• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Ý em là…”



-“…”



-“Là cậu thấy em đáng yêu thật à?”



Sen cố hỏi, hơi thẹn, nhưng biết làm sao, nó tò mò quá mà!



-“Ừ!”



Cậu nói nhỏ, lại chăm chú nghe giảng, má Sen ửng đỏ, người lâng lâng cả tiết học. Tới giờ ra chơi, nó lại không tha cho cậu.



-“Sao cậu thấy em đáng yêu hả cậu?”



-“…”



-“Mà thôi, cậu có thấy bạn Ánh Tuyết đáng yêu không?”



-“Không!”



-“Thế bạn Kiều Trang?”



-“Không!”



-“Bạn Lê Hiền?”



-“Không!”



…..



…..



-“Bạn Hồng Hạnh?”



-“Không!”



Uầy! Hỏi hết con gái cả lớp, cậu không thấy ai đáng yêu ngoài nó cả, Sen phải nói, chưa hôm nào sướng như hôm nay! Nó lấy hai tay chạm vào vành tai, cố xoa xoa cho bớt nóng, bớt đỏ.



-“Bọn nó rất xinh đẹp!”



Tiếng cậu khiến nó giật mình.



-“Sao cơ ạ? Cậu thấy các bạn xinh đẹp á? Thế còn em?”



Cậu liếc nó, từ trên xuống dưới, xong không nói gì nữa. Sen tự an ủi.



-“Thôi em không xinh đẹp nhưng mà em đáng yêu!”



-“Đúng vậy!”



Đại thiếu gia khẳng định lại, Sen mát cả lòng, cậu tiếp tục.



-“Mày vừa béo vừa lùn, mang cái nét đáng yêu của một con lợn!”



-“HẢ??????”



Thốt xong lời vàng ý ngọc, đại thiếu gia xem qua bài cho tiết sau, để mặc bé con bên cạnh, khóc không ra nước mắt!!!



……



……



Việc Sen gọi Thế Hiển là cậu đã làm khơi gợi sự nghi ngờ của con gái cả lớp. Một bận, nó đang đi giặt giẻ lau bảng thì bị một toán chặn lại, hỏi han các kiểu, bắt nó khai thật.



Chẳng biết đại thiếu gia từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay nó, đúng như anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Thật là lãng mạn quá đi, y hệt trên phim.



Ai dè “anh hùng” nói:



-“Đây là con béo nhà tớ, mong mọi người từ giờ đừng bắt nạt nó, quan tâm tới nó cũng như quan tâm tới tớ vậy!”



“Mỹ nhân” méo cả mặt. Mọi người bán tín bán nghi, Thế Hiển đã khẳng định thế, thì chắc Sen là người nhà bạn ấy thật rồi. Cộng thêm sau đó Sen cười cười bảo, Thế Hiển tuy là anh họ, nhưng thích được gọi là cậu, từ đó, mọi người cực kì yêu quý và nghe lời Sen. Thậm chí còn lấy lòng Sen liên tục.



Sen giờ có nhiều bạn lắm, thân lắm. Mà tất cả, hở ra là hỏi, Thế Hiển thích màu gì, thích ăn gì, thích uống gì…???



‘Cậu ơi, cậu thật hot quá à!’



*****



Bắt đầu học kì hai, toàn khối tổ chức cuộc thi Hoa Nắng, giúp học sinh củng cố kiến thức, mỗi lớp cử một nam, một nữ đi thi.



Lớp 6A cô chủ nhiệm tổ chức kiểm tra chọn ra bạn nam vào tuần đầu tiên của kì học, không ngoài dự đoán, Thế Hiển được chọn, với điểm số cách khá xa.



Cô thông báo, hai tuần nữa sẽ kiểm tra kiến thức chọn các bạn nữ. Thầy giáo lớp 6B hỏi cô giáo lớp 6A, vì sao mọi năm kiểm tra chọn các em cùng một buổi mà năm nay lại kiểm tra nam nữ riêng.



Cô giáo lớp 6A chỉ cười trừ, nói thích thế cho mới mẻ. Mà thực ra, cô là có chiến lược cả rồi, cô biết chắc Thế Hiển sẽ dự thi, nhưng mà cô vẫn muốn, kiểm tra rồi thông báo trước, cho mấy bé gái lớp cô, thi nhau mà học tập. Cơ hội giành giải nhất sẽ càng cao!!!



…..



Sen vừa bỏ cái balô ra khỏi lưng, thì mấy bác đã thông báo, cậu gọi.



Nó đâu dám chậm trễ.



-“Có em!”



-“Học bài!”



-“Dạ? Sao học sớm vậy ạ, mọi khi 8 giờ mới vào học mà!”



-“Từ bây giờ ngoài ăn và tắm giặt ra thì chỉ có học thôi, tối một giờ sáng mới được đi ngủ, thứ bảy chủ nhật không đi đâu hết!”



Cậu nói, như sét đánh ngang tai vậy.



-“Sao lại thế hả cậu? Em có tội tình gì chứ?”



-“Con này sao mày ngơ thế hả?”



-“Thật mà, kì 1 vừa rồi tổng kết chung của em cũng được 7.2 mà, được học sinh tiên tiến rồi mà, còn có giấy khen và năm quyển vở phần thưởng kia kìa, rõ là cậu bảo thế là được rồi, vừa mới thi cử xong cậu lại bắt học…”



Con bé mếu máo.



-“Cậu muốn em chết phải không?”



Nước mắt sắp rơi ra rồi.



Cậu nhìn nó như vậy, lòng lại nhức nhối khó chịu. Nhưng không sao, nó có chiêu của nó, cậu có chiêu của cậu.



-“Mày có biết tao được đi thi Hoa Nắng không hả?”



Sen gật gật. Cậu nhìn nó chằm chằm, nó ngây thơ hỏi.



-“Liên quan tới em à?”



-“Con ngu, mày đi thi với tao! Nên giờ phải ôn để vượt qua bài kiểm tra chứ!”



-“Cậu có bị sốt không thế? Cậu biết thừa bản chất em là ngu nhất lớp mà, may nhờ cậu kèm cặp nên mới được thế thôi…”



-“Thì giờ tao kèm để mày thi giỏi nhất!”



Nó ngẫm nghĩ, được đi thi cũng sướng sướng. Nhưng mà không, nó dù thích đi học, nhưng ôn thi vất vả, khổ lắm. Với lại nó biết rõ năng lực của mình mà.



-“Ở lớp nhiều bạn thông minh lắm, thôi cậu ạ, em không đi đâu, em về phòng đây!”



-“Mày ghét tao hả, không muốn đi cùng tao chứ gì?”



-“Không không, em nào dám…em muốn đi lắm, nhưng mà em ngu mà, cậu cũng hay chửi em ngu đấy thôi!”



Nếu là việc khác, cậu sẽ ép nó được. Nhưng việc này, nó không tình nguyện mà học chống đối, cũng chẳng có kết quả tốt.



-“Tháng sau ngoài rạp chiếu Búp bê Barbie phần hai, bản 3D…”



Có đứa mắt sáng long lanh. Bình tâm lại, nó nói.



-“Thôi không cần, em cũng có lương bà chủ cho em nha, em tự đi được!”



-“Ừ, tao xem mày đi kiểu gì? Được rồi, về phòng mày đi!”



Sen ngúng nguẩy đi về, tính tính toán toán. Đúng vậy, cậu mà đã ra lệnh, thì nó mọc cánh cũng chẳng bay được. Hình ảnh công chúa Barbie cứ lởn vởn quanh đầu Sen mãi, buộc nó phải vùng dậy, gõ cửa phòng cậu.



-“Em học, em học là được chứ gì?”



-“Dễ thế thôi hả?”



-“Thế em phải làm sao?”



-“Làm bài tốt để được đi thi Hoa Nắng với tao!”



-“Được rồi, em chấp nhận hết!”



……



Từ đó, cuộc sống của Sen chỉ có ăn và học, học đêm học ngày. Cậu làm sẵn đề cương thông minh cho nó, với người bình thường thì chắc học một phần cùng lắm mất ba mươi phút, nhưng với Sen, phải mất hai tiếng. Tuy thế mà cậu không hề chê trách gì cả, chủ tớ đều rất kiên nhẫn.



Con bé học nhiều, mụ hết cả người. Có hôm, hai giờ sáng mới được cậu cho nghỉ, mệt kinh khủng khiếp. Bình minh hôm sau, đã thấy giọng nói ngọt ngào bên tai.



-“Sen, Sen…dậy đi học…”



-“Không muốn!”



Nó nhõng nhẹo, lại rúc vào chiếc chăn hồng.



-“Dậy đi nào, ngoan!”



-“Không!”



-“Thôi nào, đừng làm nũng nữa…”



-“…”



Miệng nó chóp chép, mắt lim dim. Con hầu nhà cậu, hình như nó không quen nói ngọt thì phải, đại thiếu gia bực mình, quát.



-“TAO ĐẾM TỚI BA…MỘT…HAI…”



Sen theo phản xạ, bật dậy như lò xo, thấy cậu đang nhìn mình, cậu cười thì phải.



-“Này!”



Cậu đưa bàn chải phết sẵn kem đánh răng cho nó. Nó lật đật đi đánh răng. Xong cậu lại lấy khăn mặt xấp nước ấm…lần này thì cậu lau mặt hộ nó luôn.



Sen mơ mơ màng màng, là mơ hay là thật? Thời thế đổi thay rồi sao? Nó lên làm cô chủ rồi sao? Cậu là thằng hầu ư? Nó đã tích cái đức gì mà được như vậy?



-“Ngơ cái gì, muộn học rồi, nhanh lên!”



Tiếng cậu làm nó giật mình. Hình như không có gì đổi thay cả thì phải, giọng cậu vẫn bá đạo như thế mà!



Hôm đó, nó băn khoăn lắm. Ra khỏi xe ôtô, bước vào cổng trường, mới dám hỏi.



-“Đại thiếu gia, hôm qua em…em…”



-“Làm sao?”



-“Em nhớ em ngủ quên trên phòng cậu mà…sao em lại về phòng em được?”



Mặt cậu đỏ bừng, tai cậu cũng đỏ. Nhưng cậu vẫn nói rất bình thường.



-“Bác Lựu bế mày về!”



-“Dạ! Tối em sẽ cảm ơn bác Lựu.”



-“Không cần!”



-“Dạ?”



-“Tao nói không cần!”



-“Vâng!”



…..



Ngày kiểm tra, cậu chăm sóc nó nhiệt tình, thức ăn thức uống đầy đủ.



Vào giờ, con trai xếp ngồi một dãy tự học, con gái xếp ngồi một dãy làm bài. Trước khi chuyển chỗ, cậu còn vỗ vai Sen, động viên nó, cậu làm nó xúc động quá, nó nhất định sẽ cố gắng!



…..



Hai ngày sau, kết quả báo, thật đau lòng!



Sen chẳng những không được đi thi với đại thiếu gia, mà top 5 nó cũng chẳng lọt.



Hôm ấy đi về, đại thiếu gia không nói lời nào với Sen cả. Sen cũng buồn, mà nhìn cậu buồn nó còn thấy tội lỗi nữa. Nó thủ thỉ.



-“Em xin lỗi!”



-“…”



-“Cậu đừng thế nữa!”



-“…”



-“Thực ra bạn Ánh Tuyết xinh đẹp và thông minh nhất trong mấy đứa con gái, bạn ấy đi thi với cậu là xứng đáng!”



-“…”



-“Em xoa bóp cho cậu nhé!”



-“…”



-“Cậu…cậu…”



Sau một hồi im lặng, cậu đã không thể chịu, cậu cáu.



-“Tao không thể hiểu đầu mày chứa cái thứ gì nữa? Đất đá hay bã đậu? Đề thi thì dễ như thế? Mọi thứ tao cũng dậy rồi, học tới thuộc làu rồi mà vẫn khoanh sai?”



Con bé sợ, lí nhí.



-“Em xin lỗi mà …em biết lỗi rồi…”



-“Mày còn ngu hơn em MiLu…”



-“Em ngu, em biết rồi…cậu đừng thế nữa!”



-“Thế thế cái gì? Mày nhìn mày xem, ăn lắm cho béo rồi chẳng được cái tích sự gì cả?”



Cậu mắng, Sen sụt sịt.



-“Nín ngay, ai cho mày khóc!”



-“Được rồi, em nín!”



Nó nín mà nước mắt vẫn chảy.



-“Từ giờ mày đừng ăn cơm nữa, nhịn đi!”



Xe tới cổng, chủ tớ mỗi người một hướng, quay về phòng.



Mọi khi cậu chỉ đi bơi một tiếng, nhưng hôm nay, tâm trạng quá, cậu bơi và ăn luôn bên ngoài, mười giờ tối mới về.



Về tới nhà, thấy mọi người nháo nhác. Bác Súng gặp cậu, nghẹn ngào.



-“Cậu về rồi ạ!”



-“Có chuyện gì à?”



-“Cậu ơi…Sen làm sao không biết….nó cứ nôn khan mãi thôi…bác sĩ tới khám tiêm cho nó rồi mà vẫn không ngừng …”



-“Sao tự dưng lại vậy?”



-“Tôi cũng không biết, nó…lúc tối thì nó nhịn ăn, mọi người bảo nó ăn nhưng nó nhất định không…rồi lúc 8 giờ cái Cúc mang cơm cho nó đã thấy nó như thế rồi…”



Cảm giác luồng khí lạnh bao quanh người, con Sen nhà cậu, nó có thể ngốc vậy không? Sao không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả? Đâu là câu nói lúc tức giận?



Cậu nhanh chóng chạy tới phòng nó. Mẹ cậu đang ôm nó, xoa lưng cho nó, mẹ cậu khóc. Ba cậu cũng ngồi cạnh đó. Nó thì mặt mày tím tái, cứ được một lúc lại nôn. Cậu đứng ngoài cửa, nắm chặt tay, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thấy hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK