Năm Khang Hi thứ mười bốn, cũng là năm mà Khang Hi đau lòng nhất, Hách Xá Lý – người vợ kết tóc xe tơ của Khang Hi – Hoàng hậu Hiếu Thành Nhân đổ bệnh mà chết. Trước lúc qua đời, Hách Xá Lý vẫn nắm chặt tay Khang Hi, dù miệng không nói được, ánh mắt lại vẫn lưu luyến không rời nhìn đứa con trai Dận Nhưng còn nằm trong tã lót. Lòng Khang Hi đau xót, nhìn khuôn mặt trắng bệch tiều tụy của ái thê, nói: "Nàng an tâm đi, trẫm sẽ chăm sóc cho con của chúng ta thật tốt."
Hách Xá Lý nghe vậy, cổ họng thều thào, hai hàng nước mắt chảy xuống, vẫn không thể nhắm mắt.
Chu Bồi Công quỳ ở một bên thấy thế vội vàng nói: "Hoàng Thượng, đây không phải thời điểm bình thường, thần cả gan, xin Hoàng Thượng quyết định lập Hoàng Trữ (người được xác định kế thừa ngôi vua) để Hoàng Hậu an lòng."
Khang Hi bừng tỉnh đại ngộ, quả quyết nói: "Ái khanh nói đúng, là sơ sót của trẫm. Đợi thời cơ chín muồi, trẫm liền lập Dận Nhưng là Hoàng Thái Tử, thừa tự tông miếu Ái Tân Giác La.
Trong ánh mắt của Hách Xá Lý hiện ra một tia mừng rỡ, thở dốc lần cuối rồi khép mắt.
Khang Hi cực kì, cực kì đau lòng, toàn bộ tình cảm thương yêu dành cho ái thê đều dồn hết lên người Thái tử. Tìm sư phụ tốt nhất cho Thái Tử, hàng ngày giữ thái tử ở bên cạnh, toàn bộ tâm tư đều đặt ở việc dạy dỗ Thái Tử. Ông không cầu điều gì khác, chỉ hi vọng dưới sự hun đúc rèn luyện của bao vị hiền tài, Thái Tử có thể trưởng thành, trở thành người trung hiếu, trở thành một Thái Tử khiến ông yên tâm.
Nhưng mà, những chuyện mới phát sinh gần đây lại làm cho Khang Hi cảm thấy thất vọng sâu sắc. Thứ nhất, Thái tử phạm sai lầm lại giá họa cho Tứ hoàng tử Dận Chân, đó là bất nghĩa. Sau đó không hề có chút áy này, cũng không nói thật với Hoàng A Mã của mình, đó là bất trung. Lần này, trong cuộc săn bắn, nhìn thấy ông lâm vào hiểm cảnh mà chỉ biết bối rối hét to mà thúc thủ vô sách, đã thấy hắn thiếu đảm lược mưu sách, với tư cách Thái tử, bằng tư chất này, đừng nói đến chuyện khai sang, ngay cả việc giữ gìn những phẩm chất đã có cũng đã đủ để ông sầu lo. Như thế thì làm sao có thể trở thành một thế hệ Hoàng Đế có tài trí mưu lược kiệt xuất chứ? Thật sự là phụ sự ân cần dạy bảo của ông. Tứ hoàng tử thì thiên tư thông minh, trí dũng song toàn, lần này ông được trời cao bảo hộ, há chẳng phải là lão thiên gia đã ám chỉ rồi sao? Phải chăng đã đến lúc phải cân nhắc chuyện thay đổi Hoàng Trữ?
Khang Hi không khỏi ảo não, thở dài một hơi, đột nhiên nghĩ tới ánh mắt của Hoàng Hậu lúc lâm chung, lòng đau như cắt. Không khỏi cảm thấy áy náy vì những suy nghĩ của mình, nếu cứ như vậy, thì làm thế nào không phụ lòng ái thê, làm thế nào đối mặt với hứa hẹn mình đã nói với nàng? Nghĩ lại lại thấy Thái tử dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lại vừa không có ngạch nương dạy bảo, phạm sai lầm cũng có thể thông cảm. Mặc dù Dận Chân có xuất sắc thì so ra vẫn kém sức nặng của Thái Tử trong lòng ông. Đã như vậy, chỉ có thể tạm thời hi vọng Dận Chân có thể an tâm làm một đời hiền vương phụ tá Thái Tử thôi. Thái Tử nếu đã có người đệ đệ tài giỏi như Dận Chân bảo vệ thì chắc chắn có thể ngồi vững trên ngai vàng mà cai trị giang sơn.
Đã có ý nghĩ như vậy, Khang Hi liền có chủ ý. Dận Chân lần này lập được côn lớn, tất nhiên là phải thưởng, nhưng lại không thể thưởng to. Nếu thưởng Dận Chân, mà nó kể công tự ngạo thì nó từ đó về sau cũng sẽ không thể hòa thuận được với các huynh đệ, tình cảm huynh đệ với Thái tử chắc chắn sẽ nảy sinh hiềm khích. Xem vẻ mặt của Thái tử và Đại hoàng tử hôm nay, hẳn là đã có phần bất mãn với Dận Chân, tất nhiên ông không thể gia tăng thúc đẩy loại suy nghĩ này rồi.
Nhưng thưởng phạt phân minh vẫn là điều tất yếu, đầu tiên là thu phục nhân tâm. Nếu có công mà không có thưởng thì nhân tâm không phục. Tứ hoàng tử rất có thể sẽ nảy sinh bất mãn. Hơn nữa, cũng cần phải cho Thái Tử một cái cảnh cáo, để nó cố gắng tấn tới hơn nữa mới có thể làm Hoàng A Mã của nó vui lòng.
Nghĩ tới đây, Khang Hi liền tìm Lý Đức Toàn đến, sai hắn đi tuyên Thái tử và Tứ hoàng tử Dận Chân tới gặp.
Lý Đức Toàn vội vã nghe lệnh đi truyền chỉ.
Sau khi Lý Đức Toàn đi thông tri Thái tử xong, khi vừa đến bên ngoài trướng của Dận Chân, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói huyên náo bên trong. Vén rèm lên, liền thấy tất cả thị vệ đều vây quanh Dận Chân.
Ngạch Luân Đại đang theo Đại hoàng tử, Phạm Thì Đạc theo Tam hoàng tử, nhưng vì phải bảo vệ xung quanh khu vực đại doanh nên không tham gia lần săn bắn này. Sau khi trở về liền chui vào trong trướng của Dận Chân. Đương nhiên không thể thiếu Nặc Mẫn, cả đoàn người vây thành một vòng, nghe Nặc Mẫn kể lại một màn kinh tâm động phách ở bãi săn kia hôm nay, sống động như thật!
Lý Đức Toàn ho nhẹ một tiếng, Dận Chân phản ứng đầu tiên, vội vàng hỏi: "Lý công công, sao ngài lại tới đây?"
Lý Đức Toàn vội vã nghiêng người, nói; "Nô tài đến truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, mời Thái tử cùng Tứ hoàng tử tới nói chuyện!"
Mấy thị vệ trong lúc ấy thì vụng trộm liếc nhau, Ngạch Luân Đại là kẻ tùy tiện nhất, nói; "Bây giờ thì Tứ hoàng tử là người có công nhất rồi, Hoàng Thượng nhất định sẽ có phần thưởng. Tứ hoàng tử có phần thưởng thì mấy con tôm nhỏ (*) chúng ta đây cũng được lây dính tí phong quang rồi!"
(*) Anh này nói là tiểu Hà. Tức là chỉ Tam đẳng hà, nhị đẳng hà: các thị vệ nho nhỏ, cũng có nghĩa là mấy con tôm nhỏ )
Dận Chân cười cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Đừng phỏng đoán loạn thánh ý, ta đến chỗ Hoàng A Mã đây, hôm khác lại cùng trò chuyện với các vị!"
Dứt lời, liền theo Lý Đức Toàn bước ra khỏi trướng.
Lý Đức Toàn đi theo sau lưng Dận Chân, cười ha hả nói: "Không phải nô tài tự khoe, lời của đại nhân Ngạch Luân Đại mặc dù cẩu thả, thế nhưng lý lẽ lại chẳng sơ sài. Tứ hoàng tử ngài hôm nay đúng là không đơn giản, bắn chết tươi một đầu mãnh hổ, Hoàng Thượng chắc là vui vẻ lắm, chắc chắn sẽ thưởng hậu cho ngài... Ngài đừng trách nô tài dài dòng, nô tài cảm thây đi cạnh Tứ hoàng tử thôi đã thấy vinh quang rồi, cũng coi như nô tài đã được lây dính chút hỉ khí của ngài!"
Dận Chân cười ha ha hai tiếng, nói: "Lý công công, ngươi nhìn ta lớn lên thì cũng biết ta thế nào rồi mà? Lần này ta căn bản chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi. Hoàng A Mã biết rõ ta có bao nhiêu bản lĩnh mà. Ta chỉ muốn Hoàng A Mã bình an là tốt rồi, có khi nào nghĩ đến phần thưởng to nhỏ bao giờ đâu?"
Nói xong liền đi đến gần ngự trướng của Khang Hi. Dận Chân chỉnh lại quần áo chon gay ăn, quỳ xuống, sau đó cao giọng báo danh: "Nhi thần Dận Chân khấu thỉnh Hoàng A Mã thánh an, Nhi thần được nhận khẩu dụ của Hoàng A Mã mà tới ạ!"
"Vào đi!" Khang Hi ở bên trong lên tiếng.
Dận Chân đến lúc này mới đi vào trong. Đầu tiên là thỉnh an Khang Hi, sau đó lại chào Thái tử.
Khang Hi đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Dận Chân, phát hiện lúc Dận Chân cúi chào Thái Tử là vô cùng cung kính, hơn nữa lại rất thong dong. Trái lại, trên mặt Thái tử lại có phần mất tự nhiên, Khang Hi âm thầm thở dài trong lòng.
Khang Hi nhìn thẳng hai đứa con trai, nói; "Hôm nay, Dận Chân hữu dũng hữu mưu, trẫm rất vui vẻ, thấy Dận Chân trung hiếu đều có, nên khen thưởng. Dận Nhưng, con nói, thưởng thế nào đây?"
Khang Hi hỏi như thế, kì thật là có nhiều hàm ý, nếu như do Thái Tử đề nghị trọng thưởng thì trước tiên có thể biểu hiện ra địa vị cao quý của Thái tử trong lòng các huynh đệ, cho thấy sự coi trọng và tín nhiệm của Khang Hi đối với Thái tử... càng quan trọng hơn là Thái tử có thể mượn việc này mà biểu đạt thiện ý cũng tình cảm huynh đệ đối với Tứ đệ của nó, nói ngắn gọn, sau này Dận Chân sẽ vì việc này mà cảm động và ghi nhớ mãi ân điển của Thái Tử.
Nhưng là, Khang Hi phải thất vọng rồi, vì Thái tử chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Nhi thần hoàn toàn nghe theo Hoàng A Mã."
Khang Hi vì thế lại nói: "Con là Thái Tử, lẽ ra phải hiểu được đạo lý thưởng phạt. Con lại là huynh trưởng, nên xử lý thế nào đây? Lần này, Hoàng A Mã cho con đương gia!"
Thái Tử không có cách nào, đành phải nói: "Vậy thì thưởng Tứ đệ một viên trân châu Đông Hải để khích lệ đi. Không biết Hoàng A Mã nghĩ sao ạ? Tôn chỉ của Thái tử là "Ân xuất vu thượng". Hơn nữa hắn đối với Dận Chân vốn chẳng có hảo cảm gì, nếu bắt hắn thưởng hậu cho Dận Chân à, hắn sẽ thấy một trăm lần không vui.
Khang Hi cơ hồ không thể tin được nhíu mày, sau đó nói, thêm hai Bối Tử Lộc(**) đi!"
Nếu Thái tử đã không có tình cảm huynh đệ thì Khang Hi cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ có thể thầm thở dài. Nhưng ông cũng không tiện trọng thưởng Dận Chân để tránh làm gia tăng sự bất hòa trong tình cảm huynh đệ nữa.
================
(**) Nguyên văn là song bối tử lộc, chẳng hiểu nó nói cái gì, đành đợi cao nhân đến giúp vậy...
Danh Sách Chương: