Bạch Hi Vân lúc này đang bắt mạch cho Tô Thanh, sẵn tiện quan tâm hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Tô Thanh trong mấy ngày đi vắng của Bạch Hi Vân.
- Ta không sao, từ khi uống thuốc của con kê sức khỏe của ta ngày càng tốt lên rồi, cháu gái ngoan đừng lo cho ta.
Tô Thanh nhìn đứa cháu gái ngoan của mình rồi cười một cách đầy hiền từ, ánh mắt của Tô Thanh khi nhìn Bạch Hi Vân lúc này đây đầy sự cưng chiều và tin tưởng.
Bạch Hi Vân dĩ nhiên đã quen với ánh mắt này của Tô Thanh nên cô chỉ cười nhẹ rồi ánh mắt bỗng chốc trở nên vô sắc." Vẫn và cái ánh nhìn đầy sự cưng chiều và tin tưởng của tổ mẫu, vẫn là nụ cười đầy sự hiền từ này của người. Thật may mắn khi ta có thể thấy dáng vẻ này của tổ mẫu một lần nữa, ta còn nhớ năm đó mẫu thân mất tổ mẫu luôn ở bên cạnh ta, chăm sóc ta thay cho mẫu thân, động viên ta dạy ta tất cả mọi thứ mà tổ mẫu biết, mỗi lần ta phạm lỗi người cũng chỉ nhìn ta cười hiền từ rồi nhẹ nhàng khuyên bảo chưa bao giờ trách mắng ta. Vậy mà kiếp trước ta lại phụ lòng người, gia đình và còn cả … Mạc Long". Bạch Hi Vân đang trong trạng thái trầm tư, suy nghĩ thì bỗng có người hầu vô thông báo.
- Lão phu nhân, tiểu thư có nhiếp chính vương gia tới, đang đứng ở ngoài ạ.
Tô Thanh nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cháu gái, nhưng lại không nói gì." Con bé đang có tâm sự gì mà giấu trong lòng, không thể nói sao".
Nghe tin người hầu vừa báo lên Bạch Hi Vân liền tỏ ra kinh ngạc, " Sao huynh ấy lại đến đây ".
- Ừm, ngươi cứ bảo Mạc Long vào đi.
Đường Mạc Long bước vào, trước tiên hắn nhìn Bạch Hi Vân rồi kính cẩn hành lễ với Tô Thanh.
- Bái kiến Bạch lão phu nhân.
- Mạc Long đấy à, ta nghe Hi Vân nói con đang có bệnh trong người, sao lại đến đây rồi.
Tô Thanh ra hiệu cho Đường Mạc Long ý nói Đường Mạc Long ngồi lên ghế, rồi quan tâm hỏi han Đường Mạc Long.
- Đã không sao rồi.
Tô Thanh chỉ nhè nhẹ gật đầu, rồi ra hiệu cho người hầu rót trà cho Đường Mạc Long.
- Ừm, ừm không sao thì tốt rồi, sao đột nhiên hôm nay còn rảnh rỗi mà tới thăm lão già này thế.
Lúc này bị hỏi đột ngột nên Đường Mạc Long chỉ bèn tìm một lý do để viện cớ trước Tô Thanh.
- Chằng hay, đang trên đường về phủ, chợt nhớ ra người bị bệnh tiện thể vào thăm.
Tô Thanh nghe những lời nói của Đường Mạc Long thì chỉ gật đầu rồi cười một cách đầy sự ẩn ý.
Bạch Hi Vân hiểu tính cách của Đường Mạc Long nên khi nghe hắn nói thế liền biết đang viện cớ." Đường Mạc Long, cái tên ngốc này viện cái cớ gì mà dễ bị bóc trần thế này, ai mà không biết phủ nhiếp chính vương đi ngược đường với phủ thượng thư cơ chứ. Nhìn biểu cảm này của tổ mẫu chắc là biết huynh ấy đang nói dối rồi, haiz mất mặt quá đi mất".
Mộng Nhiên ghé lại gần tai Đường Mạc Long rồi nói nhỏ:
- Chủ tử, phủ thượng thư ngược đường với phủ của ta…
Nghe Mộng Nhiên nói thế thì bỗng chốc mặt Đường Mạc Long liền đỏ ửng, rồi từ từ cuối người xuống.
- Ừm ừm…
Bạch Hi Vân thấy Đường Mạc Long đang khó xử thì liền chuyển chủ đề nói về sức khoẻ của Tô Thanh.
- Tổ mẫu xem ra tình trạng sức khỏe của người không sao rồi, mấy ngày kế tiếp người chịu khó tiếp tục uống nhé.
- Được được nghe con hết.
- Tổ mẫu con có chuyện cần nói với Mạc Long nên bọn con đi trước nhé.
Bạch Hi Vân đi lại chỗ Đường Mạc Long rồi đá nhẹ vào chân Đường Mạc Long, ra hiệu cho hắn đứng dậy. Rồi nhẹ nhàng hành lễ với Tô Thanh.
Hiểu được ý nghĩ của Bạch Hi Vân nên Đường Mạc Long đứng dậy rồi hành lễ với Tô Thanh." Muội ấy đang giải vây cho ta sao, thật là đáng yêu quá đi mất", vừa nghĩ đến Đường Mạc Long liền đỏ mặt rồi khẽ cười.
- Ừm có việc thì hai đưa cứ đi đi.
- Vâng tổ mẫu/ Bạch lão phu nhân.
*Ở hiện tại.
Nhớ lại những chuyện xảy ra hôm đó thì Bạch Hi Vân liền phá lên cười, thấy thế Đường Mạc Long liền đỏ mặt quay đi. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
- Âyza muội đừng cười ta nữa mà.
- Hahaha Mạc Long trên dưới phủ thượng thư này có ai mà không biết phủ nhiếp chính vương đi ngược đường với phủ thượng thư cơ chứ.
- Ta ta…