–Phần 2
Mặc dù vậy thì lúc này Sách Ngạch Đồ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể quỳ xuống đất tạ tội nói:
-Hoàng Thượng, nô tài trước kia ngu dốt, không ngờ đã dưỡng ung di hoạn(1), nô tài khi đó cho rằng nếu triều đình đối xử tử tế với Ngô Nghịch, hắn sẽ giữ lời hứa, cam tâm thủ vững bình phiên Tây Nam cho ta, nhưng Hoàng Thượng thánh minh, đã sớm nhìn ra dã tâm lang sói của Ngô Nghịch, quả quyết triệt phiên, nên giờ mới lộ ra cục diện này. Nô tài xấu hổ mang danh thượng thư đại nhân, ăn lộc của vua nhưng không thể cùng người phân giải lo lắng buồn phiền, nô tài thỉnh cầu Hoàng Thượng hãy trị tội thần thật nặng, tránh những kẻ khác về sau bắt chước làm theo.
Minh Châu giương đôi mắt lạnh nhạt nhìn, thầm nghĩ:
-Sách lão tam, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa a, lần này ngươi không thể đổ lỗi vào người Minh mỗ được rồi.
Rồi nhìn trộm qua Khang Hi, muốn thăm dò phản ứng của y, hi vọng dựa theo chút sắc thái từ khuôn mặt của Khang Hi vừa chứng kiến một hồi mưa gió mới nổi này mà thành, hắn sẽ có thể dùng cơ hội tốt này đánh cho Sách Ngạch Đồ cả đời không thể trở mình được. Nhưng khiến hắn có chút thất vọng chính là Khang Hi còn mang bộ dáng tươi cười, phảng phất như chưa từng chứng kiến sự tình phát sinh cả.
Đám quan lại triều thần rơi vào một mảng im lặng, hai vị thượng thư đại nhân, một người là quốc trượng quyền lực khuynh đảo triều chính, nhất đẳng công tước, ngoại thúc công của thái tử (Sách Ngạch Đồ là con trai của nguyên lão tam triều Sách Ni, mà cháu gái của Sách Ni, chất nữ của Sách Ngạch Đồ là đương kim hoàng hậu Hiếu Thành Nhân, mẫu thân của thái tử. Bởi vì hoàng hậu vì khó sinh mà chết, Khang hi đã vô cùng tôn sùng vị hoàng hậu này, dưới sự thúc giục của thái hậu, Dận Nhưng khi mới hai tuổi đã được lập thành thái tử. Thái tử do còn nhỏ đã mất mẹ, cũng muốn dựa vào thế lực của Sách Ngạch Đồ, nên mới nêu ra lý tôn hắn làm ngoại công, một kẻ khác là cận thần tâm phúc của thiên tử, cậu của Đại a ca, hai vị đó một người bọn hắn cũng khong thể trêu vào được, có thể hết lần này đến lần khác hai người luôn là đối thủ quyết một mất một còn. Mặt ngoài, nhìn qua luôn giữ vững hòa khí, xoay người một cái đã trở mặt tính kế đối phương. Song phương trong triều đều có vây cánh rất đông, đồ tôn đồ tử càng giống như lá cây rậm rạp vô cùng.
Đã sớm nghe nói Sách Minh lưỡng đảng tranh giành quyết liệt, nhưng hôm nay mới có thể chứng kiến một phen thực sự. Lúc trước Dận Chân không cách nào hiểu được vì cái gì mà hai phái lại tranh đấu kịch liệt đến vậy, mà Khang Hi ở một bên lại tỏ vẻ thờ ơ, cứ để cho sống chết mặc bây, đến bây giờ Dận Chân đã từ từ cảm ngộ được thế nào gọi là đế vương tâm thuật.
Đám đại thần nếu như đều quy tụ theo một đoàn phái thì kẻ làm Hoàng Đế chắc phải thường xuyên đứng ngồi trên lửa. Có câu phó cường chủ nhược(2), cho nên Dận Chân cho rằng cục diện trước mắt tuy không phải do Khang Hi cố ý gây nên nhưng ít nhất thì y cũng vui thích khi thấy nó. Để cho đám thần tử có chút mâu thuẫn rồi một tay tạo lập thế cân bằng cho chúng. Hoàng Đế có thể từ đó mưu lợi bất chính, thậm chí lợi dụng chính loại mâu thuẫn đó phục vụ cho bản thân. Khi cần thiết, việc tranh giành giữa các đảng càng có thể trở thành cớ tuyệt hảo để xử trí thần tử. Dận Chân nhìn vào tình cảnh đang phát sinh trên triều đình, trong nội tâm hắn muốn thốt lên một câu: “Đế vương tâm thuật của Khang Hi thật quá tuyệt.”
(2): nô phó mạnh thì kẻ làm chủ sẽ yếu đi.
Khang Hi nhìn xuống phía dưới đang dần trở nên ngưng trọng, khẽ cười một tiếng, nói:
-Sách Ngạch Đồ, đứng lên đi. Lần trước ngươi nói tam phiên không nên triệt, bởi vì không có dấu vết chứng thực phản nghịch, trẫm lại kiên trì đối với các loại hành động của Ngô Tam Quế, mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng hắn đã có ý mưu đồ. Mà “trong thiên hạ, hắn là vương thổ(3)”, bên cạnh gối đầu của trẫm há để kẻ khác ngủ say? Lúc đó, trẫm cùng quần thần hai người các ngươi nói ra rất nhiều kế sách, bây giờ nghĩ lại, cũng rất có ý tứ.
(3): làm vương của một vùng đất.
Sách Ngạch Đồ không còn dám nói tiếp nữa, chỉ biết dập đầu không ngừng nói:
-Nô tài đáng chết.
Khang Hi lúc này lại đi xuống phía dưới ghế ngồi, đưa tay nâng Sách Ngạch Đồ dậy, khuôn mặt hoàn toàn mang một bộ mặt gió mùa xuân ấm áp, nói:
-Trẫm không có ý trách phạt ngươi. Lúc ấy, khi cùng đình nghị với mấy vị thượng thư đại nhân, là trẫm muốn các ngươi nói ra cách nhìn đối với việc triệt phiên. Bất quá, ngươi là trọng thần thượng thư, nên phòng ngừa chu đáo hơn. Ngươi muốn phân ưu cùng trẫm là tốt, chỉ là tầm mắt ngươi không được rõ, đến nỗi gián nghị(4) không chính đáng. Hiện tại, sự thật đã chứng minh rồi, trẫm nói đúng, không tránh khỏi phải khiển trách ngươi một hồi.
(4): khuyên can, đề nghị.
Nói đến đây, Khang Hi ngừng một chút, chứng kiến vẻ mặt Sách Ngạch Đồ đang khẩn trương, bất ngờ cười “phốc” một tiếng, nói:
-Như vầy đi, phạt ngươi quyên góp năm trăm lượng bạc, vì trẫm mà bày một bày tràng yến tiệc chiêu đãi, mời tất cả các quan viên hiện đang có mặt ở đây hôm nay đến vui chơi, thế nào?
Nghe đến đây, trong nội tâm Sách Ngạch Đồ chợt thở dài ra một hơi, trong khi đó Nạp Lan Minh Châu lại thất vọng không thôi. Thần tử cả triều cũng bắt đầu dần vui vẻ lại, toàn bộ khung cảnh lập tức linh hoạt lên hẳn.
Khang Hi chuyển hướng sang quần thần nói:
-Mọi người đối với việc hai vị thượng thư bàn về Vân Nam là nên lập phủ huyện tại đó hay là bố trí quan viên đến sẽ tốt hơn?
Lúc này, một vị đại quan nhất phẩm bước ra, người này Dận Chân có thể nhận thức được, đây là tổng sư phó của nam thư phòng Hùng Tứ Lý, bô dáng đã hơn năm mươi tuổi, mặc lấy bộ trang phục hình tiên hạc, bên trên mũ có gắn một cọng lông công màu xanh biếc, khuôn mặt trắng sạch, xương gò má hơi gầy, trên môi nhô ra một ít râu sậm màu hoa râm(5), con mắt vẫn còn sáng trong, tiến tới một bước nói:
-Hoàng Thượng, thần cho rằng điều kiện cần trước khi trấn an Vân nam là Ngô Tam Quế phải vì Hoàng Thượng mà chuẩn bị cho thỏa đáng.”
(5): màu sậm nắng, lưa thưa vài cọng màu trắng, ý nói người từng trải, có kinh nghiệm.
-Hử? Nó như thế nào?
Khang Hi chút kinh ngạc, hỏi.
-Vân Nam lâu nay chịu sự cai trị của Ngô Nghịch, Ngô Tam Quế cũng vì mưu nghịch, những năm nay đã chuẩn bị rất nhiều, tích lũy tài nguyên quân bị để cùng triểu đình đối kháng, mà chính những điều này đã gây nên cảnh sưu cao thuế nặng trong Vân Nam, vạn dân oán hận ngày càng sâu. Ngày Hoàng Thượng dẫn binh chinh phạt cũng là thời điểm giải cứu vạn dân khỏi cảnh lầm than, bên cạnh đó, Hoàng Thượng thảo phạt Ngô Nghịch đúng là thuận theo dân ý, há không có lý nhiệt tình đón tiếp hay sao? Đây là ý thứ nhất.
Khang Hi cười nói:
-Tốt, Hùng Tứ Lý ngươi thật sự là ngữ bất kinh nhân tử bất hưu a(6), trẫm ngược lại muốn nghe ngươi nói tiếp điều thứ hai, thứ ba đó.
(6): nói không ép chết người không nghỉ ^^
Hùng Tứ Lý khẽ khom người, nói tiếp:
-Đây là thiên thời, muốn an được Vân Nam còn cần tới địa lợi và nhân hòa. Có ba yếu tố này, cho dù còn nạn trộm cướp, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều. Chính như hai vị đại nhân Sách Ngạch Đồ và Minh Châu đã nói, Vân Nam nằm ở Tây Nam, hoàn cảnh rất phức tạp, lại có chướng khí bộc phát, nếu không có tiện ích về địa lợi, sau này triều đình có diệt được bọn tặc phỉ thì quân đội cũng rất khó chiếm được tiên cơ. Thần cho rằng có thể dùng hai bút cùng vẽ(7), xây đường phá núi, khai thông địa lợi, giảm sưu cao thuế nặng, triều đình cứu tế sẽ làm an được lòng dân. Như thế, Hoàng Thượng đã nắm vững toàn cảnh Vân Nam.
(7) - song quản tề hạ: cùng làm 1 lúc 2 việc.
Khang Hi liên tục gật đầu khen ngợi, nói:
-Rất hay, không hổ là lời của lão trọng thần mưu quốc. Bất quá, trẫm không chỉ muốn như vậy, khi đã nắm lấy thành Vân Nam, trẫm muốn hạ chỉ miễn xá thuế ruộng ba năm cho toàn bộ Vân Nam, nhường chỗ đó cho dân chúng nghỉ ngơi sinh sống. Đối với các công dịch(8) tham gia xây đường hay phá núi, quan phủ địa phương, ngoài trừ được thưởng lương bổng cao hơn so với quan viên bên ngoài, còn được ân miễn hai năm thuế ruộng. Khi đường lớn từ triểu đình đến đó được khai thông, sẽ thiết lập phủ huyện, ba năm không quản đến, người đi nhậm chức sẽ do Lại Bộ chọn lựa, đến khi nào hồi kinh sẽ được tăng thêm hai cấp, ưu tiên bổ khuyết trước. Ở vùng đất xa xôi kia, sẽ phân công quan thổ ty cùng với vị lưu quan mới này quản lý chung, chư vị công thần, các khanh nghĩ như thế nào?
(8): nhân viên cấp thấp làm tạp vụ.
Ngay lập tức, tất cả triều thần đều cùng quỳ xuống, vui mừng hô to:
-Ngô hoàng thánh minh!
Trong lòng Dận Chân đối với phẩm hạnh của Khang Hi cũng cảm phục không thôi: là một vị quân chủ, lúc nào cũng đem lợi ích của dân chúng để ở trong lòng, với tư cách đó, Khang Hi xác thực đã có thể đảm nhận được lời ca tụng đại minh quân.
Lời nghị luận này, ở mặt ngoài Khang Hi áp dụng một bộ phần thuyết pháp của Hùng Tứ Lý, sau lại thêm hoàng ân quá nhiều, hiện lên vẻ từ bi của đế vương, quan trọng hơn là mỗi tiếng nói cử động của hắn đều chỉ rõ, hắn luôn có một sự lo lắng chu đáo đầy cao quý.
Theo thông lệ sẽ đến phần luận công ban thưởng, mấy quan viên thắng trận lớn lần lượt đều được ban thưởng hoàng mã quái(9), nhưng thăng quan tấn tước khác nhau.
(9): bộ quan phục được vua ban thưởng.
Một hồi triều hội cứ như vậy dần kết thúc. Trong vài canh giờ, mấy vị đại quan triều đình thay phiên nhau hóa trang lên sân khấu, ngươi tới ta đi rất náo nhiệt, Dận Chân nhìn một màn biểu diễn đặc sắc này, hắn mới lần đầu ý thức được, chính trị quyết không như suy nghĩ đơn giản ban đầu. Có đôi khi, mặt ngoài lộ hòa khí bên trong lại che dấu sự lừa gạt lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, ngươi chết ta sống.
Danh Sách Chương: