Thân ảnh màu đen kia trốn chạy rất nhanh bạo phát ra tốc độ kinh người, dùng tốc độ hiện tại của Tuyết Sinh làm tương quan so sánh thì đối phương nhất định đang sử dụng Phù Bảo, thế nhưng trạng thái của Võng Lượng Hoa hiện tại mới là thứ đáng nói, nó hoá thành một đạo thiểm điện màu trắng bạc rít lên một tiếng đói khát, truy giết không bỏ.
Rõ ràng bên trong thành trì chật hẹp Võng Lượng Hoa lợi thế hơn, ở dưới trạng thái đuổi giết này bốn phía nhấc lên oanh minh ba động, khiến cho lữ khách trên đường nhao nhao khiếp sợ, thân ảnh màu đen vừa nhảy ra khỏi cổng tây thành cũng là lúc Võng Lượng Hoa mang theo thiểm điện buông xuống.
Dây leo xích sắt cuốn về phía trước, tại đỉnh đầu thân ảnh kia túm một cái, mà người này không tầm thường, ở dưới nguy cơ sinh tử lập tức cắn chót lưỡi phun máu tươi lên một tấm Phù Bảo, ngay lập tức quang mang chấn động, Phù Bảo hoá thành tấm chắn linh lực phòng hộ ngăn cản xích sắt.
Chỉ có điều linh lực phòng hộ không chống đỡ nổi trực tiếp phá toái mà xích sắt cũng chấn động cuốn ngược trở lại, Tuyết Sinh đuổi sát phía sau, ẩn ẩn cảm nhận được một kích vừa rồi không hề thua kém Trúc Cơ, thế là tròng mắt co rút, đối với Võng Lượng Hoa sinh ra kiêng kỵ thật sâu.
Lộng lộng!!
Phù Bảo vỡ nát, thân ảnh kia cũng phản chấn thổ huyết, có điều xích sắt bay ngược trở lại cũng ngăn cản động tác của Võng Lượng Hoa, nhìn thấy nó đang bị chính dây leo của mình vây khốn, Tuyết Sinh nhíu mày lập tức rút dao găm bên hông.
Đao quang loé hiện, cả người mang theo mũi dao, phát ra bén nhọn, chỉ trong ba bước chân lập tức tiếp cận người kia, lưỡi dao hướng cổ tay quay ngược quét vào hư vô một vòng, đồng thời tu vi Luyện Thể bạo phát, huyết khí dữ dội giống như một quả bóng hơi bị nén ép, nổ tung chấn động bốn phía.
Đối phương mượn cỗ lực lượng phản chấn này lùi lại mà Tuyết Sinh nương theo nó phóng về phía trước, lưỡi dao quét ngược trở lại lướt qua cổ người kia, thuận lợi phá mở da thịt nhưng vẫn thiếu một chút tinh chuẩn.
Một kích thất thủ, Tuyết Sinh liên tục tung chiêu, nhãn mục càng phát ra lăng lệ ác liệt, cận chiến là sở trường của hắn, ở dưới trạng thái bạo phát này ngay cả Trúc Cơ nếu như bất cẩn cũng hoàn toàn có thể phải trả giá.
Mà Tuyết Sinh làm người hung ác, xuất thủ quả quyết, chỉ cần ở vào thế thượng phong hắn sẽ bộc phát toàn lực, không giữ lại cái gì, theo cỗ khí huyết trên cơ thể càng lúc càng dày đậm, cuối cùng Huyết Khí Hoá Ảnh.
Huyết Quỷ ngưng tụ trên đỉnh đầu gào thét im ắng bỗng nhiên há miệng lộ ra răng nanh um tùm hướng người kia cắn một ngụm.
Nhìn thấy dao găm kề cổ, trên đầu còn có Huyết Quỷ cắn xuống, thần sắc đối phương kịch liệt biến hoá, hắn tuy không phải Trúc Cơ, rõ ràng không thể là đối thủ của Tuyết Sinh nhưng vẫn có thủ đoạn bảo mệnh.
Thời điểm này nguy cơ sinh tử giáng lâm bốn phía, hắn nhấc tay vỗ lên tấm Phù Bảo đang gia cố trên người, mượn một lần bộc phát tốc độ, nhoáng cái lùi lại mấy bước, cũng gần như ngay lập tức chỉ tay, đem mi tâm chọc ra một cái lỗ máu.
Liên tục thổ huyết, liên tục lùi lại, theo máu tươi chảy ra có một cỗ tử khí nồng đậm hướng về phía trước hoá thành mũi kim muốn xuyên phá cơ thể Tuyết Sinh.
Quả thực, kiếm đao dễ tránh ám tiễn khó phòng, mũi kim này tốc độ quá nhanh, Tuyết Sinh không thể triệt để tránh né chỉ có thể nghiêng người hạn chế tối đa sát thương.
Mũi kim xuyên qua bả vai, ghim chặt vào xương vai, thương thế dạng này đối với Tuyết Sinh không có gì đáng kể, nhãn mục phát ra lăng lệ muốn tiếp tục truy giết, nhưng lúc này vẻ mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, tròng mắt co rút lại.
Một cỗ đau nhức khủng khiếp đột ngột phủ xuống đại não, đau đớn không gì sánh kịp, giống như mũi kim kia không phải chỉ đâm vào da thịt xuyên thủng một đoạn xương cốt mà đang đi vào tủy sống chạy dọc toàn thân.
Tử khí lan ra, cả người Tuyết Sinh trong chớp mắt bị tử tuyến bao trùm.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
Tuyết Sinh phun máu, ngay cả máu tươi cũng là màu tím, huyết khí tán loạn kéo theo hư ảnh Huyết Quỷ sụp đổ.
Mặc dù đau nhức khó nhịn, biết bản thân đã trúng độc Tuyết Sinh vẫn đủ tỉnh táo, gầm nhẹ một tiếng đạp đất lùi lại kéo dài khoảng cách.
Lúc này Võng Lượng Hoa rốt cuộc cũng thoát khỏi dây xích trói buộc, gào thét bén nhọn, lần nữa hoá thành thiểm điện màu trắng từ trên đỉnh đầu người kia phủ xuống.
Tuyết Sinh trúng độc không thể tiếp tục xuất thủ, mà đối phương cũng vậy, bất lực nhìn Võng Lượng Hoa há miệng nhỏ um tùm răng nhọn, lá cây hoá thành lưỡi dao, hiện ra sắc bén không gì sánh kịp.
Nhưng biến cố đột ngột phát sinh.
Một tấm vải điều từ trên Thiên Khung bỗng nhiên giáng lâm đem Võng Lượng Hoa bao trùm, tấm vải cuộn lại kịch liệt co bóp vang lên thanh âm nhai nuốt, mà Võng Lương Hoa đang bị vây khốn bên trong cũng vùng vẫy dữ dội, phát ra tiếng gào thét bén nhọn.
Từ cổng tây thành lặng lẽ xuất hiện một cái bóng trắng, bộ dạng nữ nhân nhưng cả người mông lung mờ ảo, giống như không phải chân thân mà là linh khí hoá hình.
Bóng trắng kia xuất hiện trong chớp mắt, cũng chỉ cần một cái chớp mắt trực tiếp phủ xuống chiến trường.
Ngay lập tức một cỗ hơi thở Trúc Cơ chấn động bốn phía nhấc lên thanh âm oanh minh để cho bầu trời cũng hoá thành vặn vẹo.
Tuyết Sinh bị cỗ hơi thở kia khốn trụ, chênh lệch vị cách khiến cho hắn không thể nào phản kháng, Tuyết Sinh liên tục thổ huyết mà bóng trắng kia cũng không quan tâm Võng Lượng Hoa, bỗng nhiên quay đầu chằm chằm nhìn hắn.
Không có ánh mắt, không có dung mạo, chỉ là một cỗ sương mờ nhưng mang lại cho Tuyết Sinh cảm giác nguy hiểm hết sức chân thực.
Não hải chấn động, toàn thân rét run, lúc này Tuyết Sinh hoàn toàn không có thứ gì để dựa vào, vốn dĩ vẫn còn một lần sử dụng kiếm thế Phượng Hoàng Thiêu Thiên nhưng hiện tại sức lực tiêu tán vô pháp liên hệ.
Bóng trắng lướt tới, dường như đang dò xét Tuyết Sinh, chỉ thấy quỷ dị ngoài ra không có bất cứ biểu cảm nào.
Càng lúc càng gần, áp lực phả vào mặt.
Tuyết Sinh kinh hoàng tột độ, đây là một trong những lần hiếm hoi Tuyết Sinh có loại cảm nhận chân thực, dường như Tử Thần đang buông xuống.
Bất lực, gào thét, đau đớn, tuyệt vọng.
.
Là tâm tình của hắn lúc này.
Nhưng!
Thời điểm bóng trắng muốn đụng chạm cơ thể Tuyết Sinh bỗng nhiên trên người hắn có một đạo bạch quang khủng b0' gào thét mà ra.
Giống như hải lãng nhấn chìm không trung, bạt phần thiên địa, hào quang vạn trượng tẩy lễ hết thảy, đem bóng trắng kia cuốn trôi.
Chỉ nghe được một tiếng thét sắc lạnh, ngay lập tức hào quang tán lui một lần nữa biến mất không thấy, mà cảnh tượng kia khiến cho Tuyết Sinh co rụt hai mắt, hắn biết ánh sáng kia là từ đâu phát ra.
"Liên Đăng!" Tuyết Sinh thì thào, hắn không ngờ được cây đèn ngọc tàn phá vậy mà cứu hắn một mạng.
"Không phải nó đang bảo vệ ta, nó trấn áp tồn tại quỷ dị kia!" Trong đầu hắn có phán đoán, Liên Đăng là vật phẩm Trúc Cơ cho nên tự khai linh tính là điều dễ hiểu.
Hình thái Pháp Bảo trên đời đều tồn tại ý nghĩa riêng biệt, bản thân nó là đèn, tất nhiên có nhiệm vụ thiêu đốt cùng chiếu sáng, đẩy lùi quỷ dị.
Bóng trắng kia lùi lại ngoài trăm trượng, đứng trên bầu trời run rẩy kịch liệt, nếu như nó có diện mạo cụ thể, đem nhân tính hoá thì biểu cảm hiện tại là khiếp sợ nồng đậm.
Cũng ngay lúc này phương xa có tiếng cười dài thanh lãnh vang lên, thanh âm đi trước, một đạo cầu vồng theo sau giống như lưu tinh đột ngột giáng lâm phiến thế giới này.
"Ta còn tưởng là Mẫu Chủ! Hoá ra.
.
Chỉ một cái phân thân niệm lực cũng dám gây hoạ nhân gian!".
Cầu vồng rơi xuống mặt đất, hào quang chậm rãi tán đi để lộ ra một cái nhân ảnh thanh niên bào đen tóc dài, tướng mạo tuấn lãng.
Người kia tới khiến cho Tuyết Sinh nhíu mày càng chặt, không dám buông lỏng ngược lại càng phát ra cảnh giác.
"Ty Trưởng!" Tuyết Sinh thì thào, liếc mắt nhìn đối phương.
Bản tính hắn không ưa thích dựa dẫm bất cứ người nào, sinh mệnh của mình phải do tự thân nắm giữ, nhưng trong lòng Tuyết Sinh vẫn có phẫn nộ.
Đối phương sớm không đến, muộn không đến, lại đợi cho hắn trọng thương gần chết mới xuất hiện.
Tuyết Sinh biết đối phương nhất định đã ẩn phục đâu đó quan sát, xem hắn như mồi nhử.
Mà Ty Trưởng xuất hiện cũng khiến cho không khí trên chiến trường xáo trộn, một thân tu vi viễn siêu Trúc Cơ kỳ ầm vang bộc phát chấn động bát phương.
Khuôn miệng luôn treo nụ cười rất nhạt.
"Đội viên Tuyết Sinh! Vẫn chưa chết nha.
.
Làm gì hung dữ như vậy!!" Ty Trưởng cười ha hả, liếc mắt nhìn Tuyết Sinh một cái.
"Công ngươi rất lớn, câu được một cái phân thân Mẫu Chủ.
.
Lần này trở về bản Ty Trưởng nhất định đề xuất Phong Chủ tăng phụ cấp hàng tháng cho ngươi" Ty Trưởng phe phẩy quạt giấy, di chuyển nhãn mục, ánh mắt như điện khoá chặt tồn tại quỷ dị phía trước.
Rõ ràng nó muốn chạy trốn, rõ ràng đang gào thét vùng vẫy, nhưng ở dưới khí cơ Kim Đan phong toả không cách nào trốn chạy.
"Chân Lý Phần.
.
Thu!" Ty Trưởng lắc đầu cười nhạt, trên bàn tay hắn xuất hiện một mặt lệnh bài.
Vung tay ném về phía trước, lệnh bài hoá lớn đỉnh lập trời cao, là một tấm Mộ Bia Thanh Đồng, bên trên tràn ngập khí tức hoang cổ, tựa hồ không phải vật phẩm của thời đại này mà được trục vớt từ hố sâu bên trong tuế nguyệt.
Vừa nhìn thấy vật kia Tuyết Sinh một lần nữa chấn kinh, Chân Lý Phần.
.
Tuyết Sinh cũng có hai tấm.
"Làm gì phải trợn mắt há hốc mồm.
.
Thứ đồ chơi này bản Ty Trưởng có mấy cái, trở về cho ngươi sờ thử!" Nhìn thấy biểu tình của Tuyết Sinh, Ty Trưởng vui vẻ cười ha hả.
Danh Sách Chương: