Vừa rồi ở hoàng cung, Hàn Mộ Tuyết giải thích về Cổ Độc cũng như là Tử Cổ. Nhưng chỉ có nàng mới rõ, đó chỉ là một phần thôi, nếu nói rõ ngọn nguồn vòng tuần hoàn của nó, chắc hẳn người cổ đại chẳng thể nào tiếp thu hết được.
Khi còn ở hiện đại, nàng phải mất ba năm mới tìm hiểu hết sự phức tạp của Cổ Độc. Sách cổ có viết rõ, mất hai mươi năm ký sinh trùng mới trở thành Cổ Độc, nhưng với sự tiên tiến của khoa học, đã rút ngắn hai mươi năm thành hai mươi ngày. Tức tuổi thọ Cổ Độc là hai mươi ngày ký sinh, hai mươi mốt ngày phát độc, chín ngày còn lại là bế độc sinh ký trùng.
Hiện tại đang ở cổ đại, ai lại có đủ kiên nhẫn nuôi độc suốt hai mươi năm để hạ độc Đức Phi? Chắc hẳn phải có nguyên nhân nào đó.
Đang chìm vào suy nghĩ riêng mình, bỗng bên tai, người nào đó im lặng suốt chặng đường liền lên tiếng.
"Theo nàng, chỉ cần cuộc phẫu thuật gì đó liền có thể cứu Kỳ Túc?" Quân Dụ Hiên sâu lắng nhìn Hàn Mộ Tuyết. Nàng chỉ mới mười hai tuổi, lại có sự hiểu biết kinh người như vậy? Lại cũng chỉ có nàng mới tránh được hắc khí cùng lệ khí trên người hắn, phải chăng đây là định mệnh trời cao dành tặng?
"Đúng vậy" Hàn Mộ Tuyết thu hồi suy nghĩ, mở mắt nhìn về Quân Dụ Hiên. Câu hắn hỏi, không mang ý tứ nghi ngờ, mà là muốn xác thực. Vừa rồi ở hoàng cung nàng có giải thích qua, 'phẫu thuật' là gì, khiến cho ai nấy một trận khiếp sợ. Chỉ có nam nhân này vẫn vẻ mặt trời sập cũng không biến sắc.
"Cần chuẩn bị những gì?" Vẫn giữ vẻ mặt như cũ, Quân Dụ Hiên nhớ tới Hàn Mộ Tuyết nói nếu đồng ý phẫu thuật thì phải cho nàng thời gian ba ngày để chuẩn bị dụng cụ cùng những loại dược thiết yếu, sau đó mới tiến hành được.
"Cái này phải chính tay ta chuẩn bị, người khác chỉ trợ giúp một phần nào đó thôi." Hàn Mộ Tuyết buông mi. Hoàng đế dù rất muốn cứu nhi tử, nhưng vẫn chưa dám quyết định, tên vương gia này hỏi cũng chưa hỏi ý bất kỳ ai liền muốn nàng chữa trị. Thật muốn khen hắn lạnh tâm hay tin tưởng y thuật nàng quá mức.
"Cứ chuẩn bị, có cần trợ giúp gì thì cho người báo ta một tiếng."
Sở dĩ Quân Dụ Hiên quyết đoán như vậy, vì hắn nhìn ra Quân Kỳ Túc sắp gắng gượng không nổi, e rằng vì quá đau khổ mà tự kết liễu đời mình. Như vậy thà một lần thử xem, biết đâu kỳ tích xảy ra? Nói đúng hơn hắn rất tin tưởng Hàn Mộ Tuyết.
"Được." Mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tên vương giá bá đạo, Hàn Mộ Tuyết trả lời xong tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, người bên cạnh vẫn âm thầm nhìn gương mặt nàng.
* * *
Sáng hôm sau.
Thời tiết buổi sáng bắt đầu se lạnh, sau một hồi luyện tập, Hàn Mộ Tuyết cho người chuẩn bị nước nóng để tắm. Tắm xong nàng cho người đưa thiện dùng bữa. Hôm nay phải đến bên nhà ngoại tổ mẫu, chắc hẳn sẽ bị giày vò đến bỏ bữa, cho nên cớ gì phải để bản thân chịu thiệt. Dùng xong rồi đi vẫn chưa muộn.
Lần này đi đến Hầu phủ, nàng dự định chỉ mang theo một Thanh Âm, nhưng nha đầu Tử Y lại cố chấp muốn theo, hết cách nàng cũng chiều ý.
Bên Lâm thị thì chỉ đem theo Phong Diễm. So với Nguyệt Hoa, Phong Diễm điềm tĩnh và tỉ mỹ hơn, nàng cũng yên tâm hơn.
Mẫu tử các nàng lần này lại đơn giản hơn, chỉ dùng xe ngựa của Hàn phủ, so với chiếc xe lúc nàng mới xuyên đến thì lần này có phần trang trọng hơn. Nhưng so với chiếc xe từ Lâm viện trở về thì vẫn còn kém xa.
"Nương, hình như từ Hàn phủ đến Hầu phủ, mẫu tử ta đều không được nghênh đón?" Hàn Mộ Tuyết cùng Lâm thị xuống xe, ngước nhìn bảng hiệu Hầu phủ, cổng thì chỉ có một lão nô đứng đó nhìn, hoàn toàn là bộ dáng khinh thường.
Phải rồi, một đại tiểu thư thất sủng bị gả đi, cùng với đứa con cũng bị ghẻ lạnh ở Hàn gia, mấy ai mà xem trọng chứ?
"Đại tiểu thư cùng tam cô nương đến, phu nhân chờ đã lâu, mời" Tống Trạch bộ dạng cung kính, nhưng trong mắt không có nữa điểm thật lòng, khoé môi vẫn còn vương chút xem thường chưa kịp che giấu.
Chỉ là vừa ngước nhìn, ông ta liền bị dọa. Đây.. đây là đại tiểu thư sao? Phong thái cùng bề ngoài tại sao lại khác hoàn toàn trong quá khứ? Chẳng lẽ lời đồn đại mấy ngày nay trong phủ là thật? Mẫu tử các nàng đã lấy lại được tình cảm của tướng gia, nên vô cùng được sủng ái?
Hàn Mộ Tuyết nhạy bén bắt được ý nghĩa câu nói. Phu nhân? Nghĩa là hầu gia không có trong phủ? Hoặc là ông ấy vẫn còn ở trong cung? Nghĩa là thiếp mời do vị phu nhân kia gửi, chỉ đơn giản hàn huyên chuyện nữ nhân sao? E rằng có nội tình trong đó.
"Ngươi là?" Hàn Mộ Tuyết nâng Lâm thị đi vào, vừa đến chỗ quản gia liền dừng cước bộ nhẹ giọng hỏi hắn. Hôm nay nàng đến cố ý dùng khăn che mặt lại, nên hẳn là trong mắt tên quản gia đây nàng là phế vật bị hủy dung đi?
"Tiểu nhân Tống Trạch, quản gia hầu phủ." Quản gia cúi nhẹ người trả lời, thái độ hoàn toàn khác vừa rồi.
"Quản gia sao? Tống Trạch? Ta đã nhớ." Nụ cười không chạm khoé mắt của Hàn Mô Tuyết kéo nhẹ. Vừa rồi nàng thấy rõ, khi mẫu tử nàng vừa đến, tên quản gia này thái độ vô cùng coi thường, ngay sau khi đối mặt mới có sự thay đổi. Vẫn là kẻ nhìn mặt bắt hình dong thôi. Thiển cận!
Nói xong nàng lại tiếp tục cùng Lâm thị bước vào trong.
Tống Trạch vừa bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Hàn Mộ Tuyết, tâm không tự chủ mà run sợ. Nhưng suy nghĩ lại những gì hiểu biết được trong mấy năm qua liền nghĩ mình hoa mắt nhìn lầm, tiểu nha đầu kia cũng chỉ mười một, mười hai tuổi, làm sao có khả năng uy hiếp hắn chứ?
Còn mẫu thân nàng chẳng phải lúc còn tại phủ, cũng tùy thời bị người bóp, nắn hay sao? Huống hồ ông còn chỗ dựa vững chắc, sao lại sợ chứ?
Nghĩ thông, Tống Trạch cũng nhanh chân đuổi theo dẫn đường cho nhóm người Hàn Mộ Tuyết vào đại sảnh. Chỉ là ông ta đã quên, đại tiểu thư hầu phủ giờ đã là phu nhân thừa tướng Hàn phủ.
Vừa bước vào, Hàn Mộ Tuyết dùng dư quang đảo khắp một lượt trong phòng.
Thượng tọa là một phụ nhân trung niên. Theo điều tra Thanh Âm báo lại, vị này hẳn là nữ chủ nhân hầu phủ Ninh thị. Đại phu nhân Khưu thị là mẫu thân thân sinh của Lâm thị, tức là bà ngoại nàng đã mất, sau đó hầu gia là ông ngoại nàng cân nhắc bà từ di nương lên vị trí chính thê.
Vì vậy, từ nhỏ Lâm thị từ thân phận đích nữ, do mất đi mẫu thân liền bị ghẻ lạnh. Một đại tiểu thư không có chỗ dựa khác nào tôi tớ trong nhà? Mà Ninh thị kia hận Khưu phu nhân tận xương tủy, thì là sao cho nhi nữ bà được thoải mái sống?
Ninh thị tuổi khoảng tứ tuần, thân thể bảo dưỡng tương đối, nhưng trên mái tóc, vài sợi đã điểm bạc. Một thân y phục gấm Vân thượng. Xem ra vẫn là coi trọng thể diện.
Dãy ghế phía dưới có ba phụ nhân nữa, chắc hẳn là ba vị tức phụ của Ninh thị, nàng phải gọi cửu mẫu rồi?
Ở tiền viện, nếu có thể yên vị ngồi thì chỉ có chính thê. Vậy xếp theo thứ tự là đại cửu mẫu, nhị cửu mẫu và tam cửu mẫu. Tuy tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với mẫu thân nàng, nhưng bề ngoài bây giờ, mẫu thân nàng có thể nói là trẻ trung xinh đẹp gấp vài lần.
Lại nhìn thấy một vóc dáng mảnh mai bên cạnh Dương thị, Hàn Mộ Tuyết buông mi. Nàng biết vị cô nương này. Lần thứ nhất trong lần tuyển phi, Mặc dù nàng hờ hững, nhưng vẫn lắng nghe thái giám đọc danh sách tên và xuất thân của những thiên kim tiểu thư quan viên, đặc biệt là người có liên quan với nàng.
Lần thứ hai trong ngày sinh thần của Lam Hiểu. Lúc đó nàng ta im lặng quan sát, với đôi mắt sắc bén kia, hẳn đã phát hiện lời đồn bên ngoài về nàng không đúng, nên mới có cuộc gặp mặt này?
Nàng ta là tam nữ nhi đại phòng, đích nữ Lâm Linh, vừa tròn mười lăm tuổi, là viên ngọc trên tay đại phu nhân đại phòng, cũng là đích tôn nữ của Lâm hầu phủ. Và.. trên người nàng ta cũng bị nàng hạ dược, lưu trong thân thể.
"Nhị phu nhân an." Lâm thị nhẹ nhúng người thỉnh an Ninh thị, lại rõ ràng thêm vào chữ nhị.
Hàn Mộ Tuyết cũng theo làm theo Lâm thị, nàng hạ mi. Đường đường là chủ mẫu hầu phủ, lại bị người gọi nhị phu nhân, hẳn là rất khó chịu đi?
Cũng phải thôi! Ngoại tổ mẫu của nàng mới là nguyên phối, do bạc mệnh nên mất sớm, Ninh thị kia từ một di nương được hầu gia cân nhắc lên phu nhân. Mà một tiếng nhị này chưa ai từng dám gọi qua, duy nhất chỉ mình mẫu thân nàng. Chính vì vậy, lúc còn là khuê nữ hầu phủ, mẫu thân chịu không ít khó khăn từ trên xuống dưới.
"Lâu như vậy mới gặp lại, vừa gặp lại đại cô liền khiến người khác mở rộng tầm nhìn." Người lên tiếng là phu nhân đại phòng, Dương thị. Lời nói chế nhạo cùng xem thường không hề che giấu.
Dương thị gả đến Lâm hầu phủ trước khi Lâm thị xuất giá. Vì muốn lấy lòng Ninh nhị phu nhân, bà ta cũng góp một phần sức nào đó khi dể Lâm thị. Có lẽ trong suy nghĩ của bà, mẫu tử Hàn Mộ Tuyết không đáng ngại.
"Nếu đã nói rất lâu, chắc hẳn nhiều thứ sẽ thay đổi. Ví như khi nương ta còn tại thế, nhị phu nhân đây chẳng phải đã gọi ta một tiếng đại tiểu thư sao?" Lâm thị nói chuyện với Dương thị, nhưng đôi mắt mỉm cười nhẹ nhìn về Ninh phu nhân.
Đúng vậy, khi Ninh thị còn là di nương, địa vị tất nhiên thấp, so với chính thê là một trời một vực. Đây là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời bà. Bởi vì sinh liên tiếp ba nhi tử cùng một nữ nhi, từ đó gốc rễ vững chắc, mới được đề bạt làm kế phu nhân.
"Đủ rồi" cảm thấy Dương thị sắp bộc phát tức giận, Ninh phu nhân liền lên tiếng quát. Không phải bà ta không tức giận, mà trực giác nói cho bà biết, nếu tiếp tục đấu khẩu, người thiệt thòi chính là Dương thị, càng mất mặt hơn lại là bà.
"Đã đến rồi thì ngồi xuống đi." Lấy lại phong thái chủ mẫu đương gia, Ninh phu nhân phất tay chỉnh lại y phục rồi nhẹ nhàng nói.
Lâm thị cũng không nhiều lời, ngồi xuống ghế đối diện Dương thị, Hàn Mộ Tuyết rũ mi đứng bên cạnh.
"Nghe nói ngươi trở về liền cho người gọi đến. Đây là nữ nhi của ngươi? Hàn Mộ Tuyết sao?" Ninh thị gương mặt từ ái, mặc dù là nói chuyện cùng Lâm thị, nhưng ánh mắt bắt đầu đánh giá trên dưới Hàn Mộ Tuyết một lượt.
Quả nhiên như Lâm Linh nói, nhan sắc nha đầu này thật hơn người. Tuy chưa thành niên, nhưng đã khuynh thành, tương lai có thể được gả vào nhà tôn quý.
Năm xưa gả Lâm thị ra ngoài, khi đó Hàn Minh Thiên đã là thừa tướng, cứ ngỡ có được hiền tế thừa tướng, hầu phủ càng nâng cao danh vọng của mình, ngờ đâu Lâm thị chẳng những không được sủng ái, ngược lại hơn hai năm cái bụng vẫn chưa có chút động tĩnh. Càng lâu dần, hầu phủ không còn quan tâm hay qua lại gì với Lâm thị nữa.
Năm thứ ba nghe tin Lâm thị mang thai, lại sinh ra một nữ nhi yếu đuối, khắp nơi bị chèn ép, đỉnh điểm cắt đứt mối quan hệ là khi nghe tin nữ nhi của Lâm thị bị té dẫn đến hủy dung, trở thành phế vật người người cười chê, đến nổi bị đưa đi ngoại thành để cứu chữa.
Sau bảy năm rời phủ, lần này bà nghe chính tôn nữ Lâm Linh nói, nữ nhi Lâm thị chẳng những dung nhan không bị hủy, ngược lại khiến người kinh diễm, một thân tuyệt kỹ cầm nghệ. Lại thêm từ trên xuống dưới được bao phủ bởi những món đắt tiền, chỉ riêng món quà sinh thần tặng người khác thôi đã tạo lên một hồi nghị luận.
Nếu nói lý do khiến mẫu tử Lâm thị thay đổi như vậy, chính là đã lấy lại được tình cảm của Hàn Minh Thiên rồi. Nếu là hôm qua, Ninh thị bà còn nghi ngờ phán đoán của mình, thì hôm nay gặp Lâm thị, bà vô cùng tin tưởng.
Lâm thị hôm nay, so với bảy năm trước là một trời một vực. Dung nhan được bảo dưỡng phá lệ cực kỳ tốt, thân người mảnh mai uyển chuyển, thần thái lạnh nhạt, sắc xảo, cảm giác như nữ tử xuân tình đang tới, thật khiến người để mắt. Hàn Minh Thiên là bị thu phục đi?
"Ra mắt nhị lão phu nhân" nghe nhắc đến, Hàn Mộ Tuyết bước nhẹ ra nhúng người, đầu cúi nhẹ buông mi trả lời. Khi nãy lúc vừa chuẩn bị bước vào đại sảnh, nàng đã nhanh tay cất đi khăn che mặt.
"Quả nhiên tư sắc hơn người, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Ninh thị nhàn nhạt nói. Dưới ống tay áo, bàn tay bà khẽ nắm chặt. Đôi mẫu tử này, một tiếng nhị phu nhân, hai tiếng cũng nhị phu nhân, thật khiến người tức giận mà.
"Tiểu nữ mười hai tuổi." Hàn Mộ Tuyết tư thái tiểu nữ tử e thẹn trả lời trưởng bối. Nàng là xưng 'tiểu nữ' chứ không phải 'tôn nữ' nhầm phân rõ ranh giới, một chút quan hệ cũng chẳng có.
Tử Y phía sau lưng Lâm thị nhìn rõ mồng một cử chỉ cùng thần sắc của Hàn Mộ Tuyết mà âm thầm than. Thiên ạ, tiểu thư của nàng sau bảy năm gần gũi, cúi cùng cũng có bộ dáng đúng với độ tuổi rồi, không còn bộ dáng lão bà bà trong thân thể nữ hài tử nữa.