Theo nội dung bên trên thẻ tre cùng với thông tin mà Tuyết Sinh tìm hiểu được thì Chủng Đạo danh liệt hàng Ma Công cấm kỵ, sở dĩ gọi Ma Công bởi vì người bị gieo trồng Tử Chủng cũng giống như bị Minh Thần gạch tên khỏi Sinh Tử Bộ, nhất định phải chết.
Tuyết Sinh vẫn có điều băn khoăn, ở trong Loạn Thế người tu luyện đều vì chém giết sinh tồn, tu sĩ có kẻ nào tay không vấy nhiễm máu tươi? Nếu nói như vậy thế gian này chỉ e đều là ma đầu.
Nhưng càng tìm hiểu, hắn đối với Tử Chủng nhận biết càng sâu, thế gian gọi quả không sai, thủ đoạn này tàn nhẫn bất chính, đáng bị thanh trừ.
Mẫu Chủng là kẻ gieo trồng, đem đạo cơ của mình ký sinh lên thân xác những người có căn duyên tu luyện, đợi đến thời điểm thích hợp gặt hái thành quả, thu hồi đạo cơ cũng là lúc Tử Chủng chết đi, không những bị cướp đoạt tu vi mà ngay cả hồn phách đều bị Mẫu Chủng cắn nuốt, vĩnh viễn không thể tiến nhập Luân Hồi Táng Giới, vô pháp chuyển thế đầu thai.
Ma Công kia xúc phạm Nhân Quả Nghiệp Lực, đi trái Đạo Thề Hoành Nguyện, tổn thương căn cơ Thiên Đạo.
Rất nhiều năm trước, Thiên Công Châu có một môn phái gọi Câu Lan, tông chủ Câu Lan tu luyện Chủng Đạo, gieo trồng Tử Chủng lên chính đệ tử tông môn của mình, thời điểm đột phá Nguyên Anh thu hồi Tử Chủng khiến cho mấy vạn đệ tử chết thảm, vạn vong mất đi Linh Phách không thể tiến nhập Luân Hồi Táng Giới.
Câu Lan hoá thành Vong Ngục còn tông chủ Câu Lan bị đại năng xuất thủ chém giết, một đoạn kia giống như mực nước hắt lên lịch sử Tu Chân, để lại vết nhơ ngàn đời khó rửa, cho nên Chủng Đạo Pháp trở thành cấm kỵ, biến mất khỏi nhân gian.
"Giống như Vận Ách, chỉ xoá được đại thể, không cách nào diệt sạch!" Tuyết Sinh thì thào, trong lòng có suy nghĩ.
Tuyết Sinh không để ý người trong thiên hạ đi theo Đạo Lộ thế nào, là nghịch hay thuận, là tà hay chính, riêng hắn hành sự tùy tâm, miễn không phụ Đạo Thề Hoành Nguyện.
Tuyết Sinh rời khỏi tửu lâu cũng là lúc thiên gia vạn hộ thắp đèn, đem quang mang chiếu soi đại địa, ở đây hắn cảm thấy bất an cho nên lập tức men theo bóng tối lặng lẽ tiếp cận ngọn núi tồn tại vòng sáng Truyền Tống Trận.
Đỉnh núi không cao, ước chừng trăm trượng, bề ngoài tầm thường, chỉ có điều bốn phía bị ba động thuật pháp bao phủ tạo thành vòng sáng bắn ra trận trận quang hoàn, còn có tu sĩ trú đóng, Tuyết Sinh xuất trình lệnh bài định danh cùng thẻ tre nhiệm vụ, thuận lợi vượt qua khám xét.
Ngoại giới không biết là giờ nào phút nào, nhưng khắp nơi bên trong Đạo Thành đều là bóng tối, chỉ có hào quang trận pháp lập loè giống như Hải Đăng kiên trì soi đường chỉ lối.
Mặc dù trời đã vào đông nhưng khí hậu ở đây dị biệt khiến cho mùa đông cũng trở nên nóng rực khô khốc.
Trước đó Tuyết Sinh nhịn đau mua mấy tấm Linh Phù, Phù Bảo mặc dù đắt đỏ những vẫn chưa là gì so với an toàn tính mạng.
Cảm thấy không còn thiếu sót, Tuyết Sinh cảnh giác quan sát bốn phía sau đó đột ngột bước vào Truyền Tống Trận.
Theo quang mang trận pháp lấp lánh, cơ thể hắn lập tức bị quang hải bao trùm, biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Công Châu, sườn đông Vô Lượng Sơn, một nơi hoang vắng thuộc về Vũ Quốc.
Chỗ này hình như là rừng mưa cho nên mặt đất chứa đầy bùn nhão cùng lá mục mang theo mùi hôi ẩm mốc, không gian trắng xoá mặc dù không thấy tuyết rơi vẫn cảm thụ rõ ràng cỗ rét lạnh cắt da cắt thịt, phóng mắt phía chân trời là một mảnh núi non trùng điệp, mây không đậu lại, lững thững đi ngang gợi cảm giác thanh bình hiếm thấy.
Ở đây mặc dù vẫn tồn tại Dị Khí nhưng rất nhạt, hình như là thẩm thấu qua vách đá vạn trượng Vô Lượng Sơn đi vào thế giới này, mà linh khí cũng vậy, cực kỳ mỏng manh, không thích hợp tu hành.
Giờ phút này quang mang trận pháp lóng lánh, một trung niên tu sĩ thân mặc trường bào đen nương nhờ ánh sáng chậm rãi hiển lộ.
Hắn chính là Tuyết Sinh, mượn Dịch Dung Phù thay đổi bộ dạng.
Vừa xuất hiện lập tức một cỗ không khí tươi mới tràn vào lồ ng ngực, Tuyết Sinh tham lam hô hấp, Đạo Thành mang lại cho hắn cảm giác kiềm chế khủng khiếp, giờ phút này bị rũ bỏ hoàn toàn.
Điều chỉnh tâm tình, cẩn thận quan sát bốn phía, Tuyết Sinh nhận ra chỗ này không thể sinh tồn được cho nên đem tầm mắt phóng đi rất xa.
Trăm dặm hướng tây nam có một toà thành trì ẩn hiện dưới sương mù trắng xoá, Tuyết Sinh khoá chặt vị trí kia, đồng thời lấy từ túi chứa đồ một tấm áo bông choàng lên cơ thể, hàn khí ở đây có chút ác liệt, Tuyết Sinh không muốn hao tổn linh lực chỉ để xua đuổi giá rét.
"Tật Phong Phù!" Tuyết Sinh thì thào, hắn đau lòng không muốn sử dụng, bởi lẽ hai cái Phù Bảo nuốt mất của hắn bốn viên Linh Thạch thượng phẩm.
"Trước hết tìm một chỗ an toàn, phục dụng Thanh Trần Đan nâng cao tu vi, lúc trở về nhất định phải đột phá đến Tẩy Tủy kỳ!" Ở Đạo Thành Tuyết Sinh cảm thấy không an toàn, trước đó bị người kia xuất thủ ám sát nói rõ ở trong bóng tối có nguy hiểm rình rập, mà hắn không biết đối phương là ai, đến mang theo mục đích gì cho nên càng cảm thấy bất an, nghĩ vậy trong mắt lập tức hiện ra quả quyết.
"Nếu như thực lực có thể áp chế hết thảy thì không cần phải e ngại" Hắn rõ hơn ai hết một khi đột phá Tẩy Tủy chiến lực bản thân sẽ đạt đến cấp độ nào.
Thế gian này người Luyện Thể rất ít, mà tu luyện Ma Thiên Thể Quyết đến Tẩy Tủy kỳ lại càng hiếm hoi, La Sát Môn không biết, nhưng Doanh Binh xưa nay chỉ có Tống Thanh Thư vượt qua Tẩy Tủy đạt đến trình độ Bán Kim Thân.
"Sau Tẩy Tủy là Kim Thân, chỉ cần đạt đến cảnh giới kia cùng với tu vi Pháp Tu hiện tại ta nhất định có thể chém giết nửa bước Trúc Cơ, nếu như gặp Trúc Cơ, không đối phó được vẫn đảm bảo an toàn tính mạng!" Tuyết Sinh thì thào phân tích.
Tu luyện thời kỳ đầu Thể Tu lợi thế hơn Pháp Tu rất nhiều, nếu đặt ở trong chém giết sinh tử thì một tên Tẩy Tủy viên mãn đủ sức gi3t chết vài tên Luyện Khí viên mãn, còn nếu là cận chiến chỉ sợ Trúc Cơ cũng khó toàn mạng.
Tật Phong Phù lấp lánh quang mang, Tuyết Sinh hoá thành một đạo trường hồng gào thét bay vọt về phía trước, tốc độ này không hề thua kém tu sĩ Trúc Cơ phi hành, mà hắn chỉ loạng choạng một lúc, rất nhanh tìm thấy quen thuộc, bộ pháp càng trở nên thuần thục, một lần nữa đẩy nhanh tốc độ.
Đạp trên mặt đất ẩm ướt, lướt qua bùn nhão đầm lầy, thiên địa chỉ như gió kia gào thét đi ngang, theo tà áo cùng tóc đen ở lại phía sau, cảm giác này khiến cho Tuyết Sinh thích thú, đối với Trúc Cơ càng thêm hướng tới.
Không mất bao lâu trước mặt hắn xuất hiện một toà biên thành đổ nát, Tuyết Sinh cẩn thận dò xét bốn phía, ở dưới dòng người qua lại không hề cảm nhận được hơi thở của tu sĩ, Tuyết Sinh bình tĩnh thu hồi khí tức, áp chế tu vi, theo đoàn xe ngựa thồ hàng lặng lẽ đi vào biên thành.
Thành Vũ Kế nằm chính giữa biên cảnh hai nước, bởi thường xuyên xảy ra binh hoạ cho nên cực kỳ hoang tàn, dân cư ở đây đa phần là dân du mục hoặc thương nhân vận chuyển hàng hoá đi ngang tạm thời dừng chân, cũng có một bộ phận là Dong Binh, người bản địa rất ít, mấy cái cửa hàng tạp dịch đều do dân bản địa mở ra kinh doanh buôn bán.
Quy mô cũng rất nhỏ, đại khái chỉ dung nạp được ngàn người, đất đai mặc dù ẩm ướt màu mỡ nhưng khí hậu có phần ác liệt không phù hợp gieo trồng, vài chục gian nhà lụp xụp, mấy cái tửu lâu khách đi3m thưa thớt vắng người ra vào, chỉ có một căn ốc xá được cải tạo thành miếu thờ là nổi bật hơn cả.
"Địa đồ miêu tả đúng là Thành Vũ Kế, nhưng mà chỗ hoang tàn này làm sao có thể xuất hiện Tử Chủng?" Tuyết Sinh nghĩ thầm, hiện tại ngay cả cách nhận biết Tử Chủng hắn cũng không có.
Nhưng ngay từ đầu Tuyết Sinh không đặt nặng kết quả, coi như đi một vòng dạo chơi mở mang tầm mắt, quay về báo cáo qua loa là xong.
Tuyết Sinh đi vào một gian khách đi3m, bên trong tương đối vắng vẻ, bài trí cũng hết sức sơ sài, lão bản buôn bán ế ẩm rảnh rỗi nghịch ngợm bàn tính gỗ, vừa nhìn thấy khách nhân lập tức sáng mắt niềm nở chào hỏi.
"Khách nhân! Ngài dùng gì?".
"Một bình rượu mạnh, ít rau xào!" Tuyết Sinh lạnh nhạt đạp, vừa ngồi xuống bàn bỗng nhiên ngẩng đầu, dò xét hỏi.
"Lão bản! Ngươi là người Thương Quốc?".
Lão bản tay cầm hồ rượu đặt xuống bàn liền liếc nhìn Tuyết Sinh một cái, cũng không khó hiểu, cách phát âm của Thương Quốc khác Vũ Quốc rất nhiều.
"Đúng! Ta là người Thương Quốc, ta cùng ngươi hẳn là đồng hương rồi" Lão bản thì thào đáp, trong mắt có một vệt mờ mịt.
"Cũng không có khách, hay là ngồi xuống nói chuyện!" Tuyết Sinh mỉm cười, dịch dung thay đổi ngoại hình dường như tính cách hắn cũng có chỗ biến hoá, thiếu niên, hắn không nói nhiều như vậy, cũng chưa từng chủ động tiếp chuyện cùng ai.
Lão bản trầm mặc, rốt cuộc ngồi xuống, trung niên trước mặt bộ dạng có chút dữ tợn nhưng giọng nói ôn hoà, để cho lão cảm thấy gần gũi.
"Ngươi là dân du mục?" Lão bản nhìn Tuyết Sinh, nhỏ giọng hỏi.
Tuyết Sinh mỉm cười, lắc đầu không đáp, rót hai ly rượu đầy:" Tại sao lại lang bạt đến Vũ Quốc?".
Rượu rất cay, mắt cũng mông lung.
"Không chỗ để về!" Lão bản khổ sở thì thào.
Giống như Kình Ngư tao ngộ giữa biển lớn mênh mông, không có xa cách, chỉ cảm thấy gần gũi, sinh ra quyến luyến.
Tuyết Sinh im lặng, lão bản trầm mặc.
"Mấy chục năm trước binh hoạ giáng xuống chỗ này, ta đang khi tuổi trẻ chí lớn, ôm mộng viễn phương, mà không biết hai tay đã nhuốm đầy máu tươi của thường nhân vô tội.
.
Ta bị đồng đội bỏ rơi, bị kẻ địch truy giết, may mắn được Vũ Kế bao dung, từ đó về sau xem nơi đây như quê hương, ở lại báo đáp, nhiều năm rồi, ta cũng quên mất bản thân vốn là con dân Thương Quốc, giờ đây tuổi già sức yếu, chỉ có thể tưởng niệm!".
Lão bản thì thào hồi ức, nét mặt già nua khổ sở.
Người trước mặt để cho Tuyết Sinh tưởng niệm cố nhân.
"Tuyên thúc!" Hình bóng kia đi ngang trong đầu.
"Có tiếc nuối gì không?" Tuyết Sinh bỗng nhiên hỏi, thanh âm rất mỏng, rất nhẹ! Thì thào!.
Danh Sách Chương: