Cuối Khô Vinh đường chính là một mảnh khu nhà giàu.
Lộ phủ cũng ở nơi đây, là một cái trong số đó.
Xe ngựa một đường lái thẳng vào cuối Khô Vinh đường phố, tiến vào một chỗ giống như khu trồng cây cảnh.
Tường đá màu xám trắng vây quanh phiến khu vực này thành một cái hình bầu dục to lớn.
Lộ phủ ở ngay khu vực bên trái cửa vào.
Cửa đen đèn lồng đỏ, tuyết trắng bao trùm trên thân hai Kỳ Lân đá trước cửa ra vào, làm phủ đệ càng có vẻ yên tĩnh tĩnh mịch.
Xe ngựa dừng ở cổng Lộ phủ, Lộ Thắng từ trên xe bước xuống, cửa phủ từ lâu có người nghe được âm thanh, từ từ mở cửa ra, có người hầu chờ ở cổng nghênh đón.
Lộ Thắng và Tiểu Xảo vừa vào cửa, đã thấy trên cầu đá phía bên phải trong phủ, đứng một nam một nữ.
Nam anh tuấn tiêu sái, mặt như Quan Ngọc, mày kiếm mắt sáng, nồng đậm khí chất nho sinh .
Nữ tử dịu dàng nhu hòa, cười duyên liên tục, khuôn mặt như vẽ, eo nhỏ nhắn chân dài, cũng là khí chất đại gia khuê tú.
Mạch suy nghĩ của Lộ Thắng bị chặt đứt, nhìn thấy hai người kia, tâm tình cũng tốt hơn một chút, bèn chủ động đi qua chào hỏi.
“Từ đại ca, biểu muội nghĩ đến các ngươi có không ít thời gian rảnh rỗi, làm sao hôm nay mới đến?” Hắn cười đi lên cầu đá. Hai người này đều là thân thuộc của thân thể cũ, nam tử chính là Từ Đạo Nhiên, nữ tử chính là Lộ Y Y biểu muội của hắn .
Nam tử kia quay đầu nhìn Lộ Thắng, cười nói:
“Là Lộ huynh đệ a, trước đó phụng mệnh đi điều tra vụ án, vừa mới hoàn thành liền lập tức đến thăm ngươi. Chuyện này cũng đừng trách ta, mệnh lệnh bên trên ai cũng không cãi được.”
“Vụ án? Gần nhất trong thành có đại án gì sao? Muốn để Từ đại ca phải tự mình xuất động?” Lộ Thắng thế nhưng là biết vị trí của vị Từ đại ca Từ Đạo Nhiên này.
Hắn chính là huyện úy đại nhân ở Đồng Trị huyện Cửu Liên thành, phụ trách sắp xếp quản lý toàn bộ trị an ở nơi này.
Chức vụ Huyện úy này chỉ ở dưới Huyện lệnh, nếu so ra thì tương đương với với cục trưởng cục an ninh của Đồng Trị huyện.
“Mấy cái bản án nhỏ ở làng chài, nhưng mà bây giờ đã kết thúc.” Từ Đạo Nhiên ôn hòa cười nói:
“Ngược lại là tiểu Thắng ngươi, ngươi định lúc nào đến giúp vi huynh? Trước đó ngươi đã đáp ứng giúp ta quản trị an bên Đồng Trị huyện.”
Lộ Thắng chỗ nào còn nhớ rõ trước kia thân thể này đã đáp ứng thứ gì, vội vàng cười ha hả ứng phó, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
“Làng chài, chẳng lẽ lại là truyền ngôn Quỷ nước gì đó gây chuyện?”
“Làm gì có Quỷ nước, chỉ là người điên, bởi vì thù hận kích thích, triệt để điên rồi, khắp nơi mưu hại nhân mạng, đã bị ta chém giết tại chỗ.” Từ Đạo Nhiên thản nhiên nói:
“Bản án đã kết, không nói những chuyện mất hứng này nữa. Tiểu Thắng ngươi còn nhớ rõ lần trước đã đáp ứng vi huynh cái gì không?”
“Đi Hồng Liên tự dâng hương, tiện thể đạp thanh (đi chơi tiết thanh minh)"
Lộ Thắng nhanh chóng cười đáp.
“Những chuyện vui đùa ngươi ngược lại là nhớ rõ.” Từ Đạo Nhiên bất đắc dĩ nói:
“Ngươi cũng trưởng thành rồi, năm nay mười chín nhỉ? Nên tìm một công việc làm, cũng không thể cả một đời trôi qua như thế.”
Hắn từ nhỏ nhìn Lộ Thắng lớn lên, bởi vì thế giao quan hệ của hai nhà, hắn vẫn luôn xem Lộ Thắng như đệ đệ mình.
Lúc này không khỏi mở miệng khuyên nhủ.
Lộ Thắng thì lắc đầu cười nói: “Từ đại ca muốn ta làm quan hay làm thương?”
“Đương nhiên là làm quan, đây cũng là tâm nguyện của cha ngươi. Cữu cữu ngươi, đại bá của ngươi, bọn họ đều hi vọng ngươi nhanh chóng ra ngoài giúp họ. Dù sao ngươi là con trưởng Lộ gia” Từ Đạo Nhiên khuyên nhủ.
“Việc này không đề cập tới, không vội không vội, ta còn trẻ, nào có đạo lý gấp gáp đẩy con trưởng nhà mình ra ngoài.”
Lộ Thắng lơ đễnh, lung tung ngụy biện nói.
Từ Đạo Nhiên và Lộ Y Y im lặng, cũng không biết nói gì nữa.
Lộ Thắng không muốn tiếp tục đề tài làm quan kia, bèn chủ động chuyển hướng câu chuyện, mang theo Tiểu Xảo đi đến phòng ngủ của mình.
Trở lại phòng ngủ, hắn thay quần áo khác, cầm khối đá cuội kia, cũng không đi bái kiến lão phụ thân, mà một người đi hậu hoa viên.
Từ Đạo Nhiên xuất thân Từ gia, cùng Lộ gia, là gia đình giàu có nhất đẳng ở đất Bắc Địa Cửu Liên thành này, trong nhà khai chi tán diệp, đều có người đảm nhiệm các chức vị quan trọng trong thành.
Cảm giác của Lộ Thắng đối với Từ Đạo Nhiên cũng không tệ lắm.
Người này là người phúc hậu, không có tâm tư gì, cũng thật sự thích Y Y.
Đối với Lộ Thắng, Từ Đạo Nhiên như một đại ca ca vậy.
Chỉ là…
Lộ Thắng nắm vuốt đá cuội, lại nghĩ tới một màn nhìn thấy trước đó, còn có trùng hợp nghe được quá trình Quỷ nước bị giết.
“Trên đời này, đến cùng có quỷ hay không, có tiên nhân hay không…?”
Hắn nhìn qua vườn hoa tuyết lớn đầy trời, trong lòng ẩn ẩn có loại phiền muộn không nói ra được.
“Có lẽ đúng như Từ đại ca nói, chỉ là làm người truyền nhầm.”
Hắn lắc đầu, cuối cùng trong lòng cất một tia may mắn.
Chạng vạng tối hắn rất sớm trở về phòng rửa mặt ngủ.
Chuyện ngày hôm nay để trong lúc nhất thời hắn không hiểu rõ nổi, trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện, người cũng nhanh chóng mệt mỏi.
Một giấc ngủ đến sáng sớm ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng.
Đông đông đông, đông đông đông!!
một lúc tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lộ Thắng mở choàng mắt, từ trên giường ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa.
“Ai!”
“Công tử, không xong rồi!” Là âm thanh của Tiểu Xảo.
Lộ Thắng vội vàng xuống giường mở cửa, vừa mở cửa, đã trông thấy sắc mặt Tiểu Xảo tái nhợt đến dọa người, không có một chút huyết sắc.
Tiểu cô nương này có khuôn mặt trẻ con béo mập, lúc này đang kịch liệt run lẩy bẩy.
“Từ…Từ…Từ…”
Lộ Thắng thấy vậy, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một tia dự cảm không rõ.
“Đến cùng có chuyện gì? Bình tĩnh lại nói!”
Hắn đưa tay ra sau lưng Tiểu Xảo dùng sức vỗ vỗ.
Lúc này hơi thở của Tiểu Xảo mới thông thuận.
Mang theo tiếng khóc nức nở một hơi nói ra lời.
“Từ gia… nhà Từ đại nhân, xong rồi!!”
Lộ Thắng sững sờ.
Tiểu Xảo cấp tốc mặc vào áo ngoài cho Lộ Thắng, hai người không nói hai lời chạy ra ngoài phủ.
Lộ gia gia chủ Lộ Phóng, đang chắp tay sau lưng, sắc mặt âm trầm mang theo vẻ run rẩy, đang đứng ngoài phủ đệ.
Bên cạnh ông dừng ba chiếc xe ngựa to hắc sắc xếp song song.
Lộ Thắng cùng một chỗ theo đường huynh đường muội còn lại trong phủ, nhanh chóng bái kiến Lộ Phóng, mọi người lần lượt lên xe ngựa.
Lộ Phóng và Lộ Thắng ngồi cùng một chỗ, hai cha con nhìn nhau không nói gì, ở trong xe cũng không ai nói chuyện.
Lộ Phóng niên kỷ sáu mươi có thừa, trên mặt râu bạc trắng, dáng người gầy gò, khuôn mặt tuấn mỹ, nhìn càng giống văn sĩ danh sĩ, mà không giống như một thương nhân.
Xe ngựa không dừng vó, rất nhanh đi đến ngoài cửa thành Cửu Liên thành.
Lộ Thắng vừa mới xuống xe, đã bị một màn trước mắt kinh trụ.
Trên mặt tuyết bên trái đường ngoài cửa thành, lúc này đang chỉnh chỉnh tề tề nằm mấy chục cỗ thi thể.
Từ già đến trẻ, từ nam đến nữ.
Thế mà toàn bộ đều là người của Từ gia!
Họ mặt áo bào kiểu dáng Từ gia định chế, Từ Đạo Nhiên thì nằm ở giữa hàng thứ ba.
Sắc mặt hắn xanh xám, toàn thân cứng ngắc, hai mắt nhắm nghiền, mang theo biểu lộ vô cùng sợ hãi, dường như gặp được một chuyện nào đó cực kỳ đáng sợ.
Lộ Thắng nhìn xem Bộ Khoái quan phủ đang duy trì trật tự hiện trường, nhìn thấy phụ thân Lộ Phóng nhà mình tiến lên đứng trước thi thể một lão già không nói một lời, nắm đấm nắm chặt.
Còn có Tri phủ đại nhân nghe hỏi mà đến.
Sắc mặt kia, như giống như với tuyết trắng xung quanh.
Lộ Thắng hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bên người một Bộ Khoái.
“Là chết như thế nào?”
Bộ Khoái kia cũng nhận ra hắn, biết thân phận của hắn, thở dài:
“Toàn bộ đều ở trong phòng mình trong phủ đệ bị cây rong dán trên xà nhà treo cổ. Cũng không biết rong ở đâu ra…”
“Y Y! Y Y!!”
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tràng thốt lên. Hiển nhiên là Y Y biểu muội té xỉu.
Lộ Thắng hít sâu một hơi, nhớ tới hôm qua Từ Đạo Nhiên nói cùng hắn một câu.
Hắn mới kết án từ làng chài trở về…
Làng chài…
Quỷ nước…
Viên đá cuội quỷ dị kia…
Trong lúc nhất thời Lộ Thắng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Trên thực tế hắn chỉ đến thế giới này mấy ngày, tình cảm với Từ Đạo Nhiên không sâu, cho nên hiện tại hắn chỉ có tiếc hận, kinh ngạc. Nhưng không có đau đớn như những người khác.
Hắn không phải không gặp qua người chết.
Mà là chưa thấy qua nhiều người chết như vậy.
“Từ gia Xích Lĩnh đạo nhân đâu?”
Hắn nghe được Lộ Phóng đang hỏi bộ đầu.
“Ở một nơi khác, thi thể chia làm vài khối, một bộ phận còn bị dã thú gặm…” Bộ đầu thấp giọng trả lời.
một lúc trầm mặc.
