• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Con nó lớn rồi, mình cứ để nó ở đây cũng được…”



Mẹ cậu lên tiếng, tránh hai cha con đụng độ.



Lúc trước, bà rất căng thẳng, mà bây giờ, nhìn Thế Hiển mất kiểm soát, chính bà cũng phải cố gắng kiềm nén, động viên con.



-“Mọi chuyện không nghiêm trọng tới vậy đâu con ạ, chẳng qua Sen còn nhỏ quá, ba và mẹ lo lắng thôi…”



Bác sĩ cũng bổ sung.



-“Như tôi đã nói với anh chị rồi, nghe u não quả thật đáng sợ, nhưng bé là bị u màng não, là u lành tính thôi…”



-“Lành tính là không sao rồi phải không? Bao giờ được xuất viện?”



Đại thiếu gia sốt sắng.



-“Nói là u lành tính, nhưng tất nhiên vẫn phải điều trị, với trường hợp của bé, phương pháp tốt nhất chắc là phẫu thuật…”



Vị bác sĩ già phân tích tường tận mọi thứ, tai cậu nghe ù ù, phẫu thuật, trước giờ mới xem phim người ta đi phẫu thuật thôi. Nghe nói là kinh khủng lắm, ai mà muốn phẫu thuật cơ chứ? Ai mà muốn để người ta động dao kéo vào người mình? Lại càng không muốn người ta động dao kéo vào người…nó.



Ba mẹ vẫn tập trung bàn bạc với bác sĩ, cậu rời đi từ lúc nào, bước chân tới trước cửa phòng bệnh, từ bao giờ, cũng không biết nữa.



Nó nằm đó, ngủ ngoan, như một thiên thần. Nó đâu có biết, có người vì nó mà đang rất rối bời?



-“Con ngu nhà mày!”



-“Mày đúng là con ngu…”



-“Mày đã biết mày ngu tới mức nào chưa?”



-“Mày hỏi ngu thế?”



-“Ngu như con lợn!”



-“Vừa ngu vừa dốt…”



…..



Trong đầu cậu, vang lên từng lời của chính mình. Trong suốt bao năm qua, hình như câu mở miệng của Hoàng Thế Hiển là chửi Sen ngu thì phải? Giờ đây, lòng nôn nao thấy lạ, một chút hối hận, một chút tự trách, một chút đau lòng, một chút khổ sở…



Ngón tay mập mập trắng trắng cựa quậy trong lòng bàn tay mình, đại thiếu gia giật mình. Con bé cuối cùng đã tỉnh, đôi mắt lim dim mệt mỏi, cái miệng nhỏ xinh hỏi han.



-“Cậu?”



-“Ừ!”



-“Sao em lại ở đây? Ơ? Ở đâu thế cậu?”



-“Mày bị chóng mặt, đây là bệnh viện, ở đây nghỉ một chút!”



-“Vâng.”



Đau đầu, buồn nôn, thị lực bị giảm, trí nhớ và nhận thức kém…biểu hiện rõ ràng như vậy, cậu cũng không mảy may nghi ngờ, còn suốt ngày mắng nó, nạt nó.



-“Cậu ơi! Cậu làm sao thế?”



Sen quan sát Hiển, lo lắng hỏi.



-“Sao gì mà sao?”



-“Có mà, mắt cậu đỏ kìa?”



-“Mày điên hả, lo chuyện không đâu, vớ vẩn…”



-“Đúng rồi, đúng đứa nào bắt nạt cậu rồi!”



-“Không có, mày ngủ đi!”



-“Em không tin, cậu nói cho em, đứa nào bắt nạt cậu, em sẽ cho nó một trận. Cậu, cậu nói cho em biết đi, đừng chịu ấm ức một mình…”



Sen cứ mè nheo, Hiển càng bị kích động. Nó chẳng hiểu sao đại thiếu gia hôm nay lại lạ thế, lúc nãy còn nhìn thấy mắt cậu hơi hơi đỏ thôi, giờ là thấy nước mắt chảy xuống rồi, trời đất ạ, đại thiếu gia của nó…khóc!



Hình như ngoài ngày bé cậu giả đò làm nũng mẹ, đây là lần đầu tiên thì phải?



Cậu chạy ra khỏi phòng, Sen đuổi theo, không đuổi được. Nó tiu ngỉu về giường nằm, cậu làm sao không biết? Ai làm cậu giận rồi? Cậu giận, Sen cũng chẳng vui vẻ gì nhé!



Mãi một lúc sau, Sen còn đang suy nghĩ mông lung, cậu mới quay lại. Chẳng nói chẳng rằng, cậu ghì chặt lấy nó, rất chặt.



-“Em…em…”



-“…”



-“Em đau quá à…”



Đại thiếu gia thở dài, nới lỏng ra, đầu cậu gục vào vai nó, lặng thinh.



-“Cậu buồn gì cậu phải nói ra chứ?”



-“…”



Hiển chẳng khá lên tý nào, Sen đành phải nịnh, nó nhắc lại nguyên văn lời các bác hay bàn tán về đại thiếu gia.



-“Cậu nghĩ mà xem, cậu con nhà giàu nhé, ba mẹ có mỗi cậu là con một, cậu được chiều, đi học cậu cũng giỏi nhất, cậu còn rất đẹp trai, được bao nhiêu người yêu quý, đấy, cậu xem cuộc đời này có số ai tốt như số cậu không? Cậu phải tươi cười lên chứ…”



-“HAHAHAHA….hahaha….”



Cậu cười hai tràng dài, nhưng sao nó thấy lạ lắm, cười to mà trông chẳng vui gì cả? Chẳng giống mấy lần cậu trêu nó rồi tủm tỉm, trông lúc ấy rạng ngời lắm!



-“Tao có nuôi một con mèo nhỏ, rất béo, rất xinh xắn…”



Cậu nói, Sen sốc nặng.



-“Hả? Cậu nuôi bao giờ thế? Sao em không biết?”



-“Ừ, tao nuôi ở chỗ câu lạc bộ thể thao, không mang nó về nhà nên mày không biết…”



-“Thế á? Nó có đáng yêu không cậu?”



-“Đáng yêu lắm!”



-“Hôm nào mang về cho em chơi với, nhé.”



-“Ừ.”



Mặt cậu vẫn đen tối, u ám quá, Sen cứ phải vỗ vai cậu động viên thôi.



-“Tao hay mắng nó lắm, tao hay chửi nó ngu, mà tao không biết con mèo của tao bị bệnh, chứ không phải nó ngu, nếu nó không bệnh, có khi nó lại là một con mèo thông minh nhất trên đời…chắc nó ghét tao lắm…”



Sen nghe cậu nói, nó phì cười.



-“À, em biết lý do cậu buồn rồi. Cậu sợ mèo con ghét cậu à? Yên tâm đi, nó không ghét cậu đâu!”



-“Sao mày biết?”



-“Thì em đây, em cũng bị cậu mắng nhưng em có ghét cậu đâu!”



-“Thật hả?”



-“Thật chứ sao không?”



-“Con mèo của tao ngoan lắm, nó rất nghe lời tao. Nhưng giờ nó bị ốm rồi, ốm nặng lắm, tao sợ nó chết!”



Trời ơi, cậu kể chuyện làm Sen rơm rớm, nó cũng thương con mèo đó quá thể luôn.



-“Đưa đi bác sĩ chưa cậu?”



-“Đưa rồi, đưa rồi mới biết là bệnh nặng…”



-“Nếu nó không khỏi, thì hay là cậu nuôi con mèo khác?”



Sen nói ra câu đó, mới nhận thấy mình lỡ lời. Cậu giận lắm, còn quát ầm ĩ.



-“TAO CHỈ THÍCH CON MÈO ĐÓ THÔI!”



-“Rồi, rồi, cậu hạ hỏa…thế đưa đi bác sĩ xịn, kiểu gì nó cũng khỏe thôi…cậu lạ quá à, cậu làm em ghét con mèo đó luôn rồi đấy!”



Hiển ngạc nhiên nhìn, Sen giải thích.



-“Em là người còn chẳng bao giờ được cậu thương như thế, nó lại chỉ là một con mèo? Xi!”



Cậu cười. Từ nãy tới giờ cậu mới cười. Lúc Sen dỗ thì cậu mặt đen tối, lúc nó bực bực thì cậu lại cười, đại thiếu gia, đúng là khó chiều mà.



Vừa hay, mọi người cũng vào thăm Sen. Mẹ bảo mấy bác làm cho Sen bao nhiêu món ngon nha, trước mặt cậu vẫn phải gọi mẹ là bà chủ, ghét thật đó!



…..



…..



Ngày phẫu thuật của Sen đã được định là Thứ Năm tuần tới, mọi người từ bác quản gia tới chị Na, chị Cúc, ai cũng lo lắng cho nó. Có mỗi con bé thì vẫn nhởn nhơ. Mẹ bảo nó là nó béo quá, lượng mỡ nhiều không tốt cho sức khỏe, ở lại viện theo dõi mấy hôm, rồi sau đó, các bác sĩ sẽ điều trị cho nó, tác động vào phần đầu để làm bớt béo đi.



Lúc Thế Hiển nghe mẹ cậu giảng giải cho Sen tý thì sặc, đúng là con Sen, trên đời chỉ có mình nó mới tin được thôi!



Anh Sên đi học xa, nghe tin vội vã bắt tàu về thăm Sen. Nó gặp anh, mừng lắm. Nói chuyện với anh cả buổi vui vẻ, thấy bóng cậu ngoài cửa lừ lừ thì sợ phát khiếp.



-“Anh, anh…anh đừng giận nha, em hứa với đại thiếu gia là không chơi với anh nữa…”



-“Được rồi, không sao, nghỉ ngơi đi!”



Anh không hề làm khó cô bé, không phải bởi vì anh sợ Hiển, mà bởi vì, anh chưa thể mang lại hạnh phúc cho cô. Nắm bàn tay thật chặt, anh bước qua thằng nhãi đó, chào hỏi có lệ, rồi lại lạnh lùng bước đi. Cô bé của anh, hãy đợi một ngày, anh ra trường. Hãy đợi một ngày, anh thành công, anh sẽ đường đường chính chính lo cho em!



-“Cậu lại giận rồi hả?”



Thế Hiển đặt âu canh hầm, giọng bình thản.



-“Có gì mà phải giận?”



-“Thôi mà, mặt cậu khó coi quá à!”



-“Ừ, mặt tao nó xấu thế thôi, mặt anh Sên của mày mới đẹp!”



-“Đâu có, cậu mà cười thì đẹp trai hơn anh ấy mà!”



Sen nhận xét rất tự nhiên, cậu cười thật.



-“Mày chỉ được cái giỏi nịnh! Ăn nào.”



-“Thơm quá!”



-“Ừ, ăn nhiều vào nhé!”



-“Ơ nhưng em đang ở viện giảm béo, ăn nhiều quá có sao không ạ?”



-“Không sao cả, cứ ăn đi!”



-“Thế con mèo của cậu đã khỏi bệnh chưa, nó có chết nữa không?”



-“Cũng chưa biết thế nào, mà mày bảo ghét nó cơ mà?”



-“Thế cậu quý ai hơn, em hơn hay nó hơn?”



-“Bằng nhau!”



Sen húp canh, xị mặt, đại thiếu gia trêu nó.



-“Mày còn quý con chó hơn cả tao cơ mà? Làm gì mà thái độ thế?”



-“Là em nói trêu cậu thế thôi, còn cậu nói thật! Nên em buồn!”



-“Sao mày biết tao nói thật?”



-“Thế cậu nói đùa hả? Cậu quý em hơn hả?”



-“Không! Bằng nhau!”



Sen thấy, ấm ức thật đấy, rõ là con mèo bé tý, thế mà địa vị lại bằng nó, bực quá!



-“Mày ghen hả?”



-“VÂNG !”



Đại thiếu gia cười, véo má nó một cái, giờ mới nhớ, cậu hay ở đây với nó lắm nhé, cậu dạo này chẳng thể thao gì cả, chắc cũng chẳng đi học thêm nữa, tự dưng lại cảm động.



-“Em thấy hình như là cậu quý em hơn quý con mèo đó? Vì cậu ở bên em nhiều hơn nó!”



-“Người ta yêu nhau đâu nhất thiết ở bên nhau?”



Ặc, Sen hết đường suy đoán!



…..



…..



Gần tới ngày phẫu thuật, Sen phải trải qua một việc khủng khiếp, đó là phải cạo hết tóc. Ca này khó, mẹ nó chưa biết làm sao để lừa nó cả. Con gái mà phải cạo đầu thì rất kinh khủng rồi, không biết con bé sẽ phản ứng ra sao nữa?



Còn đang băn khoăn, thì Thế Hiển đã đứng ra nhận lo vụ này.



Ngày hôm đó, Sen vừa ngủ dậy, bắt gặp bóng người bên giường, nó sợ hãi, hét toáng.



-“AAAA….aaaaa…..”



Người đó vẫn không di chuyển, còn nắm tay nó, sau vài phút định thần, nó mới kịp nhận ra…c…ậ…u…!



Sen sốc quá, tý thì ngất.



-“Cậu à? Phải cậu không?”



-“Không tao thì ai?”



-“Sao thế, tóc cậu đâu hết rồi?”



Đại thiếu gia bắt đầu buồn rầu diễn kịch.



-“Mày đừng động vào nỗi đau của tao nữa!”



-“Cậu buồn thế? Cậu sao vậy?”



Đôi mắt long lanh của nó làm cậu cuống quá cơ, chuẩn bị bao nhiêu tình tiết quên sạch, đành phải bịa bừa.



-“Hôm qua tao đi đá bóng, bị ngã vào đống c… bò, gội đầu mãi không hết mùi nên cạo trọc luôn cho nhanh!”



-“HẢ? Cậu phải xịt nước hoa vào chứ?”



-“Xịt cái gì mà xịt!”



Đại thiếu gia làm bộ khổ sở, Sen đứng ngồi không yên.



-“Giờ cả thế giới chê cười tao, mọi người tẩy chay tao, còn nói tao là kẻ lập dị…”



Con bé ôm lấy cậu, dỗ dành.



-“Em thương cậu mà, cậu đừng buồn nữa…cũng tại con bò đáng ghét, ị đâu không ị, lại ị đúng chỗ cậu đá bóng chứ…huhu…”



-“Tao không muốn sống nữa mày ạ, chẳng ai như tao cả, chẳng ai cạo trọc đầu như tao, chẳng ai xấu xí như tao cả…”



-“Có nhà sư mà…”



-“Nhưng những người không đi tu quanh mình thì chẳng ai như thế, tao chết đi cho rồi, ở trên đời này đau đớn quá…”



-“Cậu, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa mà.”



-“Mày có ở trong hoàn cảnh của tao đâu mà hiểu được…trời ơi là trời, đất ơi là đất, sao số tôi lại nhọ thế cơ chứ?”



Sen hốt hoảng quá, lo quá, rồi nghĩ qua nghĩ lại, nó can đảm nói.



-“Em sẽ cạo trọc đầu cùng cậu, cậu đừng tự ti nữa!”



-“Mày không phải tốt thế với tao đâu!”



-“Có gì đâu mà, chỉ là mái tóc thôi, sẽ mọc nhanh mà, tóc em và tóc cậu thi xem ai mọc nhanh hơn nhé…”



-“Mày làm tao cảm động quá!”



Thế là tối hôm ấy, Sen cạo trọc đầu thật. Xong nó còn soi gương, tự tin bảo đầu nó láng mịn hơn đầu cậu. Rồi nó nhân cơ hội, hỏi.



-“Bây giờ thì cậu quý em hơn hay quý con mèo của cậu hơn?”



-“Bằng nhau!”



-“GHÉT CẬU! Em nói cho cậu biết, con mèo đó sẽ không bao giờ hi sinh vì cậu mà để người ta cạo trọc lông của nó đâu!”



Đại thiếu gia nhìn Sen tức, lại khẽ mỉm cười!



……



……



Ngày Sen phẫu thuật, Thế Hiển xin nghỉ học sớm, tình cờ đi qua phòng bác sĩ, thấy ba cậu đang kí tờ giấy gì đó.



Lúc lại gần, đôi mắt cậu như nhòe đi. Cái gì mà kí giấy cam kết, cái gì mà các trường hợp xấu có thể xảy ra sau khi phẫu thuật? Cái gì mà mất trí nhớ, suy giảm chức năng hoạt động…cái gì mà…tử vong…???



-“Hiển, con bình tĩnh, đây chỉ là thủ tục thôi…”



Ba mẹ cậu và bác sĩ nói gì, căn bản cậu không nghe thấy, lúc đó, chỉ biết chạy thật nhanh tới phòng bệnh của nó.



Gặp Sen, đại thiếu gia bảo.



-“Sen này, tao quý mày, hơn con mèo đó! Quý mày rất rất rất nhiều, nên mày phải cố gắng, nhớ chưa?”



-“Dạ?”



Sen còn ngây thơ lắm. Hiển đầy nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nó, cậu dõng dạc tuyên bố.



-“Trương Ngọc Uyển Nhi, tao thích mày!”



(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK