“Ông già này có mệnh vất vả cả đời mà."
Nhìn thấy từng vò rượu ngon trên xe ngựa, Trương Lạp Tháp khó chịu thở dài.
“Lão Trương à, đô thành có nhiều rượu ngon hơn, chỉ cần ông muốn uống, ta sẽ mua cho ông”
Trước xe ngựa, Lý Tử Dạ nghiêm túc hứa hẹn.
“Coi như tiểu tử nhà ngươi có lương tâm”
Trương Lạp Tháp thở dài nói, sau đó lập tức lên xe ngựa.
Lý Tử Dạ cũng đi lên xe ngựa, đoàn xe lập tức lên đường, hùng hổ đi về phía ngoài thành Du Châu.
Lý Bách Vạn đứng trước Lý phủ, nhìn đoàn xe đi xa, vẻ mặt phức tạp lạ thường,
Ông ấy và Lý Tử Dạ biết rõ sự nguy hiểm của đô thành. Nhưng tình hình hiện giờ, không thể trốn tránh được.
Người khác đã vươn tay đến trước mặt họ, chẳng, lẽ họ cứ đứng yên không làm gì, đưa mặt đến cho người ta đánh sao?
Lý phủ không muốn gây chuyện nhưng cũng không sợ phiền phức.
Cho dù là đối mặt với hoàng thất.
Nửa ngày sau, ngoài thành Du Châu, đoàn xe ầm ầm đi qua, trên chiếc xe ngựa phía trước nhất, hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói lời nào.
Trương Lạp Tháp vẫn uống rượu của mình. Mục. đích chuyến này của lão là bảo vệ Lý Tử Dạ, không quan tâm đến những chuyện khác.
Lý Tử Dạ nhầm mắt, thừa dịp đi đường, tiếp tục tu luyện tâm pháp Phi Tiên Quyết.
Thần tàng thứ nhất đã mở được nửa tháng, hắn vẫn đang ở giai đoạn tiền kỳ của cảnh giới thứ nhất, vẫn còn cách đột phá giai đoạn trung kỳ rất xa.
Xe ngựa ầm ầm vang dội, phía sau đoàn xe, hiện giờ người đi theo đội ngũ đều là tâm phúc của Lý phủ, cho dù là tỳ nữ bình thường nhất, thân thế cũng phải trong sạch, được Lý phủ âm thầm điều tra rõ ràng.
Mặc dù Lý Tử Dạ vẫn luôn bài xích việc đến đô thành nhưng cũng không phải không chuẩn bị điều gì.
Hân không muốn đi, nhưng vẫn không ngừng tính toán cho ngày này.
Phía chân trời, mặt trời di chuyển về hướng tây, mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Đoàn xe dừng lại, đóng trại tại chỗ.
Trong đội ngũ, mười mấy vị hán tử thay nhau dò xét, đề phòng bất cứ thứ gì có thể xuất hiện.
Đêm ở nơi hoang dã rất lạnh, trong trại phải đốt những đống lửa để sưởi ấm.
Lý Tử Dạ ngồi trước đống lửa, im lặng nhìn ngọn lửa lập lòe.
Trương Lạp Tháp ném một vò rượu cho hẳn, nói: “Uống hớp rượu cho ấm người”
“Đa tạ”
Lý Tử Dạ cầm lấy rượu, ngửa đầu uống một ngụm, tay trái nắm chặt, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia lạnh lùng.
“Sau khi đến đô thành, ngươi làm gì cũng căn phải cẩn thận. Nơi đó ngọa hổ tàng long, không thể làm việc tùy theo tính cách của ngươi giống như thành Du Châu” Trương Lạp Tháp nhắc nhở.
“Ta biết”
Lý Tử Dạ lại uống một ngụm rượu, cảm nhận có lửa nóng trong bụng, nói: "Rượu ngon."
“Rượu Hầu Nhi."
Trương Lạp Tháp bình tĩnh nói: “Uống ít một chút, †a cũng không có nhiều.”
“Không ngờ ông còn cất giấu rượu ngon như thế này."
Lý Tử Dạ lại ngửa đầu lên uống ừng ực, sau đó. lau miệng, ném vò rượu lại cho Trương Lạp Tháp: “Không uống nữa, lát nữa còn phải luyện kiếm."
“Thật ra ngươi không cần phải vội vã như vậy”
Trương Lạp Tháp nhắc nhở: "Mọi chuyện phải có mức độ, hãng quá hóa dở, luyện tập nhiều quá, thân thể của ngươi không thể chịu đựng được”
“Ta hiểu, ta sẽ chú ý”
Lý Tử Dạ gật đầu nói: "Lão Trương, với tu vi hiện giờ của ta, nếu đấu với võ giả có cấp bậc như Tam. Hoàng tử thì có mấy phần thắng?”
“Không có phần thẳng."
Trương Lạp Tháp thành thật nói: “Tam Hoàng tử. đã mở ra thần tàng thứ hai, cao hơn ngươi cả một đại cảnh giới. Trên con đường võ đạo, một cảnh nặng như núi, muốn đi ngược lại, có khả năng rất nhỏ.”
Nói đến đây, giọng điệu của Trương Lạp Tháp.
thoáng khựng lại, tiếp tục nói: “Ngươi khởi đầu muộn, thiên phú cũng không chiếm ưu thế, tụt lại phía sau nhóm Tam Hoàng tử cũng là điều bình thường, cứ từ từ, chỉ cần ngươi có thể tu luyện thành công Phi Tiên Quyết thì thành tựu võ học trong tương lai sẽ không thua kém bất cứ ai."
“Ta sợ sẽ không chờ đợi được lâu như vậy, không nói nữa, ta phải luyện kiếm”
Lý Tử Dạ nhẹ nhàng nói một câu rồi căm kiếm Thuần Quân ở bên cạnh lên, tiếp tục tập luyện Phi Tiên Quyết, thức thứ hai.
Trước đống lửa, Trương Lạp Tháp nhìn thiếu niên luyện kiếm ở nơi hoang dã, trong đôi mắt tang thương lóe lên sự khác thường.
Hiện giờ đi đến đô thành, quả thật hơi sớm.
'Tuy nhiên, lão rất coi trọng Lý Tử Dạ.
Bởi vì hẳn đủ tàn nhẫn, không những tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với bản thân hơn,
Nói một câu khó nghe, tiểu tử này là một tên điên.
“Ầm!”
"Trên nơi hoang dã, kiếm quang phá không, một tảng đá lớn vỡ tan tành, thiếu niên múa kiếm, từng chút một, từng chút một, chậm rãi, tiến bộ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Tờ mờ sáng, Lý Tử Dạ mệt mỏi đến mức không. thể động đậy được nhưng hẳn cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi, ngồi xếp bãng, nhân lúc ngày đêm luân phiên, linh khí trời đất mạnh nhất, nắm chắc thời gian tu luyện tâm pháp Phi Tiên Quyết.
Nửa canh giờ sau, mọi người sắp xếp hành trang, chuẩn bị lên đường.
Lý Tử Dạ chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng thở trọc khí ra, rõ rằng cảm nhận được thần tàng trong ngực, chân nguyên chỉ hải mạnh hơn ngày thường rất nhiều.
“Có vẻ như tu luyện Phi Tiên Quyết, lúc càng mệt mới, sức lực cạn kiệt thì hiệu quả sẽ càng tốt”
Lý Tử Dạ siết chặt nắm đấm, nếu là như vậy thì hắn vẫn chưa đủ tàn nhẫn với bản thân.
“Đồ điên”
Trương Lạp Tháp bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức khom người đi lên xe ngựa.
Nếu năm đó lão có sự chăm chỉ bằng một nửa tên tiểu tử này, vậy cuộc tỉ thí đó, lão sẽ không thua thăn côn Tây Vực.
Cách đó không xa, Lý Tử Dạ bước tới, trước khi lên xe ngựa, ánh mắt liếc nhìn về phương Tây, sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt.
"Ấu Vi tỷ, ta đến đây”
Người của Lý gia tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai ức hiếp.
Cho dù là hoàng thất!