• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lão giả bạch phát phổ biến qua nội quy tông môn, căn dặn một số thứ, đến khi trời khuya lúc ánh trăng phủ xuống, ba người trong lương đình cùng đám đệ tử La Sát Môn mới rời đi, đón bọn họ là một chiếc cự đại Chu Thuyền mà lần đầu tiên trong đời Tuyết Sinh nhìn thấy.

Không đi tại Giang Hà mà bay trên không trung, thân thuyền đen bóng tràn ngập túc sát mang theo một tia vận vị cỗ lão, tám cái mái chèo giống như chân rết tại Thiên Không khua khoắng tạo thành tiếng oanh minh nổ vang quanh quẩn thiên địa, đầu thuyền treo một khoả đèn lồng rất lớn, không ngừng phát ra quang mang bàng bạc đang cùng với Minh Nguyệt trên cao thi nhau tranh sáng.

Thuyền dài trăm trượng, cao hơn mười trượng, đen bóng cổ xưa, giống như một ngọn núi lớn chiếm cứ Thiên Không, kỳ lạ ở chỗ, thuyền này không phải phương tiện cơ giới, treo trên bầu trời một cách hết sức ổn định, mái chèo ngừng khua liền trở nên im ắng, không hề phát ra bất kỳ thanh âm hay dao động khí cơ nào.

Tuyết Sinh cẩn thận quan sát, nhìn thấy hai bên mạn thuyền có mấy trăm cái lỗ nhỏ bị khoét sâu phân bố đều đặn, bên trong khắc khảm Linh Thạch, toàn bộ Linh Thạch đều đang phát sáng rực rỡ.

Trước đó Phong Càn từng nói qua, thượng phẩm Linh Thạch có thể dùng để khởi động Chu Thuyền, lúc đó Tuyết Sinh không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn thấy, nhận thức trực tiếp được khai quang.

Sờ vào túi chứa đồ, bên trong có bảy viên Linh Thạch thượng phẩm mà Phong Càn đưa tặng lúc rời đi, thêm mười mấy viên hạ phẩm ngày trước đoạt được trên người Bang Chủ Cự Kình Bang.

Một tên tiểu tu sĩ như hắn lại mang theo số lượng tài phú để cho Trúc Cơ cường giả cũng phải thèm thuồng.

Chu Thuyền khởi động, quang mang trùng thiên bắn ra bốn phía, mái chèo đồng loạt khua khoắng, một loạt tiếng rít sắc lạnh giống như Viễn Cổ Chi Âm khiến người nghe rung động tâm thần.

Để cho Tuyết Sinh khiếp sợ chính là tốc độ của Chu Thuyền, nó quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt hoá thành cầu vồng đốt trời mà đi, để lại bên trên hư không trùng điệp tàn ảnh.


"Tốc độ tương đương Thuấn Di của Kim Đan tu sĩ!" Tuyết Sinh kinh hãi nói thầm, mặc dù biết Linh Thạch dùng để khởi động Chu Thuyền nhưng hắn không tài nào hiểu được lực lượng gì lại có thể đem Chu Thuyền vạn cân nâng lên bầu trời, di chuyển bằng tốc độ khủng khiếp như vậy.

Lão giả bạch phát trước khi đi căn dặn: 10 ngày sau sẽ có người hộ đạo tiến về Mạo Nhi Thành đem đám tân nhân bọn hắn đến La Sát Môn, còn phân biệt phát cho mỗi người một mai lệnh bài sắt đen, là lệnh bài định danh.

Ban đêm lão phu thuyền không hành nghề, mà nếu có cũng không thể chở hết 14 người trong cùng một chuyến cho nên Tuyết Sinh buộc phải ở lại Huyền Vũ ốc đảo, phía trên lương đình đã bị người nhanh chân chiếm dụng.

Tuyết Sinh nhìn thấy một gốc Mộc Đàn cổ thụ, quyết định lấy đó làm chỗ trú ngụ, tránh gió tránh sương.

Mặt đất bốc lên hàn khí, một cỗ rét lạnh thấu xương từ đại địa muốn xé mở da thịt tấn công cơ thể, hàn khí dạng này tu sĩ cũng không chịu đựng được, bất đắc dĩ, Tuyết Sinh phải rời bỏ mặt đất nhún người một cái nhảy lên tàn cây.

Minh Nguyệt không thể xuyên thấu tàn cây dày rậm, vị trí của Tuyết Sinh bị phủ lên một tấm màn đen, ở trong bóng đêm hắn cảm thấy tương đối an toàn.

Lục lọi túi chứa đồ, cầm trên tay một nắm độc dịch độc phấn loạn thất bát tao, Tuyết Sinh cẩn thận đem phấn độc vẩy vào không gian dưới chân, lại dùng linh khí khoá chặt không cho tán đi.

Một lọ Mê Hồn Tán, một gói nhỏ Triệt Tâm Độc.

Mê Hồn Tán khiến cho địch nhân hôn mê mà Triệt Tâm Độc có tác dụng trụy tim, nếu có kẻ tiếp cận, dưới tình huống chủ quan, không cần Tuyết Sinh xuất thủ cũng sẽ bị độc chết.

Sắp xếp xong xuôi lập tức vận chuyển Vũ Hoá Kinh đem linh khí hoá thành linh lực phòng hộ, cảnh giác đảo mắt bốn phía một vòng, không cảm nhận được nguy hiểm mới yên tâm nhập thần tu luyện.

Tu vi Luyện Khí tầng hai đã vô cùng ổn định, thời điểm cùng thiếu nữ chém giết hình như có dấu hiệu đột phá, Tuyết Sinh quyết định ngay hôm nay bước vào Luyện Khí tầng ba.

Khoá chặt khí tức toàn thân, đem một mai hạ phẩm Linh Thạch lấy ra trực tiếp bóp nát đồng thời Vũ Hoá Kinh cực tốc vận chuyển.

Lập tức một cỗ linh khí vô cùng tinh thuần tươi mới tại chỗ nổ tung mà ra, Kiếm Mệnh Chi Môn gào thét đem cỗ linh khí dày đậm kia tham lam hấp thu, tu vi trong cơ thể từng giờ từng phút tăng lên, ban đầu là đỉnh phong, rất nhanh bước vào viên mãn.

Vũ Hoá Kinh là công pháp truyền thừa, là tri thức cá nhân của một Kim Đan cường giả cho nên trong quá trình tu luyện hoàn toàn không gặp phải bất cứ chướng ngại nào.

.

"Phá!" Tuyết Sinh gầm nhẹ, Kiếm Mệnh quay cuồng, sau một tiếng nổ vang im ắng, từ trên cơ thể Tuyết Sinh có quang mang bạo tạc, khuôn viên vài trượng linh khí tán loạn, tán Mộc Đàn không gió mà lay.

Xào xạc xào xạc.


Tuyết Sinh mở mắt, đôi song đồng càng trở nên thâm thúy, toàn thân tràn đầy sức lực.

"Nếu gặp lại chính ta mấy phút trước, chỉ cần vào Phục Cân nhất đoạn cũng có thể nhẹ nhõm chém giết!" Tuyết Sinh thì thào, hắn đại khái nhận thức được thực lực hiện tại của bản thân, tu vi Luyện Pháp tăng lên kéo theo tu vi Luyện Thể, mặc dù không bước vào nhị đoạn nhưng ở trên cấp độ lại hoàn toàn khác biệt.

Tuyết Sinh không muốn tạo thành dị động hấp dẫn chú ý, nhưng mà bản mệnh Pháp Thân giống như phát cuồng vậy mà chủ động xuất hiện, không biết từ lúc nào đứng trên đỉnh đầu, hai mắt như đèn lồng cũng thâm thúy không kém chân thân, im lặng nhìn hướng hư vô.

Tàn cây bị nhuộm thành màu đỏ máu, nhưng trong đêm không có người chú ý.

Thế giới này không có nhân luân, lăn lộn mấy năm Tuyết Sinh hiểu rõ, cho nên hành sự vô cùng cẩn trọng.

Một đêm yên bình, Thiên Không sáng lên, sơ huy vẩy xuống nhân gian, Tuyết Sinh mở mắt, mà bên trong lương đình cũng có người bắt đầu rời khỏi, một nhóm bảy người leo lên chuyến đò đầu tiên, lão phu chống sào quay đầu, đò đầy cho nên chông chênh, lặng lẽ đi về hướng Mạo Nhi Thành.

Tuyết Sinh nhảy xuống mặt đất, trước đó cẩn thận đem độc phấn tán vào không khí, bên trong lương đình vẫn còn năm người, một nhóm bốn người đang thảo luận cái gì, nhìn thấy cười nói rất vui vẻ, thiếu nữ mặt bẩn ngồi tại một góc, đang chậm rãi cắn nuốt nửa cái bánh bao khô cứng, thiếu niên áo đen đứng tại tam cấp lương đình, mặt hướng Nam Giang.

Thiếu nữ nhìn thấy Tuyết Sinh liền gật đầu chào hỏi.

Hai canh giờ sau lão phu đò quay lại, Tuyết Sinh theo sau đám người đi xuống Huyền Vũ Thăng, bỗng nhiên ngừng lại giữa chừng.

Tuyết Sinh quay người bước lên một bước nhưng không cảm nhận được bất kỳ biến hoá nào, hình như phải có người thi pháp thúc dục thì Huyền Vũ Thăng mới trở nên đặc thù, hiện tại chỉ là một cái cầu thang đá bình thường mà thôi.

Trên thuyền, nhóm bốn người quen thuộc nhau từ trước thỉnh thoảng nói chuyện, lão phu vừa chống sào vừa lơ đễnh hát đồng dao, mà Tuyết Sinh ngồi tại mạn thuyền, thiếu niên áo đen thì vuốt v3 đại kiếm, thiếu nữ mặt bẩn cách biệt một góc, thuyền nhỏ cho nên khoảng cách giữa bọn họ rất gần, thế nhưng giống như ai đó đem một tầng sa mỏng ngăn cách ở giữa.

Rất nhanh, bốn phía trở nên hoàn toàn yên ắng, chỉ có tiếng mái chèo khua nhẹ trên mặt nước, thi thoảng gõ vào mạn thuyền tạo thành âm thanh lốc cốc rất có tiết tấu.

Thuyền nặng còn đi ngược dòng, nước sông ngập đến mạn thuyền, cách một tấc tay, lăm le tràn vào, cảm giác chông chênh khiến cho Tuyết Sinh có chút hoảng sợ.

Một canh giờ sau thuyền cập bến Nam Giang, ở đó có vài người chờ sẵn, hiển nhiên bọn họ không đi Huyền Vũ ốc đảo, bởi chỗ kia là cấm kỵ, chỉ có thời điểm khảo hạch ba năm một lần mới cho phép dân chúng đến nhìn.

Bảy tên thiếu niên tản ra, mỗi người đều có lộ trình riêng, Tuyết Sinh tìm đến Vạn Bảo Lâu, đặt trước một phòng.

Tiểu nhị nhìn thấy Tuyết Sinh liền mỉm cười chào hỏi, hai hôm trước Tuyết Sinh dùng tay trần cản một đao để cho hắn khắc sâu ấn tượng.

"Công tử! Hình như ngươi mới từ Huyền Vũ ốc đảo trở về?".

Tuyết Sinh im lặng gật đầu, lấy một thỏi vàng nhỏ ném cho đối phương, ra hiệu đặt trước mười ngày tiền phòng, Tuyết Sinh không rành giá cả, ngày nhỏ sống tại Hùng Thành chưa từng thấy qua tiền bạc, ba năm binh lương hắn cũng không nhìn, chỉ thỉnh thoảng dùng tiền của mình mua rượu cho Tuyên Thúc, Tuyết Sinh cho rằng một thỏi vàng kia đã đủ.


Tiểu nhị bắt lấy thỏi vàng, nét cười trên mặt càng đậm.

"Đi khảo hạch La Sát Môn sao?" Tiểu nhị hỏi.

Tuyết Sinh gật đầu.

Hai mắt tiểu nhị sáng lên.

"Thông qua không?".

"Thông!" Tuyết Sinh ngắn gọn đáp.

"Chúc mừng!" Tiểu nhị cười rất tươi, vô cùng chất phác, Tuyết Sinh nhìn thấy đối phương chân thành cho nên ôm quyền cảm tạ.

"Công tử! Ngõ Thuận Bình có một chỗ gọi Tinh Thị, là nơi mua bán vật phẩm của tu luyện giả, hôm nay ở đó tổ chức cái gì.

.

Hội đấu giá, sáng sớm người tu luyện đổ về rất đông, thiết nghĩ ngươi nên đến nhìn xem, không chừng bắt được thứ tốt" Ba chữ tu luyện giả để cho tiểu nhị phấn khích, mà nghe được Tuyết Sinh thông qua khảo hạch La Sát Môn trong mắt hắn càng phát ra kính ý.

Tiểu nhị tầm tuổi Tuyết Sinh, hắn cũng từng khao khát địa phương gọi là Tiên Môn kia, nhưng rồi nhận ra không phải ai đều có Tiên Duyên để trở thành một tên tu sĩ, người như hắn, kiếm tiền quan trọng hơn hết, có cơm ăn áo mặc mới là đại sự.

Tuyết Sinh cảm ơn một tiếng, hắn đang có dự định mua sắm, theo tu vi tăng cao Tuyết Sinh cảm thấy dao găm không còn phù hợp, mở ra Kiếm Mệnh Chi Môn hắn rõ ràng hơn ai hết bản thân nên lựa chọn con đường nào.

"Tinh Thị! Hy vọng ở đó có một thanh kiếm tốt!" Tuyết Sinh thì thào.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK