• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: gaygioxuong
Biên: Vivian Nhinhi

Khang Hi kinh ngạc nhìn thái tử, cảm thấy vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, bèn hỏi: "Con nói con muốn Ba Đặc Nhĩ?"

Thái tử khom người hành lễ, đáp: "Hoàng A Mã, nhi thần và tứ đệ thấy Ba Đặc Nhĩ mặc dù thất bại đáng tiếc dưới tay Long Khoa Đa, vẫn có thể thấy hắn là người anh dũng. Nhi thần và tứ đệ cùng sinh lòng mến tài." Nói xong, nửa kín nửa hở nhìn lướt qua Cát Nhĩ Đan.

Nhìn theo ánh mắt thái tử, Khang Hi lập tức nhận ra Cát Nhĩ Đan đang nhìn Ba Đặc Nhĩ chằm chằm bằng ánh mắt như muốn giết người. Khang Hi là người thông minh đến mức nào chứ, lập tức nói hùa theo: "Đúng thế, trẫm cũng bị thuyết phục bởi một màn vừa rồi, rất thưởng thức kỹ nghệ của Ba Đặc Nhĩ, có lòng sung vào trong doanh. Chỉ có điều, không biết Đài cát Cát Nhĩ Đan ngươi có cam lòng từ bỏ những thứ mình yêu thích không đây?"

Mí mắt hơi giần giật, Cát Nhĩ Đan miễn cưỡng nhếch mép, cố nặn ra một nụ cười, nói: "Hiếm khi Bác Cách Đạt Hãn coi trọng nô lệ của tiểu vương, vốn dĩ tiểu vương muốn đem dâng tặng hai tay, chỉ tiếc là người này đã gãy xương quai xanh, giống như diều hâu đã gãy cánh trên thảo nguyên Mông Cổ chúng ta, giữ lại chẳng có tác dụng gì, chỉ làm tổ làm trò cười mà thôi. Huống chi, hắn chỉ là một nô lệ đê tiện không hơn, làm sao có thể xứng với vinh hạnh hầu hạ Bác Cách Đạt Hãn vĩ đại mà tôn quý?" Cát Nhĩ Đan vừa nói, khóe mắt vừa liếc xéo sang, kín đáo quan sát phản ứng của Khang Hi.

Cùng lúc đó, Dận Chân vẫn đang mải miết đánh giá Ba Đặc Nhĩ. Dận Chân nhận thấy, đến khi nghe Cát Nhĩ Đan nói thẳng mình là kẻ tàn phế vô dụng, Ba Đặc Nhĩ siết chặt nắm đấm của mình, gương mặt y hiện lên nét thống khổ.

Làm như không nhận ra nét mặt không dấu được giận dữ lẫn cách nói mang ý chối từ của Cát Nhĩ Đan, Khang Hi tiếp tục nói theo ý mình: "Trẫm thấy thương thế của hắn hình như không có vấn đề gì. Để ngự y chăm nom, không tới vài tháng, nhất định sẽ lại là một hán tử sinh long hoạt hổ. Trẫm giàu có khắp bốn biển, nào phải bận tâm chuyện nuôi nhiều người bên cạnh đâu. Đài Cát nói như vậy, chẳng phải là không nỡ nên cố ý mượn cớ chối từ hay sao. Sao Trẫm nghe người ta nói, Đài Cát bình thường vẫn là người hào phóng lắm mà?" Dứt lời, ông quay đầu cười tủm tỉm, nhìn mấy vị phiên vương Mông Cổ đang ngồi bên cạnh mình. Mấy phiên vương Mông Cổ này, thường ngày vẫn luôn thu được rất nhiều lợi ích từ Cát Nhĩ Đan. Lúc này, khi mặt đối mặt với Khang Hi, họ cảm thấy nhấp nhổm vì có tật giật mình, sợ Khang Hi trút hết cơn giận lên đầu mình, vậy là đồng loạt mồm năm miệng mười khuyên nhủ: "Cát Nhĩ Đan huynh đệ, Bác Cách Đạt Hãn vừa mắt với bác khắc thủ của ngươi, là vinh quang của Ách Lỗ Đặc Mông Cổ các ngươi đó!" Một vị khác nói hùa theo: "Nói đúng lắm! Hơn nữa, bác khắc thủ thì có gì là kỳ lạ hiếm có đâu, ngày khác lão ca ca sẽ tặng cho ngươi mấy tên."

Cát Nhĩ Đan cười gượng gạo vài tiếng. Mặc dù trong lòng muôn vàn lần không tình nguyện, uất đến tận cổ, nhưng gã vẫn buộc phải kiềm nén. Hơn nữa, nghe giọng điệu Khang Hi nói với mình vừa rồi, hình như đối với việc mình kết giao với tất cả các bộ lạc Mông Cổ, ông đã lờ mờ nhận ra. Gã tự nhắc mình, ngàn lần không được thấy chuyện nhỏ không nhịn mà làm rối loạn đại kế.

Cát Nhĩ Đan đứng dậy, dùng nắm đấm tay phải đấm vào ngực trái mình, nói: "Bác Cách Đạt Hãn, thái tử và tứ a ca đã mở miệng vàng, tiểu vương quyết không dám cố ý giữ Ba Đặc Nhĩ lại để độc hưởng. Huống chi, Bác Cách Đạt Hãn vừa mắt với tên nô tài kia, đó thực sự là phúc phận do kiếp trước hắn đã tu thành chính quả, hơn nữa còn là quanh vinh của toàn thể bộ tộc Ách Lỗ Đặc. Tiểu vương nguyện kính dâng Ba Đặc Nhĩ cho Bác Cách Đạt Hãn để bày tỏ lòng thần phục của bộ lạc mình."

Khang Hi vui vẻ nói: "Vậy Trẫm đành phải tiếp nhận phần lễ trọng này của ngươi rồi. Nhưng mà, Ách Lỗ Đặc Mông Cổ đã tình nguyện làm phiên thuộc của Đại Thanh ta, trẫm đây cũng không thể thiếu lễ vật được, muốn tặng cho ngươi một phần lễ gọi là có qua có lại." Dứt lời ông vẫy tay ra hiệu cho thị vệ thiếp thân đưa Ba Đặc Nhĩ xuống dưới, sau đó lại ngoắc tay gọi Lý Đức Toàn vẫn chờ ở ngoài lều từ nãy đến giờ đi vào. Lý Đức Toàn đi vào trong lều, tay nâng một đạo thánh chỉ bằng lụa vàng.

Cát Nhĩ Đan không dấu được kinh ngạc, đứng đực ra không biết nên làm thế nào cho phải.

Lý Đức Toàn khó chịu nhìn vương gia đài cát này, rồi liếc nhìn Khang Hi một cái. Lão thầm nhủ, người này quả thật là vô lễ, gặp thánh dụ vậy mà không quỳ xuống.

Dù thấy thế nhưng Khang Hi vẫn lờ đi, bắt Lý Đức Toàn tuyên chỉ luôn. Ý chỉ viết: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chế viết: Ách Lỗ Đặc Mông Cổ Đài Cát Cát Nhĩ Đan, can đảm trí tuệ, thông thái chuyên cần, đáng được ban chiếu thư khen thưởng. Nay ban ân sâu, đặc biệt phong ngươi tước thân vương, vĩnh viễn thủ bình phiên Tây Bắc cho Đại Thanh ta, con cháu thừa kế theo lệ. Ngoài ra ban thưởng minh châu Đông Hải, có thể đeo trên mũ miện, để thể hiện ra ân vua."

Nghe xong, mấy vị Phiên vương Mông Cổ đều hâm mộ không thôi, đua nhau chúc mừng Cát Nhĩ Đan. Trong lòng mừng rỡ như điên, Cát Nhĩ Đan lập tức cười ngoác miệng với những người ở xung quanh, sau đó quỳ một chân xuống đất, tiếp lấy thánh chỉ.

Mọi người cảm xúc dâng trào, lại uống thêm mấy lượt. Lúc này trời đã tối, hai mắt Khang Hi đầy mê ly, thái tử thấy thế thay Khang Hi cáo lỗi. Mấy vị vương gia Mông Cổ bèn nhân cơ hội đó quỳ xuống thỉnh an chào từ giã, nối đuôi nhau rời trướng, đánh ngựa của mình trở về doanh. Cao Sĩ Kỳ tuân theo căn dặn của thái tử, tiễn đưa Cát Nhĩ Đan. Mấy vị a ca và Long Khoa Đa cũng không dám quấy rầy Khang Hi, chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi. Đến khi những người kia đã rời khỏi khoảng tầm một nén nhang, Khang Hi đột nhiên mở bừng mắt ra, hai mắt vẫn tỉnh táo như thường, hạ lệnh cho thị vệ thiếp thân Ba Đồ, Đức Long và Ngọc Hằng truyền khẩu dụ, mời ba vị vương gia Đạt Thập Ba Đồ Nhĩ, Hòa La Lý, Ngạc Mộc Bố về nghị sự.

Đám thị vệ lĩnh mệnh lui ra, Khang Hi đứng im lìm bên cạnh án, lâm vào trầm tư. Mấy vị a ca ngay cả thở mạnh cũng không dám, đứng thẳng tắp theo đúng lễ nghi ở bên cạnh.

Đến lúc thoát khỏi cơn trầm tư, Khang Hi chợt thấy bên ngoài lều loáng thoáng có một bóng đen đang phủ phục trên mặt đất không nhúc nhích, bèn sai Lý Đức Toàn ra ngoài đó xem xét. Không ngờ đó lại là tiểu thị vệ đã bị Khang Hi quát tháo mấy canh giờ trước, Trương Ngọc Tường. Theo như Lý Đức Toàn bẩm báo, Trương Ngọc Tường nằm rạp trên mặt đất, đang khóc bù lu bù loa, ai khuyên bảo cũng không chịu nghe, nói mình là người có tội, hại chủ tử mất hết mặt mũi, làm mất uy phong của người Mãn. Khang Hi không nhịn được cười, sai Lý Đức Toàn truyền Trương Ngọc Tường vào gặp.

Trương Ngọc Tường vừa quỳ vừa lết vào. Khi vào hẳn trong lều, y dốc hết sức bình sinh đập đầu xuống đất, phát ra tiếng "bình bình" như giã gạo, khóc ròng nói: "Cầu chủ tử ban cho nô tài được chết, nô tài đã làm xấu mặt chủ tử."

Thấy thế, Khang Hi hòa nhã bảo: "Ngươi là thị vệ của ta, có phải cô nương nhà người ta đâu, nhìn cái bộ dạng như gấu của ngươi xem. Chẳng phải là thua một trận thôi sao? Có đáng vậy không? Nam tử hán, cần phải biết thua rồi mới thắng, mới lộ ra khí phách trượng phu, như vậy mới xứng là dũng sĩ Mãn Châu ta. Giống như ngươi vậy, chỉ muốn thắng mà không muốn thua, thì sao có thể trở thành một tướng quân tài năng? Trẫm mong ngươi có chí tiến thủ, nhưng không mong ngươi mắc cái đức hạnh khóc lóc như đàn bà này. Trẫm tước lông công(1) của ngươi, ngươi có phục không?"

Trương Ngọc Tường nghe nói bị phạt tước lông công, trong lòng càng thấy khổ sở hơn. Cuối cùng, bởi vẫn chưa hết tính trẻ con, gã nghiêm mặt như ông cụ non, ấm ức rút lông công của mình xuống.

Đứng bên cạnh, Long Khoa Đa cười hắc hắc, bảo: "Chẳng hiểu tiểu tử nhà ngươi trà trộn vào đám thị vệ bằng cách nào nữa. Nếu ở dưới trướng của ta, chỉ cần cái bộ dạng không ra cái giống gì này của ngươi, ta đã dùng quân côn chiêu đãi từ đời tám hoánh nào rồi. Chủ tử phạt ngươi thế là nhẹ lắm rồi, nếu ngươi muốn lấy lại lông công, phải biết tự mình tu dưỡng từ bên trong như thế nào, thì mới có thể tranh giành thể diện ở bên ngoài cho chủ tử."

Vừa nghe Long Khoa Đa bàn luận đến đoạn bên trong với bên ngoài, Khang Hi đã phì cười, nói: "Long Khoa Đa nói như vậy, ngôn từ mặc dù hơi thô lỗ, nhưng về lý lại không sai. Ngươi lui xuống, sâu sắc tự kiểm điểm lại mình một lần."

Trương Ngọc Tường khấu tạ Khang Hi, quay người đi ra ngoài.

Dận Chân và Thái tử đưa mắt liếc nhau hội ý, rồi song song quỳ gối trước mặt Khang Hi, nói: "Nhi thần đa tạ Hoàng A Mã thành toàn."

Khang Hi gật đầu, khen: "Hai người các ngươi, lần này có thể coi như có tấm lòng Bồ Tát, rất tốt!"

Hai người vội vã dập đầu tạ ơn Khang Hi. Đại A Ca thấy thế, trong lòng chỉ còn biết căm giận..

(1) Lông công: lông chim công cài trên mũ của quan lại thời Thanh thời xưa, thể hiện phẩm cấp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK