• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết được sự thật, Hương Âm đanh đá đứng dậy không nói lời nào nắm lấy tay Bạch Dĩ kéo đi.

Bạch Dĩ dù hoang mang nhưng vẫn theo sau Hương Âm, hắn thỏ thẻ hỏi:

- Chúng ta đi đâu đấy.

Hương Âm đột nhiên dừng bước, cô quay người lại và búng vào trán Bạch Dĩ, không chỉ dừng lại ở đó cô còn tiến lại gần và nói vào tai hắn.

- Còn đi đâu được nữa, tự huynh giải quyết vấn đề huynh gây ra đi.

Bạch Dĩ ngại ngùng mặt đỏ tía tai, hắn tuy là thần quân của tam giới nhưng cũng là người đáng thương nhất tam giới.

Chính vì tam giới rộng lớn đến thế nên hắn phải đè chặt tình cảm của mình lại hắn sợ mình không thể bảo vệ cô nương hắn yêu chu toàn, cũng sợ con dân tam giới không được an bình. Làm thần quân thực đúng là khổ sở phải đặt an nguy của người khác lên hàng đầu còn tình cảm của hắn buộc phải đè chặt hàng nghìn, hàng vạn năm mà vẫn không thể bày tỏ.

- Ta biết rồi.

Cùng lúc này…

Ở phụ thượng thư…

Khuê phòng Bạch Hi Vân.

Bạch Hi Vân sau trận khóc bỗng dưng hôn mê bất tỉnh, người nhà cô sốt sắn đứng cạnh, trên mặt ai nấy cũng đều lo lắng trông thấy.

Bạch Hi Lâm ngồi cạnh mà khóc nấc, nắm chặt lấy tay cô, từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô nương này đau lòng đến thế.

Phụ thân cô đứng cạnh nóng lòng lo cho con gái mà lại không làm gì được chỉ biết đứng đó nhìn cô.

Di nương thì ngồi cạnh khuyên ngăn tổ mẫu cô bình tĩnh không lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì nguy.

Bất ngờ thay đột nhiên hoàng đế cũng đến nơi, theo sau còn có Đường Mạc Long và ngự y giỏi nhất hoàng cung đang tiến vào.

Thấy Đường Mạc Long thì cả Bạch phủ từ lớn đến nhỏ đều yên tâm trông thấy, mọi người quay qua liền hành lễ với hoàng đế.

- Mau cứu lấy Bạch tiểu thư.

Hoàng đế vội vã phất tay ý bảo không cần đa lễ, Đường Mạc Long tiến lại cúi người chào với người lớn trong Bạch gia.

- Lão phu nhân, Bạch thúc thúc.

Bạch Hàn và Tô Thanh gật gật đầu nhìn cậu, hoàng đế đứng kế bên lại được phen bất ngờ nhìn Đường Mạc Long. " Hoàng đệ vừa hành lễ với Bạch thượng thư sao? Tên tiểu tử này xem ra lần này thực sự nghiêm túc rồi".

- A Phong sao con lại ở đây? Vết thương đã khỏi rồi sao?.

Hoàng đế từ bất ngờ đến kinh ngạc khi nhìn thấy nhị hoàng tử cũng ở đây, ông bèn cảm thấy thắc mắc nên mới quay sang hỏi Đường Phong.

- Phụ hoàng, là do nghe tin Bạch tỷ tỷ đang hôn mê nên nhi hoàng mới tới để xem thử.

Đường Phong kính cẩn hành lễ với hoàng đế, hắn cũng nhanh nhậy đấy chứ đột nhiên bị hỏi mà không hề hoàng mang tí nào, đồng thời chắc hẳn hắn cũng đã phần nào lấy được hảo cảm của hoàng đế.

Hoàng đế càng nhìn càng thấy Đường Phong là người vừa mắt nhất trong các hoàng tử. Nhưng ông lại suy ngẫm điều gì đó nhìn rất thần bí, ánh mắt ông cũng đang đổ dồn lên người Đường Phong.

Bị hoàng đế nhìn chằm chằm, nhưng hắn không hề hoang mang sợ hãi tí nào. " Phụ hoàng lại đang toan tính gì đây, sao lại cứ nhìn ta như thế?".

- Được rồi, nếu đã tới thì cứ ở đây đi, dù sao Bạch đại tiểu thư cũng là ân nhân cứu mạng của con.

- Nhi thần tuân mệnh.

Sau hồi bắt mạch, thái y giỏi nhất trong ngự thiện phòng cũng không thể chuẩn ra được bệnh tình của Bạch Hi Vân.

Cả trên lẫn dưới Bạch phủ nhận được tin dữ đó, ai nấy đều hoảng hốt. Rõ ràng hôm qua cô ấy còn tươi tắn, rõ ràng hôm qua cô ấy còn dạy muội muội của mình võ công, rõ ràng cô còn yêu thương tổ mẫu, di nương, phụ thân mà giờ đây ngay tại giờ phút này cô ấy đã hôn mê bất tỉnh.

Đứng trước tình thế này Đường Mạc Long như chết lặng, bỗng chốc cả thế giới của hắn như hoàn toàn sụp đổ. Người con gái hắn yêu nay lại ra nông nỗi này, hắn tự trách mình vì không tìm thấy cô sớm hơn, hắn trách mình không thể bảo vệ cô được chu toàn.

Thấy hoàng đệ mà mình yêu thương từ bé đến lớn không nỡ nặng lời, nhưng giờ đây như người mất hồn, vì để đệ đệ có không gian riêng ông bèn nói.

- Bạch thượng thư ta thấy nên để lại một người ở đây chăm sóc cho Bạch đại tiểu thư thôi, dù sao cũng chưa thể biết được bệnh tình của cô ấy, để hoàng đệ của ta chăm sóc chắc cũng không có gì đáng ngại nhỉ?.

Dù đang rất lo lắng cho con gái nhưng ông vẫn hiểu tình ý Đường Mạc Long dành cho Bạch Hi Vân, cũng hiểu được ý mà hoàng đế muốn nói, ông đành đánh liều mà chấp nhận lời đề nghị ấy.

- Nếu bệ hạ đã nói như thế vi thần đành tuân mệnh.

Sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài hết Đường Mạc Long tối sầm mặt lại, hắn đứng đó nhìn cô mà sao lại cảm thấy ánh mắt đó đáng thương đến đau lòng. Hắn không thể hiểu vì sao cô lại hôn mê càng không hiểu tại sao tình trạng này lại nặng đến thế.

Hắn tiến lại nắm lấy tay cô, nước mắt hắn không thể kìm nén được mà trực trào rơi xuống, hắn không tin điều ấy là sự thật, càng không thể chấp nhận được những gì đang diễn ra.

- A Vân muội làm sao thế, sao thoáng chốc đã nằm yên bất động, sao lại không nhìn ta nữa rồi.

Hắn vừa nói nước mắt càng ngày rơi càng nhiều, thâm tâm hắn sợ mất đi cô, sợ mất đi người con gái mà hắn yêu đến điên dại.

Hắn sờ lên mặt mình rồi cười một cách đau khổ, hắn thế mà lại vì cô khóc thêm một lần nữa, lần đầu hắn khóc là do cô bây giờ hắn khóc cũng vì cô, hắn cười mà lệ lại nối đuôi nhau rơi xuống.

Dường như trong thâm tâm cô cảm nhận được hắn khóc hay gì đó, tay cô khẽ cử động. Thấy thế hắn liền vui mừng khôn xiết.

- A Vân muội có thể nghe thấy ta đúng không.

Hắn lấy tay cô đặt lên mặt mình, dù đấy là tia hi vọng nhỏ nhất nhưng vẫn có thể chứng minh được cô vẫn còn ổn.

Hắn hình như nhận ra gì đó, hắn đặt tay cô xuống ngay ngắn lại, lấy tay lau khô nước mắt, cũng phát giác có người đang đứng nhìn bèn lạnh giọng nói.

- Xem đủ chưa.

Thấy bản thân đã bị phát hiện, Bạch Dĩ và Hương Âm từ trong hai mảnh vỡ kì lạ đó cùng những ánh sáng huyền bí hiện lên.

Đường Mạc Long liền đứng dậy cảnh giác, trên tay hắn cầm lấy thanh kiếm mà cô tặng không chút do dự mà chĩa kiếm vào Bạch Dĩ và Hương Âm.

- Nói hai ngươi là ai sao lại ở trong khuê phòng của a Vân.

Hương Âm cung kính cúi người hành lễ với Đường Mạc Long, Bạch Dĩ đứng cạnh nhận thấy khí tức trong người Đường Mạc Long lại càng thấy kinh sợ.

- Nhiếp chính vương ta là Hương Âm, bạn tốt của a Vân.

Hương Âm thấy Bạch Dĩ đứng im bất động bèn kéo kéo tay áo của Bạch Dĩ ý nhắc nhở hắn chào hỏi.

- Ngươi là Đường Mạc Long sao?.

Bạch Dĩ tiến lên trước, hắn tò mò nhìn khắp người Đường Mạc Long, " Hắn là Đường Mạc Long nhưng tại sao ta lại không thấy có khí tức của người đó mà lại cảm nhận thấy trên người hắn mang khí tức của Thiên đế!. Chỉ có một khả năng hắn không phải mối nghiệp duyên của Băng nhi, cái tên Mạc Hoa Kỳ đó đúng là không đáng tin mà".

Thấy người xa lạ trước mắt biết mình, Đường Mạc Long vẫn cực kỳ cảnh giác mà hỏi lại.

- Ngươi biết tên ta, ngươi rốt cuộc là ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK