là vô kế khả thi, chỉ có thể dựa vào chính mình….Dưới tình hình như thế, chẳng lẽ thật sự muốn như lão cha nói, đi thi võ công danh?” Hắn cảm thấy mình và người chung quanh không hợp nhau.

Xa xa nghe tiếng vui cười uống rượu truyền ra từ đình nghỉ mát bên kia, Lộ Thắng lại có loại cảm giác cô lập kỳ dị.

“Lộ đại ca, nghe nói mùi vị mận khô Tây Hương đường phố không tệ, nơi đó còn có không ít cửa hàng hoa quả khô, không bằng đến ngày mai chúng ta đi xem?” Trần Vân Hi ở một bên nhỏ giọng đề nghị: “Ngày mai là ngày lễ lớn, múa rồng năm trước rất náo nhiệt.”

“Được…” Lộ Thắng cũng nhàn rỗi vô sự, đang chờ tin tức, hắn để hạ nhân tiến đến tìm hiểu tin tức Xích Kình bang, sau đó lại dùng tiền thu mua không ít dược liệu quý báu, chút tiền trong tay đã sớm không còn bao nhiêu.

Không có tiền tài, tiến độ luyện võ bổ dưỡng thân thể sẽ chậm lại, hắn nhất định phải mau chóng tìm tới cách kiếm tiền.

Lại cùng Trần Vân Hi đi dạo một hồi, cô nàng này không ngừng nói chuyện lý thú mình gặp phải trong học viện, lại nói chủ đề chơi đùa cùng mấy người bạn, xem ra tâm tình rất tốt.

Lộ Thắng theo nàng đi thêm vài bước rồi hai người chậm rãi trở về. Một nhóm người uống thêm mấy chén trong lương đình thì nhao nhao cáo từ, riêng phần mình về nhà.

Cáo biệt Trần Vân Hi, còn có đám người Tống Chấn Quốc, Lộ Thắng chậm rãi đi trên đường phố trở về.

Lúc xuyên qua sông hộ thành, mấy người sơn dân vừa vào thành vừa nói chuyện.

“Tùng Bách giang sắp bỏ niêm phong rồi chứ?”

“Chắc hẳn là lúc này, ta đã chuẩn bị xong lưới đánh cá, chỉ chờ qua kì cấm cá sẽ đi vớt một trận.” Một lão nông cười nói.

“Nếu như không có thủy triều, năm nay hắn là thu hoạch không tệ, dù sao kỳ cấm cá lâu như vậy.”

“Nói cũng phải.”

Sơn dân chọc rau quả vừa đong đưa vừa tiến vào thành.

Lộ Thắng ở một bên nghe, cũng là cười cười.

“Nơi này so với Cửu Liên thành, hòa bình hơn nhiều lắm…” Hắn cảm khái một câu.

Cấp tốc trở lại chỗ ở, nơi ở hiện tại của Lộ Thắng là một căn phòng tới gần cửa thành, hai tầng dưới mở một nhà tửu phường, trên lầu hai là bất động sản của Lộ gia hắn. Tổng cộng ba hộ phòng toàn bộ đả thông, thành một hộ.

Lộ Thắng để cho tiện, cũng không nấu cơm trong nhà, trực tiếp ăn uống ở một nhà tửu lâu bên cạnh, mỗi ngày cố định thời gian đi ăn.

Ăn cơm xong, đi về nghỉ, hắn không tu tập nội khí, mà thoáng phục dụng một chút dược cao bổ huyết khí rồi đi ngủ sớm.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn gọi một chiếc xe ngựa, thẳng đến Tây Hương đường phố.

Ngồi trong xe ngựa, Lộ Thắng còn cảm thấy có chút mệt mỏi, nghĩ đến có thể là thể cốt khí không đủ bèn đưa tay đi sờ túi eo trong người.

Sờ soạng trong túi eo mấy lần, hắn xuất ra một viên dược hoàn màu đỏ, đang muốn ăn vào, bỗng nhiên cảm thấy trên người có chút không đúng.

Cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng sờ mó trong tay áo, lấy ra một mảnh giấy nhỏ màu vàng nhạt.

Tờ giấy bị cuốn thành hình ống, rất ẩn nấp dính trong ống tay áo. Chỉ là thời điểm hắn sờ túi eo bị đụng một chút, mới cảm thấy không thích hợp.

“A?”

Lộ Thắng lấy xuống tờ giấy, chậm rãi mở ra.

Trên giấy ngắn gọn rõ ràng viết vài đoạn nói: ‘Công tử có thể yên tâm, Quyển Nhân phủ ý đồ điều khiển một đầu Quỷ vật kinh khủng, đã gặp đại nạn, thế lực bị diệt, không rảnh bận tâm ân oán nhỏ với công tử. – Uyển.’

Lộ Thắng mặt không biểu tình, cuộn lại cuộn giấy gọn gàng, bỏ vào túi eo.

“Thì ra Đoan Mộc Uyển vẫn một mực chú ý ta…”

“Quyển Nhân phủ vẫn luôn là đại địch trong lòng ta, một thế lực cường đại có thể điều khiển Yêu quỷ, bằng vào trình độ hiện giờ của ta, tuyệt đối không cách nào đối kháng, không nghĩ tới lại còn nói diệt là diệt…” Lộ Thắng lần nữa cảm thấy thế giới này quá nguy hiểm.

Cất kĩ cuộn giấy, lại đợi một hồi, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Tầm Dương Lâu hắn và mấy người Tống Chấn Quốc Trần Vân Hi đã hẹn.

Lộ Thắng xuống xe thì nhìn thấy lối vào Tầm Dương Lâu, dòng người chen chúc ra ra vào vào.

Cao mười hai tầng, Tầm Dương Lâu màu đỏ như Xá Lợi tháp, lúc này mỗi một tầng dưới mười tầng đều chật lít nha lít nhít dân chúng đến xem múa rồng.

Tiếng rao hàng của người bán hàng rong thừa cơ chào hàng loạn thất bát tao, bên tai không dứt.

Lộ Thắng gạt mở đám người tiến vào lâu, trên đường đi tầng thứ mười, người dần dần ít, không còn chen chúc không chịu nổi.

“Là Lộ công tử sao?” Mới vừa lên tầng mười thì có thị nữ đến đây hỏi thăm.

“Lộ huynh, bên này, bên này!” Một đám người Tống Chấn Quốc đã hướng bên này ngoắc.

Trần Vân Hi cũng ở bên kia, đổi một thân váy dài xanh biếc thiếp thân, đem tư thái thiếu nữ mỹ lệ hoàn mỹ nổi bật ra. Tóc dài nhu thuận xõa xuống, chỉ ở cuối cùng dùng dây lụa màu xanh thoáng buộc lại.

Lộ Thắng cười đi qua: “Còn phải đa tạ mấy người cướp cho ta số tầng tốt như vậy!”

Tống Chấn Quốc liên tục khoát tay: “Đây chính là chúng ta dính ánh sáng của ngươi, Vân Hi người ta tìm quan hệ, chuyên vì Lộ đại công tử ngươi bày tiệc rượu.”

“Đúng đúng, nếu không phải Vân Hi cô nương xuất thủ, chúng ta sợ rằng nhiều lắm có thể lên tầng thứ chín, tầng thứ mười này, chúng ta không lên nổi.” Một học viên khác đi theo cười nói. Người này họ Vương tên Tử Tuyền, là người Tử Hoa thành, cũng là nhân vật tuấn tiếu có thể so sánh cùng Tống Chấn Quốc. Quan hệ cùng Lộ Thắng vẫn được.

“Nào có, chỉ là trùng hợp… Trùng hợp gặp được người quen…” Trần Vân Hi bị nói đến không có ý tứ, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ liếc trộm Lộ Thắng.

Lộ Thắng trong lòng thở dài một tiếng rồi hướng Trần Vân Hi cười cười, chủ động tiến lên vào chỗ.

Một đám người bắt đầu vô cùng náo nhiệt uống rượu nói giỡn, lại mang vài câu tự cho là phong lưu văn nhã, bầu không khí ngược lại rất nhiệt liệt.

Lộ Thắng được an bài ngồi cùng một chỗ với Trần Vân Hi, mặt khác cùng đi còn có hai nữ hài, một người sát bên Tống Chấn Quốc, một người sát bên một học sinh học viện có sắc mặt thanh lãnh. Nhìn đều là có đôi có cặp.

Đùng!

Khói hoa to lớn màu vàng, ở bên ngoài Tầm Dương Lâu bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một đóa mẫu đơn to lớn trong màn đêm.

“Bắt đầu! Bắt đầu!” Đám người nhao nhao hoan hô, đứng dậy vọt tới bên cạnh thưởng thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK