Hắn mặc áo gấm Vân Châu, đeo ngọc bích Đông Hải, mặt như quan ngọc, thần thái như tiên giáng trần.
Chỉ nhìn bề ngoài và khí chất, Lý Tử Dạ thật sự là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.
Cho dù là Thánh tử, Thánh nữ của tiên môn, e là cũng chỉ tới vậy mà thôi. Tóm lại, trông Lý Tử Dạ rất ngời ngời, ưu tú, ấn tượng.
Trong hành lang, Tam hoàng tử Mộ Nghiêu trông thấy khí chất phi phàm của Lý Tử Dạ, hai mắt lóe sáng.
Không hổ là thiên kiêu Lý gia, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lời đồn đại ở thành Du Châu và các nơi khác của triều Đại Thương cũng không phải không có căn cứ.
“Vị này chính là Tử Dạ huynh phải không.”
Không đợi Lý Tử Dạ mở miệng, Mộ Nghiêu đã đứng dậy bước tới nở nụ cười, hỏi đầy khách sáo.
“Thảo dân Lý Tử Dạ bái kiến Tam điện hạ.”
Lý Tử Dạ tỏ vẻ hết sức sợ hãi, chuẩn bị hành lễ, quăng vạt áo qua một bên, giũ ống tay áo, dáng vẻ trang trọng như thể định ba quỳ chín lạy.
“Tử Dạ huynh không cần đa lễ.”
Mộ Nghiêu đỡ Lý Tử Dạ lên, cười nói: “Nơi này không phải trong cung, lễ tiết phức tạp có thể miễn.”
Đây là Lý phủ, đương nhiên hắn ta không thể để thiếu gia của Lý gia phải hành đại lễ.
“Đa tạ Tam điện hạ.”
Lý Tử Dạ vốn không hề định hành lễ, thấy vậy bèn thuận thế đứng dậy, cười rất xán lạn.
“Tử Dạ huynh, mời.” Mộ Nghiêu trở về chỗ ngồi của mình, nhìn thiếu niên ngồi xuống ghế đối diện, nói: “Trước khi đến thành Du Châu, ta đã nghe danh Tử Dạ huynh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phong thái bất phàm.”
“Tam điện hạ quá khen, hiền danh của điện hạ thì thiên hạ đều biết, thảo dân nghe tiếng đã lâu.” Lý Tử Dạ nói.
Hai người hàn huyên nghe đầy chân thành nhưng vì là đối thủ cạnh tranh suất bái Tân A Na làm sư phụ nên những lời hàn huyên này quả thực dối trá.
“Nghe nói thành tựu về kiếm của Tử Dạ huynh rất cao cường, không biết liệu có thể chỉ giáo một chút hay không.” Mộ Nghiêu uống một ngụm trà, nói.
“Ở trước mặt Tam điện hạ, thảo dân nào dám nhận là mình hiểu về kiếm.” Lý 'Tử Dạ mỉm cười nói.
“Tử Dạ huynh không cần quá khiêm tốn, hiện tại, ở triều Đại Thương, hầu như ai ai cũng biết Tử Dạ huynh là kỳ tài kiếm đạo, mười tuổi đã tự sáng tạo nên kiếm pháp, ngay cả tiền bối Kiếm Si cũng khen ngợi thiên phú của Tử Dạ huynh hết lời.” Mộ Nghiêu nói.
“Lời đồn, chỉ là lời đồn mà thôi.”
Lý Tử Dạ cười nói: “Thảo dân nào phải là cao thủ kiếm đạo thực sự như điện hạ. Thảo dân chỉ là đom đóm, sao có thể so về độ sáng với trăng sao như điện hạ chứ.”
“Ha ha, ha ha.”
Lý Bách Vạn nghe hai người nói chuyện, liên tục hé môi cười, không nói xen vào.
Mộ Nghiêu lặng lẽ đặt chén trà xuống, âm thầm nhíu mày.
Đôi phụ tử này đúng là khó chơi, khó đối phó.
“Tam điện hạ, chẳng hay ngài đã mở tới thần tàng thứ mấy rồi?” Lý Tử Dạ nhấp một ngụm trà, đột nhiên mở miệng hỏi.
Võ đạo coi trọng tu thân, người có ngũ tạng, chủ ngũ khí.
Tu luyện giả gọi đó là ngũ thần tàng!
Trong truyền thuyết, thế gian có đại tu hành giả mở hết cả năm thần tàng, có thể san bằng cả khối núi và lặn xuống dưới biển.
“Thần tàng thứ hai.”
Mộ Nghiêu cũng không giấu giếm, thành thật trả lời.
Lý Tử Dạ nghe vậy, lộ vẻ hâm mộ, đúng là khác biệt. “Tử Dạ huynh thì sao?” Mộ Nghiêu cũng mở miệng hỏi. “Chưa mở một thần tàng nào.” Lý Tử Dạ cười nói.
Mộ Nghiêu hơi kinh ngạc, nói: “Tử Dạ huynh cứ đùa.” “Ở trước mặt điện hạ, thảo dân nào dám nói đùa.”
Lý Tử Dạ mỉm cười nói: “Cho nên, thảo dân mới nóng vội bái Mai Hoa Kiếm Tiên làm sư phụ như vậy, mong điện hạ thành toàn cho.”
Mộ Nghiêu nghe vậy, con ngươi thu nhỏ lại, một lát sau, hắn ta lạnh nhạt cười nói: “Việc này do Tần tiên tử quyết định, không phải là chuyện ngươi và ta có thể kiểm soát, đúng không?”
“Tam điện hạ nói rất phải.”
Lý Tử Dạ để chén trà trong tay xuống, cười nói: “Bất kể kết quả như thế nào, mong rằng điện hạ có thể ở lại thành Du Châu thêm ít hôm để Lý phủ tận tình chủ nhà.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mộ Nghiêu cũng không từ chối, khách khí đáp.
Hắn ta đến đây vốn cũng không định dễ dàng rời đi như vậy.
Mười năm nay, Lý gia của thành Du Châu đã phát triển với tốc độ chóng mặt, tài phú tích lũy được khiến triều đình phải kiêng kị, hắn ta nhất định phải thăm dò xem Lý gia này có chuyện gì mà triều đình không biết hay không.
Mặt khác, chẳng lẽ Lý Tử Dạ thực sự chưa mở thần tàng nào như hắn nói ư?
Tại sao chứ?
Bên ghế đối diện, Lý Tử Dạ nhìn Tam hoàng tử Đại Thương trầm tư suy nghĩ trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lên.
Quả nhiên lão cáo già Thương Hoàng muốn ra tay với Lý gia. Vậy thì khoảng thời gian này, Lý gia của hắn phải thật sự tận tình chủ nhà với hắn ta rồi.
Trong lúc suy nghĩ, hai người nhìn nhau cười một tiếng, yên lặng uống trà, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Sau quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng mặt trời cũng ngả về tây. Lúc này, trên không trung của Lý phủ, hoa mai bay múa.
“Tới rồi.”
Trong phủ, Lý Tử Dạ thấy thế, mở miệng nói.
Lý Bách Vạn, Mộ Nghiêu liếc nhìn, trông thấy hoa mai bay đầy trời, lập tức đứng dậy đi đón.
Một lát sau, trên không trung của Lý phủ, kiếm khí bắn ngang dọc, Mai Hoa Tiên Tử đạp kiếm bay đến, dây thắt lưng bay bay, phiêu bồng như tiên.
“Thật là khí phách.” Lý Tử Dạ xem cách thức xuất hiện của Tân A Na, không giấu nổi sự hâm mộ.
Vì sao hắn lại muốn tập võ? Lẽ nào là để đánh nhau ư? Đương nhiên không phải.
Hắn muốn làm màu. Giống như Lão Tần vậy, đi tới đâu ngầu tới đó.
Sau hai hơi thở, giữa cảnh kiếm khí đầy trời, Tân A Na từ trên trời giáng xuống, đi đến trước mặt ba người.
“Tiên tử.” Lý Bách Vạn vẫn tỏ ra đầy nịnh bợ, nở nụ cười tươi rói, bước tới hành lễ.
Mộ Nghiêu thì nghiêm túc hơn nhiều, khách khí thi lễ, không kiêu ngạo không tự ti, bộc lộ khí khái Hoàng gia.
“Lão... Tiên tử.”
Suýt nữa thì Lý Tử Dạ đã buột miệng gọi hai tiếng Lão Tần, hắn giật mình, vội sửa miệng, chắp tay hành lễ.
Lý Bách Vạn cũng sợ toát mồ hôi lạnh, hai chân như nhữn ra. Tần A Na nhìn thấy phản ứng của đôi phụ tử, mày liễu nhíu lại, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, bình tĩnh nói: “Không cần
hàn huyên, bắt đầu đi.”
Mộ Nghiêu và Lý Tử Dạ nhìn nhau, Mộ Nghiêu mở miệng nói: “Tử Dạ huynh, mời?”
“Không dám, không dám, mời Tam điện hạ làm trước.” Lý Tử Dạ khách sáo nói.
“Cũng được thôi.”
Mộ Nghiêu không từ chối, nhận lấy thanh kiếm từ tay đám tôi tớ đứng đằng sau.
Ngay khi vừa cầm kiếm lên, hơi thở trên người Mộ Nghiêu thay đổi, từ hoàng tử ôn tồn lễ độ biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Kiếm chuyển động như tia sét, như cầu vồng, tựa một dải lụa dệt bằng ánh sáng màu xanh, chỉ nháy mắt đã múa liên tiếp mười chiêu.
“Nhi tử, kiếm pháp này thế nào?”
Lý Bách Vạn lén chọc cánh tay của Lý Tử Dạ, hỏi nhỏ. “Con không hiểu nhưng có vẻ rất lợi hại.”
Lý Tử Dạ khẽ trả lời.
“Kiếm như chim hồng vút bay, khá lắm."
Dường như Tần A Na nghe được cuộc nói chuyện của hai người, nàng bình tĩnh nói: “Tam hoàng tử của Đại Thương có tư chất Kiếm Tiên.”
Lý Tử Dạ, Lý Bách Vạn nghe vậy, nhìn chăm chú một cái, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi.
Hình như Lão Tần rất coi trọng Tam hoàng tử, chuyện này không phải là chuyện tốt.
Không phải là Lão Tần ưng ý Tam hoàng tử rồi đấy chứ?
Vậy đâu có được.
“Có điều.”
Trong lúc hai người hoảng hốt, Tần A Na lại đổi giọng, bình luận đúng sự thật: “Dù kiếm pháp rất hay nhưng phần lớn các chiêu thức đều có nguyên mẫu, không phải tự sáng tạo.”
“Khụ, võ học trong thiên hạ trăm sông đổ về một biển, có chỗ tương tự cũng không có gì lạ, ta tin những chiêu thức này đã được Tam điện hạ dồn nhiều tâm
huyết vào đó."
Thấy Lão Tân đổi giọng, Lý Tử Dạ hắng giọng một tiếng, dối lòng khen Tam hoàng tử một câu, để thể hiện sự rộng lượng của bản thân.
Tân A Na liếc nhìn hắn chăm chú rồi quay đi, gật đầu nói: “Có lẽ vậy, nếu ngươi đã nói đỡ cho hắn ta như vậy thì coi như hắn ta đã qua được cửa này.”
“Bốp!"
Lý Tử Dạ giật giật khóe miệng, lập tức vả miệng mình. Ai mượn lắm miệng!
“Tới phiên ngươi.”
Tân A Na cong khóe môi, mở miệng nói.
Lý Tử Dạ dằn cảm xúc muốn vả chết mình lại, nhận lấy một thanh kiếm từ tay gã sai vặt, cất bước tiến lên.
Giờ khắc này, Mộ Nghiêu thu kiếm về, đi về phía hắn.
Hai người đi lướt qua nhau, ánh mắt đụng độ kịch liệt nhưng không ai nói với ai câu nào.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lý Tử Dạ rút kiếm ra, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Sau đó, hắn bắt đầu vung kiếm.
Sân sau, bên hồ, Trương Lạp Tháp ngẩng đầu nhìn về phía tiền viện, cười nhạt một tiếng.
Thái Cực, có thể nói là kiếm của tông sư.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão tuyệt đối không tin kiếm chiêu xưa nay chưa từng có này lại có xuất xứ từ tay một tên nhóc.
Liệu Thái Cực có phải do hắn sáng tạo ra không, có lẽ phải, cũng có lẽ không phải, dù sao đi nữa, lão cũng không tin.
Chắc chắn phải có chuyện kỳ lạ gì đó ở đây nhưng tiểu tử này không nói, lão không đoán ra được.
Tân A Na, ngươi đừng bị tiểu tử này lừa rồi. Tiền viện.
Bài múa kiếm Thái Cực được thể hiện rất tròn trĩnh, những đường kiếm vô dục vô cầu lột tả hết phong thái của bậc tông sư.
Giữa các kiếm thức, Lý Tử Dạ xoay mũi chân khi nhanh khi chậm, chọn đúng thời điểm để chuyển hướng.
Mộ Nghiêu giật mình kinh ngạc, không tin nổi. Làm sao có thể! “Thái Cực.”
Tân A Na khẽ bật ra hai chữ, sắc mặt kinh ngạc, đây chính là kiếm pháp trong lời đồn ư?
Trước ánh mắt kinh ngạc của hai người, kiếm trong tay Lý Tử Dạ biến ảo càng lúc càng nhanh, phòng thủ chặt chẽ không kẽ hở, tấn công nhanh gọn như chớp
giật.
Loáng thoáng, khi Lý Tử Dạ tung mình trên không, dường như có tiếng gió, tiếng sét, ánh sáng chớp tắt.
Tần A Na ngẩng đầu, nhìn dị tượng mà người thường không thể cảm nhận được trên bầu trời, sắc mặt càng thêm kinh ngạc.
Thiên địa chứng thực!
Đã nhiều năm rồi nàng không hề thấy dị tượng này.
Lần gần nhất xuất hiện dị tượng này là ở khi điện chủ của thần điện Thiên Dụ tái hiện lại thần điển Thiên Dụ. Hôm đó, trăm dặm quanh thần điện, gió giật sét nổ
chấn động đất trời.
So ra thì tuy dị tượng hiện tại thua xa dị tượng kia nhưng phải biết rằng điện chủ thần điện Thiên Dụ là đại tu hành giả đã mở cả năm thần tàng.
Người này quả là có thiên phú kinh người, tiền đồ vô lượng!
Tân A Na nhìn chăm chú Lý Tử Dạ bên dưới dị tượng gió và sét, trong lòng cực kỳ khẳng định.
Sau một lúc lâu, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lý Tử Dạ thu kiếm về, dị tượng cũng biến mất theo.
“Kiếm pháp này thật sự do ngươi sáng tạo ra ư?”
Tân A Na hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, mở miệng hỏi. “Ta được tiên nhân truyền dạy cho trong lúc ngủ mơ” Lý Tử Dạ nở nụ cười, trả lời nửa thật nửa giả.
Tân A Na đã từng nghe nói chuyện này rồi, nàng gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Trên đời nào có tiên nhân, dù có là Kiếm Tiên thì tiên này cũng chẳng phải tiên kia.
“Tiên tử, qua cửa không?” Lý Bách Vạn hỏi với vẻ mong đợi. “Qua cửa”
Tân A Na trả lời, ánh mắt liếc nhìn Lý Tử Dạ và Mộ Nghiêu: “Thử thách cuối cùng.”
Lý Tử Dạ nghe vậy, lập tức dỏng tai lên. Mộ Nghiêu cũng tập trung lắng nghe, trong lòng căng thẳng.
“Giờ này ngày mai, hai người luận võ, ai thắng thì ta nhận người đó làm đồ đệ.” Tần A Na bình tĩnh nói.
Sắc mặt Lý Tử Dạ cứng lại, trong lòng vô cùng nặng nề. Trái lại, Mộ Nghiêu lại mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Thắng chắc rồi!
“Tiên tử!”
Lý Bách Vạn nóng ruột, tiến lên một bước, khẽ nói: “Thử thách này không công bằng với Tử Dạ.”
“Công bằng?” Tân A Na thản nhiên nói: “Trên đời không có chuyện tuyệt đối công bằng, thắng làm vua thua làm giặc, đây cũng là công bằng, nhớ chuẩn bị cẩn thận, giờ này ngày mai, ta sẽ thu nhận người thắng làm đệ tử.”