Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống, thành chủ phủ náo loạn tung trời, hạ nhân nháo nhào đổ xô đi dập lửa. Tiếng la hét hòa với tiếng khóc tạo nên bầu không khí náo động mà tang thương lạ thường.

Trên nóc nhà cách đó không xa, lam y nữ tử ngược gió mà đứng. Mặt nạ màu tím che đi một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen lành lạnh huyền bí của nàng. Trong đôi mắt như muốn hút mất linh hồn con người ấy, phản chiếu từng ánh lửa chập chờn ở phía xa, đỏ rực, quỷ dị và... khát máu. 

Bạch Khả Y yên lặng nhìn khung cảnh hỗn loạn, bên môi tràn ra nụ cười như có như không. 

Nàng đã nói rồi, sẽ không như vậy nữa! Nàng biết, Hạ Thắng là người có tâm cơ, nhất định sẽ nhìn ra có điều gì không đúng. Vậy thì đã sao? Dám sai người chặn đường giết nàng, hắn thật sự ngại mạng mình quá ngắn rồi! Dù sao cũng khen cho hắn một người dũng cảm, nàng đã mượn sư huynh làm lá chắn, mượn Dực Hoa cốc làm uy, hắn vẫn có gan động thủ.

Cũng đúng thôi! Nghe bảo sắp sinh thần của Hoàng thượng, khắp nơi đều chuẩn bị quà mừng, Hạ gia muốn leo lên cành cao sao có thể thiếu mặt? Dùng xác Huyết Cơ Xà làm lễ vật dâng lên, làm tròn bộ sưu tập Bát Xà chi độc của hoàng thượng, cơ hội thăng tiến còn có thể thiếu sao?

Haha... vì lợi ích cá nhân mà không từ thủ đoạn, giẫm đạp sinh mạng mà đi lên, đây chính là phong cách của bọn quan lại quyền quý đi!

Tiếng cười trầm thấp của Bạch Khả Y hòa vào gió lạnh, như tiếng vọng lên từ địa ngục luân hồi, như tiếng hận thù của oan hồn nơi hoàng tuyền lạnh lẽo. 

Đứng phía sau, Lục Yên bất giác rùng mình. Chủ tử lúc này, quả thật, đáng sợ!

Đại Sở năm Trung Định thứ 32, ngày 19 tháng tư, Giang thành biến động. Phủ thành chủ sau một đêm bị thiêu rụi, toàn bộ tài sản mất sạch, hàng loạt bằng chứng tham ô, tham nhũng của thành chủ đương vị không một tiếng động được trình lên trên, cả nhà bị giam vào ngục chờ mùa xuân sang năm xử trí. Có người nói rằng, thành chủ đắc tội với Dực Hoa cốc, lấy ơn báo oán mới rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục như hôm nay. Lại có tin đồn rằng, toàn bộ tài sản của thành chủ phủ được đưa đến đặt tận trước cửa của dân nghèo, năm ấy cứu thoát không biết bao nhiêu nạn dân chết đói. Dực Hoa Cốc lại thêm một tầng hào quang trong lòng bách tính và thêm cả một tầng kiêng kị trong mắt hoàng quyền. Giang hồ còn dậy sóng rằng, thế lực thần bí kia đang mượn Dực Hoa Cốc làm bàn đạp, Trường Vân Điện thực sự không ngủ yên nữa rồi!

-------------------------------------

Trong đại điện rộng lớn, rực rỡ uy nghiêm, vô số hắc y nhân quy củ đứng, cung kính hành lễ với người trên bảo tọa. 

Nơi cao quý nhất, một nữ tử đang ngồi, tử y tinh tế tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng. Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đùa nghịch từng lon tóc. Trên mặt nàng được che lại bằng tử sắc mặt nạ, chỉ lộ ra được gần nửa khuôn mặt cùng đôi mắt sâu thẳm huyền bí. Nàng nhẹ cười, bờ môi cong lên một độ cong hoàn hảo, mắt phượng tràn ngập hàn ý như có như không nhìn xuống phía dưới. Lười biếng tà mị, yêu dã mê hoặc, huyền bí nguy hiểm mà lại không kém phần cao quý bức người. Nàng như kịch độc ngấm sâu vào cốt tủy, làm cho tâm thần sợ hãi.

Bên cạnh nàng, năm nữ tử cung kính đứng, trên mặt họ cũng được che lại bằng mặt nạ lần lượt theo màu sắc: phấn, hồng, hoàng, bạch, lục (hồng, đỏ, vàng, trắng, xanh) tượng trưng cho Ngũ Sắc ngũ đại hộ pháp của điện Trường Vân.

Bạch Khả Y nhàn nhã ngồi, tầm mắt lướt xuống đại điện, dùng nội lực truyền xuống thanh âm:

- Từ giờ trở đi, ta sẽ là chủ tử của các ngươi. Ta không cần biết trước đây các ngươi như thế nào, nhưng người bên cạnh ta tuyệt đối không dung kẻ hai tâm hai mặt. Ta là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo! Nếu các ngươi có ai muốn ly khai, lập tức có thể ly khai, ta sẽ không ép buộc!

Nàng vừa dứt lời, một giọng nói thập phần chói tai vang vọng trong đại điện:

- Điện chủ mới tiếp nhận chủ vị chắc không biết rồi, Trường Vân Điện có quy định, gia nhập Trường Vân, có chết cũng không được ly khai. Ai tự ý ly khai, quy tội phản đồ, giết không cần hỏi.

Giọng nói trầm khàn hỗn tạp cùng giọng điệu khinh thường bất tuân làm Bạch Khả Y mày đẹp nhăn lại. Nàng nheo mắt lại, bên môi ý cười lại thêm phần âm u, quỷ dị.

Tính ra nàng đang đau đầu tìm xem có cách nào lập uy hay không thì hảo đi, có người tự dẫn xác tới cửa luôn rồi. Đã vậy, đừng trách nàng giết gà dọa khỉ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK