Cuộc thi tuyển phi.
Vẫn như thường lệ, Hàn Mộ Tuyết thức dậy rất sớm để luyện tập thân thủ. Trong suốt bảy năm qua, nàng chưa hề gián đoạn. Mặc dù hiện tại mới mười hai tuổi, nhưng thân thủ nàng đạt được gần như kiếp trước. Đây là sự kiên trì cố gắng, không cho phép chính mình buông lỏng của nàng.
Hoàn thành hết một lượt các thao tác, Hàn Mộ Tuyết liền đi tắm rửa. Đến khi được Thanh Âm khoác lên bộ y phục mới tinh thì nhớ ra, hôm nay chính là ngày vào cung tham dự cuộc tuyển phi. Đối tượng là đích nữ quan tứ phẩm trở lên.
Hai ngày trước, Hạ thị sai người đem đến vài sấp vải, nói là để may y phục tham gia cuộc thi. Hàn Mộ Tuyết nhìn thoáng qua rồi sai người đem cất, nàng căn bản không cần may thêm, bởi vì cách vài ngày ra hai bảng vẽ y phục mới, hai bộ đầu tiên liền may cho nàng, cứ như vậy y phục kia sắp chất thành núi rồi.
Cũng như hiện tại, bộ y phục nàng đang mặc chính là ba ngày trước mới thiết kế xong, hôm nay liền đem ra mặc đi dự tuyển. Bộ còn lại cất vào túi đem theo. Thật là, chỉ đi cho có lệ, chứ có thi thố gì mà phải phô trương chứ?
Mười hai tuổi, cơ thể Hàn Mộ Tuyết chưa phát dục hết hoàn toàn, nhưng nhìn qua lòi lõm điều có, cộng thêm bộ y phục ôm sát vóc dáng mảnh mai càng thấy rõ bộ dáng thiếu nữ đang trưởng thành.
Y phục xong, Thanh Âm phụ trách búi tóc, Tử Y trang điểm, chọn trang sức. Hàn Mộ Tuyết không thích nhất là trang điểm. Kiếp trước, nếu trong tình huống bắt buộc, nàng đơn giản đánh chút phấn, thoa chút son là xong, hiện tại Tử Y lật qua lật lại, nào vẽ mày, kẽ mắt, đánh phấn, tô son phủ má, vừa tốn thời gian, còn khiến nàng chán nản.
Trong ý nghĩ của Hàn Mộ Tuyết chính là, nếu như có thể che mặt để khỏi trang điểm, nàng nhất định sẽ làm vậy. Nhưng đây là cuộc tuyển phi, tự dưng ngươi đeo khăn che mặt, chính là muốn người khác chú ý? Hết cách, nàng là không muốn đối đầu cùng triều đình, đành chịu khó một chút để đổi lấy thảnh thơi sau này.
"Xong rồi tiểu thư" lúc này Thanh Âm cùng Tử Y đắc ý đứng phía trước nhìn thành quả hành hạ Hàn Mộ Tuyết suốt nữa canh giờ.
Hàn Mộ Tuyết nhìn vào trong gương cũng rất đổi ngạc nhiên. Gương mặt được trang điểm rất đơn giản, vô cùng tự nhiên nhưng hiệu quả mang đến lại rất tốt. Làn da trắng hồng đầy sức sống, đôi mắt phượng dài thêm sống động, môi được thoa một lớp son hồng đào tươi mới mềm mại. Gương mặt nàng lúc này mới đúng với độ tuổi, sống động ngọt ngào. Không còn vẻ thâm trầm lãnh lẽo thường ngày. Thì ra, phép màu là như vậy a.
"Tiểu thư, thật là đẹp a!" Tử Y nhìn Hàn Mộ Tuyết không rời mắt, nếu như thái tử gì đó nhìn thấy tiểu thư, có phải hay không sẽ rung động a?
"Tử Y, vào việc chính đi" mặc dù Thanh Âm cũng giống như Tử Y, ánh mắt không rời gương mặt Hàn Mộ Tuyết, nhưng nàng ta vẫn đem an nguy của tiểu thư đặt lên hàng đầu, liền thúc giục Tử Y chọn trang sức có cơ quan để tiểu thư có thể dùng khi gặp nguy hiểm.
Dù rằng nàng tin tưởng với thân thủ của Hàn Mộ Tuyết, nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ vạn nhất. Với lại, vào cung lần này, không được mang theo nha hoàn tùy thân, cho nên Thanh Âm càng lo lắng cho chủ tử.
"Tiểu thư, đây là giải dược, người uống luôn đi. Cho dù không bị trúng mê dược, cũng có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo, đề phòng trường hợp lỡ tay đánh rơi" Tử Y tỉ mỉ lấy lọ thuốc bằng thanh ngọc đem một viên đưa Hàn Mộ Tuyết uống, còn lại đưa nàng cất trong người. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền bóp vỡ giọt mê dược ở hoa tai, dù lọ giải dược có mất cũng không khiến tiểu thư ngất đi.
Hàn Mộ Tuyết vừa cảm động vừa buồn cười. Hai cái nha đầu này thật sự lo lắng thái quá. Nàng chẳng lẽ đến một lọ thuốc lại giữ không được sao? Nghĩ vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn uống viên thuốc giải kia. Trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, dù là một chút quan tâm nhỏ nhoi.
Hết Thanh Âm, Tử Y rồi đến Lâm thị, thay phiên nhau căn dặn Hàn Mộ Tuyết đủ điều, giống như nàng sắp gả đi đến một nơi xa nào đó, khi thời điểm khởi hành đến mới chịu buông tha.
Lần này dự thi, còn có Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Mai cùng đi. Cả ba gặp nhau ngoài cổng.
Lúc đầu dự định cả ba cùng ngồi một xe, nhưng Hàn Mộ Mai nhất quyết không chịu, nên đành đi hai chiếc. Hàn Mộ Mai liếc nhìn Hàn Mộ Tuyết thì có chút sợ hãi cúi mặt nhanh bước lên xe ngựa chui vào trong. Vết thương trên mặt của nàng dù đã biến mất hoàn toàn, nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn ở trong lòng.
Hàn Mộ Liên nhìn theo muội muội nhíu mày, xem ra chính là sợ hãi Hàn Mộ Tuyết đi? Thời gian nàng trở về liền ở trong thư phòng một lượt luyện tập lại cầm, kì, thi, họa, không quan tâm gì đến Hàn Mộ Mai, đến Hạ thị cũng không dám đến làm phiền, nên không biết sự kiện Hàn Mộ Mai bị Hàn Mộ Tuyết đánh. Vì vậy liếc mắt đánh giá Hàn Mộ Tuyết xong, Hàn Mộ Liên cũng lên xe rời đi.
Hàn Mộ Tuyết nhìn theo khẽ mỉm cười, cái nha đầu Hàn Mộ Mai kia chính là bị nàng dọa, đến giờ vẫn sợ hay sao? À mà phải rồi, hôm đó nàng dùng sức đến bảy phần, không nhớ dai mới là lạ à. Nghĩ vậy Hàn Mộ Tuyết lắc đầu bước lên xe, rời đi.
Thật ra buổi sáng Thanh Âm cùng Tử Y đòi theo Hàn Mộ Tuyết đến cửa cung, nhưng vì lo lắng hai người họ đợi quá lâu sẽ đói, nên cương quyết không cho.
Trong xe, không gian rộng rãi, phía dưới được chải lớp vải dầy, vừa mềm vừa thoải mái. Chính giữa là chiếc bàn đựng đầy đủ túi thức ăn. Hàn Mộ Tuyết bật cười, hai cái nha đầu kia thật chu đáo, sợ nàng đói nên đã chuẩn bị cả thức ăn luôn.
Hàn Mộ Tuyết chưa vội dùng, nàng dựa người vào chiếc gối khuỷu tay chóng gối đỡ nữa thân trên, người ngã ra phía sau, hai bàn tay cầm chén trà, một chân duỗi thẳng, một chân co lại dựng lên, tạo thành dáng người nửa nằm nửa ngồi phóng khoáng tao nhã.
Nàng nhớ lại những thông tin thu thập như sau.
Nơi nàng ở, được gọi là Đại Đế. Một quốc gia hùng mạnh được cai trị bởi hoàng đế Quân Dụ Khanh.
Tiên hoàng có tổng cộng chín hoàng tử cùng ba hoàng nữ. Hai mươi năm trước tiên hoàng có ý định thôn tính ba nước Nam Phù, Đông Liêu cùng Bắc Cảnh, nên cho đem quân đánh Nam Phù trước. Chiến tranh kéo dài ba năm mới kết thúc. Sau khi chiếm được Nam Phù, ý định tiếp theo là Đông Liêu, nhưng không ngờ là, Đông Liêu lại hợp tác với Bắc Cảnh đánh úp Đại Đế. Thời gian hai năm kéo dài vẫn cứ giằng co.
Lúc này, cửu hoàng tử Quân Dụ Hiên xin ra trận lúc mười hai tuổi. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, đã thâu tóm Đông Liêu cùng Bắc Cảnh, khiến Vua Cảnh và Liêu đầu hàng xưng thần. Từ đó, cửu hoàng tử Quân Dụ Hiên chính là chiến thần trong lòng dân chúng Đại Đế.
Quân Dụ Khanh cùng Quân Dụ Hiên là huynh đệ ruột thịt do Đoan phi sinh. Sau một hồi huyết vũ phân tranh nơi hoàng cung, Quân Dụ Hiên giúp Quân Dụ Khanh lên ngôi thành công, cũng chính là vị hoàng đế hiện tại.
Quân Dụ Khanh có tất cả bảy hoàng tử cùng ba hoàng nữ. Thái tử Quân Kiền Phong trưởng tử được hoàng hậu sinh, năm nay mười chín, tuyển thái tử phi là cho hắn vậy. Mặc dù nói là tuyển phi, nhưng hậu viện của hắn, trắc phi thông phòng điều đủ cả, chính phi chỉ dùng để lôi kéo thế lực thôi.
Cùng tranh ngôi vị còn ba hoàng tử nữa.
Nhị hoàng tử Quân Gia Hoành, mười chín tuổi, do Lệ phi hạ sinh. Ngũ hoàng tử Quân Vũ Văn, mười bảy tuổi, Nghi phi sinh. Lục hoàng tử Quân Thành Dương, mười bảy tuổi, Hiền phi sinh.
Tam hoàng tử Quân Kỳ Túc mười tám tuổi, thân thể bạo bệnh quanh năm. Ba hoàng tử tứ, thất, bát điều chết yểu lúc nhỏ. Cửu hoàng tử bảy tuổi, thập hoàng tử sáu tuổi vẫn là còn nhỏ.
Hàn Mộ Tuyết thở dài, sinh con gì mà sinh lắm vào, mỗi tội nghĩ ra tên để đặt cũng cảm thấy choáng váng. Rồi sau này tranh giành ngôi vị, chém giết lẫn nhau, điều là con của chính mình, vị hoàng đế kia không đau lòng hay sao?
Chính là ngôi vị thái tử đã có, nhưng vương vị rơi vào tay ai thì còn chưa biết. Hiện tại một nữa binh quyền Đại Đế đang nằm trong tay Quân Dụ Hiên, nếu như hắn ủng hộ vị hoàng tử nào, ngôi vị chắc chắn thuộc về kẻ đó. Cho nên từ thái tử đến lục hoàng tử đều hết sức lấy lòng Quân Dụ Hiên, nhưng hắn ta chỉ một mực đứng giữa, phò tá hoàng đế Quân Dụ Khanh.
Nói đến Quân Dụ Hiên, hắn chính là giai thoại chiến thần trong lòng bách tính. Mười hai tuổi cầm binh đánh giặc, biết bao nhiêu chiến công hiển hách, lại còn là vị công thần duy nhất phò tá hoàng đế lên ngôi. Ở Đại Đế, hắn chính là dưới một người, trên vạn người. Tần vương, Quân Dụ Hiên!
Nói về giai thoại này, cũng có chút bí mật riêng tư. Hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa thành gia lập thất. Bí mật này chính là, hắn không gần gũi nữ nhân, cũng chẳng ngó ngàng nam nhân, một mình một bóng cô độc giữa quyền thế ngập trời.
Chỉ có hoàng đế cùng thuộc hạ vị Tần Vương này biết rõ sự tình, nếu có kẻ để lọt ra ngoài, chính là chu di cửu tộc. Cho nên suốt bao năm qua, Tần Vương chính là bí mật quốc gia mà người người điều tò mò muốn biết.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng xe ngựa đi chậm lại. Hàn Mộ Tuyết ngồi dậy, đưa bàn tảy nhỏ nhắn vén màn cửa sang một bên, thấy phía trước rất nhiều xe ngựa nối đuôi nhau qua cửa thành, nhìn sơ qua cũng phải trên hai mươi chiếc. Như vậy nghĩa là sắp vào cung, Hàn Mộ Tuyết quay trở vào lấy túi thức ăn ra dùng. Theo Lâm thị nói, trải qua vài cuộc thi mới được dùng bữa, sau khi kết thúc sẽ là tiệc chiêu đãi buổi tối xong mới được ra về.
* * *
Hoàng cung!
Sau khi ghi tên xong Hàn Mộ Tuyết được thái giám dẫn đi Nhân Hòa điện. Nơi đây có lẽ dành cho các tiểu thư nghỉ ngơi đi?
Nhìn chung thì có đến hơn hai mươi nữ nhân, ai nấy điều hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp động lòng người, tài sắc vẹn toàn thế này, nếu không dựa vào tài năng chắc hẳn sẽ khó lựa chọn đây.
Thấy nữ nhân ở đây top năm top ba đứng xúm lại nói chuyện với nhau, Hàn Mộ Tuyết tìm một bộ bàn ghế trống trải thoáng mát ngồi xuống nghỉ ngơi. Nàng không quen ai, nên không cần thiết tìm ai để nói chuyện, dưỡng thần một chút tốt hơn.
Hàn Mộ Liên dù vẫn đang nói chuyện cùng các tiểu thư quan lại khác, nhưng ánh mắt hay theo dõi hành động cử chỉ của Hàn Mộ Tuyết. Chẳng hiểu sao nàng ta có cảm giác, dường như Hàn Mộ Tuyết không có hứng thú gì với cuộc thi tuyển này?
Nên biết rằng, thái tử phi, rất có thể sẽ trở thành hoàng hậu tương lai. Mục tiêu hấp dẫn như vậy ai mà không tranh nhau cướp lấy? Dù trong lòng Hàn Mộ Liên mến mộ là nam nhân khác, nhưng tuyệt đối lí trí luôn phân tích cho nàng rõ, người đó nàng với không tới, nên rất nhanh Hàn Mộ Liên quyết định, thái tử phi chính là lựa chọn tốt nhất.
"Xin mời các vị quý nhân theo nô tài đến quảng trường tham gia thi đấu" lúc này có một vị công công trẻ tuổi, lưng hơi khom đến hành lễ với tất cả nữ nhân ở đây, rồi quay lưng dẫn đầu cả nhóm rời đi.
Trên đường đi, Hàn Mộ Tuyết không hề nhìn loạn, so với những người khác, nàng cúi đầu thấp hơn một chút. Sống vài chục năm ở thế giới hiện đại, nàng vẫn ít nhất một vài lần xem qua phim cổ trang. Nhưng dù diễn thế nào vẫn là phim, đắc tội càng rỡ cũng vẫn là phim, nếu áp dụng vào thực tiễn nàng đang tồn tại, thì càng rỡ, đắc tội là chết không thể bàn.
Đến nơi, Hàn Mộ Tuyết đánh giá một lượt xung quanh, quảng trườn này ngay trước của Nhân Hòa điện có lẽ là nơi dùng để thi đấu, ví dụ võ công, văn chương, hoặc như hiện tại, tuyển chọn phi. Mỗi người được sắp xếp chỗ ngồi riêng biệt, có mái che cẩn thận cách khán đài đối diện cửa Nhân Hòa. Đúng là hoàng cung có khác, mọi thứ điều tỉ mĩ.
"Hoàng thượng giá lâm" tiếng nói của một vị công công nào đó vang lên, tất cả mọi người ở đây đồng loạt quỳ xuống. Riêng Hàn Mộ Tuyết âm thầm nhẹ nhàng ngồi để hành lễ bởi vì vị trí của nàng rất khó để phát hiện, quỳ hay ngồi cũng chẳng có ai để ý.
Tiếng hô vang lên, đã thấy bóng dáng màu vàng đi trước, theo phía sau là một đoàn người cùng tiến đến đứng ở cửa điện Nhân Hòa, chỗ đó lúc này bày sẵn vài chiếc ghế cao nhất tất nhiên dành cho hoàng đế, còn lại điều dựa theo cấp bậc mà an tọa.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế"
Hàn Mộ Tuyết sâu kín nâng mắt nhìn Quân Dụ Khanh. Tuổi chừng ba bảy ba tám, dáng người uy nghiêm, đầu đội mũ rồng, gương mặt cương nghị quyết đoán, long bào ngũ chảo, đôi mắt tinh anh nhìn một lượt tất cả người phía dưới trước cất lời từ tính "Bình thân"
Mọi người đồng loạt đứng dậy, lúc này hoàng đế đến ghế ngồi cao nhất ngồi xuống. Tất cả mọi người bốn phía, cũng đồng loạt vêd chỗ ngồi xuống.
Kế bên tay phải bóng dáng áo mũ phượng, có lẽ là hoàng hậu cùng một ít phi tần. Bên tay trái, một số nam nhân áo long bào tứ chảo, chắc chắn là thái tử cùng một vài hoàng tử, phía dưới cả hai bên là quần thần chỗ ngồi cũng sắp xếp theo phẩm vị. Dù khoảng cách có chút xa, nhưng Hàn Mộ Tuyết vẫn cảm nhận được quyền lực nhà đế vương. Một cường quốc nếu khí thế kém thì làm sao có thể xưng bá ngũ quốc đây?
"Hôm nay trẫm đến là chủ trì cuộc thi tuyển phi theo quy định để chọn người tài đức. Lễ bộ cho bắt đầu đi" hoàng đế nói mục đích hôm nay, rồi giao chủ trì cuộc thi cho lễ bộ thượng thư.
Tuyển phi cho thái tử chính là quy củ của hoàng tộc Quân thị. Bởi vì có tiền lệ thái tử vì muốn lôi kéo thế lực, liên hôn cùng quan chức cao gây ra mất cân bằng thế lực trong triều đình. Sau khi lên ngôi, vì thế lực ngoại tộc quá mạnh, tạo thành uy hiếp cực lớn cho hoàng tộc. Chính vì vậy, tuyển thái tử phi đã được đặt ra quy định nghiêm ngặt. Theo đó thông lệ cử hành sẽ được tổ chức công khai, hoàng đế chính là người ra quyết định cuối cùng trước mặt đầy đủ bá quan.
"Các vị tiểu thư, cuộc thi tuyển hôm nay gồm bốn mục, thi kì, họa, thi và cuối cùng là cầm." Lễ bộ thượng thư đại nhân nhìn hết một lược các nữ thử tham gia hôm nay dõng dạc nói tiếp.
"Đề mục thi kì, mỗi người sẽ bắt một số, ai trùng số thì đấu với nhau, người thua rời cuộc thi, người thắng bước vào vòng trong, xin mời các tiểu thư bốc thăm" Lễ bộ thượng sai thái giám đem túi đen đưa các vị tiểu thư, mỗi người cho tay vào túi chọn xong rồi thái giám lui ra.
Sau khi mười hai bộ bàn ghế, tương ứng với mười hai số bày ra, các nữ tử dựa vào số trên tay tìm đến vị trí của mình ngồi, so cờ với đối phương.
Trước mặt rồng, không một ai dám chậm trễ hay nhiều lời, mọi thứ điều tiến hành thuận lợi.
Hàn Mộ Tuyết thờ ơ nhìn đối thủ của mình. Tiểu cô nương này khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, y phục trắng tinh khiết, đầu búi kiểu triều vân cận hương gương mặt khả ái, làn da trắng mịn, đôi mắt hạnh to tròn, đôi môi mỏng hay cười. Đôi mắt dõi theo từng hành động của thái giám khi để bàn cờ xuống. Cả hai bắt đầu đánh từng bước.
"Nè, ngươi tên gì vậy? Phụ thân là ai? Ta gọi Lam Hiểu, phụ thân là đại học sĩ, Lam Thân" Lam Hiểu thấy thái giám đã lui ra, tay gắp một quân cờ đặt xuống, rồi nhoài người về trước một chút rồi nói nhỏ với Hàn Mộ Tuyết.
"Hàn Mộ Tuyết, tam tiểu thư thừa tướng phủ" Hàn Mộ Tuyết nhìn Lam Hiểu thoải mái nói rõ mồng một về lai lịch của mình, khiến nàng có chút khó hiểu. Chẳng phải vào cuộc thi điều là đối thủ với nhau sao? Sao nha đầu này chẳng những không có sự địch ý, ngược lại rất thoải mái trao đổi a.
"Ngươi.. ngươi là tam tiểu thư thừa tướng phủ?" Lam Hiểu vô cùng ngạc nhiên về thân phận Hàn Mộ Tuyết. Nàng là loại người thích nhất hóng chuyện bát quái, nên rất rõ ràng tin đồn về tam tiểu thư phủ thừa tướng, không ngờ a.. người thật chẳng những xinh đẹp, khí chất có chút lạnh lùng, kiêu ngạo, khác hoàn toàn trong miệng bọn người kia. Thật sự tin đồn không thể tin được.
"Thiên a, ngươi thật xinh đẹp, lời đồn ngoài kia không đáng tin mà" nhận được cái gật đầu của Hàn Mộ Tuyết, nếu đây không phải đang tổ chức cuộc thi, dám chừng Lam Hiểu không ngại mà lật bàn đứng dậy mắng, kê nào nói hủy dung? Nói nhút nhát? Phế vật? Đúng là bọn khốn kíp mắt mù mà.
Hàn Mộ Tuyết đặt thêm quân cờ xuống, lần nữa nhìn thẳng vào Lam Hiểu, sâu trong đôi mắt là vẻ tìm tòi sự nghi vấn. Từ khi nàng đến thế giới này, nha đầu trước mặt là người duy nhất đến giờ vẫn giữ được nét đơn thuần đáng yêu. Cảm thấy quen biết nàng ta cũng không tồi.
"Ta thua" Hàn Mộ Tuyết buông quân cờ xuống kết thúc trận đấu. Tuy rằng kì nghệ nàng rất tốt, nhưng không muốn hôn nhân chính mình bị người áp đặt. Hạnh phúc phải tự mình nắm trong tay. Vào chốn tranh đấu vô nghĩa, thà rằng nàng một mình tự tại vẫn tốt hơn.
Thấy Lam Hiểu chú tâm nói chuyện nhiều hơn đánh cờ, nên Hàn Mộ Tuyết tự điều khiển ván cờ, còn khống chế được đường đi nước bước của Lam Hiểu.
"Ơ, ta thắng sao?" Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Hàn Mộ Tuyết, Lam Hiểu đơ mặt. Nàng thừa biết kì nghệ của mình kém thế nào, nhưng nhìn ván cờ đúng thật là nàng thắng, chẳng lẽ? Lam Hiểu lại nhìn Hàn Mộ Tuyết, hình như có gì đó sai sai a, nhưng mà thắng thua cũng không quan trọng, quen biết một người bạn cũng tốt, đến thi họa nàng chắc chắn cũng thua thôi.
Vì vậy, thái giám hô lên "Lam tiểu thư thắng" lúc này có vài ánh mắt hướng nhìn qua bàn Hàn Mộ Tuyết, nàng giả vờ cúi thấp đầu, cố ý không để bọn họ nhìn thấy, người khác nhìn vào chỉ nghĩ nàng xấu hổ, nên rồi cũng không quan tâm.