Suốt một đêm, Lý Tử Dạ mới trở về.
Đắc tội phụ nữ, còn là một người phụ nữ lợi hại như Tân A Na, sẽ có hậu quả vô cùng bï thảm.
Lý phủ, Lý Tử Dạ cả đêm không trở về, Lý Bách Vạn lo lắng đến quay vòng vòng, nhưng lại không dám làm gì vì người phụ nữ đáng sợ bên hồ ở hậu viện.
"Không cần hỏi, không cần tìm, hẳn không chết được!" Đêm qua Tần A Na trở về chỉ nói một câu, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Lý Bách Vạn nóng lòng, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng suông, không dám nói cũng không dám hỏi.
"Lão gia, công tử đã trở lại." Tiền viện, một người hầu vội vàng chạy tới bẩm báo.
Nghe vậy, Lý Bách Vạn vội vàng tiến tới đón.
Trước phủ, Lý Tử Dạ ăn mặc tả tơi, đầu tóc rối bù, trông như kẻ ăn xin quay về khiến mọi người trong phủ ngạc nhiên.
"Công tử xảy ra chuyện gì vậy?”
"Tại sao trông cứ như bị người ta chà đạp vậy?"
"Con trai, con trai, con không sao chứ?" Nhìn thấy đứa con trai quý giá của mình quay về, Lý Bách Vạn vội vàng tiến tới hỏi.
"Trông con như không có chuyện gì sao?" Lý Tử Dạ duỗi tay chỉ vào bộ dáng của mình, tức giận nói: "Chỉ là vẫn chưa chết mà thôi”
Nói xong, Lý Tử Dạ nhìn chung quanh, cả giận nói "Lão Tân đâu, về chưa?"
"Ở hậu viện.” Lý Bách Vạn trả lời.
"Con đi tìm nàng!" Lý Tử Dạ tức giận nói rồi bước nhanh về phía hậu viện.
"Con trai, đừng bốc đồng, con không đánh bại nàng được!” Lý Bách Vạn giật mình, vội vàng túm lấy. người phía trước nhắc nhở.
Lý Tử Dạ nghe vậy, thân thể cứng đờ, trên mặt lộ. ra vẻ bi thương và tức giận.
Hắn đường đường là Tam công tử Lý phủ, tay ăn chơi trác táng có tiền nhất trên đời này, người xuyên qua mở hack, con trai ruột của ông trời, vậy mà lại sợ một người phụ nữ!
Không phải người ta hay nói xuyên không là vô. địch sao?
Hắn phát minh ra xà phòng, làm ra ngọc lưu ly, thấy mọi việc đều phát triển theo đúng kịch bản, tại sao, tại sao tám kinh mạch của hẳn lại bị tắc nghẽn, không thể luyện võ.
Đây không phải là đùa người ta à?
"Con trai, có gì từ từ nói, người phụ nữ đó thực sự quá lợi hại” Lý Bách Vạn vô cùng kiêng dè mà an ủi.
"Lão Lý, cha thật sự không có tiền đồ, một người phụ nữ lại khiến cha sợ hãi như vậy!" Lý Tử Dạ thu hồi tâm tình, khinh thường liếc nhìn Lý mập phía sau, sau đó ngẩng cao đầu đi về phía hậu viện.
Lý Bách Vạn sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo sau.
"Hôm nay con trai cứng rẫn như vậy, chẳng lẽ là muốn đổi đầu trực diện với Tân tiên tử sao?"
Bên hồ nước hậu viện, Tân A Na đứng lặng yên, nhìn hồ nước với vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Bên cạnh, Trương Lạp Tháp vẫn năm đó nhếch nhác uống rượu, vô cùng tự tại.
Lúc này, ở ngoài hậu viện, Lý Tử Dạ sải bước đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế như cầu võng, tuy dáng vẻ chật vật nhưng cũng không giấu được khí chất không sợ hãi.
"Chà, thẳng nhóc này coi như có vài phần cốt khí!" Trương Lạp Tháp mở mắt ra, nhìn Lý Tử Dạ đang, tràn đầy khí thế thì khen ngợi một câu.
Đánh! Đánh đi!
Lão già này thích nhất là xem náo nhiệt.
Tới rồi!
Nhìn thấy Lý Tử Dạ sắp đi tới, trong lòng Trương Lạp Tháp có chút hưng phấn không khống chế được.
Đến trước bờ hồ, Lý Tử Dạ ngẩng cao đầu bước tới, khí thế tích lũy được bức người như vậy.
Làm sao hần có thể sợ một người phụ nữ!
Bản chất đàn ông, không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo!
Bên bờ hồ, trong khoảnh khắc Lý Tử Dạ đi về phía. mình, Tân A Na quay người lại, ánh mắt rất bình tĩnh, không mặn không nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào.
Tuy nhiên, chính ánh mắt không mặn không nhạt này, vào lúc này dường như còn đáng sợ hơn bất kỳ mối đe dọa nào.
Thân thể Lý Tử Dạ run rẩy như bị sét đánh, vẻ mặt khí thế hung hãng vừa rồi lập tức biến mất.
"Tiên tử sư phụ, ta đã về rồi, tối qua người ngủ có ngon không?" Lý Tử Dạ tươi cười bước tới, ân cần thăm hỏi.
Trương Lạp Tháp không nói gì mà quay mặt qua chỗ khác.
Mất mặt quá!
Lão vậy mà lại mong chờ thẳng nhóc này có chút khí phách? Đúng là lão uống rượu quá nhiều, đầu óc bị nước vào rồi.
"Đi luyện kiếm đi." Tân A Na nhẹ nhàng nói.
"Được rồi! Lý Tử Dạ ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy sang một bên bắt đầu luyện kiếm.
"Chẳng lẽ một mình hẳn thật sự giết chết được cả mười mấy tên phi khấu? Ngươi có chắc là không giúp. hẳn không?" Trương Lạp Tháp nghỉ ngờ hỏi.
"Không có” Tần A Na bình tĩnh nói: "Hắn là kì tài.
"Kì tài? Hắn á hả?" Trương Lạp Tháp khinh thường nói: "Một phế vật ngay cả kinh mạch cũng không đá thông được mà thôi."
"Ý ta là, hắn là kì tài giết người” Tân A Na nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên ngươi giết người phải mất bao lâu mới quen được?”
Trương Lạp Tháp cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một ngày đêm."
Giết người không phải là một cảm giác dễ chịu, thậm chí bây giờ, lão cũng không thích cảm giác này.
"Đêm qua hẳn đã giết mười mấy người, khi ta nhìn thấy hẳn, hắn còn có thể cười nói đùa, nếu là ngươi năm đó thì có làm được không?" Tân A Na bình tĩnh nói.
"Không thể làm được." Vẻ mặt Trương Lạp Tháp. hơi nghiêm túc, lão hiểu ý của Tân A Na.
Nếu thắng nhóc này không phải bẩm sinh đã tàn nhẫn thì tức là có tính cách kiên định không gì sánh. được và năng lực thích ứng rất mạnh.
Quả nhiên, người của Lý gia không phải người bình thường.
Trương Lạp Tháp cảm thán: "Người vốn bị cho là phế vật cuối cùng mới là người đáng sợ nhất."