Sắc mặt Quan Hương liền biến đổi. Giọng điệu khinh thường của hắn thật sự làm nàng cực kỳ tức giận nhưng vẫn phải cố đè xuống.
"Ta muốn làm gì nữ nhân kia, không cần ngươi chen miệng vào." Thương Lang lạnh lùng nói, "Còn nữa, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình, đây là chỗ của ta , ngươi bây giờ là tới cầu ta, ngươi không cảm thấy ngươi nói chuyện rất quá phận rồi sao?" Thương Lang bóp vỡ ly rượu cầm trong tay, nhẹ nhàng đem những mảnh vụn bắn về phía Quan Hương.
Đứng sau lưng Quan Hương, Lý Hưng thật sự kinh hãi, bởi vì hắn nhìn ra chiêu này nhìn như rất nhẹ, nhưng kì thực rất bén nhọn. Vội vàng tiến lên muốn ngăn trở những mảnh vụn kia, nhưng hắn không ngờ mình căn bản không phải là đối thủ của Thương Lang, mảnh vụn xẹt qua tay của hắn, lại cắt qua mặt Quan Hương.
"Các ngươi tốt nhất nên nhớ thân phận của mình, cũng chỉ là ‘chó nhà có tang’ mà thôi." Thương Lang nhàn nhạt nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Lý Hưng đau lòng nhìn vết cắt trên mặt Quan Hương đang rỉ máu, mà thân thể nàng đang không ngừng run rẩy, cũng không phải vì sợ, mà vì sự nhục nhã này khiến trong lòng nàng càng thêm căm hận Bạch Nguyệt . Tiện nhân !
"Tiểu thư. . . . . .” Lý Hưng muốn nói lại thôi. Thật ra thì hắn rất muốn khuyên nàng trở về, nhưng vẫn không cách nào mở miệng được , chỉ có thể im lặng đứng sau lưng , cố hết sức bảo hộ cho nàng. Nếu quay trở về thì bên cạnh tiểu thư không chỉ có mình hắn, sẽ có nhiều hộ vệ đi theo bảo vệ nàng . Ích kỷ sao? Chính là hắn ích kỷ thôi.
"Câm mồm!" Quan hương tức giận quát lớn. Tất cả nhục nhã này đều là do nữ nhân kia ban tặng. Nàng sao có thể nuốt nổi cơn giận này đây. Nhất định phải đem ả ta róc xương lóc thịt, nhất định phải làm cho ả ta chết trong đau đớn. Làm nàng ở trước mặt sư huynh phải chịu nhục, khiến sư huynh nhìn rõ ả ta chỉ là một tiện nhân thấp hèn.
Tùy ý lau vết máu trên mặt, Quan Hương cũng xoay người rời đi.
Lý Hưng nhìn bóng lưng Quan Hương rời đi tràn đầy chua xót. Rốt cuộc là vì sao tiểu thư lại trở nên như vậy. Không nên như thế, thật không nên. Tiểu thư vốn là mỗi ngày không buồn không lo, luôn mỉm cười vui vẻ , chứ không phải như bây giờ. Ánh mắt chỉ có căm hận và âm độc kia thật sự là của tiểu thư sao?
Quan Hương đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời. Im lặng thật lâu.
Quan Hương tuyệt đối không ngờ rằng sư huynh sẽ tuyệt tình như vậy. Vốn định viết thơ phong lừa hắn nói mình bị Thương Lang bắt được, uy hiếp nàng phải viết thư này, cho hắn đi đến chỗ nào đó cứu người.
Nhưng đã chờ đợi thật lâu, Thương Lang ánh mắt khinh thường nhìn nàng, Quan Hương thật không biết cảm giác trong lòng mình lúc này ra sao. Yêu hắn ? Hay là hận hắn? Thì ra là, mình ở trong lòng sư huynh một chút xíu phân lượng cũng không có. Thật buồn cười mà !
Thương Lang cười lạnh đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Nguyên bản là không thể trông cậy vào nữ nhân này có thể giúp được gì. Căn bản không cần chính mình động thủ giết nàng ta, nàng ta cũng đã muốn điên rồi. Ha ha, sống không bằng chết, rất thú vị , Thương Lang cúi đầu nở nụ cười, rời đi.
"Tại sao? Tại sao?" Quan hương cặp mắt vô hồn, trống rỗng đáng sợ. Tâm giống như bị xé rách máu chảy đầm đìa. Thật đau ! Trong miệng không ngừng lẩm bẩm tự hỏi tại sao. Nàng chết hay sống sư huynh đều không thèm quan tâm sao? Nàng chẳng lẽ không đáng một đồng sao? Trời đất xung quanh nàng giống như đều sụp đổ.
Chuyện đã bao lâu ? Bởi vì trong nhà có ân cùng sư phụ, sư phụ mới thu nàng làm đệ tử nhỏ nhất. Khi đến Bách Hoa cốc, lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh thì nàng liền thích hắn. Đây là một người như thế nào a. Chỉ là đứng lẳng lặng ở nơi đó, nhưng hình như đều thu hút tất cả sự chú ý ở trên người hắn. Này là gương mặt cực kỳ tuấn mỹ , phong cách ung dung tự tại , kiêu ngạo đã làm cho tim nàng đập ngày càng nhanh . Khi đó nàng liền thề, muốn trở thành tân nương của hắn, nhất định phải trở thành tân nương của hắn.
Sư huynh đối với nàng rốt cuộc là như thế nào đây? Quan Hương lúc này mới nhớ lại. Hình như hắn vĩnh viễn đều lạnh nhạt. Bởi vì hắn đối với tất cả mọi người đều là thái độ ấy, cho nên nàng cũng không thấy kỳ quái. Nhưng hắn đối với nữ nhân kia lại nhiệt tình và thân mật như vậy. Từ đầu tới đuôi, chẳng lẽ đều do nàng tự mình đa tình sao?
Đây là lần đầu tiên Quan Hương suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối.
"Lý Hưng!" Quan Hương đột nhiên lên tiếng gọi.
"Dạ, tiểu thư." Lý Hưng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
"Ngươi rất thích ta sao?" Quan Hương không phải đứa ngốc, nàng cũng biết tâm ý của Lý Hưng đối với mình.
"Tiểu thư. . . . . .” Lý Hưng không hiểu tại sao Quan Hương đột nhiên hỏi như thế, cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Có hay không? Ngươi chỉ cần trả lời cái này." Quan hương giọng điệu rất lạnh rất lạnh.
"Phải, rất thích." Lý Hưng không do dự, đem nỗi lòng của mình nói ra.
"Như vậy, đi theo ta một chuyến đến biệt viện của sư huynh, ta muốn tìm đáp án. Nếu kết quả thật như ta nghĩ, ta sẽ cùng ngươi đi về." Quan Hương cười, nhưng trên mặt nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng.
"Dạ, tiểu thư." Lý Hưng mặc dù không có hiểu Quan Hương muốn làm gì, chỉ biết hình như tiểu thư đã quyết định điều gì đó rất quan trọng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong biệt viện.
Thời tiết rất là nóng bức, Bạch Nguyệt cầm cây quạt ngồi ở tiểu đình không ngừng phe phẩy.
"Lưu Thủy, nóng quá a! Thời tiết kinh thành sao lại nóng như vậy?" Bạch Nguyệt vừa quạt vừa lẩm bẩm. Thời tiết thật là khiến người ta không chịu nổi, chỉ muốn ngâm người dưới nước.
Lưu Thủy hé miệng cười. Đột nhiên nghĩ tới bọn người trưởng lão và hộ pháp kia phân phó, muốn cho bọn họ nhanh một chút có tiểu bảo bảo. Khẽ nhíu mày, nảy ra ý hay. Cung chủ bây giờ đang tắm rửa, bởi vì từ bên ngoài trở lại cả người đều là mồ hôi. Nghĩ tắm xong sẽ đến tìm phu nhân.
"Phu nhân, đúng rồi, Cung chủ mới vừa tìm ngươi, kêu người đi đến phòng của cung chủ." Lưu Thủy cúi đầu nói , khẽ nở nụ cười xấu xa.
"À? Ngạo Nhiên đã trở lại?" Bạch Nguyệt vui mừng liền đứng lên, sao đã trở về mà không đến tìm nàng? Kỳ quái.
"Dạ, Cung chủ vừa trở về, hơi mệt một chút" Lưu Thủy tốt bụng giải thích.
"A, được, ta đi xem huynh ấy." Bạch Nguyệt lại ngước nhìn bầu trời nắng gắt, thời tiết quả thật rất nóng, không biết hắn có phải bị trúng nắng không.
Lưu Thủy nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt cuống quít rời đi, bắt đầu cười trộm.
Đến nơi, Bạch Nguyệt cửa cũng không gõ , vội vàng đẩy cửa đi vào, lại không thấy người.
