Khang Hi nghe xong lời đề nghị của Cao Sĩ Kỳ, ban đầu không nói lời nào, chỉ bước qua bước lại trong trướng. Sau một lát, Khang Hi nhoẻn miệng cười đáp: "Giang Thôn, hay cho một phen lập luận uyên bác, trẫm vừa rồi chưa tiếp lời khanh là vì trẫm dựa vào lời của khanh lại nghĩ đến một tầng khác nữa."
Cao Sĩ Kỳ cung kính khom người đáp: "Thần thỉnh hoàng thượng thánh huấn!"
Khang Hi chạm rãi nói: "Trong sô những điều khiến trẫm lo lắng, Nga còn hơn xa bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ. Chủ nhân của quốc gia ấy là Peter, tuổi trẻ nhưng tâm cam, có thể nói là gian hùng đương thời, có lòng làm sói nuốt chung quanh, nhiều lần quấy nhiễu vùng biên thùy Đông Bắc của ta, lại mấy bận sai người dùng số tiền lớn thu mua tất cả các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, Khách Nhĩ Khác Mông Cổ, đồng thời còn cấu kết Cát Nhĩ Đan, mưu đồ chia sẽ quốc thổ của ta, thừa dịp ta có nội hoạn Đông Nam, dùng Cát Nhi Đan để thăm dò, nếu như quân ta chú ý xuống phía Nam, tắc sẽ liên hợp với Cát Nhĩ Đan tiến sang phía Đông, chiêu ấy không thể không phòng!"
"Hoàng Thượng thánh minh!" Cao Sĩ Kỳ mặt mày hưng phấn lại khâm phục: "Thần vắt hết óc, mới chỉ nghĩ được bằng ấy, mà hoàng thượng chỉ trong lúc bước vài bước đã một câu trúng ngay." Vẻ tươi cười còn chưa rút đi, Cao Sĩ Kỳ lại nhíu mày: "Nhưng mà, như hoàng thượng chứng kiến, nay ba bên kiềm chế lẫn nhau, như đánh con rắn dài, đánh đầu thì bị đuôi cuốn lại, đánh đuôi thì bị đầu cuốn lại, đánh vào giữa tắc bị cả đầu đuôi cùng vây, mà như tình thế trước mắt, trước công phá Đài Loan, sau đó Tây bình Cát Nhĩ Đan, sau đó định Nga. Thần ngu dốt, cũng không biết làm thế nào để không mất tiên cơ, không biết bằng thánh minh của hoàng thượng sẽ phá cục này như thế nào ạ?"
Khang Hi cười cười: "Giang Thôn, thực ra vừa rồi ngươi nói cũng không tệ. Hiện tại trẫm thấy trọng yếu nhất vẫn là ổn định Cát Nhĩ Đan. Cát Nhĩ Đan mặc dù cấu kết với Nga nhưng dường như vẫn còn có cảnh giác với chúng, lần này đến đây đơn giản là thăm dò mà thôi. Trẫm sẽ long trọng phong thưởng hắn, đồng thời sai Dụ Thân Vương, Đông Quốc Cương suất lĩnh quân đội đóng ở phía Đông Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, chấn nhiếp Nga, một mũi tên trúng hai đích, cho Cát Nhĩ Đan tạm thời chỉ có thể an tâm làm phiên vương Mông Cổ của trẫm, đồng thời có thể để trẫm rảnh tay thu thập Đài Loan."
Cao Sĩ Kỳ cười cười: "Thần đúng là kẻ thư sinh, so với hoàng thượng, quả nhiên chẳng đáng nhắc đến."
Khang Hi tươi cười: "Khanh trung tâm can chủ, ngay khi trẫm gần muốn phát tác lại có can đảm thẳng thắn can gián, rất có khí khái văn thần!"
Cao Sĩ Kỳ liên tục xưng tội, nhưng trong lòng giống như đang uống mật đường vậy.
Lúc chạng vạng tối, Khang Hi ở trong trướng lớn, hết sức náo nhiệt. Bốn vị a ca đứng hầu bên trái Khang Hi, tiếp là Cao Sĩ Kỳ, Long Khoa Đa thì cung kính ngồi dưới cùng. Mấy vị phiên vương, bối lặc Mông Cổ khoanh chân ngồi bên phải hoàng đế.
Trước mặt mỗi người trong lêu là một cái bàn vuông nhỏ sơn son thiếp vàng có khắc chín loại vân hoa. Trên mặt bàn có một món vịt hầm rượu, một món hoẵng nướng vàng, một món đuôi hươu nướng, một món gà xông khói, một món hoa cúc xào giấm, một bình chim cút, một món lòng mười loại, một món thịt nguội thập cẩm, một đĩa hoa quả tươi. Mấy vị vương gia Mông Cổ ở xa, mặc dù bình thường cũng khá để ý đến ẩm thực, nhưng chung quy vẫn không có gì ngoài hai vị dê và bò, giờ này thấy nhiều món ngon như vậy không khỏi miệng ăn không ngừng được.
Khang Hi nâng chén cười nói: "Chư vị, ngoại trừ Cát Nhĩ Đan là trẫm lần đầu tiên gặp ra thì các vị còn lại đều là quen biết từ lâu rồi, đừng khách khí, thoải mái dùng bữa đi, trẫm lại cho các hoàng tử đi chúc rượu các khanh."
Mấy vị phiên vương vội vàng đứng dậy nâng cốc chúc tụng, miệng cùng đồng thanh: "Chúc Bác Cách Đạt Hãn cát tường như ý, sống lâu muôn tuổi."
Khang Hi cười uống cạn rượu trong chén, sau đó phất tay để cho bốn hoàng tử đến bên cạnh dặn dò: "Hôm nay, mấy a ca các con thay trẫm cẩn thận chiêu đãi mấy vị vương gia, phải để bọn họ vui vẻ tận hứng."
Mấy vị a ca "Dạ!" một tiếng, mỗi người đi đến trước mặt một vị vương gia, mà Dận Chân vừa khéo phụ trách tiếp đoán Cát Nhĩ Đan, đi đến bên cạnh, Dận Chân nâng hũ rượu trong tay bằng hai tay, rót rượu vào chén trước mặt Cát Nhĩ Đan. Cát Nhĩ Đan lại thản nhiên nhận lấy, không giống những vương gia Mông Cổ khác, thấy hoàng tử mời rượu thì đều tỏ vẻ sợ hãi nhún nhường, chỉ bằng vào điểm này, Dận Chân đã thấy có phần nể Cát Nhĩ Đan rồi. Khang Hi vẫn đang chú ý đến phản ứng của Cát Nhĩ Đan, đồng thời cũng có một tia lo lắng, không biết Dận Chân có thể ứng đối tự nhiên hay không.
Dận Chân thần sắc tự nhiện, không kiêu căng, không sợ hãi, thản nhiên hào phóng. Cát Nhĩ Đan không khỏi chú ý nhìn vị hoàng tử này thêm đôi lần. Dận Chân cũng chỉ nhàn nhạt mỉm cười, không hề có vẻ giận dự mà nâng cốc mời Cát Nhĩ Đan.
Rượu được vài tuần, Khang Hi cảm thấy hơi say, ngay trên bàn tiệc mà ngâm một bài:
"Long sa trương yến tắc vân thu,
trướng ngoại liên doanh tán tửu trù.
Vạn lý xa thư giai chúc quốc,
nhất thì kiếm bội liệt thông hầu.
Thiên cao đại mạc vi thanh chướng,
nhật ngọ vi phong động thải du.
Thanh giáo vô tư cương vực viễn,
tỉnh phương tùy xử kỳ hoài nhu."
Cát Nhĩ Đan lúc nghe đến đoạn: "Vạn lý xa thư giai chúc quốc" (1) thì mắt hơi híp lại một cái, tinh quang trong mắt sáng đến cực điểm, người ngoài không chú ý thấy, nhưng Dận Chận lại rất rõ ràng. Dận Chân không khỏi có phần lo lắng, mượn lúc gọi thái giám đi đổi bầu rượu, hắn bước thong thả đến chỗ Long Khoa Đa, dùng một thanh âm cực nhỏ nói: "Cậu, để ý Cát Nhĩ Đan này một chút, cháu sợ sẽ gặp chuyện không may."
Thấy Long Khoa Đa khẽ gật đầu, Dận Chân lại cầm bầu rượu đầy về lại chỗ cũ.
Lúc này, Cát Nhĩ Đan đột nhiên mở miệng: "Bác Cách Đạt Hãn vĩ đại, chúng tôi là người trong thảo nguyên, vẫn quen kiểu uống rượu có dũng sĩ đấu vật để trợ hứng. Nay tôi dẫn theo một dũng sĩ đấu vật của Ách Lỗ Đặc Mông Cổ chúng tôi, hắn dũng mãnh, không kém gì Tứ Cẩu(2) của Thành Cát Tư HãnXưa nay tôi vẫn nghe nói bên cạnh Bác Cách Đạt Hãn mãnh sĩ như mây, có thể cho tôi mở mang tầm mắt hay không?"
Mấy vị phiên vương Mông Cổ kia nghe vậy thì kinh hãi, nhao nhao khuyên can, mấy vị hoàng tử đỏ mặt lên, trong lòng Khang Hi cũng thấy cực kì bất mãn. Chưa nói đến việc Cát Nhĩ Đan trước giờ vẫn một mực tự xưng "Tôi", mà không xưng thần, lại không xưng là "nô tài" như những quý tộc Mông Cổ khác. Lần này lại lấy tứ kiệt của Thành Cát Tư Hãn để so sánh với dũng sĩ của mình, ý nghĩa hiển nhiên chính là trắng trợn khiêu khích, dù là Khang Hi hàm dưỡng có tốt đến mấy cũng không khỏi sa sầm mặt.
Cũng đúng lúc này, Khang Hi chú ý thấy phía dưới kia Cao Sĩ Kỳ đang khẽ xua xua tay áo, hơi trầm ngâm một lát rồi khôi phục vẻ tươi cười nhạt nhạt trên mặt: "Được, dũng sĩ Mãn Châu ta trước giờ vẫn thường xuyên luyện tập "Bố Khố"(3), nhân đây trẫm cũng mượn dũng sĩ của ngươi để kiểm tra trình độ hiện tại của bọn họ đến đâu."
Cát Nhĩ Đan khẽ mỉm cười, vỗ tay, từ ngoài trướng đã có một nam nhân mũi ưng, mắt diều hâu, tóc xoăn, lông mày xếch, toàn thân như khắc từ một khối nham thạch ra đi vào. Hắn mặc một cái áo ba lỗ bó sát người làm từ da trâu, lộ vai, chỉ che mỗi lưng, viền áo có khảm đinh đồng. Bên dưới mặc một cái quần đấu vật dài và rộng, chân xỏ giày Mông Cổ, trên chiếc vòng lụa trên cổ là đủ loại sợi đủ màu - mỗi một sợi tượng trưng cho một lần thắng lợi. Mà cái vòng lụa kia có đến hằng hà sa số những sợi tua màu rồi, càng tượng trưng cho việc hắn đã thắng vật nhiều lần lắm. Dũng sĩ này cao lớn vô cùng, giống như Cự Linh thần, mỗi một khối cơ bắp lộ ra ngoài lại lấp lánh một màu đồng bóng lưỡng, giống như có một lực lượng vô cùng đang ẩn chứa bên trong.
Thấy một màn như vậy, Dận Chân không khỏi càng thêm lo lắng. Khang Hi nhìn chằm chằm vào võ sĩ đấu vật này, chậc chậc tán thưởng: "Quả nhiên là anh hùng thảo nguyên, ở chỗ của trẫm đây có dũng sĩ Mãn Châu nào bằng lòng so tài thân thủ một lần không?"
(1) tạm dịch: non sông vạn dặm đều là nước phụ thuộc
(2) Tứ cẩu: chỉ bốn viên mãnh tướng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn là Bác Nhĩ Thuật, Bác Nhĩ Hốt, Xích Lão Ôn, Mộc Hoa Lê
(3) Bố Khố: chỉ môn vật, các vật thủ thường chỉ mặc khố vải nên môn này mới có cái tên là Bố khố
Danh Sách Chương: