• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Vâng!”



-“Mày có nghe tao nói gì không thế?”



-“Em đang nghe mà!”



-“Tao bảo…TAO THÍCH MÀY!”



-“Vâng!”



Trong khi đại thiếu gia đã đỏ bừng hết cả người thì Sen vẫn điềm nhiên, ngây thơ như thế. Nó khiến cậu, vừa thương vừa bực.



-“Thế mày thì sao?”



-“Em thì làm sao?”



-“Mày…mày…có…thích tao không?”



Cậu hỏi, giọng run rẩy thấy rõ.



-“Có chứ, em tất nhiên là thích cậu rồi!”



Thế Hiển cười, nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, mấy giây sau thì tắt ngấm khi nghe nó nói.



-“Em đã nghi cậu thích em hơn thích con mèo đó mà, nhưng cậu nói ra, em nghe vẫn sướng hơn. Em cũng thích cậu nhiều lắm, nhiều hơn mọi người thích cậu cơ…”



-“Mày có hiểu từ “thích” nghĩa là gì không?”



-“Thì…thích…nghĩa là…thích…mà?”



Ngố quá, hại ai đó thở dài, chán nản. Thôi không nói cái vấn đề “to tát” ấy với nó nữa, cậu cầm tay Sen, dặn dò.



-“Sen này, mày hứa là mai mày phải hát cho tao nghe nhé!”



-“Sao không là hôm nay mà phải là ngày mai? Mà cậu chê em hát không hay cơ mà?”



-“Tao thích thế, mày hứa đi!”



Cậu ra lệnh cực kì kiên quyết, Sen đành hứa.



-“Hè sang năm chúng ta đi du lịch nhé, đi biển, đi núi…mà thôi, mày thích đi đâu thì đi đấy!”



-“Thật ạ?”



-“Ừ, mày hứa đi với tao nhé!”



-“Tất nhiên rồi!”



-“Rồi khi nào lớn, chúng ta tổ chức đám cưới cùng ngày nhé!”



Đề nghị của cậu hơi khó hiểu, Sen hỏi.



-“Nhỡ may chồng em không đồng ý thì sao?”



-“Chồng mày to hơn hay tao to hơn?”



Cậu sao nóng thế, Sen ngậm ngùi.



-“Cậu!”



-“Đùa thế thôi, kiểu gì chồng mày cũng đồng ý!”



-“Rồi, em hứa!”



-“Khi nào tao già, tao bị đau lưng, thấp khớp, mày phải ở bên xoa bóp cho tao nhé!”



Đại thiếu gia làm sao vậy chứ? Hôm nay cậu toàn tính chuyện xa xăm không à? Sen biết làm sao đây, cậu mong chờ thế, mà việc cũng không có gì khó khăn cả, nên nó ngoan ngoãn thề thốt.



-“Rồi mày nghỉ ngơi đi!”



-“Vâng!”



Thế Hiển vừa khép cửa phòng, mà nóng ruột quá, cậu quay lại, chần chừ bảo.



-“Sen này…”



-“Dạ?”



-“Mai sau tao sẽ mua một cái nhẫn, nhưng tao không muốn giữ nó, mày có thể giữ giùm tao được không? Giữ suốt cuộc đời luôn?”



-“Sao cậu phải lằng nhằng thế? Cậu để trong phòng cậu là an toàn rồi, không ai lấy mất đâu!”



-“Nhưng tao không yên tâm! Mày có làm không thì bảo?”



-“Rồi…rồi…em giữ, em giữ là được chứ gì? Cậu còn cái gì thì cậu dặn dò hết đi xem nào!”



-“Tạm thời thế thôi.”



Đại thiếu gia mỉm cười, xoa đầu Sen, rồi lại xoa đầu mình, bóng quá, trơn nhẵn, giống nhau quá, đúng là “perfect couple” đây mà, tự dưng thấy ấm lòng!



…..



Thời gian con bé ở trong phòng phẫu thuật, cả nhà họ Hoàng, từ quản gia tới đầu bếp, từ thợ làm đẹp tới thợ tỉa cây cảnh, ngồi chật kín cả hành lang bệnh viện.



Ai cũng hoang mang, lo lắng, hồi hộp.



Các bác nhìn nhau buồn phiền. Bà chủ chỉ biết nhắm mắt cầu nguyện, ông chủ ngồi bên cạnh nín thở đợi chờ.



Đại thiếu gia một mình một góc, cậu đứng gần phòng phẫu thuật nhất, chỉ đứng ở đó, dựa vào tường, nặng nề, mệt nhọc. Sen đã hứa rồi, chẳng phải nó đã hứa rồi sao, nó hứa mai hát cho cậu nghe, nó hứa hè đi du lịch, nó hứa cưới cùng ngày, nó còn hứa giữ nhẫn của cậu suốt đời…



Nó tuy ngốc, nhưng nó nói gì nó sẽ làm. Nó nhất định sẽ làm. Sao mà cậu vẫn thấy nôn nóng, sợ hãi tới thế?



Mười phút…hai mươi phút….nửa tiếng…



Thời gian tích tắc trôi, từng giây, từng giây hôm nay, cớ sao dài đằng đẵng?



Để rồi khi cánh cửa ấy mở ra, khi ông bác sĩ tháo chiếc khẩu trang, khi giọng nói trầm ấm vang lên, cả nhà từ lớn tới bé thở phào nhẹ nhõm. Những giọt nước mắt rơi xuống, là nước mắt của hạnh phúc!



Ca phẫu thuật thành công! Cậu biết mà, vậy là Sen đã giữ lời.



Từ giờ Hiển sẽ không bắt nạt Sen nữa đâu, cũng chẳng bao giờ chửi Sen ngu nữa!



Cậu đi qua đi lại, cậu cười, rồi lại không cười, rồi lại cười, chân tay cảm giác luống cuống, thừa thãi quá, cảm giác hạnh phúc, là như thế này sao? Sen còn đang ngủ, chắc nó mệt lắm, nhìn nó ngủ bình an quá, đáng yêu quá!



…..



…..



Con bé tỉnh, cả nhà cuống quít hỏi thăm. Ai cũng cưng cũng nựng. Nó ngoan lắm, nó nói nó không đau, nó nói nó khỏe rồi! Mọi người đều vì thế mà yên tâm.



Chỉ tới khi tối muộn, còn mỗi cậu ở bên mình, nó mới lí nhí hỏi.



-“Người ta hút hết mỡ của em ra chưa?”



Hiển nhìn Sen, tý thì cười.



-“Hút rồi!”



-“Em còn béo không?”



-“Không, gầy xinh lắm!”



Thực ra Sen dạo này nằm viện, người cũng gầy đi không ít, nhưng nói thật, cậu không thích thế, cậu thích nó mập mạp, tràn đầy sức sống hơn là gầy khô gầy khốc!



-“Em nói thật nhé, em đau lắm…”



Sen rơm rớm.



Nó làm cậu mắt đỏ hoe theo, cầm tay con bé, đại thiếu gia nịnh.



-“Tao biết, cố gắng nhé!”



Sen nghe lời, cậu dìu nó dậy, phần đầu không đau, nó dựa vào người cậu. Tấm gạc trắng bị vướng vướng chút máu, cậu muốn chạm vào đó, mà lại sợ nó đau, nên thôi, tay cứ lóng ngóng hoài.



-“Cậu không về à? Mai còn đi học!”



-“Mẹ tao định hôm nay ở lại, nhưng tao bảo tao ở thay rồi.”



-“Thế đêm nay cậu ở viện à?”



-“Ừ …”



-“Bà chủ với các bác về nhà rồi ạ?”



Ba mẹ cậu vì không yên tâm nên ở phòng nghỉ cho người nhà dưới tầng 1, nhưng Hiển sợ Sen lại nghĩ linh tinh, rồi nó lại tưởng nó bệnh nặng nên chỉ gật đầu.



-“Lần sau em không hút mỡ nữa đâu, đau lắm! Em không bao giờ hút nữa ý!”



-“Ừ, không hút nữa!”



-“Em khó ngủ quá à!”



Đại thiếu gia xót ruột, cậu xoa lưng cho con bé, cho nó uống một viên thuốc giảm đau, rồi bảo.



-“Kể chuyện nhé!”



-“Vâng!”



-“Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử rất đẹp trai…”



-“Cậu kể chuyện cổ tích à? Em lớn rồi mà!”



-“Thế mày không nghe nữa chứ gì?”



-“Em có nghe!”



Thế Hiển tiếp tục.



-“Hoàng tử chơi rất thân với công chúa Ngốc, công chúa của một nước láng giềng xa xôi, được cha mẹ hoàng tử nhặt về nuôi. Hoàng tử hay nạt nộ công chúa, hay trêu công chúa lắm…”



-“Sao truyện nghe quen thế cậu? Cậu kể cho em bao giờ chưa?”



-“Mới kể lần đầu!”



-“Vâng…”



-“Nhưng thực ra hoàng tử rất là thương công chúa, công chúa bị bệnh, hoàng tử buồn lắm! Người ta nói, có thể từ giờ công chúa sẽ không được như bình thường nữa, nhưng hoàng tử thực sự không cần, điều duy nhất, hoàng tử mong là hàng ngày nàng có thể nói chuyện với hoàng tử….Sen này…”



-“…”



-“Sen này…”



-“…”



-“Sen!”



-“…”



Ngó xuống, con bé đã ngủ từ lúc nào rồi! Cái mặt đáng ghét này, thế mà nó kêu khó ngủ cái nỗi gì cơ chứ?



…..



…..



Sau khi xuất viện, Sen vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Mẹ nói, nó sẽ không học cùng lớp, cùng trường với cậu nữa mà chuyển sang trường mới.



Thực chất, là con bé chuyển tới trường của những đứa trẻ giống như nó. Lượng kiến thức của một đứa trẻ bình thường đối với Sen giờ là quá tải. Nó không muốn chuyển trường, nhưng gan cãi mẹ thì không có, nên là, chỉ dám thổ lộ với một người mà thôi.



-“Cậu à, nghĩ cách giúp em đi!”



-“Cách gì?”



-“Đang học cùng cậu vui mà, sao lại phải chuyển ạ?”



-“Mẹ tao chưa nói lý do cho mày hả?”



Cậu hỏi, nó nũng.



-“Nói rồi, nhưng mà bảo là trường đó tốt hơn, tốt hơn sao không chuyển cậu sang đó luôn cùng em?”



-“Thế sao mày không thắc mắc?”



-“Em…không…dám…”



Ca này đúng là khó rồi, cậu cũng phải vò đầu gãi tai. Tình huống cấp bách, đại thiếu gia chém tới chém tấp.



-“Chuyện là thế này, mẹ tao cũng bảo tao chuyển sang trường đấy học cùng mày…”



-“Vâng!”



Mắt long lanh to tròn đợi câu trả lời.



-“Nhưng mà từ ngày mày hút mỡ xong ý, gầy đi, xinh đẹp quá, mỗi lần tao ngắm mày lại ngây hết cả người, chẳng tập trung được gì cả, tao sợ lâu dần điểm số đi xuống, lại làm ba mẹ tao thất vọng…”



Sen được khen, sướng hết cả người, má đỏ hồng hây hây, bẽn lẽn hỏi.



-“Em xinh lên thật á?”



-“Ừ, xinh như thiên thần luôn, xinh ngất ngây, cho nên mày phải thông cảm cho tao nhé!”



-“Vâng, vâng…em thông cảm, cực kì thông cảm ạ…”



-“Ừ, về sau nếu đi học thì vẫn đi chung xe, chúng ta chỉ không gặp nhau trong thời gian học thôi…”



Thế là cả ngày vẫn được gần cậu nhiều nhiều, con bé nhoẻn miệng cười. Được một lúc, nó lại băn khoăn.



-“Cậu ơi, nhưng mà em xinh đẹp thế này, nếu chúng ta đi học cùng xe, nhỡ hình bóng em cứ theo tâm trí cậu suốt cả buổi học thì làm thế nào? Liệu có ảnh hưởng không ạ!”



Nó vừa nói xong, đã thấy cậu ho tới tấp. Đại thiếu gia phải cố nín cười, nâng cằm nó lên, làm điệu bộ nghiêm trọng.



-“Ừ nhỉ, thế mà tao không nghĩ ra, hay thế này đi, mai sau mày đi học trở lại, mày cứ gục mặt vào vai tao là được, tao đỡ phải nhìn khuôn mặt thiên thần này, đỡ bị ảnh hưởng…”



-“Vâng, cậu thông minh quá, cứ thế đi ạ!”



-“Ừ!”



Sen dạo này được cả nhà chiều thì không phải bàn cãi rồi. Trước nay ai chả chiều nó, chỉ có điều, thái độ của cậu, khiến nó thực sự choáng váng.



Sáng cậu dậy trước cả nó, xấp nước khăn mặt, lẫy sẵn kem đánh răng.



Ngày có ba bữa ăn, lúc nào cũng là ăn cùng cậu. Ăn xong ai đó lại tận tay lau miệng giúp con bé.



Tối ngủ thì kể chuyện nó nghe, mãi mới về phòng cậu.



Sen kiểu đúng dạng “khổ quá sướng không nổi”…chịu đựng một thời gian, nó lân la hỏi.



-“Cậu ơi, cậu làm sao thế?”



-“Sao là sao?”



-“Cậu lạ quá à!”



-“Lạ gì?”



-“Thì cậu tốt với em quá…đã nhiều ngày lắm rồi, chẳng thấy cậu mắng em gì cả?”



-“Từ nay tao sẽ không bao giờ mắng mày nữa!”



-“Vâng!”



Vâng là vâng thế thôi, tiếp tục trải qua hai ngày làm “bà hoàng”, Sen thực sự thấy bí bách, rấm rứt trong người.



-“Em không ăn cái này, em không thích!”



-“Ừ! Thế ăn chút canh nữa nhé!”



-“Em cũng không thích!”



-“Thế giờ làm sao?”



-“Em thèm ăn bim bim.”



-“Được rồi…chị Na…”



-“Không, em thích tự cậu mua cho em cơ!”



Nó trả vờ làm mình làm mẩy, thế mà cậu vẫn không hề cáu, cậu ngay lập tức đi mua cho nó thật.



Hai mươi phút sau, Sen ăn miếng bim bim mà thấy nghèn nghẹn, cậu nhà nó, bị bệnh rồi, bị bệnh nặng rồi, có khi bị con ma nào nó nhập vào người cũng nên! Nó phải giúp cậu trở về đúng là cậu mới được.



-“Cậu xấu trai quá, sao hôm nay trông cậu xấu thế!”



Mặt cậu hơi buồn, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.



-“Ừ, tao xấu!”



-“Đã xấu trai còn xấu tính!”



-“Ừ, tao xấu tính, uống thuốc này!”



-“Em không uống, đắng lắm!”



Nói đoạn, vứt thuốc xuống đất. Hiển kiên nhẫn lấy thuốc khác, nhẹ nhàng tới bên dỗ dành.



-“Thôi mà, uống cho khỏe, nhé, biết là đắng rồi, cố uống nhé!”



-“Không đâu…”



Không không mấy phát, tay cậu đã bóp miệng nhét thuốc, rót nước, có đứa thất bại.



-“Đi ngủ đi, khuya rồi!”



-“Em không ngủ, em thích chơi!”



-“Ngoan đi, ngủ muộn không tốt đâu!”



-“Em ghét cậu!”



-“Rồi, mày ghét tao, giờ mày ngủ ngon là được!”



Trời đất ạ, đại thiếu gia, điên rồi! Sen mím môi, nó không thể bỏ cuộc được, nó sẽ ra chiêu cuối cùng vậy. Mọi khi nhắc tới hai cái tên này, cậu đều tức, hôm nay không biết còn tác dụng không nữa.



-“Em nói cho cậu biết một sự thật nhé, em…em thực sự nhớ anh Sên quá à, cả anh Tuấn nữa, các anh ấy đi học xa, em buồn muốn chết…”



CHOANG!



Mấy cái cốc trên bàn vỡ tan. Cố kiềm nén cơn giận, đại thiếu gia gằn giọng.



-“Mày nhắc lại tao xem?”



-“Em nhớ hai anh ấy, nhớ điên cuồng lên ý…”



-“Trương Ngọc Uyển Nhi, mày có tin là tao bóp chết mày luôn bây giờ không?”



Uầy, cuối cùng cũng được cậu mắng rồi, đây mới là cậu nhà nó. Lâu lắm rồi mới được nghe cái giọng bá đạo quen thuộc này, mừng quá, hạnh phúc quá, con bé bổ nhào ra ôm lấy cậu nức nở. Thế Hiển mặt méo xệch, chẳng hiểu cơ sự ra làm sao???



…..



…..



Thời gian thấm thoát trôi, cái việc mà Hiển đinh ninh rằng, còn lâu sẽ tới, thì nay đã gần trong gang tấc. Việc cậu tốt nghiệp cấp hai sẽ phải đi du học là chuyện hiển nhiên. Ba mẹ đã định sẵn, và cũng nói kế hoạch đó cho cậu từ rất lâu rồi.



Lúc trước vẫn nghĩ đơn giản, giờ lại càng ngày càng không muốn đi. Một bận, sau khi đã suy nghĩ chín muồi, cậu tìm mẹ nói chuyện.



-“Việc sang Mỹ, để lên đại học được không mẹ?”



-“Sao vậy con, đây là ước nguyện của cụ nội trước khi nhắm mắt mà, con cũng đồng ý rồi, sao giờ lại thế?”



-“Con…con…”



Đối diện với mẹ ruột, chẳng thể nào mà bịa linh tinh được. Cậu thành thật đề nghị.



-“Con…có thể cho nó…đi cùng con được không?”



-“Nó nào?”



-“Dạ…Sen…ạ…”



Mẹ cậu không khỏi ngạc nhiên.



-“Con biết thừa em bệnh mà, sao có thể chứ?”



-“Con sẽ chăm sóc cho nó!”



-“Con chăm sóc thế nào? Con còn phải đi học, qua đó không phải như trong nước, có rất nhiều bạn giỏi, con càng cần cố gắng!”



-“Thì thuê thêm người giúp việc chăm sóc cho nó là được!”



Ai đó nhìn thật sâu vào mắt con trai mình, đột nhiên, bà hỏi.



-“Hoàng Thế Hiển, con…đừng nói với mẹ là…con thích em nhé…Con thích Sen phải không?”



(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK