• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Bạch Hi Vân chủ động nắm tay của Đường Mạc Long đi ra từ lều riêng của hắn, tâm tình lúc này ấm áp khó tả.

Những người ở xung quanh chứng kiến cảnh này ai nấy đều tròn mắt nhìn hành động bất ngờ của hai người họ.

Nhưng người bất ngờ kèm thêm khó chịu thì chỉ có một người là Đường Thanh Hoa, hắn đứng sau gốc cây mà nhìn hai người họ. Con người vốn kiên cường mạnh mẽ của hắn bỗng chốc sụp đổ trong một khoảnh khắc. Giờ đây đôi mắt của hắn đã ngấn lệ nhưng chẳng thể làm được gì.

Hắn đứng bất động ở đó nhìn người con gái mình yêu đang tay trong tay với kẻ thù của hắn.

Trong lòng hắn lúc này đây đang có thêm chút căm phẫn nhìn Đường Mạc Long, " Ta vì nàng ấy mà không màn đến an nguy của bản thân, thế mà ngươi ngươi lại dám quyến rũ nàng ấy khiến nàng lạnh nhạt chán ghét ta. Đường Mạc Long ngươi đợi đấy cho ta mối thù này ta sẽ từ từ trả trên người của ngươi".



Vốn cô đã biết ánh mắt của hắn từ đầu tới giờ nhưng cô lại không nói, cô chẳng còn để tâm đến cảm nhận của hắn như ở kiếp trước. Cũng chẳng thể yêu hắn ngược lại cảm giác dành cho hắn chỉ có hai từ" Ghê tởm".

Đường Mạc Long nhìn ánh mắt của cô bỗng chốc cảm thấy đáng sợ lạ thường, người con gái trước kia hắn thấy đã hoàn toàn thay đổi sau một đêm ấy. Hắn không hề ghét bỏ cô hắn chỉ là thấy cô rất lạ, thấy cô đang dần trở nên trưởng thành hơn.

Bởi hắn ở bên cô từ nhỏ hắn hiểu tính cách của cô, và cũng biết cô rất trẻ con không biết ghét ai cũng chả thù hận ai. Nhưng cô của hiện tại đã hoàn toàn khác, cô chín chắn và biết suy nghĩ cẩn trọng hơn đặc biệt là người đang đứng trước cô là hắn không phải Đường Thanh Hoa.

Thâm tâm hắn lúc này vui mừng khôn xiết, cũng thầm thề từ đây," Ta Đường Mạc Long xin thề từ nay sẽ bảo vệ muội ấy chu toàn không bao giờ phản bội muội ấy. Nêu ta làm trái lời thề sẽ bị vạn tiễn xuyên tim chết không nhắm mắt".

Ồn ào nãy giờ cuối cùng cũng đã có người truyền tin cho Bạch Hàn và hoàng đế. Hai người cùng lúc bất ngờ cũng cùng lúc vui sướng.

Bạch Hàn bất ngờ là vì hai người họ tiến triển nhanh hơn ông nghĩ, vui mừng là vì con gái của ông đã chọn được đúng người quan trọng hắn lại là thanh mai trúc mã của cô ở bên bảo vệ che chở cho cô.

Còn hoàng đế vui là vì cuối cùng đệ đệ cũng đã có người ở bên bầu bạn, có người đã quản được cái tính cách quái quở của hắn.

Sắc mặt của hoàng đế không kìm nén được sự vui sướng, phẩy tay ý bảo người truyền tin đi tập trung các công tử tiểu thư lại.



Sau một tách trà họ đã tập trung lại đông đủ, Điền Khê Hà lúc này mới tập trung lại cùng bọn họ, cô bất ngờ nhìn xuống tay của Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân.

Hàn Gia Quý lúc này đang cực kỳ vui vẻ vì cuối cùng Bạch Hi Vân đã có người ở bên, cuối cùng ngày này đã đến không có người suốt ngày tìm đến người trong mộng của hắn.

Trong lòng Điền Khê Hà bỗng rối bời khó tả nhìn Hàn Gia Quý gương mặt khó hiểu nhìn hắn, " Ủa không phải Gia Quý để ý đến Hi Vân sao, sao bây giờ lại vui vẻ ra mặt như thể. Đáng lý ra phải có chút buồn chứ nhỉ ".

Nhận thấy ánh mắt tò mò của Điền Khê Hà, Hàn Gia Quý đột nhiên xoay mặt qua, tự tin nói:

- Muội đang nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta thế, hay là do muội thấy hôm nay ta đẹp quá hay sao?.

Điền Khê Hà giật mình trước cái nhìn của Hàn Gia Quý cô ngại ngùng, nhưng tự cao quay đi.

- Đừng tự luyến như thế.

Nghe cô nói thế, Hàn Gia Quý ánh mắt nuông chiều nhìn cô rồi lấy tay xoa đầu cô trông rất tự nhiên.

Cô đỏ mặt quay qua nhìn Hàn Gia Quý ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nhưng cô lại hoá bất ngờ với ánh mắt hắn.

- Là ta tự luyến rồi.

Hắn cười ngốc nghếch nhìn cô, cô cũng khó hiểu nhìn hắn dường như đã hiểu được ý gì đó rồi cũng thôi.

- Tay huynh.

- Ồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK