Lâm Ứng Mục cũng bước vào, Dương thị nhanh chóng tiến lại gần phu quân, bắt gặp ánh mắt ý tứ cảnh cáo của hắn, làm trong lòng Dương thị bất an.
Toàn cảnh đại sảnh được hình dung như sau.
Thượng tọa là Lâm Viễn Chinh, hàng ghế bên tay phải hắn, đầu tiên là Ninh phu nhân, tiếp đến phu phụ Lâm Ứng Mục, sau cùng là hai nhi tức còn lại của bà. Tất cả vẫn đứng bất động chờ khẩu ngôn của gia chủ.
Bên tay trái, vẫn đứng ở ghế đầu là Lâm thị, bên tay trái bà, Hàn Mộ Tuyết lúc này dù muốn hay không nàng vẫn phải đứng dậy. Dựa theo vai vế, lão Lâm Hầu dù sao cũng là ông ngoại thân xác này, niệm chút tình đó, nàng nên cung kính lão hai phần.
"Đây là nữ nhi của ngươi?" Ánh mắt Lâm Viễn Chinh ý tứ nhìn thẳng Lâm thị, sau đó đưa hướng nhìn về Hàn Mộ Tuyết. Tiểu nha đầu này khí thế vừa rồi, so với lứa tuổi, thật ngoài sức tưởng tượng. Lần trước cuộc thi tuyển phi, ông vô tình bắt gặp một cảnh tượng, khiến ông càng nghi ngờ nhiều hơn.
"Dạ, nàng gọi Hàn Mộ Tuyết." Sau đó lại quay sang nói với nữ nhi "Tuyết nhi, đây là ông ngoại." Từ nhỏ, Lâm thị đối với lão hầu vừa tôn sùng, vừa sợ hãi. Có lẽ là do bóng ma lâu năm tồn tại trong nhận thức, nên tiếng nói của bà có phần hơi nhỏ giọng hơn lúc ban đầu.
"Tuyết nhi thỉnh an hầu gia." Nghe lời Lâm thị, Hàn Mộ Tuyết hơi xoay người, đối diện Lâm Viễn Chinh, trong lòng thoáng lạnh lẽo. Dường như mẫu thân có chút sợ lão đầu này, thông qua lời nói, độ ấm của tình thâm là không có, nàng hà tất gì phải gọi một tiếng ông ngoại?
Trừ đám người Lâm thị cùng Lâm Viễn Chinh, những người còn lại điều sợ hãi không tin vào tai mình. Ả nha đầu này lại dám từ chối thẳng mối quan hệ ngay trước mặt một Hầu phủ trấn quốc của Đại đế sao?
Lâm Viễn Chinh hồi tưởng..
Đêm tuyển phi, ông vì ra ngoài xử lý việc riêng tư, lại vô tình thấy tiểu nha đầu Hàn Mộ Tuyết thong dong tản bộ. Nói vì sao ông nhận thức nàng? Chính vì buổi thi tuyển, khi thái giám đọc tên úy của nàng, ông có nhìn qua. Tuy khoảng cách xa một chút, nhưng ông nhìn rõ nàng cùng từng cử chỉ.
Chính lúc đó, khi thấy Hàn Mộ Tuyết, ông chẳng biết vì sao lại theo bước chân, khi gần bị phát hiện, thì Tần vương từ đâu xuất hiện bắt lấy tiểu nha đầu, hành động như muốn giết chết nàng. Cùng lúc đó chính ông cũng chẳng hiểu vì sao lại muốn ra tay cứu nàng.
Lâm Viễn Chinh tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Nói về Tần vương, ai không biết hắn sát phạt phân minh, ra tay rất quyết đoán. Chỉ vọn vẹn thời gian ngắn đã giúp hoàng đế trấn chỉnh biên cương, khiến cho những hoàng đế ngoại tộc xưng thần, tiếp đó, hắn truy vét nội bộ đem tất cả bọn tham quan hại nước hại dân ra trừng trị. Trên dưới Đại Đế, quan viên sợ hắn như diêm vương sống, còn dân chúng tôn thờ hắn như vị thần.
Chỉ là, trước kia có tin đồn, Tần vương biến thành quỷ hút máu người, ngay sao đó, chỉ trong một đêm, tin đồn kia biến mất hoàn toàn. Thế gian chỉ biết, chiến thần của họ vì giang sơn Đại đế ra sức cống hiến mà mắc căn bệnh lạ. Còn là bệnh gì, không một ai dám đàm luận.
Chính ông cũng từng cho người điều tra, nhưng mọi thứ không tiến triển.
Đêm đó mặc dù ông có dự định cứu Hàn Mộ Tuyết, nhưng lý trí của ông lại kiềm chế, ông muốn biết bí mật về tin đồn của Quân Dụ Hiên.
Rất nhanh ông lại phát hiện, tiểu nha đầu kia, tuy không có nội lực, nhưng ra cước lưu loát tàn nhẫn và chuẩn xác. Đặc biệt là sát khí trong đôi mắt kia, người bình thường không thể nào có được.
Lâm Viễn Chinh xác định, nếu như bọn thuộc hạ kia đến không kịp, hoặc giả Tần vương thực sự gây nguy hiểm đến tính mạng Hàn Mộ Tuyết. Thì người thiệt thòi trước tiên chính là Tần vương. Vì sao ông dám khẳng định? Bởi vì khi nhìn vào mắt Hàn Mộ Tuyết, ông phát hiện sự bình tĩnh cùng do dự tính toán, nếu chưa đến độ nguy hiểm đến tính mạng, nàng sẽ không liên lụy người thân. Mà người thân đó, chắc chắn là điểm yếu của nàng, Lâm Ninh!
Mặc dù kết quả thu hoạch không như ý muốn, nhưng ít ra vẫn có lời.
Nhìn Hàn Mộ Tuyết, Lâm Viễn Chinh đứng dậy đi ra cửa, khi đến gần chỗ nàng ông dừng lại một chút rồi nói "Ngươi đi theo ta." Nói xong rồi tiếp tục đi thẳng hướng đến thư phòng mình. Hôm nay, ông cần biết rõ một vài vấn đề.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười. Dự định bước theo, lại cảm nhận bàn tay mình bị nắm, nàng quay lại nhìn Lâm thị nhẹ nhàng nói "Mẫu thân ngồi ở đây đợi nữ nhi." Sau đó quay mặt hướng nhìn bọn người Ninh phu nhân, đôi mắt tỏa ra sát khí, lời nói nhẹ nhàng không độ ấm "Thanh Âm, Tử Y ở lại, nếu kẻ nào tổn hại mẫu thân, giết không tha."
"Dạ, tiểu thư." Thanh Âm cùng Tử Ý đồng thanh nói, gương mặt hai nàng lúc vô cùng nghiêm túc, cùng nhau ra phía sau Lâm thị đứng.
Hàn Mộ Tuyết mỉm cười nhìn cả đám người đối diện mặt tái xanh rồi hài lòng bước đi theo Lâm Viễn Chinh. Nàng biết ông ta muốn nói riêng với nàng, nên đành để hai nha đâu kia ở lại hòng ra oai phủ đầu bọn nữ nhân kia.
Thư phòng!
Hàn Mộ Tuyết bước vào, thấy Lâm Viễn Chinh ngồi ở thư án, nàng quay người đóng cửa lại. Sau đó thong thả đi đến dãy ghế bên tay phải ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Lâm Viễn Chinh.
"Ngươi thật sự là ai?" Lâm Viễn Chinh im lặng hồi lát, cũng lên tiếng phá vỡ không khí trầm lắng. Thật ra ông cũng hiểu, câu hỏi này quá đỗi dư thừa, nhưng chẳng hiểu sao, trực giác ông luôn nói, tiểu nha đầu này không hề đơn giản như bề ngoài. Nhưng một nha đầu chưa qua tuổi trưởng thành, còn là ngoại tôn của ông, vì sao mang đến cho ông cảm giác như vậy?
Chỉ có thể lý giải, trước mắt ông không phải Hàn Mộ Tuyết thật, nhưng rõ ràng cũng chẳng đúng. Nếu nói là giả mạo, hoặc dịch dung, thì Lâm Ninh hẳn đã phát hiện ra từ lâu. Từ biểu hiện Lâm Ninh che chở cùng lo lắng cho nữ nhi mình, chắc chắn không phải giả. Nghĩ vậy ông đành phải hỏi, dù gì cũng chỉ có hai người.
"Hầu gia, người đây là già rồi nên hồ đồ phải không? Đến cả ngoại tôn mình còn không phân biệt được thật giả? Đúng là thâm tình ấm lạnh mà." Hàn Mộ Tuyết kéo nhẹ khoé môi, thì ra là nghi ngờ nàng là giả mạo sao? Nên phải tìm nơi không người để hỏi. Nếu là như vậy, hẳn lão già này nghi ngờ nàng, lại tìm không được chứng cứ. Thật là thú vị!
"Vậy ngươi cùng Tần vương có quan hệ gì?" Lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài mặt Lâm Viễn Chinh vẫn rất bình tĩnh. Nếu đã như vậy, ông cũng nên hỏi mọi việc cho sáng tỏ. Rõ ràng hôm đó Tần vương có khả năng phát bệnh, tại sao lại dần bình tĩnh lại.
Ánh mắt Hàn Mộ Tuyết dần sắc lạnh. Thì ra trực giác của nàng là đúng. Nếu như ông ấy nói vậy, chắc chắn đêm tuyển phi, người theo chân nàng là ông. Lúc đó vì bị Quân Dụ Hiên tập kích, nên nàng quên hẳn chuyện này. Vậy thì tình huống lúc đó, đã bị ông ta nhìn hết.
"Mười mấy năm trước, Đại đế dậy lên tin đồn, Tần vương phát bệnh, biến thành quỷ hút máu người. Rất tiếc, chỉ sau một đêm, tin đồn kia biến mất. Người người chỉ biết, chiến thần Đại đế mắc bệnh lạ, ta cũng âm thầm cho người điều tra nhưng không kết quả, lại vô tình biết, Tần vương không thể chạm được nữ nhân. Vấn đề đó là câu hỏi chẳng thể trả lời trong mười mấy năm nay, nhưng vì sao đêm tuyển phi, Tần vương lại có thể chạm và ôm ấp ngươi được chứ?" Đây mới là vấn đề chính của cuộc nói chuyện hôm nay. Chuyện Tần vương không thể chạm vào nữ nhân do ông vô tình nghe lén được tâm phúc Quân Dụ Hiên nói nhỏ với nhau, có lẽ chính là bí mật hoàng thất, nên ông cũng chưa từng nói nửa lời với bất kỳ kẻ nào khác.
Hàn Mộ Tuyết bừng tỉnh, có lẽ nàng đã hiểu nhiều vấn đề. Nhưng mà, vì sao lại là nàng? Nàng có gì đặc biệt sao? Có. Bởi vì linh hồn nàng không thuộc thời không này, nên rất đặt biệt? Có lẽ nàng phải tự mình hỏi chính chủ mới được.
Dù nghĩ vậy, nhưng trên gương mặt Hàn Mộ Tuyết vẫn bình thường như đang cùng người khác nói chuyện phím. "Vậy sao? Tin đồn thì làm sao mà tin được, với lại, hầu gia ngài cho điều tra chuyện riêng tư hoàng thất, nếu để Tần vương biết được, hẳn là hắn sẽ không vui đi?" Nhìn vẻ mặt Lâm Viễn Chinh chợt ngưng đọng rồi biến mất nhanh như cơn gió, Hàn Mộ Tuyết lại kéo nhẹ khoé môi nói "Ta và Tần vương chẳng có chút quan hệ nào, có chăng chính là nghĩa quân thần, hầu gia ngài không cần truy xét, liền có thể trực tiếp hỏi hắn."
Hàn Mộ Tuyết biết, có cho Lâm Viễn Chinh cơ hội, ông cũng không dám hỏi. Phải biết rằng, chiến thần không phải hữu danh vô thực, đến cả hoàng đế cũng lực bất tòng tâm, huống hồ là một lão hầu như ông.
"Ta không biết, ngươi là người thế nào, nhưng tốt nhất là ngươi hãy yên phận mà sống, nếu không bổn hầu ta sẽ không khách khí." Lâm Viễn Chinh trầm mặc dựa lưng vào ghế. Xem ra hôm nay ông không hỏi được vấn đề gì. Có thể sau lưng tiểu nha đầu này có chỗ dựa khá sâu, ông sẽ cho người điều tra lại.
"Haha. Hầu gia, người có khách khí hay không, ta không quan tâm." Hàn Mộ Tuyết mỉm cười vừa nói vừa đứng dậy, nàng quay người thẳng mắt nhìn Lâm Viễn Chinh, nụ cười dần tắt đi, ánh mắt lạnh lẽo âm u, sát khí quanh thân nàng tỏa ra dày đặc, lời nói lạnh thấu xương vang lên "Nhưng ta chắc chắn rằng, nếu kẻ nào chạm vào tối kỵ của ta, ta đảm bảo, kẻ đó sẽ hối hận vì đã được sinh ra trên cõi đời này."
Lâm Viễn Chinh đứng dậy, tâm hoảng hốt nhìn chằm chằm Hàn Mộ Tuyết. Khí thế này, ông đã từng chứng kiến cách đây mười bảy năm, chính là lúc Tần vương sau khi bạo bệnh khoẻ lại năm mười hai tuổi, cả người hắn tựa như tu la trở về từ địa ngục, xin chỉ ý thánh thượng chinh phạt ngoại bang, vang danh kỳ tích chiến thần Đại đế.
Không kịp để Lâm Viễn Chinh hồi phục tinh thần, Hàn Mộ Tuyết lạnh lùng quay người mở cửa rời đi, chỉ còn Lâm Viễn Chinh trầm mặt ngồi lại ghế thở dài. Có lẽ, ông đã bỏ lỡ một ngoại tôn kiệt suất rồi.
Bước qua ngưỡng cửa, bước chân Hàn Mộ Tuyết chậm đi một nhịp. Sát khí khi nãy biến mất, trên môi nụ cười nhạt nở ra. Nàng bây giờ đã biết ý định của lão già Lâm Viễn Chinh.
Trong triều đình, ông luôn giữ vững lập trường trung lập, không ủng hộ vị hoàng tử nào. Chính là buổi tuyển phi kia, ông ta bắt gặp nàng cùng Tần vương 'thân mật' mà Hàn Mộ Liên lại trở thành thái tử phi, vậy có hay không Tần vương sẽ ủng hộ thái tử? Đây là tiếng lòng của Lâm Viễn Chinh.
Thật ra ông ta muốn truy xét cũng phải, vì cán cân nặng nhất chính là sự ủng hộ của vị Tần vương kia, không chỉ riêng Lão hầu gia, mà hầu như cả triều đình ai cũng muốn biết.