Điều khiến cho Dận Chân nghi ngờ nhất chính là vốn dĩ giao tình giữa Cung thân vương Thường Ninh với mình chỉ là thường thường, thế quái nào lần này lại đột nhiên điểm danh mình, đây chính là điều không thể coi thường. Một khi Thường Ninh đã giành người từ trong tay Khang Hi, có thể xem như phải gánh vác đủ mọi chuyện quan trọng liên đới. Dận Chân không sợ Thường Ninh sẽ gây bất lợi cho mình. Mặc dù không giao tiếp nhiều, hắn vẫn có hảo cảm đặc biệt với vị vương thúc dám nói dám làm này. Vả lại, Dận Chân biết, Thường Ninh luôn luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi đối với các hoàng tử, nhất là thái tử và đại a ca. Điều này chứng tỏ sâu thẳm trong lòng vị vương gia mặt ngoài có vẻ rất tùy tính và không bị trói buộc này cũng không hi vọng bản thân bị cuốn vào vũng bùn lầy tranh giành ngôi báu này. Cho nên Dận Chân mới không sợ Thường Ninh sẽ vì chuyện bợ đỡ thái tử hoặc đại a ca mà dùng chiêu trò gì đối với mình. Có điều, lần này Thường Ninh đột ngột đưa ra thỉnh cầu lôi Dận Chân đi tiền tuyến rốt cuộc là vì lý do gì thì Dận Chân vẫn không hiểu.
Khang Hi nghe vậy thì lâm vào trầm tư, trên mặt ông lộ vẻ do dự. Dận Chân thấy Khang Hi như thế thì cũng không khỏi căng thẳng, nhưng tiếng đao kiếm, trống trận trong đầu hắn rốt cuộc vẫn làm hắn lấy hết dũng khí tiến lên quỳ gối trước mặt Khang Hi thưa: Nhi thần nguyện theo hoàng thúc đi tiền tuyến đối chiến với Cát Nhĩ Đan. Kính xin hoàng a mã ân chuẩn.”
Khang Hi nhíu mày trách mắng: “Con thì biết cái gì? Ngay cả Triệu Quát cũng không bằng, còn dám xin lệnh đi tiên phong? Không biết trời cao đất rộng! Mau lui ra!”
Dận Chân lại kiên trì lạ thường, hắn nói: “Hoàng a mã, nhi thần khác Triệu Quát, Triệu Quát chưa hề có kinh nghiệm đánh trận đã gánh vác trách nhiệm thống lĩnh ba quân. Nhi thần dù cũng không trải qua chinh chiến, nhưng cũng chỉ là thống lĩnh một doanh bên cạnh vương thúc mà thôi. Có vương thúc ở bên cạnh đốc xúc đề điểm, nhi thần sao dám cố tình làm bậy chứ! Nhi thần biết trên chiến trường cục diện thiên biến vạn biến, kinh nghiệm của tướng lĩnh mới là trọng yếu nhất. Điều mà nhi thần muốn chính là nhân cơ hội tốt này theo các vương thúc đi học hỏi cách ứng đối ra sao để tôi luyện bản thân. Nhi thần khi còn bé đã lập chí noi theo hoàng a mã trở thành Ba đồ lỗ của Đại Thanh ta. Hoàng a mã lúc ấy còn từng khen ngợi nhi thần. Bây giờ, dưới sự cai trị của hoàng a mã, bốn bể thái bình chưa từng có chiến sự, nếu nhi thần bỏ lỡ trận chiến này, chỉ sợ cả đời này cũng không được toại nguyện. Nay nhi thần cầu lệnh, kính xin hoàng a mã cho phép!”
Khang Hi nhìn Dân Chân đầy chăm chú và nghiền ngẫm. Lúc này, Dận Chân cũng chẳng đoái hoài đến lễ nghi nữa, kiên định nhìn lại Khang Hi, lúc bốn mắt giao nhau kia, hắn cố gắng cầm cự được. Một lát sau, Khang Hi nhẹ giọng nói: “Nếu như thế, trẫm đồng ý. Có phải Triệu Quát hay không, đợi con trở về trẫm lại bình xét!”
Dận Chân vui mừng quá đỗi: “Đa tạ hoàng a mã! Nhi thần chắc chắn sẽ không phụ sự tín nhiệm của hoàng a mã.”
Khang Hi bảo: “Trước đừng vui vẻ vội.” Sau đó ông quay sang dặn dò Cung thân vương: “Ngũ đệ, Dận Chân giao cho đệ. Nếu nó ở tiền tuyến gây rắc rối, đệ cứ lấy thân phận thân vương ra mà quản giáo nó!”
Dận Chân âm thầm lè lưỡi.
Khang Hi lại căn dặn Dận Chân: “Nội Ngoại Hỏa Khí Doanh con lĩnh mỗi doanh một nửa quân số đi theo mình đi. Điều một ít tướng lĩnh, quân tốt có kinh nghiệm ấy. Nếu quân số không đủ cứ bảo trẫm, trẫm điều người từ các doanh khác đến cho con!”
Mặc dù Dận Chân đã dự kiến trước sẽ được điều một phần Nội Hỏa Khí Doanh để hộ tống mình, nhưng hắn không ngờ Khang Hi lại hào phóng đến thế, một câu phân ngay cho hắn tổng quân số tương đương với lượng binh mã của một doanh. Dận Chân mừng rỡ lắm, xong lại hơi lo lắng, vì vậy hắn nói: “Nhi thần khấu tạ hoàng a mã. Hoàng a mã yêu thương nhi thần, nhi thần xin khắc sâu trong tâm khảm. Nhưng mà nhi thần chỉ cần xin từ Nội Ngoại Hỏa Khí Doanh mỗi doanh hai trăm quân sĩ là đủ rồi ạ. Hoàng a mã long thể cao quý ngàn vàng, không thể xảy ra sơ suất được. Nội Ngoại Hỏa Khí Doanh chính là cấm vệ bên cạnh hoàng a mã, hỏa lực cũng mạnh nhất, không nên phân phối đi quá nhiều.”
Thường Ninh bật cười nói: “Hoàng thượng đây là sợ thần đệ vô dụng không bảo vệ được tứ a ca chứ gì. Hoàng thượng... tam ca, ngài cứ yên tâm đi. Thường Ninh mặc dù so với các huynh đệ chúng ta chỉ là dạng vô dụng, nhưng với con hàng như Cát Nhĩ Đan này ấy à, ngài cứ nhìn xem, thần đệ chắc chắn sẽ lấy đầu hắn về cho tam ca ngài làm bô đựng nước tiểu!”
Khang Hi bị Thường Ninh chọc cho cười, cơ mặt cũng giãn ra, ông bảo: “Được, vậy tùy ý hai ngươi. Lên ngựa đi, theo trẫm về doanh! Thường Ninh đệ cũng thật là, giữa huynh đệ chúng ta cần phải chú ý quy củ đến vậy à? Mặt đất nguyên một bãi nước bùn mà đệ cứ thế nằm sấp xuống! Sao không bảo nô tài chuẩn bị một miếng da hoặc vải dầu gì đó chứ? Nhìn bộ dạng này, cả Dận Chân nữa, mau trở về thay trang phục đi, đợi lát nữa còn phải bàn thảo quân vụ với đám Sách Ngạch Đồ, Đông Quốc Cương đấy!”
Sau đó mọi người theo Khang Hi đi ngự doanh, Lý Đức Toàn đuổi theo sau, dâng cho Dận Chân và Thường Ninh mỗi người một bộ trang phục sạch sẽ. Hai người vội vàng thay đồ rồi bước vào ngự trướng của Khang Hi. Sách Ngạch Đồ đã đợi trong trướng rất lâu, thấy Thường Ninh và Dận Chân thì tươi cười chắp tay chào hỏi: “Tứ gia, Cung thân vương cát tường.”
Dận Chân chắp tay đáp lễ lão. Thường Ninh thì cười hì hì bảo: “Mấy ngày không gặp, Sách lão tam hình như lại lên cân nhỉ. Xem ra ngự doanh này tiêu chuẩn ăn uống cao, vỗ béo người ta tốt thật.”
Sách Ngạch Đồ cười gượng hai tiếng rồi đáp: “Vương gia ngài thật biết đùa. Nô tài hôm nào cũng bận trước bận sau, không bị lột một tầng da đã là may rồi, nào được uy phong bát diện, tiêu dao tự tại như vương gia đâu? Như hôm nay đấy, bộ Lễ báo lên chỗ này đã lâu rồi không mưa, sông sắp cạn thấy đáy rồi, hoàng thượng vừa tới đã có mưa ngay. Đây là điềm lành trời ban, tất phải làm lễ tạ. Nô tài vì thế mới vội vàng đi xử lý, chỉ chờ hoàng thượng về doanh là hoàn thành tế lễ đây.”
Trong lòng Dận Chân tự nhủ, may mắn thay đoạn sau mình có sửa miệng nói năng đàng hoàng, kết hợp cả thời tiết tự nhiên và quân quyền thần thụ lại với nhau, nếu không Khang Hi chẳng nhìn mình không vừa mắt ngay ấy chứ.
Thường Ninh vẫn cắn chặt Sách Ngạch Đồ không buông, ông cười: “Sách lão tam ông cũng thâm nhỉ, đây là cạnh khóe bổn vương đấy phỏng? Cái gì mà uy phong bát diện, tiêu dao tự tại? Cũng đúng, bây giờ ông xem như văn thần rồi, đã quên mất cái gì là “mặt phơi bão cát, miệng đầy bùn” từ lâu rồi nhỉ? Có muốn bổn vương góp lời với hoàng thượng cho ông ra tiền tuyến để ôn lại ít kỉ niệm thời lính không?”
Sách Ngạch Đồ vội vàng cười bồi: “Vương gia ngài nói gì vậy? Nô tài sao dám có ý kiến với vương gia chứ?”
Đúng lúc này Khang Hi bước vào, ông đã đổi một bộ thường phục màu xanh nhạt, hông thắt đai lưng thêu ngọa long bằng tơ vàng, đầu đội một chiếc mũ màu đen kết đỉnh nhung đỏ, trông phấn chấn và trẻ trung hết sức. Khang Hi chỉ Sách Ngạch Đồ rồi bảo: “Ngũ đệ nói đúng nỗi lòng trẫm rồi, quý tộc Mãn Châu chúng ta đều phải rèn luyện công phu từ trong đao thương hàng thật giá thật. Sách Ngạch Đồ, ngươi với Đông Quốc Cương, các ngươi ngày mai lập tức xuất phát theo Cung thân vương đi đến chỗ Dụ thân vương nghe lệnh mà rèn luyện đi. Tứ a ca cũng đi.” Dừng lại một lát, ông tiếp lời: “Cho cả Minh Châu đi nữa, lập công chuộc tội.”