“ Ly Nhi……” Phía sau tiếng kêu to vẫn không ngừng vang lên. Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt đi xa. Vài Hắc y nhân đột ngột xuất hiện, ngăn cản Âu Dương Thần Dật.
Hắc y nhân không có ý định đả thương Âu Dương Thần Dật, chỉ có ý định bao vây. Âu Dương Thần Dật vừa tức vừa vội, mắt thấy hai người sắp biến mất, không thể làm gì. Cuối cùng, khi hai người hoàn toàn đi khuất, Hắc y nhân cũng lui đi, biến mất vào màn đêm.
Một đám mây đen thổi qua, che kín trăng sao, Âu Dương Thần Dật đứng ngây một chỗ, ngó nhìn phía trước, lòng đau như cắt, sao Ly Nhi lại như vậy? Nàng thật sự đã quên hết tất cả sao? Nhìn ánh mắt xa lạ của nàng, lòng hắn đau quá , rất đau. Không thể! Hắn phải tìm được nàng, làm cho nàng nhớ lại tất cả, đem nàng trở về bên cạnh hắn! Muội muội, cho dù nàng là muội muội của hắn thì đã sao?
Âu Dương Thần Dật nhắm chặt mắt lại, mở ra lần nữa, ánh mắt tràn đầy kiên quyết, xoay người, thi triển khinh công rời đi.
Lê Ngạo Nhiên mang theo Bạch Nguyệt đi thẳng đến một ngọn núi ở ngoài thành. Trên đỉnh núi, Lê Ngạo Nhiên buông Bạch Nguyệt xuống, mỉm cười nói:“ Vừa rồi bị người ta cắt đứt, giờ tiếp tục.”
Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên cười, đột nhiên muốn khóc, vì sao? Sao nam nhân này lại bảo vệ nàng đến nhường này? Kỳ thật, khi tên kia xuất hiện, hắn phải đoán ra có gì không hợp lý, nhưng hắn không hỏi câu nào. Chẳng lẽ hắn không có ý định ép hỏi sao?
Bạch Nguyệt ngồi xuống, từ từ nói:“ Huynh không muốn biết chuyện gì xảy ra sao?”
Lê Ngạo Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nói:“ Nàng không muốn nói, ta liền không hỏi.”
“ Kỳ thật, ta không thuộc về nơi này.” Bạch Nguyệt ngước nhìn ánh trăng, nhàn nhạt mở miệng.“ Vốn dĩ, ta sống ở một nơi cách đây rất xa, ta nói ta là cô nhi, điều đó là sự thật. Phụ mẫu ta đã sớm mất hết.”
Lê Ngạo Nhiên cảm giác Bạch Nguyệt thật cô đơn, lại lo lắng. Không phải ở đây nghĩa là gì? Nhưng hắn không ngắt lời, mà để Bạch Nguyệt tiếp tục.
“ Một thế giới không giống nơi này.” Bạch Nguyệt quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên.“ Kỳ thật, con người có linh hồn, huynh biết không? Thân thể này không phải của ta, linh hồn ta đã rời bỏ thân thể của mình, nhập vào thể xác này. Không cần hoài nghi, điều này là thật.” Bạch Nguyệt nhìn trên mặt Lê Ngạo Nhiên hiển hiện rõ ‘không thể tin nổi’, lập tức bổ sung.
“ Nói cách khác, thân thế trước đây của thân thể này, đã trải qua những chuyện gì, ta cũng không rõ. Ta chỉ biết, khi tỉnh dậy, thì được một người cứu về, chính là người vừa rồi. Nhưng nữ nhân của hắn tìm đến cửa, đánh ta thất điên bát đảo,rồi đẩy ta xuống vách núi.” Bạch Nguyệt vừa kể, vừa chú ý biển hiện trên mặt Lê Ngạo Nhiên, trong lòng vô cùng bất an, nàng sợ. Đúng vậy, sâu thẳm trong tim nàng đang run sợ, sợ người đang ngồi trước mặt mình sẽ sợ hãi, sẽ ghét bỏ nàng. Hay sợ hắn sẽ bỏ rơi nàng? Không biết, cũng chẳng rõ nữa. Trong lòng Bạch Nguyệt đột nhiên rối loạn, thậm chí có chút hối hận khi kể sự thật quá kinh người như vậy với hắn.
Mãi một lúc sau, Lê Ngạo Nhiên vẫn không nói gì, chỉ đột nhiên ôm chầm lấy Bạch Nguyệt:“ Nàng chỉ là nàng mà thôi! Mặc kệ thân thể này trước kia là ai! Hiện giờ ta chỉ biết nàng, người đang ở trước mặt ta!”
Bạch Nguyệt cảm nhận thân thể Lê Ngạo Nhiên run nhẹ, sửng sốt, không hiểu tại sao Lê Ngạo Nhiên lại có phản ứng như thế này.
“ Đột ngột tiến vào thế giới này, thì có lúc đột nhiên rời đi sao?” Giọng nói Lê Ngạo Nhiên khẽ run , khó khăn nói xong những lời này.
Chợt, nước mắt Bạch Nguyệt tràn xuống.
Hóa ra……
Hắn không ghét bỏ nàng, cũng không thấy đó là chuyện hoang đường.
Hắn chỉ sợ, sợ có một ngày nào đó, nàng đột nhiên biến mất.
Sợ nàng đột nhiên biến mất.
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là điều này sao?
Bạch Nguyệt không cầm được nước mắt, người đang ôm chặt nàng lúc này, sao mà có vòng tay ấm áp đến thế.
Không lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cũng không nói lời đanh thép hùng hồn.
Chỉ là một câu nói, mà đã hoàn toàn đoạt lấy tâm của nàng. Giữa bọn họ giờ đây đã không còn bất kỳ ngăn cách nào.
Tuy rằng muốn an ủi hắn, nói cho hắn biết nàng sẽ không bỏ đi, nhưng đến chính bản thân nàng cũng không nắm chắc được.
Buông tỳ bà trong tay, Bạch Nguyệt nhẹ nhàng vòng tay ôm Lê Ngạo Nhiên, nhỏ giọng thì thầm:“ Ta sẽ không bao giờ chủ động rời bỏ huynh, chỉ cần ta còn sống sẽ không bao giờ.”
Lê Ngạo Nhiên kéo Bạch Nguyệt ra ngoài, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, đôi mắt biếc không che giấu sợ hãi, thậm chí lo lắng, khó khăn mở miệng.” Nàng cũng không dám cam đoan sẽ không đột nhiên biến mất sao?”
Bạch Nguyệt sắc mặt ảm đạm xuống , không đành lòng trả lời:“ Chủ nhân của thân thể này ta không biết đã đi đâu. Có lẽ nàng đang ở trong thân thể kia của ta, có khi đã hóa thành tro bụi, cũng có khi chỉ tạm rời đi, sẽ có lúc nào đó nàng ấy trở về.”
Lời nói chưa dứt, đã bị Lê Ngạo Nhiên nóng nảy ngăn chặn:“ Không! Ta không cho phép!”
Bạch Nguyệt giật mình, nhìn sắc mặt Lê Ngạo Nhiên vô cùng khẩn trương và bất an , nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy bao giờ. Nhất thời, Bạch Nguyệt cũng không biết phải nói gì chỉ chăm chăm nhìn hắn.
“ Nàng chính là nàng! Ai cũng không thể mang nàng đi!” Trong lòng Lê Ngạo Nhiên cực kỳ hoảng loạn, giống như thiên hạ trước mắt hắn sẽ biến mất ngay tức khắc vậy.
Bạch Nguyệt không nói câu nào, chỉ vươn tay vòng cổ, ôm chặt Lê Ngạo Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, sau đó lập tức nhiệt tình đáp lại. Bạch Nguyệt cúi đầu cười, Lê Ngạo Nhiên hiểu ra, Bạch Nguyệt cười vì kỹ thuật của hắn giỏi hơn trước nhiều. Trong lòng có chút tức giận, càng thêm nhiệt tình hôn. Dùng sức như vậy, như thể khắc cốt ghi tâm, giống như cứ như vậy hôn nhau cả đời.
Khóe mắt ẩm ướt, Bạch Nguyệt biết, nàng biết đấy là những giọt nước mắt hạnh phúc. Rồi, đôi môi mềm chạm nhẹ lên khoé mắt ngập nước, Lê Ngạo Nhiên cẩn thận hôn hết những giọt nước mắt đọng trên mi nàng.
Dưới ánh trăng, hai bóng người kéo dài trên mặt đất, đan vào một chỗ, không thể phân ly.
Hồi lâu sau, hai người cứ ôm nhau, ngồi ngắm trăng. Ánh trăng trong trẻo, lạnh lùng, nhưng hai người ôm nhau vô cùng ấm áp , hạnh phúc.
“ Chúng ta cứ thong thả vui chơi như vậy, lại còn tiêu xài chi phí chung, chuyện Chưởng môn giao phó chúng ta vẫn chưa làm được gì đấy.” Bạch Nguyệt tựa vào trên vai Lê Ngạo Nhiên hậm hực nói.
“ Chi phí chung?” Lê Ngạo Nhiên lặp lại lời Bạch Nguyệt, có chút khó hiểu.
“ Ha ha…chính là đồ của ‘nhà nước’, là tiền của Chưởng môn Vũ Sơn phái. Của nhà nước không phải của ‘tư nhân’.” Bạch Nguyệt cười, nhớ tới sấp ngân phiếu Chưởng môn đã đưa cho mình, quả thật không ít.
“ Ha ha, đứa ngốc.” Lê Ngạo Nhiên xoa nhẹ tóc Bạch Nguyệt, gương mặt có chút lo lắng xẹt qua liền biến mất.” Thật ra chuyện Chưởng môn giao phó đã có ít manh mối.”
“ Hả? Lúc nào có?” Bạch Nguyệt kinh ngạc, lúc nào lần ra manh mối vậy? Mà nàng lại chẳng biết gì cả. Chắc là vì gần đây nàng chỉ quan tâm đến hội đèn.
“ Phi tiêu tập kích nàng lúc trước, chính là của Giáo chủ Tà giáo— Thương Lang.” Nói đến này, giọng điệu của Lê Ngạo Nhiên vô cùng nghiêm túc. Sau chuyện đó hắn đã hiểu ra, phi tiêu đó chỉ là đòn nhử, thử dò đoán xem vị trí của Bạch Nguyệt trong lòng hắn ra so. Nhìn thấy hắn lo lắng mất bình tĩnh, ‘kẻ đó’ e rằng sẽ nhanh ra tay mà thôi.
“ Thương Lang?” Bạch Nguyệt nhăn mày, nhớ lại chiếc phi tiêu đã dược tẩm độc kia. Đợi đã, tên kia, chẳng phải hắn là tử địch của Lê Ngạo Nhiên?! Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt cũng ý thức được tình huống không đơn giản như nàng dự tính.” Hắn sẽ ra tay với ta, để trả thù huynh?”
“ Thông minh.” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu, hôn một cái rõ kêu trên má Bạch Nguyệt, mặt nàng đỏ bừng. Lê Ngạo Nhiên như vậy, đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt thấy.
“ Vậy hắn vơ vét của cải mọi nơi để làm gì?” Bạch Nguyệt nhớ tới chuyện Tà giáo cướp bóc khắp nơi, giả trang thành cường đạo, thổ phỉ, sơn tặc để cướp đoạt.
“ Đến giờ còn chưa rõ, nhưng ta dám khẳng định, đó không phải mục tiêu chính mà hắn nhắm đến.” Lê Ngạo Nhiên giận tái mặt, hắn rất rõ ‘tên kia’, chả quan tâm cái gì, cao ngạo tự đại, chỉ vì thua hắn một chiêu mà vẫn ghi hận trong lòng, với hắn, tiền bạc vốn chỉ là thứ cặn bã.
“ Thứ hắn không quan tâm?” Bạch Nguyệt càng không hiểu. Tà giáo này phương thức hành động cũng quá kỳ quái rồi.
“ Lần này, chỉ sợ không chỉ giang hồ, ngay cả triều đình cũng lẫn vào một trận Tinh Phong Huyết Vũ .” Giọng Lê Ngạo Nhiên có chút nặng nề, trên tay lại hơi dùng sức ôm Bạch Nguyệt.“ Đừng nghĩ đến nó nữa, nàng vừa hát bái gì thế, ta chưa từng nghe. Tên của nó là gì?”
“ Hắc.. hắc… đấy là ca khúc ở thế giới ta đấy. Dễ nghe đúng không?” Bạch Nguyệt cười nói.
“ Nhưng có mấy câu không hay.” Lê Ngạo Nhiên không vui.
“ Hả? Câu nào?” Bạch Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
“ Câu ‘Thế gian lắm điều buồn cười. Si tình lại là nhàm chán nhất’ ấy.” Lê Ngạo Nhiên nhớ lại.
“ Ha ha~~~” Bạch Nguyệt cười vui vẻ.“ Chỉ là một cách nói mà thôi, huynh không thấy nó khá là vui sao? Làm cho ai cũng mơ ước được như thế.”
“ Ừ, vui vẻ, tự do. Còn ca khúc nào không?” Lê Ngạo Nhiên nhìn chăm chăm Bạch Nguyệt.“ Khi hát, nàng rất đẹp.”
“ Chỉ khi hát cho huynh nghe.” Bạch Nguyệt không ra vẻ, nói thẳng.
Lê Ngạo Nhiên ngẩn ra, sau đó tươi cười.
Bạch Nguyệt cầm tỳ bà lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt lên dây đàn .” Vậy, lại hát cho huynh nghe mấy bài ta thích.”
"Nhìn, giang sơn giống như vẽ. Nại, Tam Phân Thiên Hạ, nhất thời bao nhiêu hào kiệt, phong vân biến sắc quần hùng tranh bá, giao chiến người nào Danh Dương, binh đến dưới thành bỗng nhiên quay đầu, người nào ở trông mong quy hương, tam quốc loạn, loạn thế xuất hiện lớp lớp hảo hán, Quốc Tướng chiến, ai có thể nhất thống giang sơn, chiến không ngừng, huynh đệ huyết lệ không tiếc, kỷ Phong Hỏa, cô phụ bao nhiêu hồng nhan, người nào tương tư dài quá nước trường giang, trông mong quân Quy Nhất tấc lệ một tấc bụi, hóa thành ông trời. . . . . ."
Làn điệu ấm nồng tình cảm, Lê Ngạo Nhiên nghe đến mất hồn.
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Lê Ngạo Nhiên nói .” Tam phân thiên hạ, ( Tam quốc.) là một phần lịch sử bên thế giới ta. Đó là thời loạn, xuất hiện rất nhiều vị anh hùng hào kiệt, nhưng cũng vì thế mà cô phụ tấm lòng bao hồng nhan tri kỉ.”
“ Giờ trong triều đình cũng chia làm 3 thế lực.” Lê Ngạo Nhiên trầm tư:“ Có hai thế lực đang nắm quyền triều chính, Thái Hậu là tỷ tỷ ruột Hoàng đế nước láng giềng, thế lực không nhỏ. Giờ thì cũng coi như hòa bình, nhưng về sau……”
Trong đầu Bạch Nguyệt đột ngột xuất hiện hình ảnh, vội vàng hỏi.” Giờ ba thế lực là cân bằng, nhưng nếu bị phá vỡ thì sao? Giáo chủ tà giáo như huynh vừa nói, hắn sẽ không chính mình đi vơ vét của cải, chẳng lẽ trong ba thế lực này có một người đứng sau chuyện này ? Chẳng lẽ muốn phá vỡ thế cân bằng hiện tại?
Lê Ngạo Nhiên chau mày, vốn dĩ chẳng liên quan đến hắn, nhưng….. Hắn đã đồng ý với người kia rồi.
“ Thôi , đừng nghĩ tới nó nữa. Ta sẽ điều tra tài sản Tà giáo đã di chuyển, và tiêu dùng ra sao?”
Lê Ngạo Nhiên hơi thở dài.“ Mệt sao? Chúng ta trở về đi. Ngày mai sẽ rời đi nơi này.”
“ Đi đâu?” Bạch Nguyệt ngẩng đầu.
“ Về Vô Ưu Cung. Đưa về nàng về đó trước đã, chuyện này quá mức phức tạp, vượt qua những gì Chưởng môn phỏng đoán.” Lê Ngạo Nhiên lại nhớ đến phi tiêu độc của tên kia, chính hắn cũng không dám chắc có thể bảo vệ Bạch Nguyệt chu toàn.
Bạch Nguyệt gật đầu, không có phản đối. Nàng biết, với công phu mèo cào của nàng, chỉ gây phiền phức cho hắn.
” Chờ xử ý xong, ta sẽ tìm nàng, mang nàng đi chu du khắp nơi, chúng ta sẽ uống rượu làm thơ đến già.” Lê Ngạo Nhiên nhớ lại cảnh trong bài hát.
” Được, haha….rất tiêu dao.” Đây cũng là điều mà Bạch Nguyệt luôn mơ ước.
” Phải rồi, còn tên Bạch Ngọc Đường cũng sẽ đi theo nàng , còn có Thải Hà. Ta sẽ dùng bồ câu truyền tin cho Chưởng môn, kể rõ mọi tình huống. Đưa nàng về rồi ta mới đi.” Lê Ngạo Nhiên còn đang suy nghĩ gì đó, nhưng không nói rõ.
Hai người về tới quán trọ, tất cả đã đi ngủ trước. Bạch Nguyệt rón rén về phòng, Thải Hà đã ngủ. Đến bên giường, Bạch Nguyệt cũng nằm xuống ngủ. Đêm nay, nàng ngủ thật ngon giấc.
Chuyện Bạch Nguyệt để lộ mặt thật, đã trở thành một đề tài nóng hổi bàn luận mãi. Đêm đó, ở Diêm thành đã xuất hiện một nữ tử tài sắc vẹn toàn, đột nhiên xuất hiện cũng ly kỳ biến mất. Khiến toàn bộ hoa khôi ‘rớt đài’, mất hết nhan sắc. Có bao nhiêu kẻ quyền cao chức trọng tìm mọi cách muốn gặp lại giai nhân nhưng vô dụng, chỉ một cái liếc nhìn, đã cướp hồn bao kẻ tình si. Mà bài hát nàng hát, lập tức có người nhớ và ghi lại , lưu truyền rộng rãi, nhưng không ai có thể hát ra ý vị như nàng. Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.
………………………………………………
Âu Dương Thần Dật ngồi lặng trong phòng một mình, nắm chặt chiếc trâm cài đầu, ngơ ngác. Là chiếc trâm Ly Nhi từng dùng, cũng chính nàng đã dùng nó tự rạch mặt.Giờ khuôn mặt đã trở lại như xưa.Hơn nữa, người bên cạnh nàng là ai? Âu Dương Thần Dật có chút tự giễu cười một tiếng. Đôi mắt u lam, mình sớm nên nghĩ đến là của ai. Là hắn cứu nàng, chữa khỏi mặt cho nàng sao ? Ly nhi, Ly nhi của ta . . . . .
Cầm lấy ly rượu trên bàn, một ly lại một ly, giống như cố thôi miên bản thân, Âu Dương Thần Dật không ngừng uống rượu. Nàng không nhớ rõ mình, cái gì cũng không nhớ, hơn nữa có người kia bên cạnh, phải làm sao đoạt lại nàng đây? Đoạt lại Ly Nhi của hắn.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
” Cút! Chẳng phải ta đã ra lệnh không cho phép ai làm phiền sao?” Âu Dương Thần Dật rống to.
“ Đến cả ta cũng không được phép sao?” Giọng nói tròn vạnh, điềm tĩnh. Âu Dương Thần Dật sửng sốt, là ‘ngài’, vội đứng dậy ra mở cửa.
Từ bên ngoài, Tư Đồ Tuấn đã được ngửi mùi rượu nồng nặc, sộc thẳng vào mũi.” Sao lại ở đây uống rượu một mình, có tâm sự à?”
” Không, chỉ là muốn uống thôi, muốn uống không?” Âu Dương Thần Dật mở cửa, rồi trở lại ngồi bên bàn.
“ Đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Tuấn không phải đứa ngốc, vừa nhìn Âu Dương Thần Dật, đã cảm nhận được sự đau khổ trên gương mặt y.
” Không có gì, thật không có gì đâu.” Âu Dương Thần Dật khoát tay, lại cầm ly rượu.
“ Có phải ‘nàng’ lại gây chuyện không?” Tư Đồ Tuấn trầm mặt.
” Ha ha! Giờ nàng còn có thể làm gì chứ? Chẳng thể nữa rồi.” Âu Dương Thần Dật cười cười nhưng nụ cười lại chứa đựng oán hận lẫn tuyệt vọng .“ Còn chuyện gì để nàng ta làm nữa?”
” Xin lỗi.” Lát sau, Tư Đồ Tuấn thở dài, khẽ nói ra hai chữ.
Âu Dương Thần Dật cười, xua tay:“Không cần nói xin lỗi, đến, chúng ta cùng uống rượu, quên sạch hết mọi chuyện không vui.”
Tư Đồ Tuấn cũng cười, không khách khí ngồi xuống, lấy bình rượu, thoải mái mà uống.
Tạm quên mọi chuyện không vui, nhưng nếu có thể vĩnh viễn thì tốt quá.
……………………………………
Một gian phòng bài trí hoa lệ.
Thương Lang ôm chặt một vị nữ tử diễm lệ, cùng ‘tập thể dục chống đẩy’. Nếu nhìn kỹ, ta dễ dàng nhận ra, đó là một trong những nữ tử đã tham gia tuyển chọn hoa khôi.
“ A…… Gia.” Nữ tử rên rỉ.
Thương Lang thở dài một hơi, đá bay nữ tử xuống đất. “ Mặc quần áo vào, cút.” Thương Lang lạnh lùng ra lệnh.
Nữ tử lo sợ, thu dọn quần áo, mặc nhanh. Nàng thật sự rất sợ, nếu không phải chủ tử phân phó, nàng sao lại phải hầu hạ tên này chứ. Kể cả lúc ân ái, mặt cũng lạnh tanh.
Chờ nữ tử chật vật chạy đi, Thương Lang nhắm mắt lại, hình ảnh nhục nhã ba năm trước lại hiện lên. Lê Ngạo Nhiên, nỗi sỉ nhục ngươi khiến ta nếm chịu, chắc chắn ta sẽ trả lại gấp bội!
Nhưng mà không ngờ, người bên cạnh hắn là một nữ tử xinh đẹp, đôi mắt Thương Lang âm ngoan, khóe môi cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Như vậy, ta nên như thế nào khoản đãi thật tốt ngươi đây?
Ha ha, xem ra, lần này sẽ rất thú vị, thú vị cực kỳ.