“Đường nét trên gương mặt của anh đều phi thường hoàn mỹ, không cần phải trang điểm.” Lông mi giả kẻ eyeline gì đó đều hoàn toàn không cần đến, ngay cả phấn cũng không phải thoa, chỉ cần căn cứ chủ đề tạo hình, sau đó điểm thêm son môi nhàn nhạt là được.
Mà Lucius còn là bị tư thế của Vu Nghị hù cho có chút giật mình.
Kỹ thuật trang điểm của giới phù thủy vẫn chưa tiến nhanh được như Muggle, vì vậy lúc nhìn thấy hai rương đồ trang điểm cộng thêm mấy ngăn tủ dụng cụ tạo hình kia, Lucius có chút phát mộng rồi.
“Trước tiên chúng ta liền chụp ‘Nhân ngư mỹ lệ’ đi! Màu tóc bạch kim này thực sự quá thích hợp rồi, ngay cả nhuộm tóc hoặc tóc giả cũng không cần.” Trước khi Lucius kịp phản ứng, Vu Nghị đã cuốn tóc của đối phương vào lô cuốn, sau đó dùng máy sấy tạo kiểu, cuối cùng còn phun lên chút keo giữ nếp.
Uốn nóng đơn giản như vậy tối đa chỉ có thể giữ nếp trong nửa giờ, như thế như vậy cũng đủ rồi.
“Tốt. Hoàn mỹ.” Dùng một trang sức hình vỏ sò kẹp vào bên tai của Lucius, Vu Nghị lùi lại hai bước thưởng thức mỹ cảnh trước mắt.
Thiếu niên xinh đẹp ở trần, trên vành tai có gắn vài miếng nhựa dẻo giả làm vảy, mà trên cánh tay cũng được gắn lên không ít, thậm chí còn có thêm mấy mảnh lớn hình dạng như vây cá. Mấy miếng nhựa dẻo này vốn có màu xanh nước biển, thế nhưng vì muốn phối hợp với màu tóc của Lucius đã được biến thành vàng kim, về phần ai đến biến… đương nhiên là Kreacher rồi.
Lại thêm vài miếng sticker hình giọt nước dán ở khóe mắt để tạo hiệu ứng.
Nếu như dựa vào tạo hình đã định ra từ sớm, mỹ nhân ngư hẳn cần phải phối hợp thêm nhiều loại trang sức khác để làm bậc lên sự hoa lệ, tỷ như trang sức trên tráng, vòng cổ, hoa tai… trên bàn tay tốt nhất nên cầm thêm một viên trân châu hoặc san hô gì đó.
Thế nhưng Lucius mới 11 tuổi, bộ dạng xen lẫn giữa xinh đẹp thành thục và thanh thuần non nớt, lại phối hợp với gương mặt tuyệt sắc kia… Thật khiến Vu Nghị không nhẫn tâm đặt thêm bất cứ thứ hoa văn trang sức gì lên gương mặt của đối phương nữa.
Ảnh đế nhà chúng ta cũng không phải chưa gặp được ai có thể sánh vai với dung nhan của Lucius, thế nhưng là người trong giới giải trí, cho dù diện mạo có xinh đẹp hơn nữa cũng phải trang điểm, lâu ngày dài tháng, làn da tự nhiên cũng sẽ xấu đến mức không dám nhìn thẳng. Mà cho dù không phải là người trong giới giải trí, ở những trường hợp có thể gặp được loại ngôi sao lớn như Vu Nghị, làm sao có thể dùng mặt mộc đến đối diện đâu.
Huống chi, nhà Malfoy còn là nội ngoại kiêm tu, dung mạo hay khí chất đều là hạng nhất.
Chỉ là Lucius bên này bị chơi đùa đến cả người cứng đờ, cậu dù sao cũng chỉ mới 11 tuổi, từ nhỏ lại nhận được giáo dục quý tộc… cái gì cởi trần trước mặt người khác lộ ra ***g ngực này nọ… cho dù cậu vẫn còn mặc quần, thế nhưng nửa người trên đúng là lộ ra toàn bộ nha.
Hơn nữa, một đám đồ hóa trang và vật phẩm trang sức kia cũng khiến cho Lucius không khỏi kinh ngạc.
“Những … thứ này…”
“Đồ trang điểm, bất quá thành phần…” Do niên đại hạn chế nên không thể quá mức xét nét, hiện tại cũng không có loại kỹ thuật chiết xuất thành phần thiên nhiên gì đó.”Thỉnh thoảng một lần tuyệt đối không có hại, trở về lại làm bảo dưỡng một lần liền hoàn hảo, mấy loại như dược tề vinh quang gì đó.”
Loại dược tề vinh quang mà trong đồng nghiệp văn nhiều lần nhắc đến thật ra là có, bất quá hiệu quả cũng không phải là sau khi dùng xong sẽ khiến làn da tỏa sáng lấp lánh, mà chính xác là kiểu dược liệu có thể bảo dưỡng từ trong ra ngoài, khiến làn da thêm mềm mại đàn hồi. Tuy rằng mùi vị hơi khó uống, thế nhưng hiệu quả rất tốt. (Tin tức đến từ Lisa Mama)
Lucius vừa nghe nói sẽ có tổn hại đến làn da thì theo bản năng nhíu mày, bất quá cũng rất nhanh buông lỏng. Dù sao vừa rồi Vu Nghị không ngừng khen ngợi cậu trời sinh mỹ lệ, cũng không bôi quá nhiều thứ gì đó lên da mặt, vì vậy những việc nhìn thấy ngày hôm nay đối với Lucius mà nói tương đối có thể coi như mới lạ thú vị.
Chỉ bất quá, một khắc sau cậu đã không còn sự tự nhiên và cảm giác mong đợi như vậy.
“Làm sao vậy, Lucius! (Chỉ mới một chút thời gian như vậy đã đủ để hai bên gọi tên nhau rồi) Đừng cứng người lại như vậy, làm một vài động tác xem tỷ như… xoa vành tai của anh.”
Vu Nghị cầm máy chụp ảnh nghi hoặc, vị cậu trẻ này là làm sao vậy?
Trên thực tế, một chút cũng không kỳ lạ, chỉ cần nhìn tình huống bây giờ liền hiểu. Lucius để trần nửa thân trên, dung mạo trang điểm tinh xảo mang theo phong tình dị vực đứng cô đơn ở đó, sau lưng là một tờ bối cảnh trời nước một màu nối liền, bên cạnh lại có mấy cái chậu rửa mặt đựng đầy nước giả làm gợn sóng, bên trái có một cái cột bọt biển mềm mại, mà trên cây cột chính là bộ đuôi cá giả.
Gần đó còn có gia tinh đang không ngừng dùng pháp thuật tạo gió, từ những bộ phận mỏng như cánh ve trên chiếc đuôi cho đến sợi tóc xõa trên gò má Lucius đều hơi hơi phiêu động. Mà nước trong mấy chậu rửa mặt kia cũng tự động tung lên không khí, tạo ra hiệu ứng bọt nước xinh đẹp, thậm chí còn có hiệu quả như sóng biển, hoàn toàn tự nhiên khúc xạ ánh sáng.
Đối với Vu Nghị mà nói, đây đã là đầu tư lớn rồi (So với cái niên đại này mà nói), thế nhưng đối với Lucius từ nhỏ đã làm tốt còn muốn tốt hơn, sinh hoạt trong thế gia pháp thuật thứ gì cũng hơn người mà nói… chỉ có hai chữ!
Đồ giả!
Phải nói, nếu như cậu cam tâm tình nguyện, Lucius còn có thể dùng một loại nước thuốc biến hình thể nghiệm trọn vẹn cảm giác biến thành người cá, thế nhưng hiện tại muốn chụp hình chỉ là gió nhân tạo, sóng nhân tạo, bối cảnh nhân tạo, còn có một cái đuôi giả liên tục dao động.
Chuyện này làm sao có thể để Lucius trưng ra sắc mặt tốt, huống chi cậu còn bán lõa đâu!
Lách tách. Một thanh âm rất nhỏ đủ để kéo lực chú ý của Lucius về trên người Vu Nghị.
“Cái biểu tình bất mãn vừa rồi thật rất tốt.” Đây coi như là bị sốc văn hóa đi, Vu Nghị tuy rằng nhìn ra Lucius không vui, thế nhưng nhất thời cũng làm không rõ đối phương rốt cục bất mãn cái gì, vì thế chỉ có thể dùng chuyện chụp ảnh dời đi lực chú ý của đối phương.
Bất quá, cái biểu tình vừa rồi quả thực rất tốt.
“Kreacher, chuyển qua bên trái. Lucius, anh thể hiện biểu cảm căng thẳng một chút.”
“Peter…”
“Thử tưởng tượng trước mặt anh có một đám Squib đang bao vây. Tốt tốt. Kreacher, biến ra một cái vỏ sò thật lớn, đủ để Lucius ngồi vào, sau đó đem cái đuôi cá kia ra đặt trước phần chân anh ấy. Lucius, đừng nhìn em, anh cứ để nó ở đó là được, bây giờ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đi. Anh biết ngượng ngùng sao? Tưởng tượng một chút vị lord kia đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy tạo hình hiện tại của anh.”
Tạo hình hiện tại… bán lõa…
Trong nháy mắt bao nhiêu giáo dưỡng quý tộc của Lucius đều rơi rớt hết cả, mặt thoáng cái biến đỏ, biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ kia thành công để máy ảnh bắt được.
Vu Nghị một bên chỉ huy Kreacher chuyển đổi phông nền, một bên suy nghĩ những tin tức vừa vô tình thu được.
Nhìn bộ dạng của Lucius, rõ ràng đối phương rất sùng bái vị kia, chuyện này không kỳ quái, bây giờ vị kia đích xác chính là có danh tiếng và uy vọng như vậy. Nếu Lucius nghe đến tên vị kia không phải biểu tình quấn quýt, cũng không phải giữa sự giả vờ trấn định mang theo nét sợ hãi… như vậy hiện tại nếu y muốn hạ thủ với vị kia —— phân lượng vẫn còn chưa đủ nha.
Hạ thủ với một tên ngốc não tàn thoái hóa là sự lựa chọn sáng suốt, thế nhưng muốn hạ thủ với một vị Hắc ma vương nắm giữ hơn phân nửa giới phù thủy, kẻ ngốc chính là y.
“Tốt, Lucius, đến đây, chúng ta đổi sang chủ đề tiếp theo. Cái này thế nào? Spring fairy.” Vu Nghị vừa nói vừa lấy phục trang ra.
“Well, cậu Pettigrew, tôi nghĩ dù sao tạo hình của nam và nữ vẫn là có khác biệt, cậu không cần đem bộ trang phục lệnh đường đã từng mặc qua đưa ra đây.”
“Chủ đề này là phong cách Hy Lạp, đều giống nhau. Sau khi mặc vào chỉ cần rút thắt lưng đi, trên vai lại gắn thêm vài thứ là thành áo nam rồi, thoạt nhìn cũng giống áo chùng phù thủy thôi.”
“… …” Toàn bộ lý trí của Lucius đều âm thầm rít gào. Cái bộ đồ có thể chia ra thành từng mảnh, nam nữ đều mặc được này có chỗ nào giống với áo chùng phù thủy chứ?!!
Rất hiển nhiên, Vu Nghị không nghe được tiếng rít gào của đối phương.
“Lucius, cởi quần. Trang phục Hy Lạp không có quần.”
“… …”
%%%%%%%%%%%%%%%%%%
Làm thợ chụp hình và người rửa ảnh, phúc lợi chính là có thể nhìn thấy thành phẩm trước mọi người, mà làm mẹ ruột của thợ chụp hình và rửa ảnh, Lisa Pettigrew cũng có quyền lợi tương tự.
Vì vậy, Robert Pettigrew chỉ có thể vừa bất đắc dĩ vừa có chút ghen tỵ nhìn vợ yêu của mình chảy nước miếng với ảnh chụp của một đứa trẻ 11 tuổi.
“Huyết thống nhà Malfoy đúng là… đúng là quá ưu thế rồi. Mẹ đã nói ảnh chụp biết cử động cũng không hẳn là tốt, nếu cái này là loại ảnh biết cử động, khẳng định không thể đẹp như vậy.”
Khiến Lisa yêu thích không buông tay chính là bức ảnh chủ đề ‘Thiên sứ đọa lạc’ cánh chim đen kịt, biểu tình bi thống quyết tuyệt, một tay nâng lưỡi kiếm nhuốm máu, trên người mặc chiến bào hư hại nghiêm trọng do chiến đấu.
“Có rất nhiều điểm đều là chủ ý của cậu trẻ Malfoy.” Lộ ra một nụ cười ngây thơ rực rỡ, Vu Nghị rất thoải mái đổ trách nhiệm lên người Lucius.
“Thật không hỗ là đứa nhỏ được nhà quý tộc bồi dưỡng.”
“Dạ, đúng vậy.” Tiếp tục ngây thơ rực rỡ. Hết cách rồi, ai bảo hành động lần này của y có điểm gấp rút đâu.
Fowler xuất hiện khiến kế hoạch của y có không ít sự điều chỉnh, hơn nữa bởi vì kinh tế cạn kiệt có thể trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai sau này của bản thân, vì vậy lúc y giúp Lucius chụp ảnh nghệ thuật không thể không để lộ ra vẻ thành thục.
Không có kịch bản quy định và đạo diễn theo dõi, có đôi khi rất dễ diễn xuất hơi lộ, tuy rằng y là Ảnh đế thế nhưng vẫn chưa phải vạn năng. Bất quá cũng may, còn có thể chữa lại.
Lucius tựa hồ bởi vì từ nhỏ đã tiếp xúc với đám trẻ con quý tộc trưởng thành sớm, vì vậy cũng không tỏ ra quá bất ngờ với biểu hiện của y.
Này… phỏng chừng trong chuyện này nhà Black cũng có chút công lao, khiến hai cha con nhà Malfoy không khỏi nảy sinh chút hiểu lầm nho nhỏ về y.
Mặc kệ ra sao, để cho phía ba mẹ nhà mình không có chút ‘hiểu lầm’ nào, toàn bộ ý tưởng chỉ có thể đặt lên người Lucius.
Sau khi chế tác ảnh chụp hoàn tất, Vu Nghị liền đặt quyển Album vào một cái hộp thoạt nhìn vô cùng đẹp để quý giá, mà trên thực tế cũng tuyệt đối quý giá đẹp đẽ đóng gói vận chuyển.
Cái hộp lấy từ tay ai? Đương nhiên là nhà Black, là loại hộp chuẩn bị cho Regulus đóng gói quà giáng sinh.
Phải nói thế nào đây… may là Kreacher có giữ lại mấy cái để làm vật sưu tập.
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
Abraxas vô cùng tự nhiên cầm lấy quyển sách từ trong tay con mình, rũ mi nhìn mấy tấm ảnh không giống bình thường trong đó.
Bên trong có không ít hình ảnh ghi lại phong tình khác biệt của đứa con nhà mình, có khoảnh khắc nhàn nhã dạo bước trong rừng rậm, có khoảnh khắc hóa thân thành ác ma địa ngục, có lúc như chìm trong chiến đấu, có lúc là giận dữ giữa muôn nghìn sấm chớp, có khi là ngủ trưa thanh thản, lại còn có vẻ mị hoặc xinh đẹp.
Có thể nói, mỗi tấm hình đều chụp được một mặt mỹ lệ của Malfoy, đúng như những lời trong thiệp mời lần đó đã nói tới.
Những bức ảnh tĩnh này đích xác có thể khiến cho người ta nảy ra một loại mỹ cảm và chấn động khác biệt… đem vẻ đẹp dừng lại thành khoảnh khắc vĩnh cửu… thực sự có một phong vị khác.
“Ồ! Còn có nhân ngư.” Nhân ngư trong giới phù thủy được chia làm hai loại, một loại chính là tồn tại nửa người nửa cá, xinh đẹp tận cùng như trong thần thoại, đồng thời còn là một sinh vật ma pháp có sức mị hoặc và sát thương cực lớn, có thể dùng giọng hát của chính mình mê hoặc người khác.
Bất quá, loại sinh vật này cũng giống như tinh linh, từ sớm đã mai danh ẩn tích không biết đi nơi nào, cũng có thể đã không còn tồn tại, khiến cho một ít phù thủy xuất thân Muggle đều cho rằng nhân ngư thực sự sẽ giống như đám quái vật sống dưới đáy hò Đen tại Hogwarts, hoàn toàn không giống như mỹ nhân ngư trong thần thoại.
Thiếu niên trong bức ảnh đôi mắt khép hờ, thuần khiết mị hoặc, rực rỡ lười biếng, Lucius Malfoy ở ngoài đời không có những loại khí chất này, thế nhưng bức ảnh chụp ra lại thành công khiến người ta có ảo giác như vậy.
Toàn bộ ảnh chụp bộc lộ rõ ràng vóc người không thể soi mói của thiếu niên, thế nhưng ở những góc độ vị diệu, phần vây cá vảy bạc lấp lánh, cùng với cái đuôi mỹ lệ lại rõ ràng biểu đạt thân phận của thiếu niên trong giờ khắc này.
Thật sự khiến cho thiếu niên vốn đã mê người càng thêm lay động nhân tâm.
“Phụ thân…” Lucius lúng túng nhắc nhở một chút, tuy rằng cậu cũng rất hài lòng với tạo hình nhân ngư kia, thế nhưng tự mình thỏa mãn và để cho người khác nhìn là hai việc khác nhau mà.
“Ảnh không tệ, Lucius! Bất quá… giá cả có phải hơi thấp rồi không? Dược tề biến thân cũng cần không ít tiền.”
Sắc mặt của Lucius liền lập tức biến thành màu đen, tư thái lãnh đạm của quý tộc cũng vì vậy lập tức tiêu thất.
“Làm sao vậy?”
“Phụ thân, này…” Cậu suy nghĩ một chút, vẫn đem cái việc ‘giả tạo’ nọ ra nói rõ ràng.
Tuy rằng Lucius cũng không giống Draco sau này, có chứng luyến phụ nghiêm trọng như vậy, bên trái một câu cha ta, bên phải một câu cha ta, Lucius chính là một mực phát triển theo hướng người thừa kế hợp cách, mà Draco sau này lại hoàn toàn là một đứa trẻ bị chìu hư.
Loại mâu thuẫn kết hợp giữa lịch sử và quan niệm giáo dục này, chúng ta cũng không cần thảo luận.
Hiện tại muốn đề cập đến chính là, cho dù là Lucius tương đối phù hợp tiêu chuẩn, cũng có lúc nhịn không được phải hướng phụ thân cầu cứu.
Mà Abraxas cũng đồng dạng bị những đồ giả trình độ cao cấp theo miêu tả của Lucius làm kinh ngạc rồi.
Ngươi nói rừng rậm tràn ngập linh khí trong ảnh này trên thực tế chỉ có hai cái cây, diện tích mặt cỏ không lớn quá hai mét vuông?
Ngươi nói đọa lạc thiên sứ với đôi cánh uy dũng? Là dùng lông vũ trong gối đầu chấp lại thành hình cánh, sau đó dán ở sau lưng, muốn sống động còn cần có gia tinh ở phía sau gia trì pháp thuật.
Ngươi nói đám mây? Thật ngại ngùng, thuần túy chỉ là sợi bông gòn gia thêm hiệu quả của làn khói.
Ngươi nói dung nham địa ngục? Đó là nước đường phản trộn vào dược tề huỳnh quang.
Ngươi nói nhân ngư? Đã không cần nói nữa.
Quá đáng hơn là… những thứ đạo cụ này hơn phân nửa đều là do gia tinh lâm thời biến ra, căn bản hoàn toàn không có!
“Đây thật là… bản chất của nghệ thuật chính là sự dối trá to lớn nhất.”
Lucius nhìn Abraxas, một điểm ý phản đối cũng không có, mà bản thân cũng là thở phào nhẹ nhõm, trên thực tế vượt qua sự không quen lúc ban đầu, cậu cũng hiểu được phương pháp như vậy không có gì sai.
Nếu thực sự uống một lọ dược tề biến hình hơn trăm galleon rồi đi chụp ảnh, làm sao có được loại cảm giác thành tựu như khi dùng các loại đạo cụ đơn giản kia, cộng vào những cố gắng của bản thân (Bày ra các loại tư thế biểu tình) thể hiện ra những khoảnh khắc tràn ngập mỹ cảm như vậy.
“Theo suy nghĩ của con… Phụ thân!?” Lucius vừa định nói mình muốn đề cử loại hoạt động này cho vài người bạn tốt, đề nghị họ cũng đi chụp vài bộ ảnh, hoặc là… suy nghĩ đến việc nhập cổ phần trong lĩnh vực chụp ảnh nghệ thuật này. Đã thấy Abraxas lưu loát chọn ra vài tấm ảnh chụp hoàn mỹ nhất.
“Ta cầm đi cho hắn nhìn, bữa cơm hôm nay con tự ăn đi, Lucius.”
————
Tác giả có lời: Nhìn xem, V đại sắp xuất hiện rồi, chính là ‘hắn’ trong miệng của Abraxas.
Ta phải thú nhận, trước khi khai giảng muốn tìm cơ hội cho hắn lên sân khấu thật không dễ dàng. Nhìn trời, được rồi, ngày mai chính thức lên sân khấu.