Sau đó, hoa mai bay đầy trời, một bóng người xinh đẹp thanh tú mà siêu phàm thoát tục đạp kiếm bay tới, khí thế to lớn, cực kỳ phô trương.
“Òa, Mai Hoa Kiếm Tiên đến rồi!”
Trong thành Du Châu, dân chúng nhìn Mai Hoa Kiếm Tiên đạp kiếm bay tới trên không trung, nét mặt lộ vẻ sùng bái và tôn kính.
Gió mát thổi qua, hoa mai tan hết, Tân A Na tiếp đất, thu hồi cổ kiếm.
Đập vào mắt mọi người là một nữ tử như tiên giáng trần, khuôn mặt như vẽ, xinh đẹp vô thực, bộ váy màu trắng không nhiễm bụi trần, sạch sẽ không tì vết.
“Tiên tử, ta yêu ngươi, tiên tử, ngươi là thần tượng của ta!” Trong đám dân chúng ồn ào này có Lý Tử Dạ rảnh rỗi tới phát chán. Thấy Tân
A Na xuất hiện đầy phô trương như vậy, hắn rất phối hợp làm diễn viên quần chúng, giơ tay lên, vừa lắc vừa hét to.
Có lẽ là do Lý Tử Dạ hét quá to nên dân chúng chung quanh quay đầu lại nhìn Lý Tử Dạ như nhìn một thằng ngốc, tất cả bất giác lùi lại một bước.
Thế là Lý Tử Dạ trở thành người nổi bật nhất trước mặt mọi người.
“Tiên tử... Ta yêu...”
Lý Tử Dạ thấy thế, sắc mặt cứng đờ, chữ cuối cùng bị nghẹn lại trong họng. Sao vậy? Sao mọi người không hô?
Chẳng phải các nhân vật lớn xuất hiện đều như vậy hay sao? Hắn rất phối hợp mài
“Đây không phải là nhi tử của Lý Bách Vạn ư? Sao lại là một thằng đần thế?” “Không biết, hồi trước không hề nghe nói nhỉ tử của Lý Bách Vạn bị ngu.”
“Các ngươi thì biết cái gì, công tử Tiểu Lý là một thiên tài, thiên tài luôn có chút gì đó khác người, đây gọi là cá tính.”
Trong đám đông, có người nhận ra Lý Tử Dạ nên xì xào bàn tán, có người thắc mắc, có người khen ngợi.
Đương nhiên, người khen ngợi rõ ràng là trợn mắt nói dối.
Lý Tử Dạ rất cạn lời, thấy tình thế không đúng, hắn không nói thêm gì nữa, vội vàng che mặt lại, cúp đuôi chuồn thẳng.
Mất mặt quát!
Tân A Na đứng đằng trước đám đông liếc nhìn Lý Tử Dạ bỏ chạy, ánh mắt lộ vẻ nghiền ngẫm.
Thằng ngốc?
Trong Lý phủ, Lý Tử Dạ trở về. Bên hồ nước ở sân sau, Trương Lạp Tháp đang nhắm mắt nghỉ ngơi không buồn mở mắt ra, hỏi: “Gặp được chưa?”
Lý Tử Dạ ngượng ngùng sờ mũi, nói: “Gặp được rồi.”
“Thế nào, Tần A Na kia có xứng làm sư phụ ngươi không?” Trương Lạp Tháp thản nhiên hỏi.
Lý Tử Dạ dừng chân đứng lại, chăm chú nhìn lão già lôi thoi trước mắt một lúc lâu, nói: “Lão Trương, ngươi đang giễu cợt ta đấy à?”
“Đúng vậy.” Trương Lạp Tháp gật đầu nói.
“Lão Trương, ngươi là kẻ bán sạch khí tiết vì mười vò rượu túy hoa, ngươi không thấy xấu hổ hay sao mà còn trào phúng người khác.”
Lý Tử Dạ giễu cợt lại rồi nằm xuống bên cạnh Lão Trương, hỏi: “Lão Trương, ta thấy Lão Tần này còn trẻ lắm, nàng thực sự lợi hại như ngươi nói ư?”
“Võ đạo không thể chỉ nhìn vào tuổi tác.”
Trương Lạp Tháp nhắm mắt lại bình thản nói: “Ngươi phải thừa nhận rằng, trên đời này có một loại người gọi là thiên tài, Tân A Na chính là thiên tài trong số các thiên tài.”
“Hâm mộ thật đấy." Lý Tử Dạ cảm khái.
“Ai cũng có sở trường, sở đoản của riêng mình, không thể cưỡng cầu, ngươi đừng cố chấp quá." Trương Lạp Tháp nói.
“Vậy sở trường của ta là gì?” Lý Tử Dạ hỏi. Trương Lạp Tháp im lặng, sau đó lại im lặng tiếp, không biết bao lâu sau, lão mới nói: “Dung mạo ngươi tạm được, có thể khen ngợi là được cái mã tô vàng
nạm ngọc.”
“Lão Trương, trình độ mắng người của ngươi thật sự là càng ngày càng cao, bội phục.”
Lý Tử Dạ mỉm cười giả dối. Lão Trương này có thể mắng người mà không hề nói tục một chữ nào, được cái mã tô vàng nạm ngọc chẳng phải ý là bên trong thối rữa hay sao.
“Sao nào, chẳng lẽ lão già này nói sai à?”
Trương Lạp Tháp thản nhiên nói: “Nghe nói, đêm qua lại có một tiểu nha đầu trong phủ chủ động vào phòng ngươi, thế nào, thân thể đồng tử vẫn còn chứ?”
“Cút!”
Lý Tử Dạ tức giận nói: “Đẹp trai đâu phải lỗi của ta, ta cũng thấy phiền hà lắm.”
“Câu này gợi đòn quá đấy.” Trương Lạp Tháp nói.
“Lão Trương, ta quyết định rồi!”
Lý Tử Dạ đột nhiên ngồi thẳng dậy, nói đầy kiên định: “Ta nhất định phải bái Lão Tần làm sư phụ, thành công bước lên con đường võ đạo, sau đó vang danh
bốn biển, vô địch thiên hạ.”
Trương Lạp Tháp mở hai mắt ra nhìn thiếu niên trước mắt một lúc lâu rồi hỏi: “Ngươi nghiêm túc hả?”
“Đương nhiên.” Lý Tử Dạ gật đầu. “Tuổi trẻ thật tốt”
Trương Lạp Tháp cảm thán: “Ngay cả nằm mơ ban ngày cũng có thể nói hùng hồn như vậy.”
Ông già này thật là xấu tính, Lý Tử Dạ không buồn quan tâm lão nữa. “Công tử, lão gia đang tìm công tử.”
Lúc này, một người hầu rảo bước đi lại đây, sốt ruột thông báo. “Có chuyện gì vậy?” Lý Tử Dạ hỏi.
“Kiếm Tiên, Mai Hoa Kiếm Tiên tới.” Người hầu nói.
“Lão... Lão Tân?”
Lý Tử Dạ nghe vậy lập tức đứng dậy, kinh ngạc nói: “Nhanh thật.” Nói xong, Lý Tử Dạ lập tức đi ra tiền viện.
“Quả nhiên là người trẻ tuổi, không biết giữ bình tĩnh.”
Bên hồ, Trương Lạp Tháp lại nhắm mắt lại, bình chân như vại nói. Trong hành lang ở tiền viện.
Lý Bách Vạn nịnh bợ ra mặt tiếp chuyện Tần A Na. Vì nghiệp lớn cho nhỉ tử bái sư mà ông vứt hết mặt mũi, câu gì cũng có thể nói ra được.
“Tiên tử, trà này có hợp khẩu vị của ngài không.” “Tiên tử, ta còn có trà Vân Vụ ngon nhất nữa đấy.”
“Tiên tử có uống rượu không, trong phủ của ta có rượu túy hoa đã được ủ mười năm, Nữ Nhi Hồng đã ủ được hai mươi năm.”
“Tiên tử...”
“Tiên tử...”
Lúc Lý Tử Dạ tới đại đường thì thấy phụ thân đang nịnh nọt, xun xoe hết cỡ.
Quá mất mặt rồi!
“Tiên tử, đi đường nhiều ngày như vậy, chắc là đã mệt rồi. Ta từng được đại phu trong phủ dạy cho vài chiêu tẩm quất, hay là để ta xoa bóp cho ngài nhé?” Lý Tử Dạ rảo bước đi tới, cười như hoa nở.
“Thôi khỏi.”
Tân A Na không thích trò này của cặp phụ tử, hờ hững hỏi: “Chắc hẳn các ngươi biết mục đích ta tới đây là gì. Điều kiện thu nhận đồ đệ của ta rất đơn giản, chỉ cần vượt qua được khảo nghiệm của ta thì có thể bái ta làm sư.”
“Khảo nghiệm gì vậy?”
Lý Tử Dạ lập tức phấn chấn hỏi.
Lý Bách Vạn cũng bước lại gần, vểnh tai lên nghe.
“Đừng chăn con, mặt phụ thân to quá.”
Lý Tử Dạ đẩy mặt Lý Bách Vạn ra, bực bội nói.
Lý Bách Vạn ngượng ngùng cười làm lành, lùi lại hai bước.
“Có ba chuyện.”
Tân A Na nhìn cặp phụ tử tương tác với nhau một cách kỳ lạ, bình tĩnh nói: “Hoàn thành được ba chuyện này thì ta sẽ thừa nhận là ngươi đã vượt qua được thử thách.”
“Ba chuyện?”
Lý Tử Dạ cảm thấy tâm trạng nặng nề, nhiều chuyện như vậy, xem ra Lão Tân không dễ lừa rồi.
“Đương nhiên, ta sẽ không bắt ngươi phải hoàn thành ba chuyện này ngay. Ta cho ngươi thời gian. Hôm nay, ta chỉ tới nói thử thách đầu tiên thôi.”
Tân A Na đứng dậy, thản nhiên nói: “Chuyện thứ nhất, cho ngươi một ngày, tìm được hoặc là đúc ra một thanh kiếm độc đáo, khác thường.”
Nói xong, Tân A Na không nán lại lâu, cũng không gợi ý gì hết, cất bước rời khỏi chính đường, nhẹ nhàng bay đi.
Trong hành lang, hai phụ tử nhìn đắm đăm một hồi, mỗi người một biểu cảm. “Lão Tần cho câu hỏi dễ vậy ư?” Lý Tử Dạ thắc mắc hỏi.
Ai chẳng biết phụ thân hẳn có tiền, đừng nói là một thanh kiếm, dù có là một vạn thanh kiếm cũng có thể mua được.
“Liệu có điều gì kỳ quặc không, Tần tiên tử nói là phải độc đáo.” Lý Bách Vạn lo lắng hỏi.
Lý Tử Dạ nhìn phụ thân đầy khinh bỉ: “Phụ thân đừng ngây thơ như vậy chứ, độc đáo, khác thường là gì nào? Câu hỏi này không khác gì đề mở, đáp án có
chính xác hay không hoàn toàn do Lão Tần tự do quyết định.”
Nói đến đây, Lý Tử Dạ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, sốt ruột hỏi: “Đúng rồi phụ thân, lúc Lão Tần tới, phụ thân đã nhét bạc cho người ta chưa?”
“Ôi xem trí nhớ của ta này.”
Lý Bách Vạn vỗ đùi một cái, bụng rung lên, hối hận ra mặt nói: “Chỉ mải lo tiếp đãi Tần tiên tử mà quên mất việc này.”
“Lão Lý ơi là Lão Lý, sao ăn cơm thì lại không quên chứt”
Lý Tử Dạ sốt ruột nói: “Còn không mau phái người điều tra xem Lão Tần ở đâu rồi đi nhét bạc đi!”
“Không cần điều tra, sau khi Tân A Na vào thành, ta đã phái người đi theo rồi.”
Đúng lúc này, bên ngoài thính đường, một nữ tử xinh đẹp, phong thái nhanh nhẹn đi vào đây, cung kính thi lễ với Lý Bách Vạn: “Nghĩa phụ.”
“Ấu Vi tỷ”
Nhìn thấy người tới, Lý Tử Dạ lập tức chạy lại, vui vẻ nói: “Ấu Vi tỷ đúng là tốt nhất, làm việc gì cũng khiến người ta yên tâm, không như phụ thân, chẳng đáng †in cậy chút nào.”
Lý Ấu Vi mỉm cười, khế nói: “Mắt nhìn người của tiểu đệ không tồi, Tân A Na rất đẹp, mông cũng cong, quả là tướng mắn đẻ, bái sư trước rồi cưa đổ sau, đúng là kế hay.”
Lý Tử Dạ: “...”
Lý Bách Vạn: “...”
Hổ báo, quả là những lời hổ báo!
“Ấu Vi tỷ”
Lý Tử Dạ vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Tỷ nói xem, tỷ vẫn luôn phái người đi theo Lão Tần, vậy có biết nàng đang ở đâu không?”
“Thành Tây, khách điếm Duyệt Lai, sản nghiệp của nhà chúng ta, không có bất kỳ điều gì đặc biệt, chỉ có một chữ, sang! Chứng tỏ Tần tiên tử là một người rất cầu kỳ” Lý Ấu Vi nói.
“Cầu kỳ thì dễ rồi, phụ thân nghe thấy rồi chứ! Lý Tử Dạ nghe vậy, lập tức xoay người nói: “Mau đi chuẩn bị quà đi, nhất định phải quý giá, quý giá hết mức có thể, phải để Lão Tần cảm nhận được thành ý của chúng ta.”
“Được”
Lý Bách Vạn cười làm lành, rời khỏi đại đường, đi chuẩn bị.
Thấy phụ thân đã đi rồi, Lý Tử Dạ quay đầu nhìn trưởng tỷ, cười nói: “Ấu Vi tỷ, lát nữa phiền tỷ đi tặng quà cho Lão Tần, ta không yên tâm để người khác làm chuyện này.”
“Ừm/
Lý Ấu Vi gật đầu, khẽ đáp: “Chuyện của tiểu đệ chính là chuyện quan trọng nhất của Lý phủ.”
Lúc mặt trời lặn, bóng chiều ngả về tây, Lý Ấu Vi đích thân đi một mình tới khách điếm Duyệt Lai.
“Cốc cốc." Tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó, Tân A Na mở cửa phòng ra.
“Lý Ấu Vi, trưởng tỷ của Lý Tử Dạ” Lý Ấu Vi đi thẳng vào vấn đề, tự giới thiệu mình.
“Chuyện gì?” Tần A Na hỏi.
Lý Ấu Vi bước tới, không hề nói nhảm câu nào, thả gói đồ trên tay xuống, lấy ra ba chiếc hộp, lần lượt mở chúng ra.
“Dạ minh châu Đông Hải tìm được ở đáy biển Đông Hải, trị giá một trăm ngàn lượng vàng.”
“Nhuyễn giáp Thiên Tàm, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, trị giá trăm vạn lượng vàng.”
“Kiếm Ngư Tràng của Ngụy Công thời cổ, báu vật vô giá.”
Ba chiếc hộp đựng ba báu vật lớn của nhân gian. Lý Ấu Vi đặt đồ xuống xong không nán lại lâu, chuẩn bị ra về.
Trước khi ra khỏi cửa, Lý Ấu Vi xoay người, chỉ hỏi một câu: “Tiên tử có gợi ý gì không?”
Tân A Na im lặng, một lát sau, mở miệng nói: “Cố hết sức là được.” Lý Ấu Vi gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều mà cất bước rời đi.
Đêm tối dài dằng dặc, Lý Tử Dạ đứng trong viện, nhìn bầu trời đêm, một lúc lâu sau chợt có cảm hứng làm thơ.
“Ôi, có tiền có thể sai ma bảo quỷ, có tiền có thể sai quỷ bảo mai” “Nhi tử của ta đúng là kỳ tài ngút trời!”
Trong phòng, Lý Bách Vạn nhìn nhi tử qua khung cửa sổ, tỏ vẻ tự hào. Hôm sau, tới giờ hẹn.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, hoa mai bay đầy trời, tiên tử đạp kiếm bay tới, dáng vẻ siêu phàm thoát tục không nhiễm bụi trần.
Thực sự giống tiên tử băng tuyết giáng trần, hoàn mỹ như thế, thoát tục như thế, băng thanh ngọc khiết như thế.
Trong đại đường, Lý Tử Dạ lấy ra một thanh bảo kiếm đúc bằng vàng ròng đưa cho nàng.
Kim quang lóng lánh, cực kỳ lóa mắt.
Tân A Na nhận lấy bảo kiếm nhìn chăm chú hồi lâu rồi lạnh nhạt gật đầu, khen ngợi:
“Không tồi, tu kiếm, quan trọng là tu, không phải là kiếm, khi đạt tới cảnh giới cao nhất thì ngay cả cánh hoa, chiếc lá cũng có thể dùng làm kiếm, không cần quá để ý vật ngoài thân, đáp án rất hay, qua ải.”
Lý Bách Vạn: “...”
Lý Tử Dạ: “...”