Bạch Nguyệt quay đầu, không muốn nhìn những cảnh này.
Tại sao thế giới này lại có nhiều người khổ cực như thế? Cuộc sống này thật sự quá khó khăn! Giúp được người này, rồi lại gặp người khác khổ hơn . Liệu có thể giúp được bao nhiêu đây ?
Nhắm mắt lại rồi mà trong đầu vẫn hiện lên gương mặt tuyệt vọng của phu xe. Vẻ mặt ấy thật quen thuộc.
Phiền! Quá phiền! Bạch Nguyệt thở dài, rút trong lồng ngực ra một tờ ngân phiếu, ném trước mặt phu xe, không kiên nhẫn nói:” Khóc cái gì? Đi mua con khác là được!” Dứt lời, quay người đi về phía trước.
Phu xe sửng sốt, sau nửa ngày mới để ý tờ ngân phiếu rơi trước mặt, mới nhìn về phía Bạch Nguyệt rời đi mà dập đầu cảm ơn.
Bạch Nguyệt mắt điếc tai ngơ , lập tức đi về phía trước. Trong lòng thầm mắng mình đúng là bị bệnh thần kinh, suốt ngày rỗi việc lại chõ mỏ vào việc người khác. Người ta mất ngựa thì liên quan gì đến ngươi? Cả nhà người ta sống hay chết liên quan gì đến ngươi cơ chứ???
Phiền não, cực kỳ phiền não. Cái này chẳng giống tác phong của nàng chút nào! Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ chẳng thèm xen vào làm gì! Nhưng mà gương mặt tuyệt vọng của phu xe làm nàng cảm thấy rất quen thuộc, không nhịn được mà làm chuyện dư thừa. Bạch Nguyệt bĩu bĩu môi , đá bay mấy hòn sỏi dưới chân như để phát tiết phiền não.
Phía sau, mọi người vẻ mặt khác nhau nhìn Bạch Nguyệt.
Phu xe cảm tạ mọi người xong rồi đi bộ trở về, mà phụ cận không có thôn trang nào cả, mọi người cũng không có xe, đành phải đi bộ.
Dọc theo đường đi, Bạch Nguyệt cảm thấy rất khó chịu , thỉnh thoảng đá bay những cục đá nhỏ dưới chân. Chỉ vì nàng thật sự không muốn nhớ đến gương mặt tuyệt vọng đó, nó làm nàng nhớ lại khoảng thời gian trước kia , thật không muốn nhớ đến chút nào !
Không biết đã đi bao xa, cho đến khi Lăng Ngôn lên tiếng, Bạch Nguyệt mới phát hiện sắc trời đã tối sầm.
Bạch Nguyệt quay đầu, khó hiểu nhìn Lăng Ngôn:” Chuyện gì?”
” Tối nay không tìm được khách điếm, chỉ có thể ngủ ngoài trời.” Lăng Ngôn vẫy tay.
” À, được.” Bạch Nguyệt máy móc trả lời.
Vốn theo kế hoạch là ngồi xe ngựa đi đến thị trấn nên chẳng mang theo đồ ăn gì cả. Trong rừng, cách bờ suối không xa, có mảnh đất bằng phẳng, Lăng Ngôn liền thuần thục nhóm lửa, rồi vỗ vai Lục Du, hai người cùng nhau đi tìm thức ăn. Lục Du gật đầu, cùng đi.
Bạch Nguyệt cứ ngồi nhìn ngọn lửa cháy bập bùng, đến thất thần. Lê Ngạo Nhiên cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng cho thêm củi vào. Thật lâu sau, Bạch Nguyệt đột nhiên nói:” Cám ơn người lại cứu ta.”
” Vậy làm gì để cảm tạ ta đây ?” Lê Ngạo Nhiên đột nhiên hỏi một câu làm Bạch Nguyệt không biết phải trả lời thế nào.
Bạch Nguyệt há hốc miệng, người như hắn mà lại nói được những câu thế này sao? Cái tên lãnh ngạo (Lạnh lùng, ngạo mạn )này không phải không bao giờ quan tâm đến người khác sao?
Lê Ngạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy biểu hiện giật mình của Bạch Nguyệt, rất vừa lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, lặp lại:” Định làm gì để báo đáp ta đây?”
Bạch Nguyệt run rẩy khóe miệng, hắn cố ý! Nam nhân đáng chết , dám cố ý trêu nàng ! Muốn nhìn nàng phản ứng như thế nào sao? Hừ, tuyệt đối sẽ không làm hắn thất vọng.
Bạch Nguyệt đột nhiên cười một cách kiều mỵ, ôn nhu nói:” Lê công tử cứu tiểu nữ tử hai lần, như vậy tiểu nữ tử không có cách nào khác, đành phải lấy thân báo đáp. Vạn mong Lê công tử không cần ghét bỏ.” Dứt lời, đến Bạch Nguyệt còn cảm thấy buồn nôn mấy câu nói vừa rồi, nhưng trên mặt vẫn cười mị hoặc. Nam nhân đáng chết! Xem người trả lời ra sao!
Quả nhiên, động tác trên tay Lê Ngạo Nhiên đột ngột dừng lại, nhưng liền lập tức khôi phục, thản nhiên nói:” Được.” Giống như hai người chỉ đang bình luận về thời tiết hôm nay.
Bạch Nguyệt trầm mặc, Lê Ngạo Nhiên cũng trầm mặc, hai người hoàn toàn yên lặng. Một trận gió nhẹ thổi qua, vài phiến lá cây rơi xuống. Không khí thật quỷ dị.
Rốt cục, hai ngừơi đi tìm đồ ăn kia cũng trở về, trên tay đều cầm mấy con thỏ, phá vỡ không khí trầm lặng quỷ quái này. Nhìn thấy Lăng Ngôn thuần thục lột da con thỏ, rồi lại đưa cho Lê Ngạo Nhiên đem nướng. Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy, sự ăn ý của hai người này không thể tin được.
Ăn xong thịt thỏ nướng, Lê Ngạo Nhiên liền đứng dậy, đi ra ngoài. Lăng Ngôn quan tâm, nói với Bạch Nguyệt:” Ngươi cứ an tâm ngủ đi, có chúng ta ở đây.” Bạch Nguyệt gật đầu, tựa vào đống lá vừa ngắt xuống, nhưng không thể ngủ được. Không phải tại vì phải ngủ ngoài trời, cực khổ cỡ nào Bạch Nguyệt cũng đã quen rồi, huống chi cũng đã từng phải ngủ như thế. Chỉ vì trong đầu cứ lẩn quẩn nhớ lại một số việc cũ nên không tài nào ngủ được .
Haizzz!!! Không ngủ được. Nhìn hai người kia đã ngủ, Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến con suối.
Nóng, nóng quá đi. Bạch Nguyệt không ngừng lấy tay quạt quạt, kỳ thật nàng cũng hiểu được, không ngủ được có lẽ không phải chỉ vì tại thời tiết.
Trên tảng đá to cạnh con suối, Bạch Nguyệt cẩn thận cởi giày, bàn chân đã sưng phồng. Thân thể này đúng là quá kều nhược (Mỏng manh, yếu đuối ), trong lòng Bạch Nguyệt cũng cảm thấy khinh bỉ. Nhúng chân vào làn nước mát lạnh, cảm giác thật thoải mái. Bạch Nguyệt cảm thấy thật thư thái nhưng hình như vẫn chưa đủ, nhìn chung quanh, rồi dần dần cởi hết quần áo.
Làm vài động tác khởi động, làm nóng người phòng trường hợp chuột rút, Bạch Nguyệt chậm rãi đi xuống nước. Đầu tiên, cảm thấy lành lạnh, nhưng nàng cũng không để ý, cúi đầu ngâm cả người vào nước để cố quên đi cảm giác phiền muộn. Từ từ bơi đến tảng đá bên kia, Bạch Nguyệt chậm rãi trồi lên mặt nước, nước theo tóc đen của nàng tý tách chảy xuống làn da trắng nõn của nàng.
Vừa mở mắt ra, hiện lên ngay trước mặt là đôi mắt xanh biếc kia, vì màn đêm u ám, khiến nó càng lóng lánh ánh ngọc.( ac…sao giống quỷ quá )
Dưới đó là một lồng ngực rắn chắc.
Trong khoảnh khắc, hai người trần trụi nhìn nhau