Vô luận là người Lộ gia, hay là Tri phủ đại nhân, hay là bách tính vây xem ở cửa thành.
“Xích Lĩnh đạo nhân một tay khoái kiếm, so ra còn mạnh hơn Triệu thúc một bậc…” Âm thanh Lộ Phóng chậm rãi thấp đi.
Triệu thúc là vị Võ sư mạnh nhất mà Lộ gia thuê được.
Xích Lĩnh đạo nhân còn mạnh hơn Triệu thúc, thế mà cũng chết.
Vụ án này đã không phải án hung sát đơn thuần, mà là một trọng án đủ để uy hiếp tất cả mọi người ở đây.
Mọi người ở đây, có mấy ai dám nói mình mạnh hơn so với Từ gia?
Bao quát Tri phủ đại nhân ở bên trong, tất cả mọi người không dám nói như vậy.
Lộ Thắng trầm mặc đứng ở ven đường, hắn vốn cho rằng thế giới này rất an toàn, chỉ là phiên bản Z quốc cổ đại mà thôi.
Có chút xíu kinh ngạc, cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng bây giờ nhìn lại…
Hắn sờ lên đá cuội trong tay áo.
Đá cuội lúc này nóng đến kinh người.
Hắn lấy ra tảng đá, chần chừ một lúc, vẫn nhẹ nhàng bỏ qua nó.
Thứ này, có thể sẽ rước họa vào thân.
Từ gia cũng có căn cơ hùng hậu như Lộ gia hắn, thế mà trong vòng một đêm đã bị diệt môn.
Chuyện này khiến trong lòng Lộ Thắng cực kỳ bực bội.
Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại đi đến bên cạnh đá cuội, xoay người nhặt nó lên.
Xoẹt.
Không biết lúc nào, ngón trỏ của hắn không cẩn thận bị cỏ dại đâm ra trong đống tuyết vạch xuống.
Cỏ nhỏ là đặc hữu lưỡi dao cỏ, viền ngoài lá cây đồng dạng cực kỳ sắc bén như lưỡi đao.
Ngón tay Lộ Thắng lập tức bị vẽ một vết rách, một chút huyết rới trên mặt ngoài đá cuội.
“Công tử?” Tiểu Xảo theo sát phía sau hắn, có chút bận tâm, khuôn mặt nhỏ khóc bù lu bù loa. Hiển nhiên Từ Đạo Nhiên chết đối với nàng là một đả kích.
Thân thể Lộ Thắng cứng tại nguyên chỗ.
Trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện ra một đoạn âm tiết cực kỳ đặc thù.
“Hoan nghênh sử dụng kỹ năng máy gian lận Lam Thẫm.”
Trong nháy mắt hai mắt Lộ Thắng ngốc trệ.
Sau đó nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Hắn nhìn khung vuông hơi mờ màu lam nổi lên trước mắt mình, bên trong rõ ràng là tên của hắn và kỹ năng nắm giữ.
“Đây không phải… Là máy gian lận ta lập trình trên điện thoại di động sao?”
Lộ Thắng cảm giác mình muốn điên rồi, liên tiếp xuất hiện ảo giác.
Trùng sinh xuyên qua thành phú gia công tử tay trói gà không chặt cũng coi như xong.
Hiện tại thế mà còn nhìn thấy ảo giác.
Hắn ở tiền thế, thời điểm nhàm chán thường chơi game Loạn Kiếm Quần Hiệp Truyện, bởi vì độ khó trò chơi quá lớn, hắn bèn tự mình lập trình máy gian lận sửa chữa võ công trong trò chơi.
Lấy tên gọi máy gian lận Lam Thẫm. Nói đến cái âm thanh kia vẫn là chính hắn tự mình dùng đạo cụ đổi giọng ghi chép lại.
Không nghĩ tới…
Sau đó Lộ Thắng quả quyết cẩn thận xem khung vuông bên trong giao diện.
Giao diện cực kì đơn giản, chỉ có từng cái ô nhỏ lít nha lít nhít.
Bên trên viết:
Lộ Thắng ——
Võ học: Không