Một câu để cho Tuyết Sinh triệt để thanh minh, có lẽ ngày xưa cha hắn đặt tên cũng bởi vì hy vọng hắn có thể không ngã dù cho gặp phải bất kỳ biến cố nào.
"Tuyết sinh từ nước, nước hoá tuyết rơi.
.
Giống như Phượng Hoàng sinh ra từ lửa, chết khi cháy tan" Tuyết Sinh lẩm bẩm, đem một câu này ghi khắc vĩnh viễn không quên.
Cuối thu, lá vàng đầy đất giống như thiên địa trút xuống xiêm y đợi qua mùa đông mặc lên áo mới, gió thu rất khô cũng tràn đầy ý lạnh, quét qua cuốn theo lá vàng rơi xuống hiên nhà.
Tuyết Sinh đến thành này hơn một tháng rồi, đối với người trong xóm nghèo cũng dần quen thuộc, một tháng trước trong mắt rất nhiều người hắn là một thiếu niên ủ rũ bất cần.
"Vương Thúc.
.
Buổi sáng tốt lành!" Tuyết Sinh đi ngang lò rèn nhà họ Vương nhìn thấy một tráng hán ngực trần đang vung tay quai búa thanh âm dồn dập vô cùng chát tai.
"Ngươi cũng vậy!" Tráng hán nhìn ra, cười rất phúc hậu, trong lòng nói thầm.
"Tiểu tử này hôm nay nhìn như vui vẻ lên nhiều!".
Cuối thôn có một khu chợ nằm bên mé sông ngay cạnh miếu thờ Hà Bá, dân ở đây họp chợ rất thường xuyên, Tuyết Sinh xách một cái giỏ rau thật nặng phía sau hắn một cái lão bà còng lưng chậm rãi đi theo.
"Hài tử nhà ai thật ngoan!" Lão bà nói thầm.
"Bà lão! Chúc mua may bán đắt!" Tuyết Sinh đi vào chợ đặt giỏ rau xuống lề đường.
Hôm nay trở trời, Phong Càn đau chân không lết đi được cho nên hắn phải đi chợ thay, mà Tuyết Sinh đến đây cũng có một cái mục đích khác.
Mua xong rau cá Tuyết Sinh tay xách tay ôm, rau rất tươi, cá trong giỏ tre còn vùng nhảy, hắn đi vào một cửa tiệm bán thảo dược.
Tiệm này không lớn chỉ bằng căn nhà gỗ mà hắn đang sinh sống, bên trong hộp gỗ treo đầy trên tường, mùi thảo dược khô từ đó toả ra rất dễ chịu, tiệm nhỏ cho nên không thuê người làm, ở quầy tính tiền chỉ có một lão nhân mặc áo Lang Y, lão đang bốc thuốc đặt lên cân bạc, thao tác rất nhanh, vô cùng chi li.
Tuyết Sinh đi vào đánh động ngay lập tức lão bản ngẩng đầu nhìn lên, khàn khàn hỏi:" Hài tử, ngươi muốn mua cái gì?".
"Có loại thuốc nào tốt cho gân không? Ta bị thương cân" Tuyết Sinh rất lễ độ, đáp.
"Lại đây!" Lão bản ngoắc ngoắc tay, gọi Tuyết Sinh đi tới bên cạnh bàn tính tiền, nheo mắt nhìn.
Ánh mắt của lão rất tầm thường nhưng khiến cho Tuyết Sinh có loại cảm giác cả người bị xem thấu, vô cùng bứt rứt khó chịu, cảm giác kia gọi dậy bản năng đề phòng.
Tuyết Sinh lập tức lùi về sau, tay phải sờ lên hông cầm lấy dao găm, chân trước chân sau thủ thế.
Lão bản nhìn Tuyết Sinh không rời, trong mắt có tinh mang loé lên, ngưng một chút lắc đầu cười cười.
"Ngươi quá nhạy cảm, ở trên người ngươi ta cảm thấy có một cỗ sát khí rất nặng đang tồn tại, ngươi là Luyện Thể chi tu.
.
đang đoạn cân để Phục Cân có đúng không?".
Không cần bắt mạch xem bệnh, một ánh mắt có thể nhìn ra hết thảy hiện trạng, cái này khiến cho Tuyết Sinh không thể không kinh sợ, vì vậy đề phòng không giảm ngược lại càng nhiều.
"Ta biết có một môn pháp kỹ rất tà môn.
.
đoạn cốt để Luyện Cốt, xẻ thịt tích huyết để Trùng Huyết, cắt gân để Phục Cân, công pháp này người bình thường không luyện được, chỉ có dạng người mang trong mình đại ý đại chí.
.