"Kỳ lạ, người đâu?" Bạch Nguyệt nói thầm .
Phía sau bình phong truyền đến giọng của Lê Ngạo Nhiên: "Ở trong đây."
"Hả?" Bạch Nguyệt kỳ quái, hắn ở phía sau bình phong làm cái gì? Trở tay đóng cửa lại, đi tới phía sau tấm bình phong, đợi nhìn đến cảnh tượng phía sau mới ngây ngẩn cả người.
Bên trong là một thùng gỗ lớn, Lê Ngạo Nhiên đang ngâm ở bên trong tắm rửa.
"Huynh huynh. . . . . ." Bạch Nguyệt líu cả lưỡi không biết nên nói gì, trong lòng lại mắng hắn đang tắm rửa còn gọi nàng đến đây làm gì chứ ?
"Cũng không phải là lần đầu tiên thấy, vẫn còn xấu hổ sao?" Lê Ngạo Nhiên nhìn mặt Bạch Nguyệt ửng đỏ, cười xấu xa , "Tới, giúp ta chà lưng."
"Hả ? À được." Bạch Nguyệt mắc cở đỏ bừng mặt, cầm lấy khăn lông bắt đầu giúp Lê Ngạo Nhiên chà lưng , ánh mắt cũng không thể rời khỏi thân thể của hắn. Da màu đồng trơn nhẵn thật quá hấp đẫn mà. Tay Bạch Nguyệt bắt đầu không ở yên, từ từ sờ lên lỗ tai Lê Ngạo Nhiên, rồi tới cổ, lướt qua xương quai xanh khêu gợi, sờ lên lồng ngực cường tráng của hắn.
Lê Ngạo Nhiên mỉm cười, xoay người, sáng quắc nhìn Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt si ngốc nhìn nam tử trước mắt. Này là gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, giữa hai lông mày rậm thể hiện sự tự tin và kiêu ngạo, con ngươi màu xanh trong suốt nhưng lúc này như có hai ngọn lửa đang cháy rực nhìn nàng.
Thật không thể tin được, nam nhân hoàn mỹ như vậy là nam nhân của mình! Bạch Nguyệt liếm liếm bờ môi khô khốc, cứ như vậy nhìn Lê Ngạo Nhiên.
Tay Bạch Nguyệt vẫn từ từ đi xuống, khi trượt đến bụng, sờ lên những cơ bụng cứng cáp thì tay bị Lê Ngạo Nhiên đột nhiên bắt được.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn lúc này bỗng trở nên thật thâm trầm.
"Nàng là đang quyến rũ sao." Lê Ngạo Nhiên cười nhẹ , dung nhan tinh sảo làm cho nàng quên cả hô hấp, "Đúng là đang quyến rũ ta nha."
"Ta đúng là đang quyến rũ huynh đấy thì thế nào?" Bạch Nguyệt trên mặt đã đỏ rực, cũng không chịu yếu thế, tay vòng qua ôm cổ Lê Ngạo Nhiên.
"Vậy một lát cũng không nên kêu dừng." Lê Ngạo Nhiên tà tà cười lên, đưa tay kéo Bạch Nguyệt vào thùng gỗ. Thùng gỗ rất lớn có thể chứa được hai người, quần áo nàng không biết lúc nào đã bị cởi hết. . . . . .
Nước rất ấm nhưng hình như cũng không nóng bằng hai người lúc này.
Hai người ở trong nước tận tình hôn, vuốt ve, kích tình không ngừng bốc cháy. Thùng gỗ nho nhỏ đã không thể thỏa mãn được hai người điên cuồng, Lê Ngạo Nhiên trực tiếp một chưởng đánh nát thùng gỗ, ôm lấy Bạch Nguyệt hướng bên giường đi tới.
Nước bắn tung tóe đầy đất, Bạch Nguyệt say mê ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, si mê nhìn nam tử trước mắt. Vừa rồi mới một lần, chính nàng và hắn tựa hồ đều còn cảm thấy không đủ, muốn đòi lấy càng nhiều ở trên thân đối phương . Đây là cảm giác kỳ diệu quá tuyệt vời , quá dụ hoặc.
Phảng phất như bay đến vô biên chân trời, thật lớn khoái cảm bao phủ cả hai người.
Cuối cùng , Bạch Nguyệt mệt mỏi đến mức không muốn cử động nữa, mềm nhũn nằm trên ngực Lê Ngạo Nhiên. Rốt cuộc đã điên cuồng mấy lần đây? Ba lần hay là bốn lần? Bạch Nguyệt duỗi ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Lê Ngạo Nhiên.
"Nếu như nàng nghĩ ngày mai cũng không muốn đứng lên cứ tiếp tục quyến rũ, dù sao ta đối với nàng là không có sức chống cự nào." Âm thanh Lê Ngạo Nhiên tràn đầy tình dục và giữ lấy.
"Huynh ~~ thật xấu." Bạch Nguyệt nũng nịu.
"Vậy sao? Xấu nơi nào?" Lê Ngạo Nhiên lật người đè lên nàng, dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai Bạch Nguyệt , tự nhiên chọc cho cả người Bạch Nguyệt một hồi khẽ run.
"Không cần, không cần."Bạch Nguyệt luôn miệng xin khoan dung .
"Được rồi, tạm thời bỏ qua nàng." Lê Ngạo Nhiên cười cười lật người nằm bên cạnh, dùng sức ôm chầm thân thể trơn bóng của nàng , nghiêng đầu ở bên tai Bạch Nguyệt cắn nhẹ ,nói: "Tướng công của nàng là rất mạnh phải không ?"
Bạch Nguyệt ngạc nhiên, ngay sau đó cười to. Nam nhân này thật là càng ngày càng đáng yêu vô cùng. Ai sẽ nghĩ ra nam nhân hoàn mỹ này, ở trước mặt người khác lãnh khốc vô tình, sẽ ở bên tai nàng nói lời như vậy?
"Ân Ân. Dạ dạ." Bạch Nguyệt lòng tràn đầy hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn mặt Lê Ngạo Nhiên, đột nhiên nhỏm người hôn lên môi hắn.
"Nàng là đang muốn đốt lửa sao." Lê Ngạo Nhiên trầm giọng xấu xa cảnh cáo.
"Mới không phải, là huynh định lực kém." Bạch Nguyệt bất mãn bĩu môi.
"Ta nói rồi ,đối với nàng ta không có bất kỳ sức chống cự nào." Vừa nói xong miệng đã bị một mảnh mềm mại chặn lại.
Kích tình tiếp tục thiêu đốt, quấn quanh, ngọt ngào đến mức tận cùng quấn quanh.
Ban đêm, Bạch Nguyệt dĩ nhiên là không thể đứng dậy nổi.
Khi Lưu Thủy đem đồ ăn đưa đến cửa giao cho lê Ngạo Nhiên, dưới ánh mắt nguy hiểm của cung chủ , phải ngậm miệng lại, cố nín cười. Tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa tiểu Cung chủ sẽ ra đời đây.
Hôm sau, Bạch Nguyệt ngủ thẳng tới mặt trời lên cao mới mở mắt ra. Vừa mở mắt, đã thấy Lê Ngạo Nhiên đang ngắm nhìn mình . Cũng không biết Lê Ngạo Nhiên đã tỉnh bao lâu, như vậy lẳng lặng nhìn mình bao lâu. Trong lòng ngọt ngào không nói nên lời.
"Tỉnh rồi hả ?" Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng ôm Bạch Nguyệt vào lòng, ghé sát mặt nàng vô lại nói, "Hôn một cái."
"Thiệt là." Bạch Nguyệt mặc dù miệng nói như vậy, nhưng vẫn dịu dàng hôn lên mặt hắn . Nam nhân này, cứ nhẹ nhàng đi vào lòng nàng. Ở với hắn càng lâu, lại càng thêm yêu hắn nhiều hơn . Cảm giác kỳ diệu này trước đây nàng chưa bao giờ có . Thì ra là, yêu là có thể càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu . Mỗi lời nói mỗi hành động của hắn đều khiến nàng phải động lòng không thôi .
"Hôm nay không cần đi ra ngoài sao?" Bạch Nguyệt tựa đầu tựa vào ngực Lê Ngạo Nhiên, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, ngọt ngào mà hạnh phúc.
"Không đi, để cho bọn họ tự làm, hiện tại nương tử là lớn nhất, liền bồi nương tử thôi." Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Bạch Nguyệt , trong mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều.
Bạch Nguyệt cười ngọt ngào, nam nhân này luôn làm cho nàng càng thêm mê luyến.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Cung chủ, bên ngoài có khách cầu kiến." Giọng của Lưu Thủy bên ngoài vang lên.
"Không gặp, nói ta bận việc." Lê Ngạo Nhiên mí mắt cũng không nháy , dứt khoát trả lời.
Bạch Nguyệt cười thầm, hiện tại tay của Lê Ngạo Nhiên đang làm loạn trên người nàng, cũng có thể coi là đang bận làm việc, vậy lời nói kia nhưng thật ra không tính là nói dối a.
"Thật trơn, thật trắng, chỉ muốn đem nàng ăn vào người." Lê Ngạo Nhiên khẽ cắn bả vai trắng nõn của Bạch Nguyệt , khàn khàn nói .
"Thế nào ăn, là nấu hay là nướng?" Bạch Nguyệt cười đùa, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Lê Ngạo Nhiên. Nhiệt độ trong phòng lại không ngừng tăng cao.
"Nhưng là, Cung chủ, người kia nói không thấy được người sẽ không đi." Giọng Lưu Thủy lại vang lên.
"Vậy cứ để hắn chờ …hừ..." Lê Ngạo Nhiên khẽ rên lên một tiếng, là vì Bạch Nguyệt đột nhiên phản kích, cắn vành tai của hắn.
"Là Quan cô nương ở đại sảnh chờ không chịu đi, nói muốn hỏi Cung chủ một chuyện." Lưu Thủy cân nhắc một phen, vẫn là nên nói rõ .
Lê Ngạo Nhiên trong nháy mắt liền trầm xuống. Nữ nhân này thật xem hắn là cái gì đây? Đừng tưởng rằng hắn không biết nàng ta đi đầu quân Thương Lang, muốn gây bất lợi cho Bạch Nguyệt. Cho người đưa tin muốn dẫn hắn rời khỏi Bạch Nguyệt để đi cứu nàng ta, để Thương Lang dễ bề hành động. Tính toán cũng không tệ. Cho hắn là kẻ ngốc sao !
Bạch Nguyệt cũng rất kinh ngạc, Quan Hương còn dám xuất hiện. Lại muốn làm gì đây.
"Không gặp, cho người đuổi nàng ta đi." Lê Ngạo Nhiên thật sự hết kiên nhẫn với nàng ta nữa rồi, nữ nhân này là đang khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn sao?
"Đi gặp một chút đi." Bạch Nguyệt đẩy Lê Ngạo Nhiên một cái.
"Cũng tốt, bảo nàng ấy trở về quốc đô của mình. Đừng tưởng rằng nàng ta là công chúa nước láng giềng thì ta không dám giết ." Lê Ngạo Nhiên vẻ mặt thâm trầm nói.
"Công chúa?” Bạch Nguyệt thất thanh kêu lên. Quan Hương lại là một công chúa? Khó trách nàng ấy lại kiêu ngạo như thế. Chắc là bị nuông chiều đến hư rồi, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó. Lần này lại bị thê thảm như vậy. Nàng ta thích Lê Ngạo Nhiên đến thế sao? Cư nhiên chỉ mang theo một hộ vệ đường xa tới tìm hắn, dùng mọi thủ đoạn muốn có được hắn. Cuối cùng lại đổi lấy sự chán ghét của Lê Ngạo Nhiên, cuối cùng còn thất thân cho hộ vệ của mình . Đột nhiên, trong lòng Bạch Nguyệt có cảm giác là lạ. Không phải đồng tình, mà là bi thương buồn bã, là đau lòng.
Nếu đổi ngược lại là nàng, rất thích rất thích một người, người kia lại vô cùng căm hận mình, thậm chí muốn giết chết mình . Đây không phải là chuyện thống khổ nhất sao.
"Ừ, nàng là công chúa. Trước kia Hoàng thất nước láng giềng đã cứu sư phụ một lần, sư phụ đã đồng ý sẽ thỏa mãn bọn họ một cái điều kiện, vì vậy đã thu Quan Hương làm đồ đệ." Lê Ngạo Nhiên đứng dậy, thản nhiên nói.
Bạch Nguyệt cũng đứng lên, giúp Lê Ngạo Nhiên mặc quần áo.
"Cùng ta đi ra ngoài." Lê Ngạo Nhiên nhìn nàng mỉm cười nói. Gương mặt tuấn mỹ , lại thêm hắn cười lên , thật sự quá quyến rũ mà.
"Ta đứng phía sau nhìn là được, đừng làm tổn thương nàng ấy, bảo nàng ấy đi là được. Nàng ta cũng rất đáng thương." Giọng Bạch Nguyệt có chút chua xót.
"Thế nào, nàng đồng tình với nàng ta sao?" Lê Ngạo Nhiên khó hiểu hỏi.
"Không phải đồng tình, chẳng qua là cảm thấy nàng ta đáng thương thôi." Bạch Nguyệt khẽ thở dài, "Cũng tại nàng ta xui xẻo, lại gặp được huynh, này động vật máu lạnh."
"Hả? Dám nói tướng công của nàng Lãnh Huyết?" Lê Ngạo Nhiên vẻ mặt tức giận nhưng trong mắt chỉ toàn ý cười, vươn tay bắt được hai vai Bạch Nguyệt , hôn môi Bạch Nguyệt thật sâu, hồi lâu mới buông ra nói: " xem xem ta có phải hay không Lãnh Huyết."
"Nhưng là, ta lại rất thích huynh đối với những nữ nhân khác Lãnh Huyết." Bạch Nguyệt cười hả hê ôm eo Lê Ngạo Nhiên, vui thích nói, "Huynh chỉ có thể là của mình ta, đừng quên ta đã nói với huynh cái gì."
"Nhớ nhớ, nàng đã nói ta nếu dám hôn nữ nhân khác liền đem đầu lưỡi của ta cắt làm thịt muối." Lê Ngạo Nhiên đưa tay sờ sờ cái mũi nhỏ của Bạch Nguyệt , "Yên tâm, ta dù chết cũng sẽ không phụ nàng."
"Ừ, ta tin tưởng huynh." Bạch Nguyệt thâm tình nhìn nam tử trước mắt, "Được rồi, đem sư muội của huynh đuổi đi thôi." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đẩy Lê Ngạo Nhiên một cái.
"Uh, xin nương tử đại nhân đứng phía sau giám sát." Lê Ngạo Nhiên cười, lôi kéo Bạch Nguyệt cùng nhau ra cửa.
Tới cửa đại sảnh, Bạch Nguyệt không tiếp tục đi vào, chỉ là đứng ở khúc quanh nhìn được rất rõ bên trong.
Lê Ngạo Nhiên bước vào đại sảnh, thấy sắc mặt tái nhợt của Quan Hương và Lý Hưng vẫn như cũ yên lặng đứng phía sau Quan Hương. Không nói gì, chỉ từ từ đi đến phía trên ngồi vào chỗ của mình.
"Sư huynh. . . . . ." Quan hương nhìn hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng làm thế nào cũng không nói được. Muốn nói cái gì đây? Nghĩ nói cho hắn biết nàng bị uất ức , nhục nhã đến cỡ nào và cũng đau lòng đến dường nào sao ? Nghĩ muốn hỏi hắn hắn tại sao tuyệt tình với nàng như vậy? Vừa nghĩ tới thân thể của mình đã không còn trong sạch, trong lòng lại đau như cắt. Lần đầu tiên của mình, không phải cho mình người yêu. Mà là bị một đầy tớ đê tiện đoạt lấy.
"Có cái gì muốn nói, nói mau."Lê Ngạo Nhiên không nhịn được nói.
"Muội chỉ muốn hỏi một câu, sư huynh đối với ta, thật không có nửa phần tình cảm sao?"Quan Hương thống khổ chậm rãi hỏi.
"Không có." Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời, "Hiện tại cũng hỏi xong, ngươi có thể đi được rồi. Trở về quốc đô của ngươi đi, về sau không cần xuất hiện trước mặt ta."
"Rắc rắc" một tiếng, Quan Hương dường như nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, nàng thật sự không cam lòng , không muốn. Đây không phải là kết quả nàng mong muốn. Tại sao, mọi việc lại biến thành như vậy chứ.
Nghe được đáp án từ chính miệng Lê Ngạo Nhiên nói ra, lòng nàng thật đau, đau đến không cách nào hô hấp, đau đến không thấy rõ tất cả trước mắt. Mơ hồ, mọi vật đều mơ hồ.
Thân thể Quan Hương lảo đảo muốn ngã, Lý Hưng vội vàng tiến lên vịn, nóng nảy và lo lắng khẽ hô: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Nhớ đã đồng ý ta cái gì chứ? Đi đi!" Quan Hương giùng giằng thót khỏi tay Lý Hưng.
Lý Hưng cắn răng, nhìn về nơi Bạch Nguyệt đang đứng. Từ lúc Bạch Nguyệt từ bắt đầu đứng ở đó thì hắn đã biết rồi. Bởi vì Bạch Nguyệt cùng không có thu lại hơi thở của mình.
"Nhớ. Thuộc hạ vẫn nhớ." Lý Hưng đột nhiên bạo khởi, lấy tốc độ sét đánh hướng về phía Bạch Nguyệt đánh tới.