- Hi Vân.
Lúc Đường Mạc Long cất tiếng gọi, vô tình làm Bạch Hi Vân giật mình. Tuy cô rất muốn đi lại bên cạnh Đường Mạc Long nhưng vì có vết thương trên mặt nên cô vờ như không nghe thấy. Cô quay lưng rồi rời đi thật nhanh, thấy cô rời đi Đường Mạc Long cảm thấy rất hụt hẫng. Hắn suy nghĩ một cách tiêu cực," Thế mà muội ấy lại quay người rời đi, muội ấy rõ ràng là đã nghe thấy mà, muội ấy không muốn thấy ta đến thế sao. Ta thật ngốc vậy mà, vốn dĩ tới đây là để an ủi muội ấy nhưng với tình trạng này đành thôi vậy, Hi Vân muội lại lần nữa làm tim ta đau quá, muội thật nhẫn tâm". Đường Mạc Long quay người rời đi với gương mặt khổ sở, nhìn bóng lưng rời đi của hắn thật sự rất đáng thương và cô độc. Hắn vậy mà thật sự nghĩ rằng cô không muốn gặp hắn nên mới tránh mặt hắn, có lẽ hắn sẽ không bao giờ ngờ đến việc cô sợ hắn đau lòng không muốn hắn nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của cô, không muốn hắn nhìn thấy mặt yếu đuối, mặt không hoàn hảo của cô.
* Thư phòng của Bạch Hi Vân.
- Huhu tiểu thư à sao chị lại làm cho lão gia tức giận mà ra tay mạnh thế hả. Gương mặt xinh đẹp của chị đã bị hủy hết rồi này.
Cô nhà hoàn nhỏ vừa bôi thuốc lên mặt cho cô, vừa khóc thút thít. Thấy thế Bạch Hi Vân phì cười, đôi tay xinh đẹp lau nước mắt cho cô nha hoàng nhỏ. Lúc này cô vẫn chưa hay biết Đường Mạc Long đã hiểu lầm vì hành động của cô.
- Ây em đừng khóc Ngọc Lan ta chỉ là bị sưng lên một chút thôi không sao đâu, không hủy dung được đâu đừng lo lắng nhé.
Nghe Bạch Hi Vân nói không sao, nha hoàng nhỏ đã ngừng khóc vẫn không tin tưởng hỏi lại lần nữa:
- Thật chứ, người sẽ không lừa em đúng không tiểu thư?
- Ta lừa em làm gì chứ, đúng không nào.
Nghe cô chắc chắn lại lần nữa làm cho nha hoàn nhỏ bên cạnh cô cảm thấy an tâm hơn, đột nhiên nha hoàn nhỏ nhớ đến lời căn dặn của Đường Mạc Long, cô liền hỏi Bạch Hi Vân.
- Tiểu thư chị gặp nhiếp chính vương gia chưa ạ.
Nghe Ngọc Lan nhắc tới Đường Mạc Long, Bạch Hi Vân với vẻ mặt chột dạ đáp:
- Mạc Long à, ta chưa gặp.
- Hả thế thì uổng phí quá, lúc nãy vương gia còn nói với em là có việc quan trọng muốn tìm chị, đứng ở hoa viên gần hồ nước đợi chị cũng nửa canh giờ rồi đó. Chị đi về Hiên Diên Ngọc ( Tên thư phòng của Bạch Hi Vân)mà chị không thấy sao ạ.
- CÁI GÌ!!! Nửa canh giờ á.
Ngọc Lan gật đầu tỏ vẻ khó hiểu. Nghe Ngọc Lan nói thế Bạch Hi Vân bây giờ đã rất hoảng hốt, " Nữa canh giờ, không xong rồi lúc nãy ta còn quay lưng chạy đi, với con người nhạy cảm đấy thì hiểu lầm là cái chắc rồi. Thôi xong lần này ta gây ra hoạ lớn rồi". Trong hồi suy nghĩ lòng dạ cô bồn chồn không yên, một dự cảm chẳng lành ập đến bên cô. Rồi có người truyền tin vào:
- Tiểu thư không ổn rồi nhị tiểu thư trên đường đi tới đây bị người ta ám sát, hiện giờ đang không rõ tung tích.
- CÁI GÌ!!!.
Nghe tin Bạch Hi Lâm bị truy sát còn không rõ tung tích lúc này Bạch Hi Vân đã rơi vào đỉnh điểm của sự tức giận, " Hết tổ mẫu bị trúng độc ở Tây Vực thì đến Hi Lâm bị truy sát, hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy. Nếu thật sự Hi Lâm mà có mệnh hệ gì ta nhất định không tha cho những kẻ truy sát muội ấy". Cô mặt tràn đầy sự tức giận, lấy mũ che mặt đội lên rồi cầm cây kiếm do cô mới sai người làm để đi tìm tung tích của Bạch Hi Lâm.
- Đúng lúc thử độ bén của ngươi vậy. Ngọc Lan đợi tổ mẫu tỉnh thì sắc thuốc cho tổ mẫu uống nhé.
- Vâng tiểu thư, lão phu nhân cứ để nô tỳ chăm sóc tiểu thư không cần lo.
Cùng lúc đó ở phủ nhiếp chính vương có thuộc hạ phái tin đến.
- Chủ tử Bạch nhị tiểu thư bị ám sát hiện giờ đang mất tung tích, còn Bạch tỷ tỷ đã một mình lên đường đi tìm.
- Ừm biết rồi.
Gương mặt Đường Mạc Lòng đã tối sầm lại, ánh mắt buồn rầu vì chuyện đã xảy ra ở phủ thượng thư. Mãi nghĩ đến việc đó nên anh không nhận ra chỉ đáp lại qua loa với thị vệ - Ừm biết rồi. Làm thị vệ đứng bên ngơ ngác rồi bước lại gần Đường Mạc Long.
- Chủ tử là Bạch tỷ tỷ đang đi tìm Bạch nhị tiểu thư đấy, đi chỉ một mình thôi.
- Mộng Nhiên ngươi có người người tỷ nào họ Bạch à ngươi họ Mộng mà.
Mộng Nhiên há hốc mồm, sốt ruột lại gần sờ vào trán Đường Mạc Long.
- Ngươi làm gì vậy.
Đường Mạc Long tỏ vẻ khó chịu đẩy tay Mộng Nhiên ra, đôi mắt hắn không có chút màu sắc gì, cũng không sáng như mọi khi nữa.
- Chủ tử người sốt đến mê sảng luôn rồi người không biết à.
Lúc này Đường Mạc Long chỉ cảm thấy đau đầu, toàn thân có cảm giác khó chịu khôn tả. Mộng Nhiên vừa lo lắng cho chủ tử vừa lo cho Bạch tỷ tỷ của hắn chỉ, nhưng hắn lại nghĩ " Làm sao đây chủ tử thì sốt đến mê sảng còn Bạch tỷ tỷ thì đi cứu người một mình. Nhưng võ nghệ của tỷ ấy cao thâm mấy tên đó căn bản không phải đối thủ, còn chủ tử hiện giờ chỉ có một mình lại còn sốt như thế, thôi thì để a Hàn ( thị vệ của Đường Mạc Long tên đầy đủ Mộng Hàn đệ đệ Mộng Nhiên) đi trợ giúp tỷ ấy vậy". Không mong đợi được vào Đường Mạc Long đang sốt đến mê sảng, nên Mộng Nhiên phải tự mình lo liệu.
- A Hàn đệ ngươi đi giúp Bạch tỷ tỷ đi, ta ở lại chăm sóc chủ tử.
- Bạch tỷ tỷ á, ca à có cần sỉ nhục đệ như thế không.
- Ây ây đi để học tập nhanh đi, không thì giúp tỷ ấy tìm người đi.
- Vậy đệ đi đây.
- Ừm đi sớm về sớm.
Sau khi Mộng Hàn đi Mộng Nhiên dìu Đường Mạc Long về phòng, gấp rút gọi thái y trong phủ đến. Đang trong tình trạng mê sảng nhưng Đường Mạc Long mãi cứ nhăn mặt gọi tên Bạch Hi Vân.
- Hi Vân... muội đừng quay đi...đừng bỏ ta...Ta không thích muội bên cạnh hắn... Không Hi Vân...Đừng mà...
Thấy Đường Mạc Long như thế người làm thuộc hạ như Mộng Nhiên cũng cảm thấy chua xót đúng lúc đó thái y cũng đã đến nhưng Mộng Nhiên vẫn rất lo lắng mặt cũng trở nên nghiêm túc lại, không phải dáng vẻ cẩu thả như thường ngày.
- Ca ca bị sao thế ạ.
Lúc này A Thanh và A Trì mới tập luyện võ công, học chữ xong liền chạy tới bên thư phòng của Đường Mạc Long.
- Huynh muội đệ đừng lo, đã có thái y bên trong rồi.
Nhìn dáng vẻ hai đứa bé sốt ruột, giống như lo cho phụ thân ruột của mình, có lẽ do cảm nhận được hai đứa bé đang bên cạnh nên gương mặt đang nhăn nhó của Đường Mạc Long đã dần trở nên hài hòa lại. Thấy khung cảnh trước mặt Mộng Nhiên liền cảm thấy kinh ngạc," Hôm nay ta thật sự đã chịu rất nhiều đã kích, chủ tử không quan tâm đến Bạch tỷ tỷ, còn khi sốt đến mê sảng vô thức gọi tên tỷ ấy cũng không biết, gương mặt đang nhăn nhó thì lập tức bình thường khi có sự suất hiện của hai đứa bé. Ôi trái tim nhỏ bé của ta, hôm nay ngươi mệt rồi đúng không".
* Một canh giờ sau.
Ở bên ngoài phòng, Mộng Nhiên đang đứng bên ngoài đợi kết quả, còn hai đứa bé đã phải đi tập luyện.
- Vương gia sao rồi.
Mộng Nhiên với ánh mắt sắc bén nhìn đại phu mới bước ra khỏi phòng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, cứng cỏi. Nhìn Mộng Nhiên như thế thái y đến cũng sợ đến phát run.
- Bẩm...Bẩm Mộng đại nhân vương gia đã trung hòa cơ thể lại rồi ạ.
- Ừm đi đi.
- Vậy ta xin cáo lui.
Vẻ mặt Mộng Nhiên trở nên khó hiểu," Gương mặt ta đáng sợ thế sao, tên thái y này sao chạy nhanh như gặp quỷ thế kia, ta thấy giương mặt ta cũng rất tuấn tú cơ mà". Vừa nghĩ Mộng Nhiên vừa xoa lại mặt mình" Thôi không quan tâm nữa, xem tình trạng của chủ tử đã".