Chính là Tử Y bao năm qua vẫn hết sức cố gắng truy tìm tung tích của Ngân Tử, nên mới biết hành tung rõ như vậy. Nguyên nhân chính là do tiểu thư nàng thể hàn, cứ đến mùa lạnh lại vô cùng sợ sệt càng về sau, càng thảm hơn. Chỉ cần có Ngân Tử, sẽ giảm một phần nào khiến tiểu thư dể chịu hơn khi đi vào giấc ngủ.
Tử Y vừa nói xong, trong mắt Hàn Mộ Tuyết là một mảnh hơi nước. Nha đầu này lại là vì nàng!
Kiếp trước, lúc vừa được tám tuổi, bọn người huấn luyện nhốt nàng trong một lồng sắt khoảng hai mươi mét, ngoài trời gió tuyết thổi lạnh thấu xương, trên người nàng chỉ là một mảnh đơn bạc. Trong tay là thanh chủy thủ nhỏ, trước mặt là một con sói trưởng thành đang đói hung hãn, cách duy nhất để sống sót là giết chết đối phương.
Chỉ trong chốc lát, trên nền tuyết trắng xóa là một mảnh màu đỏ rực lửa đến quỷ dị, không biết đâu là máu của nàng, đâu là máu của sói. Đến khi cơ thể nàng sắp trụ không được, lúc đó chẳng biết từ đâu có luồng khí mạnh vô hình đánh ập tới, nàng đứng dậy gầm vang một tiếng rồi mất đi tri giác. Sau này nhìn lại máy quay giám sát mới biết, lúc đó nàng dường như đã biến thành ác quỷ, chỉ nhanh như chớp một đường cắt đứt cổ họng con sói, xong chính mình cũng ngã gục. Từ đó, mỗi khi tuyết rơi, đêm về nàng ngủ không hề ngon giấc.
Những tưởng đến thế giới này sẽ thay đổi, nhưng không. Thời gian đầu lúc đến Lâm viện, mỗi ngày nàng điều nổ lực luyện tập thân thủ đến khi đông đến, bởi vì không dám ngủ nên mải luyện tập, khí lực lúc ấy vẫn là tam tiểu thư cốt cách chưa đủ cứng, chưa thể sánh bằng kiếp trước nên bị sốt cao không dứt. Lúc mơ mơ màng màng, nàng lại thấy mình trong khung cảnh kiếp trước, ngay tức khắc giết chết con sói kia. Cũng trận bạo bệnh này khiến Tử Y sợ hãi càng ra sức học y thuật mà không ngó ngàng gì võ công. Bao năm qua nha đầu này vẫn tìm kiếm những loại thuốc chuyên trị thể hàn cho nàng, nhưng dù cho có tìm được nhiều đi nữa vẫn không thể trị dứt, vì bệnh nàng là tâm bệnh.
"Ngân Tử? Cái này.." Hàn Minh Thiên có chút chần chừ. Đích xác là ông cũng có một gốc, đây là do hoàng đế ban tặng năm trước, vốn là một loại thuốc quý, nhưng hiện tại tam di đang cần, ông đang phân vân không biết nên làm thế nào cho phải.
"Lão gia, xin người nể tình phụ thân mà giúp thiếp" thật ra Liễu thị cũng biết tầm quan trọng của Ngân Tử, nhưng bà không muốn từ bỏ mạng sống chính mình, nên vội vàng quỳ xuống ngước nhìn Hàn Minh Thiên mà lệ nóng quanh mi. Lấy thêm danh tiếng Liễu thái phó, càng có cơ hội nhiều hơn.
"Được rồi, ta sẽ sai người đi lấy đến" Hàn Minh Thiên sâu sắc nhìn thẳng vào mắt Liễu thị, thấy ngoài sự thỉnh cầu ra không hề có sự uy hiếp thì mới thở dài đồng ý. Ông quả thật không thể để nàng ta xảy ra chuyện gì không minh bạch, như vậy sẽ rước lấy trách cứ của thái phó liền phiền phức.
"Tam di, đây là thảo dược cần dùng, người cho nha hoàn mua xong liền đến gọi Tử Y là được" đạt được ý đồ, Tử Y đi đến bàn bút mực, viết vài loại thuốc cần dùng rồi đưa Liễu thị chuẩn bị. Cả buổi sáng lượn lờ chỉ có bấy nhiêu, nếu không vì Ngân Tử kia có tác dụng thì nàng cũng không nhiều lời đến vậy. Bây giờ cũng gần trưa, tiểu thư nhà nàng còn chưa dùng bữa đâu.
"Được được.. đa tạ" Liễu thị từ sáng đến giờ phải cố gắng hết sức mới trụ vững đến lúc này đã vô cùng mệt mỏi, ngồi vào ghế thở nặng nề cảm ơn Tử Y.
"Tam di, nếu tiểu thư ta không bảo ta thử chuẩn bệnh, thì người chỉ còn sống không quá một tháng nữa" ý tứ lời nói rất rõ ràng. Đây là Tử Y đang nhắc nhở Liễu thị, một là nếu không nhờ tiểu thư, nàng ta chắc chắn sẽ chết. Hai là, cũng đang nhắc nhở Liễu thị, tính mệnh nàng ta do ai hại xúyt mất mạng. Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến cuộc vui sau này thêm thú vị.
"Tam tiểu thư, đa tạ người" Liễu thị vừa nghe đến chưa đầy một tháng nàng liền mạng vong thì rùng mình. Cái đáng sợ nhất không phải là chết, mà là chờ đợi cái chết, nó thống khổ sợ hãi gấp ngàn lần. Nàng lại hướng Hàn Mộ Tuyết chân thành cảm kích, còn đối với kẻ độc ác dù vô tình hay cố ý nàng ta cũng sẽ trả lại món nợ này.
"Được rồi, tất cả trở về cho tam di nương nghỉ ngơi đi" thấy mọi chuyện đã được giải quyết, Hàn Minh Thiên phất tay cho mọi người giải tán. Chỉ là ánh mắt ông nhìn Hạ thị có chút thâm trầm, nhưng không nói gì liền quay lưng rời đi. Cho dù là cố ý hay không, chuyện đến đây nên dừng lại, sau này ông sẽ nói chuyện sau, miễn cho ai cũng điều khó xử.
* * *
Trong thời gian kế tiếp, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Tử Y mỗi ngày điều đặn đến nấu thuốc giúp Liễu thị bài độc. Nói về cách giải độc cũng rất đơn giản, chỉ cần một vài nguyên liệu chuyên trị nấu sôi đem pha nước cả người ngâm vào, trong vòng ba ngày liền thanh trừ hoàn toàn độc tố. Thắng lợi lần này là quang minh chính đại đoạt được Ngân Tử, Tử Y liền cấp tốc nấu bát thuốc chuyên trị thể hàn bắt buộc Hàn Mộ Tuyết trước mặt nàng uống hết mới hài lòng.
Hôm nay có tin tức mới, đại tiểu thư trở về phủ!
Bốn năm trước, nàng được lệnh vào cung cùng ngũ công chúa học tập, nàng ta là nữ nhi ruột thịt của hoàng hậu, muội muội thái tử. Mặc dù mỗi tháng sẽ được trở về ba ngày, nhưng tháng tới chính là lễ trưởng thành của Hàn Mộ Liên, cử hành xong thì không cần vào cung nữa, mà ở lại trong thừa tướng phủ chờ ngày xuất giá.
Nói đến vị đại tỉ này, Hàn Mộ Tuyết có chút suy nghĩ. Bởi vì những năm qua nàng ta không có trong phủ, nên thông tin hạ nhân đưa đến chẳng có bao nhiêu, nhưng lần đầu tiên gặp nhau, khiến Hàn Mộ Tuyết có chút ấn tượng.
Bảy năm trước sự kiện Hàn Mộ Tuyết bị hủy dung. Lúc ấy nàng giả vờ ngất đi, nhưng vẫn tinh tế dùng đuôi mắt quan sát cử chỉ từng người một. Khi đó, Hàn Mộ Liên mới tám tuổi, lại nhạy bén nghi ngờ nàng, chỉ là cuối cùng nàng ta vẫn là đứa bé, không quan tâm nhiều đến chuyện chẳng liên quan. Dù vậy, tính ra nàng so với Hạ thị thông minh hơn nhiều.
Hàn Mộ Liên được sinh vào ngày hoa sen đua nở, vì thế tên có một chữ Liên. Được mọi người ca tụng là tài nữ kinh thành, ca từ thi thơ, lễ nghĩa tri thức điều nhất nhất tinh thông. Nhan sắc xinh đẹp động lòng người, cử chỉ tao nhã thập phần mềm mại. Trong cung không ít vương tôn quý tộc dòm ngó muốn kết thân với thừa tướng phủ. Vì thế, nàng ta chính là niềm kiêu hãnh của Hạ thị.
Đi đôi với đại tiểu thư tài đức vẹn toàn, thì tam tiểu thư Hàn Mộ Tuyết là kẻ vô học, xú nha đầu nhút nhát yếu đuối, lại còn bị hủy dung nhan, chẳng khác gì một phế vật. Nàng rời kinh thành bảy năm, ngoài kia chẳng một ai hay biết, vậy mà lời đồn nàng là phế vật bôi xấu phủ thừa tướng thì bay xa vạn trượng. Cũng tốt, như vậy bí mật của nàng chẳng phải kín càng thêm kín hay sao?
* * *
Sau khi vào phủ, việc đầu tiên Hàn Mộ Liên làm là nhanh chóng đến Vô Ưu viện vấn an lão phu nhân Lý thị, làm bà ta cười không ngớt, luôn miệng bảo Liên nhi ngoan hiểu chuyện, khiến người khác nhìn vào liền biết lão phu nhân là đang cố ý nói đến ai. Nhưng bọn họ không dám lời ra tiếng vào, sợ chẳng may rơi vào tai tam tiểu thư thì thảm. Vì sao họ lại sợ hãi? Chính vì họ tận mắt nhìn thấy kết quả bọn người nhị tiểu thư hung hãn sai đi giáo huấn tam tiểu thư bị đánh cho hình dạng thừa sống thiếu chết, còn bị hành hạ đau nhức trên gương mặt, chỉ bấy nhiêu cũng dọa bọn họ xanh mặt. Còn nhị tiểu thư cũng bị tam tiểu thư đánh cho trốn trong viện, chủ tử bị như vậy, nếu là bọn họ sẽ thành thế nào? Tốt nhất chính là an phận làm việc.
Sau khi vấn an lão phu nhân xong, Hàn Mộ Liên thẳng đến Đào Hoa viện của phu nhân Lâm thị. Theo như lời mẫu thân nàng, Hạ thị thông tri, thì phu nhân cùng tam tiểu thư đã trở về. Hiển nhiên Hàn Minh Diên cùng Hàn Mộ Tuyết xung đột, đại ca nàng bị người đánh, còn hạ độc súyt mất mạng. Hàn Mộ Liên mày liễu chau lại.
Thời gian bảy năm qua, nhiều lần nàng nhắc nhở mẫu thân Hạ thị nên chú ý đến Lâm thị cùng Hàn Mộ Tuyết, chẳng phải tin tức báo lại không có gì sai xót sao? Sao lại để tình huống vượt khỏi khống chế rồi? Suy nghĩ Hàn Mộ Liên ngừng lại, nàng ngước mặt nhìn phía trước.
Đào Hoa Uyển!
Nhìn khung cảnh như trước, nhưng Hàn Mộ Liên lại cảm thấy có gì đó dần thay đổi. Trước kia nơi đây luôn hiu quạnh u tối, nhưng hiện tại mọi thứ như có sức sống, thập phần tươi sáng thanh lịch. Nàng bước vào trong, liền có hai tì nữ đứng trước cổng ngăn lại.
Hàn Mộ Liên trong lòng ý tứ rõ ràng, nhưng ngoài mặt khéo léo mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Thưa cùng phu nhân, Liên nhi vấn an" lời nói ngôn từ chuẩn mực không có sai lầm. Nhưng nội tâm Hàn Mộ Liên lại dậy sóng. Từ khi nào mà Lâm thị lại có thế lực như vậy? Nếu vừa rồi nàng cương quyết xông vào, chắc chắn hai nha hoàn này sẽ thực sự xuống tay. Nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại không chút biểu hiện, nụ cười vẫn thản nhiên như chẳng quan tâm sự thất lễ của hạ nhân.
Phong Diễm cùng Nguyệt Hoa khẽ nhìn nhau trao đổi, Nguyệt Hoa nhìn Hàn Mộ Liên lạnh lùng rồi vào trong bẩm báo cùng Lâm thị.
Hàn Mộ Liên kinh sợ, nhìn hai nha hoàn này tuổi chừng khoảng mười lăm mưới sáu tuổi, tay cầm trường kiếm, tóc búi gọn gàng cao ráo, y phục bó sát thân hình mảnh mai, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị chắc chắn là cao thủ.
Đây cũng không thể trách Hàn Mộ Tuyết, bởi vì những ngày qua, Hàn Minh Thiên ba lần bảy lượt tìm mẫu thân nàng để lấy lòng, làm Lâm thị vô cùng phiền muộn, nên nàng cử Phong Di, Nguyệt Hoa đến canh giữ. Lúc đầu khiến phụ thân nàng vô cùng tức giận, nhưng vài lần rồi cũng đành thôi không làm phiền.
Hàn Mộ Liên được phép bước vào trong. Đường đi vào hôm nay khác hẳn bảy năm trước. Lối đi được lát bởi những viên gạch màu ngói vô cùng sạch sẽ, có nhiều loại hoa quý hiếm cũng được trồng theo hai bên lối đi, kế bên có hồ cá nhỏ trồng thêm một ít hoa Liên thất sắc cực kì quý giá, ngoài hoàng cung ra, tại sao nơi này lại có?
Thật ra Hàn Mộ Liên không hề biết, Liên hoa thất sắc chính là kiệt tác của Hàn Mộ Tuyết. Lúc rảnh rỗi thường nhìn Lâm thị chăm sóc chậu Liên hoa, nàng bỗng nghĩ ra cách lai ghép hoa Liên cùng hoa Thụy Liên, kết quả cho ra bảy màu sắc khác nhau, được gọi là thất sắc. Loại Lâm thị đang trồng là nhân bản đầu tiên, loại thứ hai được rao bán với giá trị năm vạn lượng trong hoàng cung kia. Cái gì cũng vậy, càng hiếm thì giá trị càng cao.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt Hàn Mộ Liên không có bất kì biến hóa nào. Tất cả được giấu kín dưới nụ cười nhẹ nhàng. Trước cửa cũng có hai nha hoàn đứng đó, nàng bước đến, tự động họ mở cửa mời vào.
"Tuyết nhi vấn an phu nhân" nhẹ nhúng người, bộ dáng chuẩn mực Hàn Mộ Liên thi lễ. Khi vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng có thoáng nhìn xung quanh, cách bài biện gọn gàng ngăn nắp, những món đồ xa hoa trang trí rất nhiều, so với phòng mẫu thân Hạ thị của nàng thì sang trọng hơn gấp mười lần. Hàn Mộ Liên cảm thấy khó hiểu, chẳng phải bảy năm trước nàng từng nghe nói Lâm thị bán hơn phân nữa tài sản để trị liệu bệnh tình của Hàn Mộ Tuyết hay sao? Vậy trong bảy năm qua họ đã làm thế nào lại trở nên giàu có như vậy? Chỉ đơn giản nhìn những thứ trưng bày nơi đây cũng đủ biết trị giá cao như thế nào.
"Liên tỉ nhi không cần khách sao, ngồi đi" nếu đem so Hàn Mộ Liên với Hàn Mộ Mai, thì Lâm thị yêu thích Hàn Mộ Liên hơn, một phần vì nàng ta chưa hề làm tổn hại đến nữ nhi bà, một phần chính vì lúc bà chưa mang thai, Hàn Mộ Liên khi ấy được vài tháng tuổi, bộ dáng mềm mại thập phần đáng yêu khiến bà mỗi ngày điều đến Di Lan viện nhìn một lát.
Chỉ là lần đó, bà ra phố, thấy có món bánh ngọt rất ngon, nghĩ đến Hàn Mộ Liên nên mua về tặng nàng, sau khi ăn vào liền bị đau bụng tiêu chảy, Hàn Minh Thiên tức giận cấm túc bà một tháng, cũng từ đó không cho đến Di Lan viện nhìn Hàn Mộ Liên nữa. Sau này bà sinh Hàn Mộ Tuyết, càng không có qua lại nhiều.
"Nghe nói phu nhân trong người không được khoẻ?" Hàn Mộ Liên dịu dàng yên vị, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm thị càng thêm nghi hoặc, nàng không thể nào liên kết được thông tin đã nhận trong bảy năm qua cùng hiện tại.
Tin tức nàng nhận được là, Lâm thị mỗi ngày sống trong lo lắng, cơ thể gầy yếu xanh xao, hồi môn của bà cũng bị bán đi hơn phân nữa để trị liệu cho Hàn Mộ Tuyết, mặc dù bệnh tình chuyển biến tốt, nhưng vết thương trên mặt dù tốn bao nhiêu tiền bạc vẫn không biến mất. Còn hoàn cảnh trước mắt này là, những món đồ xa sỉ, trên người Lâm thị y phục tinh sảo xa hoa, nhan sắc bảo dưỡng cực tốt, thần thái sáng lạn, nhìn bà nào có chút dấu vết của việc lo lắng hay thiếu thốn gì? Vậy những tin tức kia chắc chắn là giả, đến việc Hàn Mộ Mai vô ý xô ngã Hàn Mộ Tuyết cũng là kế hoạch của các nàng?
Quả nhiên Hàn Mộ Liên rất thông minh, chỉ đơn giản nhìn sơ lượt đã nắm được tình huống. Chỉ có điều nàng ta sẽ không ngờ được, kế hoạch năm đó rời đi là do Hàn Mộ Tuyết bày ra, thế lực nàng cũng không đơn giản có vài người biết võ công, tài sản đạt được những năm qua không thể tính đếm.
"Có lẽ vì thay đổi chỗ ở nên có chút chưa quen, qua vài ngày tới sẽ ổn" Lâm thị buồn buồn nói. Thật ra bà rất nhớ khoảng thời gian ở Lâm viện, không cần lo âu, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ sống, ăn uống, nghĩ ngơi, làm đẹp. Cuộc sống tự do biết bao. Còn về đây, phải thể hiện mình là phu nhân, lời ăn tiếng nói kiêng dè, đôi khi còn nhìn vẻ mặt giả tạo của một số người, khiến bà mệt mỏi.
"Nếu phu nhân có cần Liên nhi giúp việc gì, có thể cho người đến Vân Hương viện tìm ta" Hàn Mộ Liên lời nói dịu dàng, cử chỉ đúng mực, nét mặt lúc nào cũng hòa nhã tạo cho đối phương cảm giác dể gần.
"Lúc đó sẽ làm phiền Liên tỉ nhi" Lâm thị mỉm cười nhìn Hàn Mộ Liên. Thái độ có chút ít khoảng cách hơn so với những người trong phủ thừa tướng. Chỉ là bà hiểu, đại tiểu thư này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nhưng do thiện cảm lúc trước, nên không quá quyết tuyệt đối với nàng.
"Liên nhi không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi, mạn phép được rời đi" cảm thấy chính mình đã có đáp án, nên Hàn Mộ Liên liền xin phép rời đi. Theo nàng thấy, rõ ràng Lâm thị tính cách không hề khác trước kia cho lắm, vậy những biến đổi từ trước đến nay là do đâu? Chẳng lẽ.. Là do Hàn Mộ Tuyết?
"Vậy cứ tự nhiên, Hồng Vũ, tiễn đại tiểu thư" Lâm thị cũng không miễn cưỡng, cho nha hoàn bên cạnh tiễn người rời đi. Hồng Vũ bước đến thi lễ đưa tay mời Hàn Mộ Liên rồi mở cửa đưa người đi. Lúc này Lâm thị mới thở dài chán ngán, ở đây không thú vị gì cả.
Hàn Mộ Liên rời đi, nhưng trong lòng biết bao nghi vấn. Phải chăng nàng đã quá đề cao bản lĩnh của Hàn Mộ Tuyết? Nhưng ngoài ý nghĩ này, nàng quả thực không tìm được cách giải thích nào hợp lý cho chính mình. Nếu đã phân vân, vậy chỉ cần đến gặp người là được!
Hàn Mộ Liên mỉm cười, nụ cười chỉ một khoé môi, hi vọng Hàn Mộ Tuyết không khiến nàng quá thất vọng.
Thanh Yên viện!
Hàn Mộ Tuyết nghe Thanh Âm báo đại tiểu thư xin diện kiến, làm nàng nâng mắt nhìn. Quả thật không thể xem thường nha đầu này. Chỉ vừa vào phủ đã truy xét tình hình cả hai viện, xem ra là muốn biết thực hư về những điều đã nghe trong bảy năm qua đây mà. Cũng phải thôi, hiện thực cùng lời nói cách xa nhau quá, sẽ khiến bọn họ không nắm được tình huống, Hạ thị cũng vậy, Hàn Mộ Liên cũng vậy, chỉ khác nhau là, cách đến của Hàn Mộ Liên vô cùng khôn khéo, không cho bất kì ai nắm được điểm sai lầm.
Hàn Mộ Liên bước vào, trước mặt nàng giữa tiền thính là chiếc ghế rộng lớn, trên ghế được đặt chiếc bàn vuông bày đầy đủ các loại điểm tâm tinh sảo được bán tại Hoàng Tiêu Lâu, kế bên là bộ tách trà bằng bạch ngọc trong suốt phát sáng. Một nữ tử y phục bạch lan, tay chống trên bàn đỡ nhẹ thái dương nhàn nhạt nhìn nàng, trên vẻ mặt hiện lên nét lười biếng.
Gương mặt Hàn Mộ Tuyết nhỏ nhắn, đôi mắt phượng xinh đẹp được khép nhẹ nhờ đôi mi dày cao vút. Chiếc mũi thanh tao, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, đặc biết ấn kí chu sa hình ngọn lửa vô cùng bắt mắt, thì ra thật sự vết sẹo kia không biến mất, mà được che đi nhờ hỏa chu kia. Dù vậy cũng khiến nhan sắc kia thêm phần mị hoặc chứ không xấu xí như nàng nghĩ.
"Tam muội muội, đã lâu không gặp" vẫn bộ dáng động lòng người, vẫn cử chỉ giơ tay nhấc chân chẳng chê vào đâu được. Hàn Mộ Liên ngồi xuống ghế, giấu kín kinh hãi nội tâm. Nếu so sánh, Hàn Mộ Tuyết vẻ ngoài không hề thua kém nàng, vì sao suốt thời gian qua, một chút tin tức nàng không hề nhận được? Theo lý mà nói, Lâm thị không hề có tâm cơ như vậy, mà Hàn Mộ Tuyết cũng chỉ là nha đầu năm tuổi, rốt cuộc là ai lại có thể đem tin tức kia phong kín suốt bảy năm?
"Không cần khách sao, đại tỉ là vừa về phủ liền đến đây, chính là muốn người khác nghĩ gì?" Mặc cho Hàn Mộ Liên đánh giá, Hàn Mộ Tuyết vẫn lạnh nhạt vạch trần ý đồ của vị đại tỉ này. Tâm cơ đủ sâu đi? Nhớ khi nàng trở về, chính là nghỉ ngơi cùng ăn uống. Mà Hàn Mộ Liên đây lại đi vấn an lão phu nhân, thăm nom đại nương, quan tâm muội muội, chẳng phải ngoài mặt cố ý cho người xem, nàng ta thấu tình đạt lý thế nào sao? Hay là để người khác chê trách nàng?
"Chỉ là lâu quá không gặp, nên rất muốn gặp" Hàn Mộ Liên mỉm cười như hoa lan, vẻ mặt chân thành nhìn Hàn Mộ Tuyết, chỉ là sâu trong đôi mắt lướt nhẹ sự sắc bén rồi biến mất. Quả thật đây ý đồ của nàng. Một là tìm hiểu tình hình, hai là để người khác nhìn thấy tam tiểu thư là kẻ không chút gia giáo. Nhưng không ngờ nha đầu này lại thấy rõ như vậy, không sao, thời gian còn dài, nàng muốn vui đùa một chút mới thú vị.
"Vậy có phải hay không đại tỉ đã có được thứ mình muốn?" Xem thường sự sắc bén thoáng qua của Hàn Mộ Liên, Hàn Mộ Tuyết lại châm chọc nàng ta. Chỉ dựa vào khả năng của một tiểu thư từ nhỏ được sống trong nhung lụa mà tới đây khiêu khích nàng sao? Cho dù Hàn Minh Thiên cũng chưa chắc có đủ khả năng đó, Hàn Mộ Liên dựa vào điều gì mà tự tin như thế?
"Ngươi?" Hàn Mộ Liên có chút tức giận, nàng ta biết Hàn Mộ Tuyết ám chỉ gì. Quả thật nàng ở trong cung, nên khó lòng hành động, với lại dù Hạ thị có sai người điều tra thế nào, thì kết quả cũng giống như những thông tin bảy năm qua nàng nhận được, đây chính là lí do đích thân nàng phải đến đây để xác nhận. Chỉ là không thể ngờ, mọi chuyện lại bị Hàn Mộ Tuyết nhìn thấu.
"Ta đơn giản chỉ cần bình yên sống qua ngày, hà cớ gì phải lo lắng?" Thản nhiên nói rõ ý định của mình, Hàn Mộ Tuyết thừa nhận, trải qua các cuộc chém giết, nàng rất có ý định ở ẩn, nhưng không có nghĩa mặc định cho người giẫm đạp. Nhìn lớp ngụy trang của Hàn Mộ Liên có vết nứt, Hàn Mộ Tuyết cười thầm, cũng chỉ là trẻ con, chưa gì đã mất tính kiên nhân, nha đầu này còn non và xanh lắm, thêm vài chục năm cố gắng nữa rồi đấu với nàng.
"Nếu tam muội thực sự nghĩ như vậy, chính là phủ chúng ta có phúc." Hàn Mộ Liên lấy lại vẻ mặt tươi cười như mọi ngày. Quả thật nàng có chút lo lắng, bởi vì từ trước đến nay, không có bất kì ai cho nàng cảm giác uy hiếp như vậy, với lại, nha đầu Hàn Mộ Tuyết này khiến nàng nhìn không thấu. Không sợ kẻ địch lợi hại thế nào, mà chỉ sợ nhìn không thấu sự lợi hại đó.
"Có phúc hay không, không phải do ta quyết định, mà là do các ngươi" đúng vậy, như đã nói, Hàn Mộ Tuyết chỉ muốn cuộc sống bình yên, cho nên nàng lười cùng người khác tranh đấu. Nhưng lười, không có nghĩa là mặc người tính kế vẫn im lặng chịu đựng. Người phạm ta một, ta sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần như thế. Đến lúc đó, đừng trách nàng độc ác.
"Mong như lời muội nói" vẻ mặt Hàn Mộ Liên sựng lại rồi biến mất. Nàng ta chính là cố ý thử Hàn Mộ Tuyết, như không ngờ nha đầu này thông minh hơn nàng tưởng. Nếu như Hàn Mộ Tuyết nói rằng mình trở về để như thế nào đó, nàng sẽ dựa vào những điều đó mà nhìn ra chút manh mối, nhưng câu nói nào cũng đưa nàng vào ngõ cụt, biến thành thế bị động. Quan trọng là, lời nói như tất cả nằm trong tầm kiểm soát của Hàn Mộ Tuyết khiến Hàn Mộ Liên nghi ngại.
"Chỉ cần đại tỉ đừng chạm vào giới hạn của ta" Hàn Mộ Tuyết đổi tư thế, hai tay chỉnh lại y phục, dáng người nghiêm chỉnh sâu sắc nhìn thẳng vào mắt Hàn Mộ Liên. Chỉ cần không chạm vào giới hạn của nàng, nàng có thể cho ngươi lựa chọn lối đi. Nhưng một khi ngươi chạm vào giới hạn, thì nàng sẽ bắt ngươi trả giá đại giới.