Nhưng ngươi đi sai đường rồi, mỗi một lần ngược đãi cơ thể đều sẽ để lại ám thương, mà ngươi nếu như không trị hết ám thương chỉ sợ chưa kịp Phục Cân đã chết!".
Lão bản nghiêm nghị nói, ánh mắt nhìn Tuyết Sinh càng thêm nghiền ngẫm, phải là dạng người thế nào mới có thể chịu đựng được những cỗ đau đớn khủng khiếp như vậy?.
"Ngươi không phải là Y Sư bốc thuốc khám bệnh bình thường! Xin chỉ giáo!" Tuyết Sinh kinh sợ, lần đầu tiên vì một câu nói mà kinh sợ, nói rồi chân thành cúi người ôm quyền.
"Không nên có biểu tình như vậy! Ta cũng chỉ là Lang Y bình thường nhưng cuộc đời ta trải nghiệm nhiều lắm.
.
môn công pháp kia gọi Ma Thiên Thể Quyết, được La Sát Môn truyền lại cho Hạ Thần Binh.
.
Tiền thân của Doanh Binh bây giờ" Nhắc tới hai chữ Doanh Binh, trong mắt lão bản xuất hiện một tia ý vị khác biệt, cũng khi hai chữ Doanh Binh rơi xuống, lão thở dài sâu kín.
"Ma Thiên Thể Quyết!" Tuyết Sinh lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại mấy lần, tới giờ phút này hắn mới biết được tên gọi.
Bởi vậy cúi đầu càng sâu, càng thêm chân thành, cung kính lắng nghe.
"Hài tử không tệ.
.
Đời ta gặp qua nhiều người nhưng không có ai trên thân nồng nặc sát khí lại bình tĩnh nho nhã, càng lễ độ như ngươi" Lão bản tán thưởng nói, ánh mắt sáng ngời giống như nhìn thấy một viên ngọc thô quý giá mà hắn là người cầm một tấm vải, lau lên.
.
Càng lau càng sáng.
"Ma Thiên Thể Quyết tại La Sát Môn hết thảy ba quyển, trăm năm trước bên trong Hạ Thần Binh có một người luyện đến cực hạn quyển thứ ba.
.
Luyện thành Kim Thân Bất Hoại, lực áp Nguyên Anh.
.
Sau đó hắn được mời vào La Sát Môn làm hộ tông trưởng lão, cũng chính là La Sát Môn Môn Chủ bây giờ.
.
Sau hắn, trăm năm qua không ai luyện hết quyển đầu tiên" Ngừng một chút, giống như kể lại càng giống đang hồi tưởng.
"Sở dĩ pháp này kén chọn là bởi vì nó quá tà môn, mà tu luyện lâu dài cũng sẽ để lại ám thương.
.
Nhưng Ma Thiên Thể Quyết có nguồn gốc sâu xa, xuất hiện từ Thái Cổ khi Thần Linh chưa ngã xuống!".
Tuyết Sinh tại năm 10 tuổi đọc hết Cổ Sử, biết ở bên trong dòng chảy lịch sử tồn tại một cái thời kỳ Thái Cổ.
.
Còn gọi Thần Linh kỷ.
Thần Linh chống đỡ, bảo hộ cho mảnh thế giới này huy hoàng sáng chói, nhưng sau khi Thần Linh ngã xuống, Tinh Khí Thần của hắn ô nhiễm toàn bộ thế giới, còn về sau này là thời kỳ Hủ Bại kéo dài cho đến hiện tại.
"Không ngờ Ma Thiên Thể Quyết tại Thần Linh kỷ đã xuất hiện!" Tuyết Sinh kinh hãi nói thầm.
"Ám thương của ngươi rất nặng, tụ tại Mệnh Môn, muốn chữa trị dứt điểm phải dùng tới Thanh Trần Đan" Lão bản nghiêm túc nói.
"Xin hỏi Thanh Trần Đan bán ở đâu?" Tuyết Sinh khẫn thiết, hắn không hay tin người, nhưng trực giác cho phép.
.
Vị này nhìn như tầm thường kỳ thực là cao nhân.
"Đan này không bán, có bán ngươi cũng không mua nổi!" Lão bản lắc đầu cười.
Tuyết Sinh kinh ngạc.
"Thanh Trần Đan chỉ có đại tông môn mới điều chế ra, cấp cho đệ tử tu luyện.
.
Đại tông gần đây nhất là La Sát Môn mà vừa vặn ngươi tu luyện công pháp của La Sát Môn" Lão bản trầm giọng nói, thâm ý nhìn Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh thừa bén nhạy để hiểu ẩn ý bên trong, liền ôm quyền cảm kích cúi đầu.
"Thương cân của ngươi.
.
Ở đây ta có một loại thảo dược có thể giúp ích".
Lão bản đi tới vách tường đông, gỡ xuống một chiếc hộp gỗ bốc ra một nắm hoa cỏ khô cẩn thận gói vào giấy Tuyên, ném cho Tuyết Sinh.
Căn dặn.
"Cái này là Lãng Diệp Hoa, mỗi ngày một hoa hai lá, ngâm nước sôi tắm".
Tuyết Sinh nhận lấy, không quên cảm tạ.
"Thuốc này bao nhiêu tiền?" Tuyết Sinh hỏi.
"Tám đồng!" Lão bản cười cười.
Đặt tiền lên bàn tính, Tuyết Sinh ôm quyền, cúi đầu chân thành xá dài.
Lão bản không bài xích mà mỉm cười đón nhận.
Một lạy kia xứng đáng, chỉ cho hắn đường đi nước bước, chỉ cho hắn cách bảo mệnh.
.
Đây là đại ân.
"Cho hỏi, có biện pháp nào chữa trị Kim Đan không?" Tuyết Sinh sực nhớ.
"Biện pháp nằm ở La Sát Môn!" Lão bản đạm mạc đáp.
Tuyết Sinh quay người rời đi.
Phía sau, lão bản nói thêm một câu.
"Trước khi ăn Thanh Trần Đan ngươi không được Tẩy Tủy, bằng không sẽ chết.
.
Sau này cũng không nên chăm chăm Luyện Thể, Pháp Tu mới là Đại Đạo!".
Bước ra khỏi cửa, Tuyết Sinh đem những câu kia khắc vào trong đầu, quay người.
.
Xá.
Vào nhà gỗ Tuyết Sinh nhìn thấy Phong Càn đang cặm cụi thổi lửa, trong lòng hắn dâng lên tư vị phức tạp.
Ngày xưa là Kim Đan Võ Tôn tồn tại như Thần Linh, chớp mắt hoá thành phế nhân.
Nhân sinh là như vậy, có những chuyện không ai ngờ tới được, giống như Đế Vương nhân gian, hôm nay là tồn tại Chí Tôn, ngày mai rất có thể trở thành nô lệ, bị người chà đạp
Tuyết Sinh đem câu chuyện vừa rồi kể cho Phong Càn nghe, cũng như Tuyết Sinh, Phong Càn vô cùng khiếp sợ, đem lão bản gọi thành Kỳ Nhân.
"Lão còn nói, La Sát Môn có cách chữa trị Kim Đan cho ngươi!" Tuyết Sinh nghiêm túc, đây là một trong những nguyên nhân buộc hắn phải tìm tới La Sát Môn.
Phong Càn lắc đầu cười cười, trong lòng ấm áp.
"Ngươi nên đi, vì chính ngươi đừng vì ta!".
Từ khi thiếu niên hắn có một cái chấp niệm.
.
Vào Doanh Binh, tu luyện để trở nên cường đại, giết hết Dị Tộc bảo hộ cho phiến thế giới này.
Hắn là kỳ tài khó gặp, 40 tuổi bước vào Kim Đan, nếu không vì thiên hạ chúng sinh, nếu như được tu luyện tại tông môn lớn có lẽ tại Thiên Công Châu có chỗ cho hắn hùng bá một phương.
Chấp niệm duy nhất của hắn lúc này là có thể nhìn theo thiếu niên trước mặt, nhìn thấy hắn chân chính trưởng thành, hoá Hùng Ưng liệng cánh Cửu Thiên.
Đêm thu trăng cao, bầu trời thanh minh giống như tâm trí của Tuyết Sinh hiện tại.
Ngồi trong một cái bồn gỗ chứa đầy nước thuốc.
.
Đem dao găm tự tay cắt gân chính mình.
Mặc cho máu tươi xối xả, mặc cho đau đớn cùng cực.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, cắn chặt ống tay áo không cho phép chính mình kêu r3n.
Vận chuyển Ma Thiên Thể Quyết.
Gân cốt bị cắt đứt bằng một cách thần kỳ nào đó nhúc nhích, chậm rãi tìm đến nhau bắt đầu nối liền.
Trời không mây cho nên trăng sáng, ánh trăng dịu dàng đi qua ô cửa rơi trên cơ thể thiếu niên, bóng hình hắn phản chiếu trên mặt nước.
Mày xéo mắt sáng, môi mỏng hồng hồng, mũi cao thanh tú.
Ánh trăng rớt xuống mái nhà, rơi trên mền vải, Phong Càn đang ngủ thật ngon, hắn mơ một giấc mơ đẹp.
.
Trong mơ hắn về lúc thiếu niên.
Danh Sách Chương: