Nửa giờ sau, Lý Tử Dạ được bế ra khỏi phòng thuốc.
Hình dung như thế nào nhỉ?
Hai chữ “chó chết "có lẽ là phù hợp nhất.
Người hầu trong Lý phủ sợ đến mức không dám thở mạnh, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy họ nhìn thấy tiểu công tử trong tình trạng thê thảm như' thế.
Sau khi biết tin, Lý Bách Vạn và Lý Ấu Vi đều chạy đến phòng Lý Tử Dạ.
Còn có cả đại phu trong phủ nữa.
“Tiểu công tử chỉ ngất đi vì đau thôi, không có gì nghiêm trọng” Sau khi khám kinh mạch của Lý Tử Dạ, đại phụ trong phủ nói
Lý Bách Vạn nghe vậy thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu đệ” Lý Ấu Vĩ ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn Lý Tử Dạ hôn mê bất tỉnh trên giường, trong lòng. có chút tức giận với Tân A Na kia.
Tân A Na này thật đáng ghét, nàng không thể dùng biện pháp nhẹ nhàng hơn để khơi thông kinh mạch sao?
Thấy Lý Tử Dạ không có việc gì, Lý Bách Vạn và đại phụ rời khỏi phòng, chỉ có Lý Ấu Vĩ còn canh giữ. bên giường đến tận khuya
“Ấu Vi tỷ” Trong đêm khuya thanh vắng, Lý Tử Dạ tỉnh đậy, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy cô gái bên giường, nhẹ giọng gọi.
“Tiểu đệ tỉnh rồi."
Trên mặt Lý Ấu Vi lộ ra vẻ vui mừng, quan tâm hỏi: "Còn đau không?
"Không còn đau nữa.”
Lý Tử Dạ làm ra vẻ thoải mái, đáp: 'Ấu Vi tỷ, muộn rồi, tỷ nên về nghỉ ngơi đi”
“Không vội, tỷ đã nấu món canh hạt sen mà đệ yêu thích rồi này."
Lý Ấu Vi đứng dậy, bưng bát canh hạt sen trên bàn lên, đút cho người trước mặt từng chút một.
Lý Tử Dạ im lặng ăn canh hạt sen, trong lòng có hơi chua xót.
Trong Lý phủ này, nếu nói người đối xử tốt nhất với hẳn thì nhất định phải là trưởng tỷ của hẳn. Ngay cả cha ruột là lão Lý nhiều khi cũng phải thua mấy phần.
Hơn nữa, trong những năm gần đây, trưởng tỷ của hắn đều đảm đương phần lớn công việc kinh doanh của Lý gia, rất vất vả.
Ngược lại, đích tử của Lý phủ như hẳn đây cả
ngày không có việc gì làm, ngoại trừ ăn uống thì chính là mơ mộng làm kiếm tiên không thiết thực.
Thành thật mà nói, trong lòng hẳn cảm thấy rất có lỗi với nghĩa tỷ này của mình.
"Ấu Vi tỷ” Lý Tử Dạ mở miệng, muốn nói cái gì đó.
“Đi nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung” Lý Ấu. Vi dường như nhìn ra được người trước mặt đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần đệ vui vẻ thì trưởng tỷ cũng sẽ vui vẻ”
Nói xong, Lý Ấu Vi đứng dậy rời khỏi phòng, không ở lại lâu hơn nữa
“Trong phòng, Lý Tử Dạ lặng lẽ nằm trên giường, trong lòng càng kiên định hơn bao giờ hết.
Hân biết, với tình hình hiện tại của Lý phủ, triều đình đã bắt đầu ra tay với Lý phủ. Với thực lực hiện tại của Lý phủ vẫn không thể chân chính chống lại triều đình.
Tuy nhiên, nếu Lý Phủ có thể có một vị kiếm tiên thì tình thế sẽ rất khác.
Vì vậy, dù khổ cực đến mấy, hẳn cũng phải kiên trì.
Những người mà hẳn muốn bảo vệ đều ở trong Lý phủ, dù thế nào đi nữa, hẳn cũng không thể để Lý phủ suy tàn,
Sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau, trời vừa. sáng Lý Tử Dạ liền bò ra khỏi giường.
Trong bữa sáng, Lý Tử Dạ thậm chí còn không thể dùng tay gắp thức ăn, tay cứ run lấy bẩy, hiển nhiên là kinh mạch đứt gãy của hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Tiểu đệ, đừng gấp."
Lý Ấu Vi mang đồ ăn tới cho hẳn, an ủi.
“Ừm” Lý Tử Dạ gật đầu, ăn mấy miếng rồi rời đi. “Tử Dạ làm sao vậy?” Lý Bách Vạn bối rối nói
“Tâm tư của tiểu đệ nặng hơn chúng ta tưởng” Lý Ấu Vi khẽ thở dài.
Cách hồ nước không xa, trước phòng Tân A Na, Lý 'Tử Dạ đi tới, trực tiếp gõ cửa, hô lớn: "Tiên tử sư phụ.”
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Tăn A Na nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì vậy?"
“Ta ổn rồi, có thể tiếp tục” Lý Tử Dạ mỉm cười nói.
Tân A Na liếc nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói: “Kinh mạch của ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, người xác định cơ thể mình có thể chịu đựng được sao?"
“Xác định” Lý Tử Dạ kiên quyết gật đầu.
“Vậy đi thôi!" Tân A Na nhàn nhạt nói, sau đó bước ra khỏi phòng, đi vẽ phía phòng thuốc.
Lý Tử Dạ không chút do dự đi theo. Nửa giờ sau.
Trong phòng thuốc, những tiếng hét chói tai lại vang lên Không ai có thể chịu đựng được nỗi đau khi kinh mạch bị nghiền nát.
Tuy nhiên, Lý Tử Dạ có trái tìm cứng như đá vẫn liều mạng kiên trì.
Bên hồ, Trương Lạp Tháp im lặng uống rượu trong vò, lần này lão không cảm thấy hả hê nữa.
Lý Tử Dạ này quả thực nằm ngoài dự liệu của lão.
Lão vốn tưởng rằng sau khi trải qua cơn đau thấu tận xương tuỷ ngày hôm qua thì thăng nhóc này sẽ lui bước.
Không ngờ thẳng nhóc Lý Tử Dạ này lại cứng cỏi đến vậy.
Nửa ngày sau, cửa phòng mở ra.
Tân A Na bước ra ngoài, trán đổ một tăng mồ hôi mỏng,
“Tiên tử sư phụ” Trong phòng thuốc, giọng nói của Lý Tử Dạ vang lên, hôm nay hần không hề ngất xỉu.
“Chuyện gì?” Tần A Na dừng lại, bình tĩnh nói
“Người không dạy kiếm cho ta ư?" Lý Tử Dạ mệt mỏi nói.
“Ngươi còn có thể đứng lên được chứ?” Tăn A Na hỏi.
“Có thế!" Lý Tử Dạ trả lời.
Tân A Na gật đầu, không nói gì nữa mà tiếp tục đi Về phía trước.
Trong phòng thuốc, nửa tiếng sau Lý Tử Dạ mới miễn cưỡng đi ra khỏi phòng. Tắm thuốc xong, ăn mặc. chỉnh tề, tóc dài buộc sau lưng, trông nho nhã, khí chất bất phàm.
Bên hồ, Tân A Na đã chờ sẵn, nhìn thấy Lý Tử Dạ tới thì hỏi: "Kiếm là cái gì?"
"Vua của trăm binh khí” Lý Tử Dạ trả lời.
Tân A Na cau mày nói: "Sai, đáp lại”
“Kiếm là vương giả trong các binh khí” Lý Tử Dạ lại trả lời
"Sai, đáp lại!” Giọng điệu của Tân A Na rõ ràng gay gắt hơn nhiều.
Lý Tử Dạ trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi nói “Kiếm là vũ khí giết người!"
“Không sai!" Tần A Na gật đầu, trong nháy mắt, khí tức quanh người thay đổi, kiếm khí chấn động, mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên gợn sóng.
“Kiếm là một loại vũ khí giết người, cho nên dù chiêu thức tinh xảo đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ có một mục đích”
Đang khi nói chuyện, tay phải Tân A Na nắm lấy hư không, đột nhiên, một thanh cổ kiếm từ căn phòng cách đó không xa phá không mà tới.