• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10 giờ sáng.



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”



Giọng ca vàng thánh thót vang lên, cả lớp quay mặt xuống, nhìn, thở dài, lại quay lên.



Sen ngơ ngác lắm! Hix? Ra chơi rồi mà? Hát cũng không được hả?



Ừ, thì đúng là ra chơi rồi, nhưng thầy lại cho bài khó, bảo ai làm được vào giờ sẽ có thưởng, mọi người đều chăm chỉ làm bài hết. Riêng Sen thì tự biết lượng sức mình, biết có nghĩ cũng không ra nên chẳng làm, đỡ tốn công.



Nó ngồi hát.



Nhưng giờ nhiều ánh mắt khó chịu nhìn mình quá, đành thôi.



Quay sang…cậu đang tập trung.



-“Cậu, cậu nghĩ ra chưa?”



-“…”



-“Nghĩ ra chưa cậu?”



-“…”



-“Nghĩ ra rồi hả cậu?”



Cậu ngẩng đầu, nhìn nó chằm chằm, trời ạ, cả cậu cũng bực mình với nó rồi.



-“Thôi thôi…nguôi giận, nguôi giận, em không làm phiền cậu nữa…cậu làm bài đi nhé…”







-“Cậu ơi, cậu ơi…hay em hát nhé, em hát cho cậu nghe, cho kích thích trí thông minh…”



-“…”



-“Cậu không nói gì là đồng ý rồi nhé, em hát nhỏ thôi, chỉ mình cậu nghe, rồi mình cậu giải được bài…hehe…”



-“…”



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….la la la là la la la…”



Lần thứ hai cậu ngẩng đầu, nhưng lần này cậu lườm, rất sát khí.



Sen nhỏ nhẹ hỏi han.



-“Em hát hay không cậu?”



Cậu đang tức, mà nghe nó hỏi, lại cố nhịn cười, cậu đáp.



-“Hay!”



-“Em học bài này trên ti vi đấy, chương trình chúc ngủ ngon, hay nhỉ, tiếng anh đấy, em giỏi không?”



-“Giỏi!”



Sen hí hửng. Cậu đặt tay lên vai nó, mắt nhìn thẳng mắt, chân thành tâm sự.



-“Sen này, mày nên đăng kí thi The Voice Kid, hoặc là Việt Nam Idol!”



Uầy! Sen không biết là nó lại tài năng tới thế, nhưng vẫn hơi ngại.



-“Cậu nói thật không đấy?”



-“Thật!”



-“Hì hì…”



-“Mày sẽ được lên ti vi!”



-“Sao cậu có thể khẳng định thế? Cậu chắc không?”



-“Tao chắc chắn!”



Sen trợn tròn mắt, đại thiếu gia tiếp tục.



-“Rồi mày sẽ lọt top!”



-“Cậu làm gì mà nói quá thế, em không dám đâu!”



-“Tao cực kì nghiêm túc!”



Cậu càng bình thản tiên đoán, Sen càng sướng.



-“Theo cậu thì em lọt top mấy?”



-“Top mấy thì hơi khó trả lời, nhưng có một top mà tao đảm bảo mày sẽ được vào!”



-“Top gì ạ?”



Nó hí hửng chờ đợi. Cậu kết luận.



-“Top những thảm họa của năm!”



Mất vài giây, máu lên não kịp thời, Sen xịu mặt, không thèm nói chuyện với đại thiếu gia nữa.



…..



Lúc về, trước khi vào nhà, cậu dặn dò.



-“Nhớ 8 giờ tối học bài!”



-“…”



-“SENNN!!!”



-“Dạ, em biết rồi!”



Cậu đi bơi, Sen thì đi chơi loanh quanh, thường là nó sẽ ra chỗ sân vận động chơi chuyền với mấy đứa bạn hàng xóm. Mà hôm nay nó đi, lại nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ.



-“Sen, Sen…Sen ơi…”



Đó là một người phụ nữ, bác ấy trông già hơn bà chủ, bác ấy cứ vẫy tay gọi Sen. Sen ngoan ngoãn tới chào bác.



Bác ấy khóc.



-“Sen, con không nhận ra mẹ à?”



-“Mẹ?”



-“Ừ, mẹ là mẹ của con mà!”



Sen ngơ người, nó cũng không biết phải làm sao nữa.



-“Con à, con không tin à? Con có một nốt ruồi son sau lưng, mẹ cũng có đây này…”



Người phụ nữ hơi vén áo cho Sen ngó, Sen nhìn thấy, ngạc nhiên lắm…lẽ nào, đây là mẹ nó thật…người mẹ mà trong mơ nó cũng ước ao được gặp.



Bác ấy đưa những tấm ảnh cho Sen, ảnh chụp Sen từ hồi bé xíu.



-“Mẹ nhớ bé con của mẹ lắm, biết không? Mẹ luôn theo dõi con từng bước một…con có nhớ mẹ không?”



-“Cháu…cháu phải về bảo bà chủ…”



Sen ấp úng. Người phụ nữ trở nên sợ sệt khác thường. Bác nói.



-“Đừng, con đừng…bà ta ác lắm, ngày mới đẻ con, bà ta cho người tới bắt con đi, mẹ cầu xin mãi mà không được…”



-“Sao lại thế? Bà chủ…bà chủ nói…”



Sen hỏi, người kia sụt sịt.



-“Bà ấy nói dối thôi…hồi ấy cha con làm ăn thua lỗ, nợ nhà họ nhiều tiền, rồi họ bắt con đi…con nghĩ mà xem, nếu họ thương con, họ phải nhận con làm con gái mới đúng chứ…đằng này…sau vụ đó, cha con vì uất ức rồi lâm bệnh mà chết, mẹ thì ốm lên ốm xuống, mãi sau mới tìm được tung tích nhà họ, mà tới chỉ dám nhìn trộm con thôi….”



Đối với một đứa trẻ ngây thơ như Sen, những điều người phụ nữ nói, như một cú sốc lớn với nó.



-“Cháu…cháu không tin…”



-“Được rồi, mẹ sẽ chứng minh cho con thấy, cho con biết người phụ nữ đó ác độc như nào!”



Hai người họ ngồi đợi một lát thì xe bà chủ về. Bác ấy đi lên gặp bà chủ, Sen ở xa quá, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bà chủ tát bác một phát, rồi bác la lớn.



-“DÙ SAO NÓ CŨNG LÀ CON GÁI RUỘT CỦA TÔI!”



-“CON GÁI RUỘT THÌ SAO CHỨ? BIẾN!!!”



Bà chủ tức giận, Sen chưa bao giờ thấy bà tức như thế, như vậy là bà cũng công nhận người kia là mẹ nó…vậy những gì bác nói, là thật sao? Bà chủ thực sự rất độc ác? Bà chủ bắt nó về để trừ nợ sao?



Sen khóc, nó chui qua mấy hàng rào, rồi một mình đi về nhà, bây giờ nó chẳng muốn gặp ai cả.



…..



…..



-“SEN!!!SEN!!!SEN!!!”



-“Mở cửa ra mau!”



-“Nếu mày không vác cái xác ra đây thì đừng trách tao!”



-“Sen…tao đếm tới ba thôi…”



-“MỘT…HAI…”



Cửa mở, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Sen, đại thiếu gia sững người, cậu nhẹ nhàng hơn.



-“Sao không ăn cơm?”



Nó muốn nói, nhưng lại sợ nước mắt trào ra. Nó nín lặng, chui vào chăn, cố đè giọng, bảo.



-“Em no rồi, hôm nay em hơi mệt, mai học nhé!”



-“Mai học cũng được nhưng hôm nay phải ăn!”



-“Em không muốn ăn!”



Cậu lôi chăn của nó ra, quát.



-“Tao chỉ hỏi một câu thôi, giờ mày ăn cơm hay ăn đòn?”



Sen càng tủi thân, cậu lúc nào cũng bắt nạt nó, chắc cậu cũng chẳng thương gì nó. Nghĩ lại, nó cũng chỉ là người hầu thôi mà, một con hầu mẹ cậu bắt về cho cậu. Nó chẳng nói gì.



Sen hôm nay ương lạ thường, Hiển phải đổi chiêu khác.



-“Thôi ăn đi, lớp 6 rồi mà còn như trẻ con thế?”



-“Em không phải trẻ con!”



-“Ừ, mày người lớn, người lớn thì ai dỗi cơm bao giờ đâu?”



-“Em không dỗi cơm!”



-“Thế mày làm sao?”



-“Em là không muốn ăn…”



…..



Cậu thở dài, cậu sai người đi mua gà rán và khoai tây chiên.



Đoạn, cậu bóp mồm nó, nhét thức ăn vào. Sen ức hết cả người, nhưng cậu lại bịt kín mồm, không cho nó nhổ ra, nó đành phải ăn, miếng khoai tây chiên ngọt ngọt, giòn giòn, vị ớt cay cay. Nó ăn xong một miếng, thèm quá đi mất.



-“Nữa không?”



Cậu quát.



Sen xấu hổ gật đầu.



Cậu cười.



-“Tao biết mày mà!”



Nó với cậu, ngồi ăn tỏm tẻm. Mà nó ăn là chính chứ cậu cũng không thích đồ dầu mỡ lắm. Ăn xong, cậu kể chuyện cười cho nó, rất vui.



Rồi cậu thấy chương trình chúc ngủ ngon có bài hát mà nó thích, cậu nghe một lần, sau đó cậu bảo nó hát lại, nó ngượng, nhưng vẫn hát.



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…Hau ai uân đơ oát iu a….”



Cậu cười, nhưng không trêu nó nữa.



-“Mày phát âm sai hết cả rồi, nghe đây…câu đầu là ‘Twinkle, twinkle, little star’….”



Sen chăm chú chữa theo cậu.



-“Tuỳnh cồ tuynh cơ lít tớ sờ ta…”



-“Không phải như thế…”



-“Em thấy đúng như thế mà!”



-“Mày…chịu mày thôi…thôi học câu thứ hai… ‘How I wonder what you are’…”



-“Hau ai uân đơ oát iu a”



-“Mày ngu lắm!”



Cậu mắng, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn dậy nó hết bài đó, sau mấy tiếng thì nó đã hát được, cực chuẩn luôn. Rồi nó ngủ ngon, có cậu ở đây, làm nó quên mất chuyện không vui lúc chiều.



…..



Thế rồi, ngày hôm sau Sen lại gặp bác phụ nữ đó, bác ấy mua cho Sen một cái kẹo bông, nói Sen ở lại, hai người chỉ trò chuyện một chút.



Rồi Sen gọi bác ấy là mẹ, bà chủ đã công nhận như thế, chắc người này là mẹ nó thật rồi. Nó cũng rất thèm được gọi mẹ.



Hôm nào cũng vậy, mẹ đều mang cho Sen đồ ăn hay cái gì đó, mẹ kể chuyện lúc mang bầu Sen, mẹ kể về ba. Mẹ kể ông bà chủ là người xấu. Sen nghe, hơi buồn, lúc ở cạnh mẹ, nghe mẹ kể Sen cũng tức lắm, nhưng chẳng hiểu sao khi về nhà, đối diện với ông bà chủ, cậu chủ, Sen lại thấy không ghét được họ.



Mẹ nói, Sen cứ ở nhà họ, bao giờ có tiền mẹ sẽ mang Sen đi, Sen gặp mẹ cũng được nhiều ngày rồi, Sen thực sự mà nói…rất quý mẹ. Mẹ là mẹ Sen mà, các cô giáo dạy, trên đời không ai có thể thay thế mẹ.



Một ngày, nhân lúc cậu chủ đi bơi, Sen trốn đi chơi, rồi gặp mẹ.



Nhưng hôm nay, mẹ không vui cười nữa, mẹ khóc.



-“Sen à, mẹ sắp không được gặp con rồi…”



Sen ôm mẹ, hốt hoảng hỏi.



-“Mẹ làm sao vậy mẹ?”



-“Bác sĩ nói mẹ bị ung thư, chữa sẽ mất rất nhiều tiền, mà mẹ thì làm gì có tiền…có lẽ duyên của mẹ con mình quá ngắn…”



-“Mẹ, mẹ không sao đâu…để con nhờ ông bà chủ nhé…”



Sen rơm rớm, mẹ nó cản.



-“Đừng, con…họ ác lắm, biết mẹ con ta gặp mặt, có khi họ lại cho người hại mẹ luôn, rồi có khi họ nhốt con vào, không cho đi gặp mẹ nữa…”



Sen khóc òa, mẹ nó nói cũng có vẻ đúng, về mặt này, bà chủ mà bực lên thì chẳng ai ngăn được cả. Nó lo lắng cho mẹ nó lắm, nó không muốn mẹ bị đau, không muốn mất mẹ, mẹ còn đón nó về nữa mà.



Sen nghĩ mãi, chợt nhớ ra gì đó, nó dặn mẹ ở đó đợi, rồi về nhà lấy con lợn đất. Con lợn này có tiền bà chủ cho nó, từ ngày lên cấp hai, hàng tháng bà đều cho nó ít nhất năm triệu tiêu vặt, có tháng còn cho mười triệu, bà bảo nó giữ lấy thích mua gì cũng được.



Nó chẳng biết tiêu gì, thế rồi cậu chủ mua cho nó một con lợn, bảo nó bỏ vào đấy, lớn lên nghĩ ra cái gì cần mua thì đập lợn. Giờ nó cho mẹ nó con lợn đất này, hi vọng mẹ có thể chữa khỏi bệnh.



Mẹ nhận lợn đất, mẹ cảm động. Mẹ ôm nó vào lòng, khen nó là đứa con gái ngoan, có hiếu. Nó vui lắm.



….



Mẹ Sen đi chữa bệnh hai tuần, thời gian đó, Sen cực kì nhớ mẹ. Cũng may, mẹ khỏi bệnh, mẹ bảo giờ mẹ chỉ cần uống thuốc đều đặn là khỏi.



Hàng ngày Sen gặp mẹ nhiều hơn, mỗi lần mẹ chuẩn bị về, nó thường níu áo mãi. Tiền bà chủ cho, Sen đều đưa hết cho mẹ, mẹ bảo sẽ giữ hộ Sen, tiết kiệm mua nhà, mai sau đón nó.



Sen vui, nhưng nhiều lúc nghĩ, nó phải xa cậu chủ, xa mọi người trong gia đình, lại không nỡ…đôi lúc nó ước, mẹ cũng được ở đây thì tốt…



Cuộc sống của Sen hạnh phúc được vài ngày, thì bệnh của mẹ tái phát. Sắc mặt mẹ xanh xao lắm, mẹ bảo nó.



-“Sen, cứu mẹ với, lần này phải tiêm thuốc rất tốn tiền…”



-“Nhưng con…con đưa hết cho mẹ rồi mà…”



-“Bà chủ của con có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền, hay là con đợi bà ấy đi vắng, rồi lấy trộm một món, mang cho mẹ…”



Sen ngạc nhiên, nó phản ứng lại ngay lập tức.



-“Đấy là ăn trộm mà! Bà chủ dạy làm người không bao giờ được làm thế!”



Mẹ nó vỗ về.



-“Bà chủ con chỉ là loại người giả nhân giả nghĩa thôi, con có trộm một ít, cũng không là gì so với những việc bà ta gây ra cho gia đình mình…cho ba con…”



-“Không…không…”



-“Con quên rồi sao? Con nỡ để mẹ chết sao?”



-“Con…”



-“Con chỉ lấy một thứ nhỏ, bà ta giàu như thế, làm sao mà biết mất được…đối với bà ta chẳng là gì, nhưng vật đó lại cứu được mẹ con…con nghĩ mà xem…một đứa trẻ ngoan nên làm gì???”



Mẹ nói rất nhiều, Sen thấy rất đau đầu, nó không biết làm sao cho phải, nó khóc, chạy về nhà.



-“SEN!”



Gặp cậu chủ, giật bắn.



-“Cậu không đi bơi à? Hôm nay sao cậu về sớm vậy?”



-“Mày làm cái gì khuất tất à mà lén la lén lút? Mắt mũi sao thế kia? Bị đứa nào bắt nạt hả?”



-“Em…em…”



-“Em cái gì?”



-“Cậu có tiền không, em vay?”



-“Mày cần tiền làm gì, mày cũng có tiền mà?”



-“Tiền đó…em…em…”



-“Làm sao?”



Nhìn cậu, Sen lại không dám nói, căn bản nó sợ lộ.



-“Em đùa đấy…em có nhiều tiền mà…thử xem cậu có tốt với em không thôi…mắt em là bị muỗi bay vào đấy…”



-“Mày đúng là…”



-“Cậu thấy em điên hả?”



Nó nhìn cậu, mở to mắt hỏi.



-“Không!”



Sen cười hì hì. Cậu quay người lên nhà, được nửa đường, cậu dừng lại, gọi với.



-“Sen! Mày không điên tý nào đâu!”



-“Dạ?”



-“Mày chỉ rồ thôi!”



Cậu nháy mắt nó, mọi khi cậu trêu, nó sẽ tức. Nhưng hôm nay, nó đâu còn tâm trạng nữa cơ chứ, nó đang rất lo cho mẹ.



Tối hôm ấy, ông bà chủ đi dự tiệc. Sau khi học ở phòng đại thiếu gia xong, không hiểu sao, Sen lại đi tới phòng ông bà chủ…đúng là có rất nhiều đồ trang sức đẹp.



Nó nghĩ tới người mẹ bị bệnh của mình, rồi lại nhìn chiếc vòng kim cương lấp lánh…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK