Hạ thị, vẫn một bộ dáng đỏ thẫm, dáng ngồi cố gắng làm cho quý phái nhất, làn da trắng nõn, dáng người yếu đuối, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, tuy nhiên vẫn không thể che lấp được dấu vết của năm tháng, trên đầu búi tóc to lớn, cộng thêm những trang sức vàng nặng nề dung tục, Hàn Mộ Tuyết đang hoài nghi, có phải hay không Hạ thị rất thích tự ngược? Đầu đội nặng vậy khiến nàng liên tưởng đến những con lừa.
Tiếp đến là tam di nương. Y phục vàng nhạt, cơ thể hầu như phó thác vào thân ghế dựa. Gương mặt dù được đánh lên lớp phấn dầy cợm, cũng không che được nét tiều tụy cùng yếu ớt. Thân hình mảnh mai đến mức trơ xương. Sự thẳng thắn cùng kêu ngạo năm xưa hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sa sút cùng nhợt nhạt. Xem ra bệnh tình không nhẹ lắm, nhưng lại vẫn cố gắng đến đây, thiết nghĩ sự kiện ngày hôm qua khiến nàng ta suy nghĩ, A
Tứ di nương Vũ thị, vẫn bộ dáng khép nép cúi đầu an phận, y phục màu lam nhạt, kiểu cách cũng vô cùng đơn bạc, cảm giác như cố ý đem chính mình giảm bớt sự tồn tại. Gương mặt cũng đơn giản, chỉ dùng chút phấn son, nhìn sơ qua cũng chẳng có gì nổi bật. Nhưng chính vì như vậy, Hàn Mộ Tuyết mới nhìn nàng ta nhiều hơn một chút.
Kế bên là tiểu oa nhi, đang khép nép đứng bên ghế, nắm chặt tay Vũ thị, tính tình có chút nhút nhát, ánh mắt to tròn ngập nước, miệng lúc nào cũng mím lại. Hàn Mộ Tuyết nhìn, liền liên tưởng đến chính mình kiếp trước, khi gặp người lạ cũng sợ hãi như vậy, chỉ là trong vòng vài năm sau, nàng đã đánh mất đi bản tánh lương thiện, thay vào đó là sự khát máu, giết người không chớp mắt. Tự dưng, chính bản thân nàng lại dậy lên suy nghĩ, rất muốn giữ mãi nét ngây thơ của tiểu nha đầu này.
Ngũ di nương cùng lục di nương điều là tiểu thư khuê các con nhà lục phẩm, nhan sắc có phần ưa nhìn, lại thêm tuổi trẻ mơn mởn, mới vào phủ không bao lâu nhưng lại nhận được nhiều sủng ái của thừa tướng, làm Hạ thị ghen ghét đến đỏ mắt. Lúc trước bà ta nghĩ, chính mình cùng Hàn Minh Thiên là thanh mai trúc mã, tình cảm ông dành cho bà là rất nhiều, nhưng nhiều không phải là tuyệt đối.
Hàn Mộ Tuyết giễu cợt, nam nhân ấy mà, nhất là cổ đại, ai không tam thê tứ thiếp chứ? Dù tình yêu sâu đậm đến đâu, lâu dần cũng sẽ mờ nhạc, quay lưng đi lại có thêm người mới. Phụ thân nàng là minh chứng xác thực nhất không phải sao?
Trong khi Hàn Mộ Tuyết âm thầm đánh giá, thì Hạ thị không kém cạnh gì nâng mắt xem xét Lâm thị.
Chỉ trong bảy năm, thần thái cùng tính cách Lâm thị khác hoàn toàn, vô cầu vô lo, nên gương mặt sáng sủa, thần thái thoát tục, khác hẳn Hạ thị. Bảy năm, bà ta cùng những nữ nhân khác tranh giành tình cảm của phu quân. Nghĩ cách này, bày kế nọ, lo được lo mất, trong lòng toàn những phiền não cùng mưu mô gian xảo. Nên thần thái u tối, mê muội, đố kị cùng nghi ngờ.
Nghĩ đến đây, Hạ thị vô cùng căm hận, bà tốn biết bao công sức, hi sinh nhiều như vậy, đổi lại Hàn Minh Thiên đã cho bà những gì? Danh phận bình thê? Quản lý hậu viện? Nhưng nhiều nhất bà vẫn có chút ham muốn độc chiếm tình cảm của ông. Nhưng tiếc là, số luợng di nương ngày càng tăng, tình cảm dành cho bà càng ngày càng ít đi, càng quạnh quẽ hơn. Ông ta đối với bà như vậy, thì đừng trách bà nhẫn tâm. Hạ thị phút chốc lấy lại tinh thần, cho dù sau này hắn có thêm bao nhiêu di nương đi nữa, liền không phải chỉ có mỗi Diên nhi của bà là độc đinh nhi tử sao? Xem ai còn uy hiếp được địa vị của bà?
"Tam di, dường như tinh thần không được tốt? Phải chăng đang có bệnh?" Hàn Mộ Tuyết tự nhiên mở lời quan tâm Liễu thị, nàng sắc bén phát hiện Hạ thị chỉ sững người giây lát rồi trở lại bình thường. Xem ra nhị phu nhân này không hề đơn giản, trấn định như vậy chắc chắn rất tự tin chuyện không liên quan đến chính bà.
"Tạ tam tiểu thư, chỉ là bệnh cũ tái phát, đã vài năm rồi, nên không vấn đề gì, chốc lát lại bình thường thôi" Liễu thị dù trả lời như vậy, nhưng trong tâm lại cực kì khốn khổ, ai không quý trọng tính mạng mình chứ? Năm năm trước bà bắt đầu phát bệnh, đến cả thái y chuẩn trị qua cũng nói là do tâm nhiều uất ức nên sinh ra tắc nghẽn. Nhưng có chết bà cũng không tin là đơn giản như vậy, sau đó tìm rất nhiều danh y để chữa trị, vẫn không có kết quả, đành mỗi ngày dùng thuốc kéo dài hơi tàn, đến nay tinh thần cùng trí lực dường như cạn kiệt, chỉ như loài cá trên khô thoi thóp chờ chết. Cảm giác đó biết bao đau khổ?
"Ta có một nha hoàn, y thuật không tồi, hãy để nàng xem mạch tượng thế nào?" Hàn Mộ Tuyết có chút quan tâm, thái độ vô cùng chân thành khiến người ta nhìn vào đơn giản nghĩ là nàng có lòng tốt muốn giúp người khác, vào tai Hạ thị chính là nghi ngờ, phải chăng nha đầu này đã phát hiện gì?
"Tất cả thái y cùng danh y, ta đã gặp qua, nhưng không hề có kết quả. Chỉ là nếu tam tiểu thư có lòng, ta xin cung kính" mặc dù Liễu thị không hiểu vì sao Hàn Mộ Tuyết muốn giúp mình, nhưng tuyệt đối bà không nghi ngờ nàng, bởi gì dù sao bệnh tình đã không còn cứu chữa, giúp hay không chẳng phải cũng sẽ con đường chết hay sao? Vậy tại sao không thử thêm lần nữa, dù có chết bà cũng không hối tiếc.
Hàn Mộ Tuyết đưa mắt ra lệnh cho Tử Y, Tử Y mời Liễu thị đến bàn đối diện ngồi xuống liền bắt mạch cho bà. Thời gian yên lặng trôi, tâm trạng mỗi người điều rơi vào trạng thái chờ đợi. Nhất là Vũ thị tứ di, vẫn bước theo dìu đỡ Liễu thị, vô cùng tận tâm chăm sóc.
"Tam di, người không có bệnh, chính xác là trúng độc" thời gian nữa khắc, Tử Y liền đứng dậy cung kính nhìn Liễu thị, nàng hôm nay so với lúc ở đại sảnh lời nói có chút ân cần cùng cung kính. Cũng phải thôi, tiểu thư đã bảo phải thành thành thật thật diễn tự nhiên, nên nàng nào dám có thái độ qua loa được.
Trúng độc? Câu nói này khiến cho những nữ nhân ở đây vô cùng khiếp sợ, trừ ba chủ tử Hàn Mộ Tuyết. Hôm qua, ở đại sảnh, mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng Hàn Mộ Tuyết liền cảm thấy Liễu thị có gì đó không đúng. Tối đến vào viện bà dò xét một lát, liền phát hiện hai bí mật khiến lòng người nguội lạnh. Một là Liễu thị bị người hạ độc, hai là.. Nhìn tất cả nữ nhân của Hàn Minh Thiên, nàng mỉm cười chế nhạo, có chết ông ta cũng sẽ không thể nào ngờ, chính ông ta cũng bị người tính kế đi?
Lúc này Hạ thị không còn giữ được điềm tĩnh, trong nội tâm đã bắt đầu dậy sóng ngầm. Tại sao tiện nhân này lại bắt mạch ra được? Kể cả thái y cũng không thể chuẩn đoán ra, ấy vậy mà ả lại có thể dể dàng đoán được. Bàn tay giấu trong ống tay áo vô thức siết chặt. Bình tĩnh, bà phải thật bình tĩnh.
Ngũ di cùng lục di cũng hết sức kinh sợ. Từ khi các nàng vào phủ, mặc dù có lúc cùng người khác tranh giành tình cảm, nhưng lại chưa hề nghĩ sẽ có trường hợp bị kẻ hạ độc, nói như vậy, có thể hay không các nàng cũng sẽ bị người tính kế?
Tứ di nương lúc này mới lộ chút biểu tình trên gương mặt. Nàng ta nắm chặt tay tam di nương, chứng tỏ cho Liễu thị thấy đây không phải giấc mơ.
"Ngươi nói, ta không có bệnh? Mà là trúng độc?" Cảm nhận được sự đau đớn nhẹ nhàng từ bàn tay, nhưng Liễu thị không quan tâm, nàng ta một mực nhìn Tử Y, muốn tìm sự sai sót trong lời nói nàng, mặc dù nàng ta chưa từng hi vọng gì, nhưng nghe được kết quả ngoài ý muốn liền dấy lên hi vọng cho người trên bờ vực vô vọng tìm được ánh sáng. Trúng độc hoàn toàn khác với bệnh nan y. Trúng độc có thể tìm được thuốc giải, nhưng bệnh nan y thì rất khó.
"Đúng vậy, một loại độc mãn tính, y thuật không quá tinh thông sẽ không phát hiện được. Chiếu theo mạch tượng, chính là khí tức công tâm, nhưng thực chất chính là độc khí công tâm." Tử Y dùng hiểu biết của mình mà giải thích. So với tốc độ trúng độc đường ăn uống và máu, thì trúng độc đường khí chậm hơn một nhịp, nhưng lại khó giải hơn rất nhiều. Vì sao lại khó? Bởi vì nếu trúng phải loại độc không mùi không vị, sẽ khó phát hiện, thời gian lâu chính là mạng càng nguy hiểm.
"Có thể giải được không?" Liễu thị lấy lại tinh thần cùng hi vọng nhìn Tử Y. Nàng ta cũng từng cho là mình trúng độc, nhưng lại nhận được phán xét là tâm bệnh. Lâu dần ý nghĩ này cũng bị phai nhạt, nay Tử Y nói lời này khiến nàng ta không hề nghi ngờ, vì chính mình cũng có ý nghĩ như vậy. Tình hình cấp bách bây giờ là giải độc, chỉ cần giải được độc thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
"Có thể, chỉ là tốn chút thời gian. Trước tiên nên tìm hiểu nguyên nhân trúng độc" Tử Y cảm thấy vô cùng thán phục Hàn Mộ Tuyết. Lựa thời điểm này giúp Liễu thị là vô cùng chính xác, bởi vì hung thủ sẽ không có cơ hội hủy đi vật chứng, càng không thể phủ nhận khi mọi việc bị điều tra ra. Chỉ là, nếu đơn giản như vậy thì lâu nay đã bị Liễu thị phát hiện ra rồi. Đây chính là lý do khiến hung thủ tự tin mình không bị bại lộ.
"Tiểu Mi, đi cho mời lão gia đến nhanh chút" Liễu thị vô cùng rõ ràng, nếu bây giờ tra xét việc trúng độc, cần người có quyền hạn nhất phủ đến giám thị, người đó không ai ngoài Hàn Minh Thiên. Hiện tại nàng ta nghi ngờ cao nhất chính là nhị phu nhân Hạ thì. Bởi vì độc phát thì ngũ di cùng lục di chưa vào phủ, mà tứ di Vũ thị là thân cận nha hoàn, phu nhân cùng tam tiểu thư đã rời đi, nếu không phải nhị phu nhân thì là ai?
Nha hoàn tuân lệnh rời đi, ánh mắt Liễu thị lạnh lùng nhìn Hạ thị. Rất may trời có mắt, nếu không nhờ tam tiểu thư trở về lúc này, có khi nàng ta đã bỏ mạng không chừng, bây giờ chỉ cần mọi chuyện sáng tỏ, nàng ta liền cùng nhị phu nhân không đội trời chung.
Hình như bất kì ai trong phòng điều hiểu rõ kẻ gây nên việc, chỉ là chứng cứ chưa được rõ ràng, nên chưa xét nát mặt nhau. Hàn Mộ Tuyết lại dựa vào thành ghế, tay cầm chén trà nhàn nhạt nhìn lát trà trôi nổi. Nếu đơn giản chỉ vì một di nương mà hạ bệ được nhị phu nhân, thân mẫu của Hàn Minh Diên thì quả thực không có khả năng. Nhưng nàng không quan tâm, bởi vì vẫn còn một đòn chí mạng phía sau đang chờ Hạ thị, chỉ là bây giờ chưa phải lúc đem phơi bày. Hiện tại cho bà ta sợ hãi một chút, rắc rối một chút là được. Cách hành hạ một người, không phải một đao giết chết người đó, mà là phá hủy thứ người đó quý trọng nhất, khiến họ tê tâm phế liệt, sống không bằng chết.
"Lão gia" khi Hàn Minh Thiên đến, Hạ thị cùng các di nương điều hành lễ, riêng chỉ có Hàn Mộ Tuyết, Lâm thị cùng Thanh Âm, Tử Y vẫn điềm tĩnh nhìn. Kết quả suýt chút nữa khiến Hàn Minh Thiên tức giận, nhưng ánh mắt hắn vừa đặt trên người Lâm thị liền bị kinh diễm chiếm lấy.
Nữ nhân lười biếng dựa người vào chiếc bàn nhìn hắn, mắt phượng mày ngài làn da trắng mịn trong suốt, đôi mắt ngưng tụ không chứa tạp nham, như thể đang nhìn hết thẩy chuyện thế gian. Bây giờ hắn đã hiểu, vì sao gương mặt Hàn Mộ Tuyết lại xinh đẹp như vậy, thì ra là sự chân truyền từ nữ nhân này. Trước kia hắn chưa bao giờ chân chính nhìn bà, nên gương mặt hay vóc dáng, chỉ toàn là tức giận cùng chán ghét. Hôm nay nhìn lại, thì ra hắn lại bỏ qua một thê tử xinh đẹp động lòng người như vậy.
So với Hạ thị mảnh mai mềm mại, tam di quyến rũ phong tình, tứ di mộc mạc ấm áp, ngũ di nhu tình hiểu chuyện, lục di ngọt ngào yểu điệu, thì Lâm thị đây lại là sự khác biệt hoàn toàn. Thanh thoát, trang trọng, khiến người nhìn không dám đắc tội. Hắn như thế nào ma xui quỷ khiến ghẻ lạnh bà?
Hạ thị xiết chặt bàn tay, móng tay đâm vào thịt gướm máu. Đúng như lo sợ của bà, Hàn Minh Thiên vậy mà lại bắt đầu động tâm. Trước kia chính ông thề thốt là chỉ yêu mình bà, vậy mà một người nối bước một người, hiện tại gặp lại người cũ cũng mang vẻ mặt si mê khao khát, thật khốn kiếp.
"Phụ thân, Tuyết nhi thất lễ, do vì nương cảm mạo, không thi lễ cùng người, nữ nhi thay nương bồi tội" Hàn Mộ Tuyết nhẹ cúi người, hàng mi dài buông xuống, che giấu đi khinh miệt trong mắt. Nàng muốn, chính là kết quả này. Ngày xưa ông ta không xem mẫu thân ra gì, hôm nay nhìn thấy, có phải rất động tâm không? Có phải thấy hối hận không? Nàng bỏ ra công sức chăm chút từng li từng tí cho mẫu thân, chính là mong một ngày, chính ông ta sẽ phủ phục dưới chân bà mà xin tha thứ.
"Đứng dậy cả đi, nương ngươi không khoẻ thì không cần quá sức" Hàn Minh Thiên lúc này mới vực lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lâm thị. Nếu nói cảm giác của ông đối với nhị phu nhân cùng các di nương là yêu thích, nhưng chính lúc này nhìn thấy Lâm thị lại là tâm rung động mãnh liệt. Hắn vội bước đến ngồi vào vị trí vừa rồi của Hàn Mộ Tuyết, lời nói thập phần quan tâm lại dịu dàng "Nàng vẫn còn khó chịu sao? Ta cho gọi đại phu?"
"Ta không sao, ngươi nên quan tâm vấn đề chính thì hơn" hời hợt, lạnh nhạt, Lâm thị không cho Hàn Minh Thiên chút mặt mũi liền gạt ngang ông. Bà vốn không còn chút tình cảm nào dành cho nam nhân này, nếu không vì nữ nhi bà đã vào trong rồi, hơi đâu ngồi đây nhìn người chán ghét. Thật vất vả mới vui vẻ được bảy năm, đợi sau khi gả Hàn Mộ Tuyết xong, bà sẽ quay lại Lâm viện dưỡng lão, tránh xa ồn ào nơi hậu viện.
"Được rồi, có chuyện gì lại mời ta đến đây?" Hàn Minh Thiên ho nhẹ một cái giấu đi thất lễ của chính mình, rồi quay sang nhìn Liễu thị được nha hoàn kế bên dìu đỡ. Ông không nghĩ đến nhờ chuyến đi này, lại phát hiện phu nhân của chính mình lại trở nên vô cùng động lòng người như thế, vì vậy lời nói với Liễu thị cũng dể nghe hơn một chút.
"Bẩm lão gia, vị cô nương đây chuẩn bệnh cho thiếp, nói rằng thiếp trúng độc mãn tính, nên cố ý mời người đến chứng kiến xem xét cùng lấy lại công bằng cho thiếp thân." Liễu thị nói với Hàn Minh Thiên rồi chỉ định Tử Y, nàng ta khiếp nhược lau nước mắt, khó khăn lắm mới lấy lại sinh mệnh từ tay tử thần, nàng vô cùng vui mừng đến rơi nước mắt, tâm trạng hiện tại là thực chứ không phải diễn cho người xem.
"Hạ độc? Chuyện là như thế nào?" Lúc này đây, Hàn Minh Thiên mới biết sự tình không hề đơn giản. Phải biết rằng thê thiếp của ông người nào mà không có gia thế? Nếu chuyện gây náo động lớn, thu xếp sẽ khó khăn. Với lại, dưới mí mắt của ông, nữ nhân tranh giành tình cảm là chuyện thường tình, nhưng tuyệt đối không được phạm đến tính mạng, đây là gia pháp.
"Bẩm lão gia, tam di nương chính xác là bị trúng độc mãn tính, theo biểu tượng mạch chủ chính là, trúng qua đường khí." Tử Y cử chỉ không chút sợ sệt, không siểm nịnh nhìn Hàn Minh Thiên nói rõ mồng một. Vì sao nói rằng độc theo đường khí vào cơ thể, rất đơn giản, nếu qua đường máu, trong một thời gian không đủ dài, thất khiếu sẽ chảy máu, còn qua đường thức ăn, lâu ngày, môi cùng làn da sẽ nổi đốm tím đen, rất dể bị phát hiện. Nhưng khi vào đường khí thì khác, hít thở lâu dài sẽ tạo thành chướng ngại ở trong cơ thể, khiến một số chức năng suy giảm, dẫn đến tình trạng sức khoẻ tiêu hao, lâu dần dẫn đến tử vong vì cạn kiệt sức lực. Lúc đó đem hủy vật chứng, thì không một ai biết nguyên nhân thực sự về cái chết. Đây chính là ưu điểm độc đáo của loại độc dược này.
"Có chứng cứ không?" Hàn Minh Thiên nghiêm mặt. Mặc dù đang nói chuyện với Tử Y, nhưng ánh mắt nguy hiểm lại lướt qua từng đám người di nương và nhị phu nhân. Thật không ngờ, trước mặt ông là một hồi yếu đuối mảnh mai, sau lưng lại cất giấu thủ đoạn. Ánh mắt lại quay về nhìn Lâm thị như suy nghĩ, phải chăng bà biết tính cách bọn họ, nên mới chọn cách rời đi?
Thật ra Hàn Minh Thiên chưa từng đặt câu hỏi này trong bảy năm qua. Bởi vì trong ấn tượng của ông, phu nhân cùng tam tiểu thư vốn không tồn tại. Bây giờ muốn hối hận cũng không kịp. Thở dài trong lòng, sai lầm vẫn là do ông đi?
Hàn Mộ Tuyết ngồi ghế đối diện Hạ thị, dù đang nhấm nháp chén trà, nhưng không hề bỏ qua từng sắc thái của bà cùng Hàn Minh Thiên. Một kẻ đang âm thầm tiếc nuối, một kẻ trong lòng phong ba dậy sóng. Vừa rồi đến đây, Hạ thị cố ý khiêu khích mẫu thân nàng, ấy vậy mà hiện tại lại bị chính vị phụ thân kia cho ăn quả đắng, cơn giận này.. bà nuốt sao trôi?
"Chỉ cần đến viện xem xét một vòng là sẽ rõ" Tử Y vô cùng tự tin nói. Bởi vì loại độc này độc tính cực kì thấp, cho nên cần phải hấp thụ trong thời gian dài. Mà thời gian dài đó, hầu như phải ở trong phòng, chỉ cần một hoặc hai ngày không tiếp xúc, sẽ khiến độc tố trước đó vào người sẽ dể bị bài tiết ra, đây cũng là nhược điểm chính của độc.
"Ngươi xác định?" Hàn Minh Thiên lại trầm mặt, không khí càng ngưng trọng thêm, nhìn Tử Y kiên định gật đầu, lòng ông dù muốn dù không cũng phải phanh phui vụ việc, chỉ là, ông có chút không nỡ. Nếu thực sự tìm được độc dược, vậy người duy nhất bị hiềm nghi nhiều nhất chẳng ai khác ngoài Hạ thị, nhưng.. ánh mắt ông quay sang nhìn Hạ thị, muốn từ trên mặt bà tìm chút dấu vết, có chăng ngoài thản nhiên thì không hề có chút gì sợ hãi.
Nhíu mày, Hàn Minh Thiên càng nghĩ càng thấy lo lắng cũng vô dụng, trước tiên tìm thấy độc dược rồi tính tiếp. Sau đó đứng lên, cố ý đưa tay hỏi Lâm thị có muốn đi cùng không thì nhận được cái lắc đầu, ông ngao ngán buông tay dẫn đầu nhóm người hướng đến Ngọc Dung viện.
Một đoàn người nối đuôi nhau vào Ngọc Dung viện. Tử Y xem qua tất cả dụng cụ cùng đồ dùng ở ngoại thất liền lắc đầu. Liễu thị tiếp tục dẫn nàng vào chính phòng, Tử Y lại một lượt tìm tòi nghiên cứu, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng rực lên nhìn đến chậu hoa đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Thì ra vấn đề là như vậy, cho dù mời đại phu giỏi thế nào, nhưng chỉ cần ban ngày đến rà soát tất cả mọi thứ cũng sẽ không tìm ra được nơi phát độc.
"Tam di, chính là chậu hoa này" Tử Y vô cùng rõ ràng nói. Ban đầu nàng cũng rất nghi ngờ chính là nó, nhưng thiết nghĩ, loài hoa này chưa từng một ai biết đến, chỉ là nàng đã theo tiểu thư bảy năm, tất cả cách loại độc nàng điều tìm hiểu, nhất là nhiều loại không có độc, nếu phối hợp với những thứ tương khắc, sẽ tạo ta kịch độc.
Ví dụ như loài hoa này vậy, nó rất khác biệt. Mỗi đóa hoa sẽ thay phiên nhau nở quanh năm, đóa này tàn, đóa khác lại nở, mùi hương thanh nhẹ, vốn dĩ cũng không có độc. Nhưng chỉ cần nhỏ một giọt máu vào đất, lập tức sẽ bị hấp thụ ngay, sao đó từ trong hương hoa sẽ có độc. Độc nặng hay nhẹ tuỳ theo lượng máu nhỏ vào. Cái thú vị chính là, ban ngày có ánh sáng, sẽ khắc chế được độc tính, nên mùi hương sẽ không có vấn đề, nhưng khi đêm khuya đến, hương hoa sẽ mang độc tố lan tỏa khắp phòng. Đây giải thích vì sao chỉ mỗi Liễu thị bị trúng, những người còn lại thì không.
"Ngươi nói hoa này có vấn đề?" Liễu thị sợ hãi hỏi Tử Y, nếu nói hoa này có vấn đề, vậy.. là tự nàng hạ độc mình sao? Không thể nào như vậy. Liễu thị sợ hãi nhìn chậu hoa. Sáu năm trước, nàng vô tình phát hiện trong sân của Hạ thị có một chậu hoa rất đẹp, lại nghe nói tịn chất khác biệt, mỗi lần nở hoa chỉ có một đóa. Đóa này tàn, đóa kia sẽ nở thay phiên nhau, mùi hương cũng dể chịu, chỉ tiếc là nhị phu nhân bị dị ứng hoa, cho nên mới để trong sân chưng bày, vì hoa này vừa to, màu sắc đỏ rực như lửa, khiến Liễu thị yêu thích tìm cách chiếm đoạt. Thật không ngờ, thứ nàng cướp chút nữa cướp đi mạng sống của nàng.
"Hoa này tên Nhụy Tử. Một loại hoa ít ai biết đến, cũng không có độc. Nhưng một khi vô tình để máu rơi vào chậu, cây sẽ hút máu đó, rồi tương khắc, tạo thành độc tố theo mùi hương phát đi" Tử Y đơn giản giải thích rõ nguồn gốc sinh ra độc tố. Thực ra nàng cũng có chút tiềm tòi về loại hoa này, khi ấy tiểu thư còn nói đùa, loại hoa này rất giống với ma cà rồng, chỉ cần cho nó uống máu, sẽ khơi dậy sự khát máu. Mỗi đêm đến, nó sẽ từ từ hút cạn máu ngươi, đến khi ngươi mạng vong.
"Nhưng nói như vậy, chẳng phải tất cả kẻ hầu hạ tam di nương điều trúng độc?" Câu hỏi này chính là lời mọi người muốn hỏi, Hàn Minh Thiên rất bình tĩnh xem xét. Dường như ông chợt nhớ, mấy năm trước Hạ thị vô cùng bức xúc tố cáo Liễu thị ngông cuồng, ngang nhiên đến viện bà cướp đi chậu hoa yêu thích. Lúc đó ông đơn giản muốn hòa giải, liền đưa Hạ thị một chậu khác xem như bồi thường. Chuyện đó dần dần cũng bị quên lãng.
"Nhụy Tử này, sau khi hút được máu, chỉ có thời gian ban đêm mới phát độc, với lại chiếu theo tốc độ bệnh tình tam di, hẳn là chỉ có một giọt máu. Nếu người tiếp xúc lâu, sẽ bị trúng độc, nhưng không hề có dấu hiệu gì. Một hai ngày không tiếp xúc, chất độc sẽ bị bài tiết qua đường mồ hôi, còn liên tục hít phải, chính là bệnh tình như tam di đây" nghiêm túc trả lời vấn đề, Tử Y liếc nhẹ nhìn Liễu thị. Nàng cố ý chưa muốn đề cập đến vấn đề trị liệu, chẳng phải mấy năm nay vẫn chịu đựng được sao? Bây giờ thêm vài ngày nữa cũng không vấn đề. Nàng chính là muốn Liễu thị này mang ân tình của tiểu thư.
"Vậy thuốc giải bào chế có khó không?" Lần này người hỏi là Liễu thị. Nàng ta biết nguyên nhân mình bị trúng độc, lại không thể nào bạo phát đổ lên người Hạ thị, bởi vì nếu nàng không cướp chậu hoa, người bị trúng độc bây giờ là Hạ thị? Nhưng làm sao được, chẳng phải có máu mới khởi động được độc tố sao? Vấn đề là chậu hoa ở đây, chưa từng bị dính máu, như vậy chỉ có thể dính ở chỗ Hạ thị. Là bà ta cố ý, nhưng Liễu thị lại không có chứng cứ gì, chỉ biết nuốt cơn tức vào người, thù này nhất định trả.
"Cách giải khá đơn giản, chỉ cần tam di chịu hợp tác là được. Nhưng vấn đề khó ở đây chính là thiếu một vị thuốc" mày liễu khẽ nhíu, thần sắc Tử Y có chút khó xử, phải biết rằng vị thuốc này không phải muốn là được, nàng ta biết trong phủ này chỉ có một người mới có, nên cố ý khiến Liễu thị nóng ruột.
Hàn Mộ Tuyết ngẩn đầu liếc mắt nhìn Tử Y. Nha đầu này là đang cố ý đây mà. Lại muốn vòi vật gì trân quý nữa đây. Nhưng nàng không quan tâm, dù gì chữa bệnh là nha đầu đó, nàng sẽ không nhúng tay vào.