” Có thể cái gì?” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng ngắt lời :” Là ngươi tự mình phá trận?”
Trong khoảnh khắc Nạp Song trợn to mắt, cũng không nói nên lời. Quả thật không phải là tự nàng phá trận.
Bạch Nguyệt lạnh lùng quan sát hết thảy, nàng tự nhận bản thân mình cũng không phải là người tốt, vừa rồi cứu nàng ta cũng chỉ là thuận tiện. Hiện tại nàng cũng không muốn làm mấy việc nhàm chán, tỷ như giúp nàng ta . Kiếp trước nàng cũng hiểu được lòng người ấm lạnh, không phải ai cũng giúp, mà việc nào cũng có thể cầu. Đối với thái độ lạnh nhạt của vị nam tử như thiên thần kia, Bạch Nguyệt cũng đồng tình, đây là vấn đề quy tắc của mỗi người.
” Cung chủ, ta cầu xin người, cứu muội muội ta.” Nạp Song cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt trào ra khóe mắt.
Lê Ngạo Nhiên cũng không trả lời, chỉ là nhìn về phía hai người Lục Du, lạnh lùng nói:” Ai là người của Vũ Sơn phái?”
Lục Du lấy bức thư từ trong áo đưa ra. Không phải là hắn tâm địa sắt đá, không muốn cầu tình giúp Nạp Song, mà là hắn sớm nghe nói tính tình người đứng trước mặt. Nếu có người cầu tình hắn sẽ càng vô tình.
Lê Ngạo Nhiên nhận lấy thư, chậm rãi mở ra, nhìn một lượt ,rồi gật đầu nói:” Biết.”
Dứt lời, xoay người phân phó môn nhân chuẩn bị phòng, cũng không thèm liếc Nạp Song một cái nào.
” Cung chủ, ta cầu xin người, cứu muội muội ta. Cầu xin người, người muốn bất kỳ thứ gì ta cũng có thể làm.” Nạp Song gắt gao cắn mạnh đôi môi trắng bệch, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống.
Môn nhân tiến lên khách khí hành lễ với Lục Du nói:” Thỉnh các vị.” Nhưng cũng không liếc nhìn một chút người đang quỳ trên mặt đất. Những trường hợp như thế này bọn họ cũng gặp nhiều rồi.
Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng phất tay, xoay người đi vào. Lục Du dừng một chút, cũng đi theo môn nhân. Triệu Dũng do dự , nhưng cũng đi theo. Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn vẻ mặt Nạp Song tuyệt vọng, có chút ngây ngẩn. Vẻ mặt này rất quen thuộc.
” Muội muội ngươi làm sao vậy?” Bạch Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Giọng nói ôn nhu, mị hoặc truyền đến lỗ tai mọi người, tất cả đều chấn động. Người nãy giờ vẫn im lặng không nói lời nào, chỉ tựa vào cửa, cúi nhìn hết thảy-Lăng Ngôn ,nhíu mi. Ánh mắt hướng về phía người vừa nói chuyện. Thanh âm thiếu nữ hồng y này tuyệt mỹ khó tin, cằm nhọn, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, mũi cao thẳng , đôi môi nhỏ xinh đỏ như thoa son. Nhưng nếu bên má kia không có vết sẹo ghê người, chắc chắn sẽ là yêu nghiệt mê đảo chúng sinh.
Nạp Song sững sờ, đột nhiên nhớ tới Bạch Nguyệt đã cứu nàng khi bị trúng độc trong trận. Trong lòng lại le lói một tia hy vọng.
Bạch Nguyệt không đi, Lục Du cũng đành phải xoay người dừng lại. Lê Ngạo Nhiên không có quay đầu lại, vẫn như cũ từ từ đi về phía trước.
” Vài ngày trước, muội muội ta đột nhiên nói năng lảm nhảm ,lại làm những hành động kỳ quái, không giống người thường. Chúng ta đã mời rất nhiều thầy thuốc, danh y nhưng vô ích. Không ai có thể chẩn đoán được bệnh. Ta chỉ có nàng là muội muội…..” Nạp song khẽ nhắm mắt, nước mắt trào ra khóe mi.
Bạch Nguyệt cúi đầu trầm tư, hỏi:” Muội muội ngươi lúc thời điểm phát bệnh trên cánh tay có một vệt màu đen đúng không?”
Nạp Song ngạc nhiên, lập tức gật đầu nói:” Đúng vậy! Bạch cô nương làm sao lại biết?”
Lê Ngạo Nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu. Lần đầu tiên nhìn tới hồng y nữ tử đi cùng Lục Du, trong mắt lóe lên ánh nhìn dò xét.
” Muội muội ngươi không mắc bệnh.” Bạch Nguyệt cười rộ:” Nói cách khác, ngươi có cầu xin hắn cũng vô dụng.”
Ánh mắt Lăng Ngôn nhìn Lê Ngạo Nhiên có chút buồn cười lông mày khẽ nhếch, gia hỏa lạnh như băng cũng có lúc dao động!? Gương mặt bất động thanh sắc nhìn mọi thứ hết thảy.
” Bạch…. Bạch cô nương, xin hãy nói cho ta biết muội muội là bị làm sao vậy? Kia… Kia cầu xin Bạch cô nương cứu muội muội ta. Cầu xin Bạch cô nương……” Nạp Song kích động đứng dậy, lập tức nắm chặt lấy hai tay Bạch Nguyệt.
” Vừa rồi chính miệng ngươi đã nói chỉ cần cứu được muội muội, ngươi nhất định sẽ làm bất cứ chuyện gì?” Khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ nhếch lên , cười một cách ý vị. Lăng Ngôn cười, nữ tử trước mắt này thật rất giống Lê Ngạo Nhiên.
Nạp Song ngây người, chờ đến khi Bạch Nguyệt gỡ bỏ đôi tay nàng. Nạp Song mới gật đầu rối rít.
” Được rồi, chờ bọn ta làm xong việc, ngươi đi ra cốc trước chờ chúng ta.” Bạch Nguyệt phất tay, có chút không kiên nhẫn.
” Nhưng……” Nạp Song bất đắc dĩ, sau nửa ngày mới mở miệng nói:” Ta, ta không biết cách ra ngoài.”
” Trái 12 bước, tiến 3 bước, cứ theo cách đó mà đi ra ngoài.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói cũng chả để ý nét mặt mọi người xung quanh, những lời này lại như ném một tảng đá vào đáy hồ, tạo ra nhiều rung động trong lòng mọi người.
Lê Ngạo Nhiên khẽ nhíu mày, không nghĩ tới cô gái này có thể nói ra cách phá trận đơn giản nhất, cũng là cách khó nhất. Từ trước tới nay, vẫn chưa ai sử dụng! Nàng rốt cuộc là ai?
Bạch Nguyệt chống lại đôi mắt xanh như phỉ thúy của Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên nở nụ cười. Một nụ cười khiêu khích. Lê Ngạo Nhiên nhất thời sửng sốt, lập tức khôi phục vẻ mặt bình thản, hờ hững xoay người rời đi. Lăng Ngôn mỉm cười đi lên:” Cô nương thật sự làm tại hạ đại khai nhãn giới. Xin hỏi danh tính của cô nương?”
Bạch Nguyệt đánh giá nam tử trước mắt, dịu dàng như ngọc, tuấn lãng phi phàm, vẻ mặt ấm áp, nhưng ánh mắt Bạch Nguyệt nhận ra ánh mắt hắn chợt lóe tinh quang. Hừ, Bạch Nguyệt cho tới bây giờ đối với loại nam tử phúc hắc này không có hảo cảm.
” Trước khi hỏi tên người khác thì chẳng phải nên nói rõ tên mình trước sao?” Bạch Nguyệt không khách khí, nhàn nhạt trả lời.
Lăng Ngôn sửng sốt, đây là lần đầu tiên! Lần đầu tiên mĩ nam kế thất bại! Bạch Nguyệt nhìn Lăng Ngôn, lại càng không có hảo cảm, đẩy Lăng Ngôn sang một bên, bước chân đi lên. Đi qua Nạp Song, nàng bỏ lại một câu:” Nhớ phương pháp xuất trận, chờ ta tại một khách điếm nhỏ ở trấn phụ cận. Làm xong việc, ta sẽ tìm đến.” Dứt lời, chẳng thèm liếc mắt nhìn Lăng Ngôn đang há hốc mồm kinh ngạc, đi vào trong.
Không ai nhìn thấy khóe môi Lê Ngạo Nhiên khẽ cong lên.
Lăng Ngôn ảo não, chậm rãi đi theo, lại sờ mặt. Lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi sức quyến rũ bản thân.