Toàn thân vừa nhúc, đau đớn như ngàn vết đao chém vào da thịt làm nàng nhíu mày, nhẹ nhàng hít vào một ngụm khí lạnh. Phải mất một lúc, Bạch Khả Y mới ngồi dậy được, an tĩnh dựa bên giường, quan sát túi gấm đặt bên cạnh cùng một vài quyển sách cổ.
Cô gắng với tay lấy túi gấm, nhẹ nhàng mở ra, ngọc lệnh Huyết Vân đỏ tươi thật sâu đánh vào thị giác nàng, làm nàng không khỏi ngây ngẩn.
Nàng biết đây là ý gì! Nhận chủ! Khối ngọc lệnh này thực sự nhận nàng làm chủ! Sắc ngọc đỏ tươi rực rỡ, không còn vẻ âm u, lạnh lẽo, quỷ dị như hôm qua. Điều đó chứng tỏ ngọc lệnh Huyết Vân vừa được tắm tinh thuần dòng máu, mà máu đó... là của nàng.
Trong kinh mạch của nàng, nguồn nội lực khổng lồ mà sư phụ truyền thừa đã không còn tán loạn nữa. Nó an tĩnh chảy, xoa dịu hết những đau đớn trong cơ thể. Mà nàng dám khẳng định, nội lực này nhanh như vậy ổn định mười phần là do nàng cùng huyết lệnh khế ước. Người bình thường gặp tình huống này chắc chắn là kinh mạch bạo phát mà nổ tan xác rồi, thế nhưng nàng vẫn an an ổn ổn ngồi đây như chưa có việc gì! Huyết Vân lệnh này, bảo vậy a!
Đem ngọc lệnh để xuống, cầm một quyển sách cổ xem xem, trên đó chính là đề vài chữ Trường Vân Bí Tịch. Lật mở vài trang, ánh mắt Bạch Khả Y co rụt lại.
Chả trách a! Kiếp trước nàng như vậy y thuật cùng độc thuật học đến tinh thông, nhưng vẫn cảm thấy rất nhiều chỗ thiếu sót. Hóa ra, cái để che mắt thiên hạ Dực Hoa Bí Điển kia cũng chỉ là một phần nhỏ của Trường Vân Bí Tịch này, cũng chỉ là một mánh khóe lừa dối ngoại nhân của sư phụ. Thảo nào a! Khi nàng ăn cắp bí điển đưa cho Mạc Khanh, sư phụ không tức giận, người chỉ vô cùng thất vọng về nàng. Người biết, những thứ đó xuất đạo thế gian cũng chẳng gây ảnh hưởng gì lớn, và cũng không phạm phải môn quy của Trường Vân Điện.
Thật ra từ tiền kiếp, nàng đã phần nào đoán ra thân phận của sư phụ. Thử hỏi xem, một sơn cốc nhỏ bé lánh đời như này, làm sao có thể khiến nhân sĩ giang hồ lẫn quan lại, hoàng gia đều phải e ngại nhượng bộ? Chính là vì có một thế lực thần bí cường đại âm thầm bảo hộ Dực Hoa Cốc. Vì vậy, ngoại nhân đồn rằng, cốc chủ Dực Hoa cốc có giao tình cùng Trường Vân Điện, được Trường Vân Điện âm thầm bảo hộ, khiến toàn bộ thế lực bên ngoài không dám có nửa điểm dị tâm.
Trọng sinh sống lại từ một năm trước, lúc nàng chuyển biến tâm tư, sư phụ cho Lục Yên theo bên cạnh nàng, miệng nói là hầu hạ nhưng thật ra chính là bảo hộ. Vì nàng biết được, Lục Yên phi thường không đơn giản, thân thủ cùng võ công sâu không lường được và đặc biệt nhất nàng ấy cực tinh thông dùng chủy thủ. Nàng từng phát hiện bên người nàng ấy luôn màng theo một thanh chủy thủ tinh xảo, vỏ nạm lục ngọc, vô cùng sắc bén, là bảo vật vô giá.
Yêu thích vận lục y, tâm tính thất thường, khả năng cận chiến hoàn hảo, sở trường dùng chủy thủ, binh khí tùy thân là Thanh Vân - một thanh chủy thủ màu xanh ngọc, ngoài Lục hộ pháp, hộ pháp đứng hàng thứ năm trong Ngũ đại hộ pháp của Trường Vân điện thì còn có thể là ai?
Có Huyết Vân lệnh, sai sử được hộ pháp Ngũ Sắc của điện Trường Vân, nàng có ngu ngốc đến mấy cũng đoán ra được, sư phụ cùng vị kia thần bí điện chủ căn bản là cùng một người.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ lại oanh tạc đến thế nào đi?
Nhưng vạn vạn Bạch Khả Y không ngờ được, sư phụ lại giao Trường Vân điện cho nàng, chọn nàng làm người kế vị. Trọng trách này, quả thật là một sự khảo nghiệm a!
Xem qua cả ba quyển bí tịch, Bạch Khả Y mới hài lòng rời giường. Có này nguồn nội lực cùng Trường Vân công pháp, nàng phải nhanh chóng tăng cường võ công của bản thân. Kiếp trước vì không biết thứ này, nàng bị người ta hãm hại bao nhiêu lần, suýt nữa bồi luôn cả mạng. Kiếp này, những người đó, vẫn là hảo hảo chờ xem đi.
Rửa mặt thay quần áo, Bạch Khả Y chậm rãi ra khỏi phòng. Nhìn bên cạnh Lục Yên một bộ cung kính, nàng biết Lục Yên đã biết được nội tình, chân chính đem nàng vi chủ tử. Aizz... cũng phải tìm thời gian thích hợp để ra mắt này vị trí tân điện chủ một phen a.
Ra khỏi phòng, vùa bước xuống sảnh chính của khách điếm, Bạch Khả Y liền bắt gặp ngay một bóng dáng quen thuộc.
Nam tử vận bạch y thịnh tuyết, tuấn nhan hoàn mỹ toát lên vẻ vô vàn phong lưu, mắt hoa đào đẹp đến khó tả không ngừng lưu chuyển. Làn da của hắn trắng đến gần như không có tì vết, bạc môi mỏng khẽ câu lên nụ cười khuynh quốc khuynh thành nhưng rất ư là đáng đánh đòn.
Thấy nàng, nam tử nhiệt tình vẫy tay, miệng không ngừng ríu rít:
- Tiểu Lam Lam ta ở đây a~
Bạch Khả Y thái dương giật giật, rất có xu thế muốn một chưởng chụp chết tên kia. Yêu nghiệt này, sao lại đến đây rồi a?