Cổ Đông Sơ không nhận ra ý đồ của ai đó, một bộ dạng nhiệt tình đứng lên khỏi bàn, dùng lực toàn thân mà ra sức vẫy gọi.
Bạch Khả Y nghĩ nghĩ. Có phải nàng nên tặng hắn một chiếc khăn tay làm quà gặp mặt không? Nhìn tên này rất có khiếu làm tú bà đi?
Chậm rãi bước xuống lầu, lam y trên người phiêu diêu theo từng bước chân di chuyển. Mái tóc đen tuyền vấn gọn ra sau, cố định bởi một cây trâm ngọc. Mắt phượng phi dương, bên môi nở nụ cười câu nhân tà tứ, đơn giản nhưng không tục, biếng nhác nhưng không làm mất đi khí chất cao quý trời sinh. Hảo cho một câu xuất sắc thiếu niên lang!
Dưới đại sảnh, khách nhân nhìn đến ngây người. Mới sáng ra đã như nào gặp toàn cực phẩm vậy? Có để cho người khác sống nữa không đây?
Cổ Đông Sơ híp mắt nhìn bộ dạng nam trang cải đến thành thục của ai đó, bạc môi nhẹ tiếu, bờ mi cong dày không che được cảm xúc khác lạ xẹt qua đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia.
Thấy người đến gần, Cổ Đông Sơ sáp lại bên cạnh, một bộ lưu manh nhỏ giọng dụ dỗ:
- Nhóc con, biến mất lâu như vậy, không nhớ sư huynh sao?
Bạch Khả Y liếc mắt nhìn sang, một bộ dạng không quen không biết, dửng dưng đến mức người nào đó đau lòng ôm ngực.
- Ô nhìn xem nhìn xem! Còn ai vô lương tâm như "đệ" nữa không a? Ta bôn ba vì "đệ" khắp trời nam đất bắc. "Đệ" lại thế nhưng một câu cảm kích cũng không hồi... ô ô.. ta đau lòng chết mất...
Bạch Khả Y vô ngữ nhìn người trước mặt. Thấy mọi người chính là quay lại phía bên này nhìn nhìn, nàng đành nén xúc động muốn một chưởng chụp chết ai đó, cắn răng nhỏ giọng cười cười:
- Bớt diễn kịch đi, đồ của muội đâu?
- Có gì thưởng cho ta?
- Huynh muốn độc thường hay cực độc?
- Haha... thay vào đó ta lại càng thích xuân dược hơn...
Nhìn vẻ mặt hồ ly của ai đó, Bạch Khả Y tức đến đau răng. Tên này vẫn là không bao giờ đứng đắn tử tế được đi? Mồm miệng vẫn cứ lưu manh như vậy. Cái hình tượng hoa hoa công tử của hắn quả thật là không ngoa. Nàng rất nghi ngờ, sư phụ ở đâu nhặt được một cực phẩm như này a?
Thỏa mãn nhìn vẻ mặt đen thui của tiểu nha đầu, Cổ Đông Sơ nhẹ nhàng rút một túi đồ từ tay áo ra đặt lên mặt bàn. Nhìn sự hưng phấn không dấu được trong mắt nàng, hắn không khỏi hứng thú.
Nha đầu này, từ một năm về trước, sau lần sảy chân ngã xuống hố tuyết, hôn mê mất ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại tính tình đại biến. Không còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch chạy theo chân hắn. Không còn vẻ mặt mít ướt khi bị hắn cướp mất đồ ăn. Không còn cái thiện lương trong sáng của thiếu nữ 13 tuổi. Nàng trầm tĩnh ít nói hơn hẳn, suốt ngày lao đầu vào điên cuồng học tập, chế thuốc, không cho bản thân một khắc nghỉ ngơi nào. Mệt không khóc, mỏi không than... nha đầu này... làm hắn phải nhìn bằng con mắt khác... Nàng! Thay đổi rồi.
Không biết lý do vì sao, nàng chỉ bảo mình mơ thấy ác mộng, không muốn tiếp tục nhu nhược như vậy nữa. Ngoại nhân không rõ, người ta chỉ biết rằng Dực Hoa cốc chủ có ba đồ đệ, đại đồ đệ Dạ Thần công tử am hiểu kiếm pháp, tinh thông trận pháp, là một nhân vật thần bí nổi danh; nhị đồ đệ Đông Sơ công tử, sở trường độc thuật, đào hoa có tiếng, tính khí thất thường; tam đồ đệ Lam Tuyết cô nương, hay còn được nhân gian gọi một tiếng tôn kính Lam cô cô, thường vận nam trang lam sắc, tinh thông y thuật, thường hay hành tẩu cứu người; nhưng hắn hiểu, nàng không chỉ giỏi y, về độc nàng cũng không hề thua kém hắn, thậm chí còn có thể hơn.
Cái thứ điên rồ một năm qua Bạch Khả Y lao đầu vào học, chỉ có độc. Hắn còn nhớ như in, nữ hài tử sau ba ngày hôn mê tỉnh giấc ấy, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy là sự sâu thẳm huyền bí, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ, thù hận cùng quyết tuyệt có thể thiêu đốt bất kì thứ gì trên thế gian này. Nàng giống như một lệ quỷ bò lên từ địa ngục, muốn nhấn chìm toàn bộ thế gian này trong gió tanh mưa máu.
Khoảnh khắc đó, hắn thực sự sợ! Hắn muốn che lại đôi mắt nàng, không cho nàng nhìn thấu cái vô tình của vạn vật thế gian. Nhưng hắn lại không làm được! Thôi đi! Vẫn là để nha đầu này hảo hảo quậy phá, cùng lắm hắn đi sau dọn dẹp hậu quả là được rồi.
- Coi như huynh làm việc không tồi. Vậy đi, coi như trả công, muội dắt huynh đi xem kịch vui, như nào?
Nhìn bộ dạng được lợi còn giả bộ hào phóng của Bạch Khả Y, Cố Đông Sơ trợn mắt khinh bỉ.
- Không đi?
- Hừ! Đi thì đi! Lần này ta mới không bỏ qua cho muội dễ dàng như này đâu.
Bạch Khả Y cười khẽ. Cũng không nói nhiều, nhàn nhã ăn xong bữa sáng.
Một lát sau, Lục Yên từ ngoài đi vào, hưng phấn không thôi phi lại chỗ Bạch Khả Y bẩm báo:
- Chủ tử! Cá cắn câu rồi!