• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại viện của mình , Bạch Nguyệt cũng không về phòng, mà ngồi trong tiểu đình ngắm trăng sáng đến thất thần.

“ Bạch cô nương”

Bạch Nguyệt nghe giọng nói nhỏ nhẹ từ phía sau, mắt Bạch Nguyệt phóng đại hết cỡ, là Lâu Ngọc Điệp! Cái tên biến thái này còn đến tìm nàng. Bạch Nguyệt cố không để lộ cảm xúc của mình , từ từ xoay người, mỉm cười nhìn hắn :” Lâu công tử, thân thể ngươi đang bị thương, sao lại ra đây?”

“ Tại hạ, tại hạ tới thay tiểu đệ tạ lỗi.” Lâu Ngọc Điệp cắn môi, cố sức nói ra những lời này.

Giải thích? Bạch Nguyệt thầm cười mỉa, cái tên dịu dàng, lịch sự này khi nói dối mặt không đỏ, tim cũng chẳng đập nhanh nửa nhịp, lại còn chả biết thẹn.

“ À, vì sao lại nói thế?” Bạch Nguyệt thản nhiên hỏi, trong giọng nói không có chút cảm xúc.

“ Bạch cô nương, may mắn người không có việc gì, nếu không, nếu không tại hạ không thể an lòng.” Lâu Ngọc Điệp ra vẻ ‘đau lòng’, khiến Bạch Nguyệt lạnh cả người.

“ Chuyện này cũng chẳng liên quan Lâu công tử, đâu phải do người làm.” Bạch Nguyệt trả lời, kẻ bắt nàng thật sự không phải tên Lâu Ngọc Điệp này.

“ Nhưng…” Lâu Ngọc Điệp còn muốn nói cái gì đó, lại bị Bạch Nguyệt ngăn lại.

“ Đêm đã khuya, Lâu công tử không được khoẻ, nên về nghỉ sớm đi. Ta ở đây không sao cả, về phần đệ đệ ngài, phải nhận hình phạt gì, ta tin Hiền Vương sẽ xử lí chu toàn. Chắc chắn sẽ cho ta công đạo.” Bạch Nguyệt không còn kiên nhẫn để tiếp tục nói chuyện với hắn.

Lâu Ngọc Điệp nghe từ Bạch Nguyệt biết Hiền Vương đã có cách xử lý, ánh mắt chất chứa nhiều điều khó nói, lại đau thương. Nhưng chớp mắt liền biến mất.

“ Vậy, tại hạ không quấy rầy Bạch cô nương .” Lâu Ngọc Điệp chắp tay, rời đi.

Bạch Nguyệt nhìn Lâu Ngọc Điệp , nhẹ nhàng nói:” Lâu công tử, ngươi rất quan tâm đệ đệ mình sao?”

“ Ý cô nương là sao ?” Lâu Ngọc Điệp đứng lại, quay đầu khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt.

“ Nếu, nếu ta quan tâm đến ai đó, ta sẽ không để người ấy chịu khổ, mặc kệ là chuyện gì cũng tuyệt đối không để hắn chịu bất cứ tổn thương nào.” Bạch Nguyệt nói ra những lời này, rồi lập tức nhanh chân rời đi, bỏ lại Lâu Ngọc Điệp.

Lâu Ngọc Điệp nhìn Bạch Nguyệt dần biến mất, thật lâu vẫn không nhúc nhích. Trong ánh mắt tràn đầy bi thương , cứ nhìn chằm chằm cái hướng kia , ánh mắt trống rỗng, đứng yên tại đó. Tựa hồ nhìn về nơi nào xa xăm, không biết từ lúc nào, đứa bé luôn đứng sau lưng mình, cần mình che chở, đã trưởng thành. Và thậm chí, chuyện hắn làm nó đều biết , nó đã biết từ khi nào? Nhưng nó không có oán ghét hắn, cũng chẳng báo quan bắt hắn, mà lại làm ra chuyện ngốc đến nhường này! Nếu biết trước, hắn sẽ không để nó bị kéo vào…..! Thậm chí cả hắn cũng….. Lúc lâu sau, hắn kéo bước chân nặng nề lảo đảo đi về phía thư phòng, nơi đèn đuốc vẫn còn thắp sáng.

Lâu Ngọc Điệp vươn tay gõ cửa.

“ Ai?” Giọng Hiền Vương truyền ra.

“ Vương gia, là ta.”

“ Ngọc điệp! Mau vào.” Tiếng bước chân dồn dập, Hiền Vương tự tay ra mở cửa.

Tự mình đón Lâu Ngọc Điệp vào phòng, Hiền Vương đóng cửa lại.

“ Đã trễ thế này, sao ngươi không nghỉ ngơi? Thân thể của ngươi……” Hiền Vương ân cần quan tâm.

“ Ta không sao.” Lâu Ngọc Điệp ngắt lời Hiền Vương.“ Vương gia, ta, ta muốn gặp Ngọc Y.”

Hiền Vương vừa nghe, giật mình. Không nói gì, phất tay, trở lại bàn đọc sách.

“ Vương gia~~~” Lâu Ngọc Điệp lại mở miệng.

Hiền Vương cầm bút lên bắt đầu viết, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững nói:“Gặp hắn làm cái gì? Tội hắn sớm phải bị chém đầu. Ngươi gặp hắn chỉ càng thêm đau lòng mà thôi. Không bằng cứ để hắn an tâm mà ra đi.”

“ Hắn là đệ đệ duy nhất của ta, ta muốn gặp hắn. Vạn mong Vương gia thanh toàn.” Lâu Ngọc Điệp cắn chặt răng , nói rõ từng câu từng chữ.

“ Ngọc Điệp, ngươi có đệ đệ song sinh, vì sao không cho ta biết?” Hiền Vương không trả lời Lâu Ngọc Điệp, tay vẫn cầm bút viết từng nét, từng nét trên giấy, chậm rãi nói ra nghi vấn trong lòng.

“ Ta….. Đệ đệ ta, trời sanh tính quái gở, không thích giao tiếp với mọi người, hắn cho rằng con người ác độc, không thích mọi thứ dơ bẩn, cho nên sống ẩn dật.” Lâu Ngọc Điệp chậm rãi trả lời.

“ Vậy sao.” Hiền Vương thở dài, gác bút, rồi mới mở lời.” Tính hắn quái dị, cho nên luôn cảm thấy tất cả nữ nhân đều bẩn thỉu, sau khi giao hoan, moi sạch nội tạng?”

Lâu Ngọc Điệp cúi đầu, không dám nhìn Hiền Vương đối diện, cầu xin:“ Cầu Vương gia khai ân, cho ta gặp hắn.”

“ Gặp rồi làm gì?” Hiền Vương cầm giấy, nhẹ nhàng thổi khô nét mực.” Tội của hắn, tuyệt đối không thể tha thứ.”

“ Vương gia!” Giọng Lâu Ngọc Điệp có chút nghẹn ngào muốn khóc. Đột nhiên nhớ tới lời Bạch Nguyệt nói. ‘ Ngươi rất quan tâm đệ đệ sao? Nếu ta quan tâm đến ai đó, ta sẽ không để người ấy chịu khổ, mặc kệ là chuyện gì tuyệt đối sẽ không để hắn chịu bất cứ tổn thương nào.’ Lâu Ngọc Điệp từ từ quỳ xuống.“ Cầu Vương gia khai ân!”

“ Ngọc Điệp.” Hiền Vương lạnh lùng trả lời.“ Ngươi nghe cho rõ, bổn vương không đồng ý, ngươi không được phép gặp hắn.”

“ Vương gia, Vương gia! Kỳ thật, kỳ thật cái tên hái hoa tặc là ta! Là ta! Ngọc Y chỉ là muốn gánh tội thay ta mà thôi!” Lâu Ngọc Điệp không thể chịu được nỗi khổ sở giày xéo trong tim hắn, rốt cuộc thành thật nói hết nhưng lời giấu kín.

Hiền Vương chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ chăm chú nhìn nét mực trên tờ giấy, trên đó ghi rõ hai chữ “Cục định”.

Thấy Hiền Vương không trả lời, Lâu Ngọc Điệp lại càng thếm gấp gáp, quỳ trên mặt đất, dập đầu, buồn bã.” Vương gia, ta chỉ có hắn là người thân, cầu ngài khai ân…..”

“ Lâu Ngọc Điệp!” Hiền Vương đột nhiên mở miệng, giọng nói đầy khí phách của của một vương gia uy quyền.” Ngươi nghe bổn vương nói cho rõ, Lâu Ngọc Y là tên hái hoa tặc. Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, không cho phép ngươi tiếp tục ở đây nói xằng nói bậy.”

“ Vương gia ——!” Lâu Ngọc Điệp khiếp sợ, thậm chí tuyệt vọng. Không! Không thể như vậy! Đứa bé kia không đáng bị như thế! Không nên!

“ Đêm đã khuya, ngươi lui ra trước đi.” Hiền Vương vo nát tờ giấy.” Bổn vương muốn nghỉ ngơi.”

“ Chậc chậc… Nghe một chút …” Đột nhiên một giọng nói trêu cợt từ ngoài cửa truyền vào.” Chúng ta đã nghe được cái gì đây.”

Trong thư phòng , hai người đều kinh hãi, ngoài phòng có ngươi từ khi nào? Chẳng phát hiện ra, lại không có hạ nhân ngăn cản? Hiền Vương kinh hãi, đẩy cửa, đó là……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK