Sen buồn. Nhưng mà cứ nghĩ cái cách bà chủ chiều cậu nó lại thấy thích, nếu nó về nhà nó, nó sẽ được như cậu, mẹ nó sẽ coi nó là công chúa vậy.
Sáng hôm sau, nó gọi cậu dậy. Con bé định nói rõ mọi chuyện nó nghĩ với cậu, mà đại thiếu gia chẳng thèm nhìn mặt nó.
Cậu không đánh kem đánh răng nó chuẩn bị, không rửa mặt bằng khăn nó vắt sẵn, không nói với nó câu nào. Cả lúc trên lớp, cậu cũng hầm hực khó tính. Cậu coi nó, như người vô hình vậy.
Nó ngồi ăn bữa tối, cùng các bác các chị cười nói, cậu hầm hầm đi xuống. Cậu quát.
-“Con kia, rốt cuộc mày muốn sao?”
-“Em…em…”
-“Thế Hiển làm sao vậy?”
Bác Súng ngạc nhiên hỏi.
-“SEN!”
Cậu không để ý tới mọi người, quát to hơn. Sen ngây người, sợ quá, trốn đằng sau chị Cúc.
-“Mày ra đây, nói rõ ràng cho tao nghe!”
-“Có gì cậu cứ bình tĩnh.”
Chị Na phân bua.
-“SEN!”
-“…”
-“Tao đếm tới ba…MỘT…HAI…”
Sen lấy hết sức can đảm đối diện cậu, nói một mạch.
-“Em sẽ về nhà em…thi học kì hai xong em về với mẹ em!”
Cả nhà trợn tròn mắt, ai đấy đều sốc. Sen năm đó bị mẹ bỏ, chuyện đó rùng beng một vùng. Có người mẹ nào lại nỡ bỏ con mình trong sọt rác? Vậy mà cô ta đã làm thế…và bây giờ, Sen đòi về với người đàn bà đó.
Nếu bà chủ không đón Sen, thì giờ nó ở trên chùa, cũng đâu có được sung sướng như thế? Bệnh của nó, liệu có tiến triển tốt được như này, hay đã trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch không biết gì rồi?
Bà chủ khẩu xà tâm phật, bà cưng Sen như nào, có ai mà không biết? Bà còn cấm mọi người nhắc tới chuyện Sen bị bỏ rơi, chỉ dám nói ba mẹ nó đi làm ăn xa, sợ nó bị tổn thương. Giờ đây, nó đòi về, liệu bà có cho phép?
Mọi người ngước nhìn đại thiếu gia, cậu đứng đó, tay nắm chặt, mặt tối sầm. Cậu nhấn mạnh từng từ.
-“Mày nói lại!”
-“Em sẽ về nhà em!”
-“Mày được lắm.”
Lần đầu tiên, Sen và đại thiếu gia cãi nhau tay đôi. Chuyện cũng tới tai ông bà chủ. Ông bà gọi Sen lên, khác với đại thiếu gia, bà chủ chỉ nhẹ nhàng hỏi Sen.
-“Có thật con muốn về với mẹ con?”
-“Dạ!”
Sen đáp lí nhí.
-“Về với mẹ con có thể sẽ khổ, có thể sẽ không được như ở đây, con vẫn chịu?”
-“Vâng.”
-“Quyết định đi rồi thì sẽ không quay lại được đây nữa, con vẫn quyết đi?”
-“Dạ…”
-“Nếu ta không cho phép?”
-“Con xin mà…con nhớ mẹ lắm, con muốn ở với mẹ…”
Con bé òa khóc.
-“Được rồi, ôn thi học kì hai cho tốt, thi xong thì đi về với mẹ!”
Sen lễ phép chào bà rồi đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.
Trong gian phòng xa hoa, có người phụ nữ, rớt từng giọt nước mắt. Người đàn ông vỗ về.
-“Hay bảo nó đừng về với mẹ!”
-“Không cần!”
-“Mình nói với nó, mình nhớ nó…”
-“Có gì mà em phải nhớ, có quan hệ gì đâu, đấy, mẹ nó bảo đi là nó đi luôn, em có quan trọng gì đâu…”
Ông chủ vỗ về bà chủ, ông biết, bà chỉ cứng miệng thế thôi. Nhưng trong thâm tâm, chắc là đang khổ lắm. Lúc đón Sen về nhà, vợ ông đã sắp tới ngày sinh rồi, vậy mà Sen ốm, Sen phải phẫu thuật, vẫn thức đêm để trông nó.
Từ khi Thế Hiển ra đời, thì Sen cũng bú sữa cùng Hiển luôn. Họ vẫn luôn coi Sen là con ruột, chỉ có điều, người vợ này, lại muốn nghiêm khắc hơn một chút, là lo Sen được chiều, sau này đanh đá bướng bỉnh như chính mình.
-“Thôi, vậy thì thôi…hàng tháng mình tới thăm nó…”
-“Em không thèm!”
-“Được rồi, mình không thèm, tôi xin…”
-“Thực ra…người ta mới là mẹ ruột của nó…”
-“Nhưng cô ta đã vứt bỏ nó!”
-“Nhưng có thể giờ cô ta hối hận, em không thể nào mà đi phá hoại tình mẫu tử nhà người khác…”
-“Thôi mình đừng buồn nữa, hạnh phúc của con trẻ chẳng phải là được sống với ba mẹ ruột hay sao? Mình giờ phải vui cho nó chứ?”
-“Ừ, thì vui…”
…..
Bà chủ mấy ngày nay tâm trạng không tốt. Cậu chủ sau khi nghe tin ông bà chủ đồng ý cho Sen về với mẹ thì sốc nặng. Từ nay tới thi học kì hai chỉ còn ba tuần, vậy là nó ở gần cậu chưa đầy một tháng nữa thôi sao? Từ khi sinh ra tới giờ, cậu chưa hề có khái niệm này.
Còn đang bực mình thì con bé gõ cửa phòng.
-“Ai?”
-“Em!”
-“Mày biến đi! Về nhà mày luôn đi!”
Sen biết cậu giận, lặng thinh không nói gì. Một lát, cậu ra mở cửa cho nó.
-“Đứng đây làm gì…”
-“Đừng giận em nữa, nha!”
-“Thế mày đừng về nhà mày nữa…”
-“Em…em…cái đó không được…”
-“Vậy thì mày xéo ngay!”
Sen sắp được về nhà với mẹ rồi, đáng nhẽ ra nó không nên sợ cậu, nhưng chắc thói quen ngấm vào máu rồi, thấy cậu bực dọc, nó cũng buồn làm sao ý.
Cậu tức, không thèm dạy nó học bài!
Kết quả thi của Sen thật thảm hại, kì hai lớp sáu, nó gặt hái toàn 5 và 4. Tổng kết chung cả năm rớt xống 5.7, tất nhiên là không có giấy khen.
Không có cậu, đời nó quả là thảm hại. Nhưng may, vẫn còn một việc vui, là sáng mai mẹ nó sẽ tới đón. Ông bà chủ mua cho Sen một cái vali màu hồng mới cứng, tối hôm đó, mọi người tập trung giúp Sen xếp đồ. Thực ra đồ cũng không có nhiều lắm, chỉ là ai cũng buồn, muốn nói chuyện nhiều hơn với Sen.
Các bác đều nghèo, nên người thì cho Sen gói ruốc, người thì cho măng ngâm, người cho cá khô…toàn là các bác tự làm. Ông bà chủ thì cho Sen chút tiền tiêu vặt. Mọi người rơm rớm. Duy chỉ có cậu chủ là ở trên phòng không xuống.
11 giờ, ông bà, các bác, các chị về phòng, Sen mới rón rén lên phòng cậu chủ.
Nó gõ cửa, mà không có ai trả lời cả, nó đành hỏi nhỏ.
-“Đại thiếu gia, cậu ngủ chưa?”
-“Cậu ơi cậu ngủ rồi à?”
-“Em chào cậu nhé, mai em đi sớm, chắc tầm đó cậu chưa dậy đâu…tạm biệt cậu nha!”
-“Cậu ơi, cậu không gặp em à?”
-“Cậu vẫn giận em à?”
……
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng của nó, Sen đành về phòng. Đáng nhẽ mai được về với mẹ là vui, vậy mà sao bây giờ nó buồn thế không biết?
Nó gần về tới phòng, thì có giọng nói quen thuộc, có người kêu tên nó…sao mà nó mừng thế không biết.
-“Đại thiếu gia! Cậu không giận em nữa phải không?”
-“Đừng đi với mẹ mày, được không?”
-“Em…em…”
-“Tao nói cho mày một chuyện…”
-“Chuyện gì cơ ạ?”
Thế Hiển lúng túng, liệu cậu có nên nói với Sen, người phụ nữ đó đã từng bỏ rơi nó? Chuyện này cũng là tình cờ cậu đi qua phòng ba mẹ, nghe họ nói. Cậu biết từ rất lâu rồi, nhưng sợ Sen buồn, cậu đã giữ bí mật.
Lúc ba mẹ cậu cho Sen về nhà, cậu đã rất thắc mắc, ức chế. Cậu hỏi mẹ, cậu còn giận mẹ cậu không thương Sen, để Sen về đấy người ta bắt nạt Sen. Mẹ cậu lại nói cậu bé không hiểu chuyện, hổ dữ còn không ăn thịt con huống chi con người? Không có người mẹ nào trên thế gian là không thương con của mình cả, ngày xưa, mẹ Sen có thể là do bất đắc dĩ thôi…
Ừ, có thể cậu không hiểu chuyện như mẹ cậu nói, nhưng cậu vẫn không tin, cô ta là người tốt. Nhìn ánh mắt to tròn ngây thơ của con bé trước mặt, cậu buồn, nếu nó biết sự thực, liệu ánh mắt này còn hồn nhiên đáng yêu như vậy?
-“Tin tao một lần thôi, về đó sẽ rất khổ…”
-“Nhưng em đã quyết định rồi mà, mai cũng dặn mẹ tới đón rồi, đồ cũng chuẩn bị rồi…”
-“Quyết định rồi thì sao? Đồ chuẩn bị thì tao giúp mày tháo ra…mẹ mày mai tới thì bảo mẹ mày về, bảo mày muốn ở đây…”
-“Em muốn đi với mẹ!”
-“Kể cả khổ mày cũng chịu được?”
-“Vâng!”
-“Thế còn tao?”
-“Cậu thì sao ạ?”
-“MÀY!”
Cậu điên, đi thẳng.
Một lát, Sen lại nghe tiếng đập cửa phòng, nó mở cửa, là cậu.
-“Tao nói này, đừng về nhà đó, ở đây…tao sẽ chiều mày, muốn gì ta sẽ mua cho mày!”
Sen lắc đầu. Cậu cầm tay nó, năn nỉ.
-“Đừng về, nhé…nghe lời tao đi mà…”
Từ khi sinh ra, lần đầu tiên cậu năn nỉ nó, thực sự là rất lạ, nhưng nó không có cách nào đồng ý.
-“Sen, nói nghe này, ở đây nhiều đồ ăn ngon…”
-“…”
-“Mày về đó thì ai dạy mày học?”
-“…”
-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tới tên hay như vậy cũng là mẹ tao đặt cho mày, mày không biết nghĩ gì cả?”
-“Nhưng mẹ em sẽ buồn…”
-“Hay cứ ở đây, hết hè, vào năm học mới thì hãng về nhà mày…”
-“Không…em…”
….
Một hồi lâu, cuối cùng cậu mất hết sạch kiên nhẫn, bừng bừng tức giận.
-“Được! Mày tưởng mày báu lắm hả?”
-“Em…em…”
-“Câm mồm cho tao, từ nay tao với mày, coi như không quen biết!”
*****
Sáng hôm sau, không khí nhà họ Hoàng trầm mặc hẳn. Tiễn bé con về nhà, ai nấy đều buồn rầu, cậu chủ thì ở trong phòng cả ngày, bà chủ ông chủ sắc mặt cũng tối sầm, người hầu thì ít nói hẳn đi.
Lại nói về cô bé con. Xe tới nơi, mẹ cô bé dắt cô vào căn nhà nhỏ, lúc này, Sen mới gặp một người đàn ông lạ mặt.
Mẹ cười, nói với Sen, đây là bác Tùng, sẽ ở với mẹ con mình.
Mẹ bảo Sen đi thay áo quần. Nhà tắm ở đây cũng nhỏ, so với cái nhà tắm trong phòng Sen thì bé bằng một phần tư. Cũng bẩn nữa, Sen vừa vào đã nôn rồi. Có phải, đây là khổ như lời cậu nói? Tự dưng con bé trầm mặc, nhưng nó tự động viên, được ở với mẹ là tốt rồi.
Đợi con bé con vào bên trong, hai người lớn nói chuyện.
-“Thế nào, được nhiều không?”
-“Đkm, không đáng là bao cả…cứ tưởng con bé về nhà, họ phải cho nhiều tiền lắm, dù gì cũng ở tần ấy năm…cứ tưởng vớ quả đậm, ai ngờ…nhà này, giàu mà ken…”
-“Thôi từ từ, biết đâu hàng tháng tới thăm, thấy nó sống khổ, họ lại cho tiền…”
-“Biết thế!”
…..
Mâm cơm dọn ra, bữa cơm đầu tiên, ăn với mẹ, nó đã mong mỏi biết bao. Sen còn trẻ con, với lại quen thói quen ở nhà cũ, nó thường ăn rất nhiều. Vừa ăn vừa vui vẻ cười nói.
-“Con gái con nứa, ăn như trư bát giới!”
Mẹ nó quát.
Nó cũng từng bị cậu quát như thế, nhưng không hiểu sao, lúc đó, giọng cậu khác, môi cậu còn hơi cười, nên nó không để ý lắm. Nhưng giờ, mẹ nó mặt sắc lại, con bé đâm ra hơi buồn.
-“Cứ từ từ, con nó chưa quen!”
Dù sao cũng còn có bác Tùng nói đỡ, Sen rụt rè, gắp ít hơn.
Ăn xong, mẹ nó bảo.
-“Rửa bát!”
-“Dạ?”
Sen ngạc nhiên, mẹ nó lại quát.
-“Mày là người hầu nhà đấy cơ mà? Đừng có nói không biết rửa bát?”
Mẹ gọi nó là mày ư? Cậu cũng xưng mày tao với nó, nhưng sao nghe khác với mẹ vậy? Tự dưng thấy nhớ cậu, vừa gặp cậu tối qua cơ mà. Nó lắp bắp.
-“Con…con…không biết rửa…”
Bác Tùng kéo nó vào nhà bếp, dậy nó rửa bát, bác nhẹ giọng.
-“Thôi đừng để ý mẹ con, mẹ con bệnh, tính tình thất thường, thương mẹ thì sau cố gắng ngoan ngoãn…”
Sen gật đầu, hóa ra mẹ nó nóng tính do bệnh, từ giờ nó sẽ cố gắng làm mẹ nó hài lòng, sẽ làm một đứa con ngoan. Buổi đầu tiên rửa bát, Sen đánh vỡ hai cái, tay chảy máu rì rì. Mẹ nó suýt cầm chổi phang nó rồi, may mà có bác Tùng bênh.
Mẹ với cậu có nhiều điểm giống, mà tính ra cũng không giống. Lúc trước, nó bị thương, cậu cũng bực, cũng dọa đánh nó, nhưng sau đó cậu lại xoa thuốc cho nó…còn mẹ thì không. Nó thở dài, đại thiếu gia, nếu có cậu ở đây thì tốt biết mấy.
Buổi tối, nó mong ngày đầu tiên được ngủ với mẹ tới như thế nào, vậy mà mẹ nó lại ngủ với bác Tùng. Nhà chỉ có một phòng ngủ, bác Tùng rải cho Sen cái chiếu ra chỗ góc bếp, bác dỗ Sen là, mẹ bị bệnh nên bác phải ngủ cùng để trông mẹ.
Sen xin bác cho ngủ với mẹ, Sen cũng có thể chăm mẹ, chỉ nhận được một cái lườm lạnh. Sen sợ, nó không dám nói gì nữa, rốt cuộc, nó thu mình trong cái chiếu và tấm chăn mỏng. Nó tự dưng nhớ căn phòng ấm cúng, rực rỡ màu hồng của mình biết bao…
*****
Thường thì vào mùa hè, bé Sen hay thức dậy lúc 8 giờ. Nhưng ở với mẹ, có đôi chút khác biệt. Sáng, 6 giờ mẹ nó đã gọi.
Cô bé mắt nhắm mắt mở.
-“Mẹ ạ…”
-“Dậy mau!”
Vẫn thói quen cũ, giọng nó mè nheo.
-“Con ngủ thêm chút nữa nhé, cậu chủ vẫn chưa dậy mà…”
-“Chủ chiếc gì, mày mơ hả? Dậy mau!”
Con bé giật mình, nó dụi mắt, sợ hãi nhìn mẹ nó.
-“Dậy trông nhà, tao với bác Tùng đi làm, ở nhà trưa nhớ nấu cơm!”
-“Nấu cơm ạ?”
Thấy Sen ngây ngô, mẹ nó quát.
-“Mày không biết nấu cơm?”
-“Con…con…con…không…biết…”
-“VÔ TÍCH SỰ! Hầu hầu gì mày, mày ở nhà đấy làm tướng à mà cái gì cũng không biết?”
-“Con…con…”
Sen sợ co rúm người, bác Tùng đành phải bảo mẹ nó đi ra ngoài trước. Bác ở lại, vỗ về nó.
-“Con đừng buồn, mẹ là thương con nhất đấy nhé, chẳng qua là mẹ bệnh, mẹ nóng tính thôi. Để bác nói cho con cách nấu cơm nhé…con chỉ cần vo gạo, đổ nước vào xâm xấp, cắm điện. Rau muống thì nhặt, sau đó cho nước vào nồi, đun sôi rồi đổ rau vào. Sau đó rau chín vớt ra, vắt chanh vào, đậu thì con thái ra, đổ dầu vào rán lên…Con làm được chứ?”
-“Bác ơi, cho con viết lại được không bác, bác nói nhanh quá…con không nhớ bác ạ…”
Bác đọc, nó chép. Trước khi đi mẹ nó dặn thêm.
-“Ở nhà quét dọn, đi đổ rác luôn!”
-“Dạ!”
Mẹ và bác đi rồi, Sen dọn dẹp đầu tiên. Công việc này ngày xưa ở nhà cậu chủ, nó vẫn giúp đỡ các chị nên làm rất giỏi. Nó cặm cụi quét nhà, lau bàn ghế…
Tới lúc nhặt rau thổi cơm, tự dưng nó thấy buồn. Mới hôm nào quanh nó còn bao nhiêu người, các bác các chị các anh nói cười rôm rả, thi thoảng, cậu chủ còn xuống chọc nó…Có lúc, cậu và nó còn phụ các bác nhặt rau, vui ơi là vui. Hôm nay, nơi này lại chỉ có một mình nó???
Mẹ nó, cũng khác hoàn toàn với tưởng tượng, mộng mơ của nó. Mẹ không dịu dàng với nó như trước, việc ôm mẹ ngủ, nghe mẹ kể chuyện, nghe mẹ nựng, có lẽ là quá xa vời.
Sen lầm lũi làm theo tờ giấy viết sẵn, rồi nó ngoan ngoãn dọn cơm, đợi mẹ và bác về. Mọi khi nó làm được cái gì, các bác đều khen nó, ông bà chủ, cậu chủ thì thưởng. Nó không hi vọng được khen, nhưng cũng mong mẹ sẽ vui.
-“Cái gì thế này?”
-“Dạ!”
-“Mày nấu cơm hay nấu cháo?”
-“Con…con…”
-“Thôi thôi, lần đầu con nấu cơm…”
Bác Tùng khuyên giải.
-“Ngu xuẩn!”
-“Con…”
-“Con cái gì? Đậu nữa, sao mềm nhũn thế này? Không giòn gì cả? Rau thì nát bét…”
Sen xoa xoa cái tay bị dầu bắn bỏng, hai mắt đỏ hoe.
-“Con xin lỗi mẹ.”
-“Lỗi lầm gì? Đã ai nói với mày là mày rất ngu chưa? Hả? Ngu xuẩn?”
Cổ nó thấy nghèn nghẹn, nước mắt chực rơi xuống, không muốn mẹ thấy mình khóc, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
-“Con ranh kia, trốn đi đâu, chạy đi đâu…Oan ức lắm à? Muốn chạy về nhà đấy hả? Tao nói cho mày biết, đã đi rồi thì chẳng quay lại được đâu. Cũng chẳng ai thèm chứa chấp mày nữa đâu…Ra đây mau…”
Sen buồn, nó cũng chưa có ý nghĩ quay trở lại nữa. Ra đi rất kiên quyết, cậu thì giận nó thế, làm sao mà quay lại được đây? Mẹ nó sao đối xử với nó khác mẹ cậu đối xử với cậu tới vậy? Là do mẹ bệnh sao???
Ở gần đó, người đàn ông thủ thỉ vào tai người đàn bà.
-“Loại ngu! Còn muốn kiếm tiền nữa không? Bà cứ sồn sồn lên thì làm ăn gì? Rồi mấy người kia đến thăm thì dùng ai xin tiền? Bà xin được chắc? Bà phải nhẹ nhàng…nó là hố vàng đấy…”
-“Vẫn biết thế nhưng tôi ngứa mắt…”
-“Ngứa cũng phải nhịn!”
Người đàn bà thở dài, nhẹ nhàng tới gõ cửa nhà vệ sinh.
-“Sen, ra đây!”
Con bé nước mắt lấm lem. Mẹ nó ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
-“Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con nhé…”
-“Không…tại con…”
-“Mẹ bệnh, con biết rồi đấy, uống thuốc nóng người, tính khí thất thường, con đừng chấp…nào, vào đây mẹ đút cho nào…”
Lúc này thì nó òa khóc, nó hạnh phúc quá chừng!
Từ đó, cuộc sống của Sen cứ như vậy, mẹ nhiều lúc quát mắng thậm tệ, xong lại ngọt ngào dỗ nó, con bé dần thành quen, nó vốn vô tư, và nó cũng tưởng, mẹ nó bị bệnh nên thế. Hàng ngày, nó cố làm việc nhà thật tốt, cố làm hài lòng mẹ.
Nhưng việc đời thường không được như người ta muốn, Sen đang quen hàng ngày chơi với cậu chủ, ăn thức ăn ngon, ở nơi sạch sẽ. Nay đồ ăn của nó toàn thứ thừa thãi, ngủ thì ngủ sàn bếp, làm việc suốt ngày…Con bé kiên cường được hai tuần thì lăn ra ốm.
Ở gian phòng ngủ, người lớn bàn bạc.
-“Báo tin cho nhà ấy chưa? Kiểu này họ tới thăm, tha hồ mà nhận tiền…”
-“Chắc không?”
-“Chắc chứ, nhìn ánh mắt bà ta tôi đoán chắc là bà ta rất quý con Sen.”
-“Thế thì làm bà thất vọng rồi, tôi đã báo, nhưng chẳng thấy tin tức gì…”
Mẹ Sen điên cả người, nhưng không sao, họ không tới thăm Sen thì bà ta sẽ cho Sen về thăm họ, xem họ có thể bỏ mặc được không?
Nghĩ rồi, lại vui vẻ gọi con.
-“Sen…Sen…đỡ chưa?”
-“Con đau đầu mẹ ạ…”
-“Ngoan, mai mẹ cho về thăm nhà kia!”
-“Thật ạ?”
-“Nhưng nếu về, con lại ở tịt đấy, bỏ mặc mẹ thì sao?”
Con bé vội lắc đầu.
-“Không…không…con không bỏ mặc mẹ đâu…mẹ là mẹ con mà…”
-“Ừ, ngủ đi, mai về…nhớ nói với bà chủ con là con chưa được uống thuốc vì thuốc rất đắt nhé!”
-“Sao ạ?”
-“Mình chỉ nói thật thôi mà!”
-“Dạ…”
Đầu con bé đau nhức, lời mẹ nói nó cũng mơ màng. Nhưng nghĩ tới mai được gặp cậu, gặp ông bà, các bác lại sung sướng. Nó thực sự, thực sự rất nhớ mọi người…và cậu? Đại thiếu gia, còn giận Sen không? Mọi lần nó không khỏe, cậu sẽ rất thương nó, lần này nó ốm như vậy, chắc cậu sẽ bỏ qua chứ?
Sen nghĩ, nghĩ, nghĩ…thao thức chẳng thể nào ngủ nổi.