• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vở kịch này không chỉ được các học sinh hoan nghênh mà còn được giáo sư ủng hộ, Dumbledore lại càng là mở rộng cửa chào đón, thậm chí cụ còn cho bọn họ mượn cả đại sảnh đường làm sân khấu.

Bất quá cho dù là như vậy, Peter cũng ba lần bảy lượt dặn dò mọi người nhất định phải đặt việc học lên hàng đầu, không chỉ không cho phép năm năm và năm bảy tham gia còn đặt ra một cái quy luật sắt. Chỉ cần có người có hai môn không đạt chuẩn, năm sau sẽ không được phép tiếp tục tham gia.

Trên thực tế quy củ này vẫn là rất thoải mái, bởi vì trừ khi kiến thức đặc biệt tệ hại, bằng không đến cuộc thi cuối kỳ các giáo sư đều sẽ cho một điểm chuẩn, dù sao hiện nay ở trường vẫn chưa có giáo sư Snape thích nhìn đám động vật nhỏ vật vã thống khổ.

Dĩ nhiên, đây là chuyện của trường học, kỳ thi OWLs và NEWTs thì không giống vậy rồi.

Tuy vậy, cái quy củ thoạt nhìn rất dễ dàng này cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho toàn bộ học sinh, nhất là sau khi chọn vai hoàn tất, biểu hiện của một ít diễn viên thật sự khiến cho mọi người tò mò không thôi.

Tuy rằng Peter đã thảo ra hiệp nghị bảo mật nội dung vở kịch, thế nhưng mọi người cũng không kềm nổi tính khoe khoang nha. Cái gì đi được đến nửa đường bỗng nhiên làm ra một vài động tác kỳ quái, sau khi hấp dẫn sự chú ý của mọi người xong lại giả vờ ngượng ngùng nói “Ồ, vừa rồi tớ đang luyện vài động tác đánh kiếm.”

Hoặc là một nhóm vài người hợp lại với nhau trao đổi lời kịch, còn chuyên môn nói được đến nửa vời, chọn những lời kịch khiến người háo hức không thôi. Đợi đến khi xung quanh đã có nhiều người vây lại mới giả mù sa mưa biểu thị “Không thể nói cho mọi người biết nha, phải bảo mật.”

Quả thật cực kỳ gợi đòn.

Bất quá các diễn viên tham gia diễn xuất cũng có sự hiếu kỳ của riêng mình, là do bình thường trong lúc diễn tập mọi người đều không nhìn thấy ai đến nhận vai Dan.

Bởi vì ở giới pháp thuật có sự tồn tại của thứ gọi là ‘Thuốc tăng tuổi’, thế nên người có thể nhận vai Dan thật sự là nhân số đông đúc, tất cả học sinh thuộc bảy cấp học của Hogwarts đều có thể nhận vai, nếu chỉ dựa vào bề ngoài thì càng là khó nhận định.

Tỷ như lúc chọn diễn viên cho nhân vật quốc vương tàn bạo, mọi người ai cũng không ngờ Peter lại chọn Simon Diggory, người được toàn thể Hufflepuff nhận định là lạc quan thân thiện, quan hệ cá nhân cực tốt. Đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, Peter chỉ đơn giản đem ra ‘Thuốc tăng tuổi’ cho Simon uống vào, sau đó lại thay bộ phục trang vàng son lấp lánh mà bên phía Slytherin hảo tâm tài trợ, tiếp theo chỉ cần đơn giản dán thêm một bộ râu mép, để Simon thử chìm vào nhân vật nói vài câu thoại.

Nhất thời vị quốc vương kiêu ngạo không ai bì kịp, chỉ hứng thú với chiến tranh và mở rộng lãnh thổ, lúc nào cũng hy vọng có thể lưu danh sử sách trong kịch bản liền chân thật hiện ra trước mắt mọi người.

Tuyệt hơn chính là, Simon còn có thể một người diễn cả hai vai, vừa là quốc vương vừa là đại vương tử. Nhân vật đại vương tử này cũng có thể xem như là một trong những đối thủ mạnh nhất của nhân vật chính, thái độ làm người chính trực lương thiện lại thông tuệ, lúc đầu còn từng âm thầm thả nhóm diễn viên chính vài lần. Nếu như anh ta thật sự có thể lên làm quốc vương, quốc gia này tuyệt đối có thể trở nên hùng mạnh.

Bất quá, trên đời này không có nếu như, giữa lúc đại vương tử xuất binh thảo phạt nhóm người nhân vật chính, anh ta liền bị người của mình ám toán chết nơi tha phương. Bởi vì so với đại vương tử, nhị vương tử càng có thể mang đến thêm nhiều lợi ích cho đám thủ hạ lang sói kia của quốc vương.

Mà nhóm nhân vật chính nhìn thấy đại vương tử đã từng giúp đỡ mình lại rơi vào kết cục như vậy liền có loại cảm giác anh hùng tiếc anh hùng vô hạn, đây cũng là một trong những sự kiện khiến nhân vật chính trở nên u ám nhiều nhất.

Dán râu giả lên chính là quốc vương tàn bạo, tháo râu giả xuống liền trở thành vương tử anh tuấn lương thiện. Loại tương phản này vừa vặn cũng khiến Simon hạ một quyết định, cả đời này cũng không để râu.

Simon nhận nhân vật có độ tương phản cao như vậy, mọi người đều không nhịn được mà suy đoán, có phải người diễn vai Dan sẽ là một học sinh có cá tính ngây thơ thiện lương, hoạt bát trong sáng khó ngờ không?

Vì vậy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Andromeda.

“Tại sao lại nghĩ đến cô ấy?”

Lúc này những diễn viên chính được chọn đều là người thân thiết từ nhỏ với Peter, từng tham gia nhóm kịch tại gia ngày xưa. Mà trong số bọn họ tổng cộng chỉ có hai cô gái, Andromeda đã nhận vai nữ pháp sư hy sinh bản thân ở màn cuối, nhân vật này cũng có thể coi như nữ chính trong cái kịch bản không có bao nhiêu hàm lượng ái tình của bọn họ. Còn Alice lại nhận thầu toàn bộ những nữ nhân vật lướt qua sân khấu, tựa như tỳ nữ A, Vương phi B, thôn nữ C… gì gì đó, thậm chí còn có vài vai sỹ tốt đánh nhau trong mấy tràng diện lớn. Hơn nữa vai trò chủ yếu của Alice không phải diễn xuất mà là phụ trách âm thanh cùng nhạc nền, ca khúc chủ đề và kết thúc, còn có một vài đoạn nhạc đệm ở giữa đều là do cô hát chính.

Khả năng tấu nhạc của các học sinh thực sự là không đủ tiêu chuẩn, bất quá bọn họ còn có Voldemort nha, người kia mạnh vì gạo bạo vì tiền, muốn ca khúc gì liền đem theo nhạc phổ trực tiếp đập cho đám yêu tinh làm hộp âm nhạc. Bất quá loại hành động tiêu tiền như nước này thực sự khiến rất nhiều động vật nhỏ xuất thân bình dân phải giật mình thon thót. Thậm chí tổ kỹ thuật còn không ngừng than thở, có vài học sinh có chút thiên phú đã hạ quyết tâm kỳ nghỉ hè này phải dùng toàn bộ thời gian nghiên cứu, tranh thủ khiến cho toàn bộ số galleon giáo sư Voldemort phải trả cho yêu tinh kia trực tiếp chảy về túi bọn họ.

Alice vừa phải hát xướng vừa phải đóng vai phụ căn bản là không rảnh. Mà nhân vật Dan này tuy rằng xuất hiện không nhiều thế nhưng lại có vai trò rất trọng yếu, một cái nhíu mày một tiếng cười lạnh đều là then chốt thúc đẩy nhân vật chính đi vào hắc ám.

“Có đối lập mới có so sánh mà, hơn nữa Andromeda thật sự rất đẹp nha, cô ấy lại là Slytherin. Nếu để cô ấy thủ vai Dan, chỉ cần gương mặt cao quý và khí thế bẩm sinh kia liền có thể dễ dàng biểu đạt loại nhân vật này. Lần trước khi chúng ta diễn ‘Công chúa Bạch Tuyết’, không phải cô ấy đã diễn rất tốt vai hoàng hậu sao?”

Thân phận cao quý cộng thêm sự kiêu ngạo về bản thân, các cô bé nhà Slytherin cho dù không phải có loại cá tính này thì cũng là cực kỳ quen thuộc với loại diễn xuất đó.

“Cũng không phải, đã đoán sai rồi.” Peter phất phất tay để mọi người tản đi. “Đừng mãi suy nghĩ những chuyện như thế, Dan sẽ xuất hiện ở lần tổng duyệt cuối cùng. Kỳ thi cuối kỳ cũng đã sắp đến rồi, còn có trận chung kết Quidditch, hơn nữa bối cảnh và phục trang vẫn chưa hoàn thành đâu… các cậu còn có tâm tư đắn đo việc này.”

“Đây không phải là tò mò khó nhịn sao.” Cô bé Minna lúc này đảm nhận vai trò đứng sau cánh gà tạo hiệu ứng, còn là đội trưởng của mọi người. “Nếu như Dan và Suzanne là một người, tớ cũng không cần xoắn xuýt như vậy.” Suzanne là tên của nhân vật nữ chính.

Peter cũng là loại người chỉ nghe tiếng đàn liền biết lòng người vui buồn, y đã bị cái thế giới không có hint BL liền không tiêu thụ được hun đúc bao nhiêu năm, cho dù ý định nguyên bản của y không phải như vậy, thế nhưng khi chọn lựa lời thoại cũng bất giác mang theo một chút cảm giác mập mờ. Chỉ là phân lượng đã được Peter khống chế rất vừa vặn, nhóm hủ nữ xem đến liền cao hứng, những người khác xem qua lại không thấy gì đặc biệt.

Chỉ là sở thích khác biệt mà thôi. Bất quá chuyện này cũng là Peter nghĩ nhiều, giới pháp thuật vốn có truyền thống tình cảm nam nữ không kỵ, vì vậy bọn họ phần lớn đều nhìn ra ám muội, thế nhưng cũng không có ai phản cảm.

Tỷ như đại vương tử… cho dù đã có một vị Vương phi làm người qua đường đứng ở bên cạnh cũng không ngăn được ánh mắt sắc sảo của mọi người nhận ra, anh ta cùng nhân vật chính có chút dây dưa không rõ.

Lại tựa như Dan… muốn nói, nhân vật này có thể xem như vai phản diện chính, chỉ là câu thoại cuối cùng của hắn ta thật sự khiến người ta miên man suy nghĩ.

Huống chi sau đó Peter còn tăng thêm một đoạn giải thích về nguồn gốc của chiếc nhẫn kia, nguyên bản y chỉ muốn làm rõ nơi mà Dan quay về, thế nhưng trong lúc vô ý cũng để lộ thân phận cao quý của nhân vật này. Vì vậy mọi người lại càng có thêm không gian tưởng tượng.

Vì vậy mọi liền cùng nhau thảo luận, có không ít người cảm thấy tập tiếp theo Dan khẳng định sẽ lội ngược dòng, thậm chí có thể phát triển từ boss lớn sau màn biến thành nhân vật chính thật sự.

Như vậy, nếu như Dan và Suzanne đều do một người diễn, tâm lý của bọn họ không phải sẽ thăng bằng hơn rất nhiều sao?

Mà Peter nghe xong thật ra lại có chút tâm tư đắc ý, đợi đến khi mọi người biết được người diễn vai Dan, để xem các ngươi còn có tâm tư nghĩ ra mớ chi nhánh ngay cả tác giả kịch bản cũng không nhìn thấy kia không?

“Vẫn quy tắc cũ, nếu có ai thành tích không đủ… đường nói sang năm, ngay cả năm nay tớ cũng có cách tước vai diễn của người đó. Kịch bản mọi người đều thuộc, còn có pháp thuật hỗ trợ, lâm trận đổi người cũng không phải chuyện khó gì.”



Phía bên này của Peter mọi việc đều tiến triển thuận lợi, mà phía Voldemort lại là phiền nhiễu không dứt. Nguyên nhân chính là thuộc hạ tâm phúc nhất của hắn, cũng là người bạn tốt nhất, gia chủ nhà Malfoy dạo gần đây vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, nghĩ đủ biện pháp muốn trà trộn vào Hogwarts. Nếu không phải Dumbledore đề phòng cẩn mật, đồng thời Voldemort cũng có tâm ngăn chặn, thật sự đúng là để y có cơ hội đột nhập.

Voldemort thật sự không biết, thứ mà Abraxas hứng thú nhất chính là muốn xem đứa trẻ kia rốt cục đã sở hữu bộ dạng hại nước hại dân như thế nào,khiến cho không chỉ có con trai mình viết thư về khen ngợi không dứt, còn có thể hấp dẫn được ánh mắt của bạn tốt.

Có người nói, danh tiếng của đứa trẻ này ở Hogwarts đều sắp vượt qua Hắc Ma Vương rồi. Thật muốn xem mà…

Nếu như bây giờ không xem, hắn thật sự không biết còn phải đợi đến khi nào đâu. Muốn Lucius gởi thiệp mời người về trang viên, lịch trình của đứa trẻ này trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều xếp kín đến từng phút, cho dù y đích thân hạ mình đến chỗ của Muggle tìm người cũng chưa chắc có thể gặp được đối phương.

Chính vì thế, lần này bất luận thế nào y cũng phải gặp cho được Peter Pettigrew.

Mà Voldemort tử thủ ngăn cản Abraxas như vậy cũng không phải là vì hiểu được suy nghĩ của bạn tốt, hắn chỉ là đang… ngượng ngùng mà thôi. Dù sao đây cũng là vai diễn đầu tiên, có chút mất bình tĩnh cũng là chuyện thường của mỗi người, hắn thật sự không muốn để cho người bạn xấu kia nhìn thấy bộ dạng bối rối của mình.

Hơn nữa, tuy rằng vai diễn lần này đặc biệt có mị lực, cũng rất quan trọng, thế nhưng không chịu nổi sự thực hắn cũng chỉ có bảy câu lời thoại (sau khi đã thêm diễn), cuối cùng còn là mặt xám mày tro chạy mất.

Nhưvậy là nhân vật chính sao? Hoàn toàn không phải, nam chính là Kate do Peter thủ diễn.

Phản diện chính? Cũng không phải, nhân vật phản diện chính thức là vị quốc vương kia.

Đất diễn của Dan cộng hết lại cũng không nhiều bằng vai người hầu thân cận của vị đại vương tử bất hạnh chết sớm nọ.

Ôi chao, nếu như là những người khác thấy được Voldemort diễn kịch, trọng điểm chú ý tuyệt đối sẽ không phải là đất diễn nhiều hay ít. Dumbledore có thể sẽ xoi mói, nói hắn diễn nhân vật phản diện quả thực chính là đúng với bản sắc, các thuộc hạ dưới tay chỉ biết ca ngợi, còn học sinh lại cảm thấy hắn thân thiện gần gũi, ngay cả hoạt động như vậy cũng tham dự cùng bọn họ.

Chỉ có Abra…

Tuyệt đối không thể để y có mặt.



“Làm sao vậy? Kỳ thi đã kết thúc rồi, mọi người vì sao vẫn ỉu xìu như vậy?” Kỳ thì vừa kết thúc Peter đã lập tức tuyên bố ngày tổng duyệt. Thế nhưng khi mọi người có mặt ai cũng có vẻ hốt hoảng, thậm chí có vài học sinh ngay cả phục trang cũng mặc nhầm.

“Câu 36 tớ vốn nên chọn B.”

“Merlin, cái ghế do tớ biến ra thật sự rất giống chó.”

“May là năm sau tớ mới thi OWLs, nghe nói năm nay thật khó.” Kỳ thi OWLs tiến hành sớm hơn thi cuối kỳ vài ngày, vẫn là có so sánh.

“Tớ và Simon đã so đáp án với nhau… có rất nhiều câu không giống nhau.”

Được rồi, đây là hội chứng sau kỳ thi? Hơn nữa bởi vì những câu nói chém đinh chặt sắt của trước đó mà gây nên tác dụng phụ. “Có tốt hay không cũng đều đã thi xong rồi? Cứ để mặc cho số phận thôi. Nhanh lấy lại tinh thần nào, hôm nay chúng ta phải tổng duyệt, sau đó nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba trường công bố điểm, tối hôm đó chính là lúc chúng ta phải biểu diễn. Hiểu không?”

Trọng điểm đặt ở hai chữ ‘Tổng duyệt’, mọi người vừa nghe xong lập tức lên tinh thần rồi.

Tổng duyệt chính là có thể mặc vào phục trang hoa lệ, cũng có thể dùng thuốc tăng tuổi.

Tuy rằng thuốc tăng tuổi cũng là loại ma dược thường gặp trong giới pháp thuật, thế nhưng xem một loại ma dược tương đương nước giải khát để uống cũng không phải chuyện nên làm.

Ngoại trừ thời gian thử phục trang, bình thường lúc tập luyện Peter cũng không để bọn họ uống thuốc tăng tuổi, phục trang hoa lệ cũng chỉ có thể nhìn mà không thể mặc, thật sự rất ngứa ngáy. Quan trọng hơn là… hôm nay nhân vật thần bí diễn Dan sẽ xuất hiện.

Bất quá chờ mọi người thay đổi phục trang, uống thuốc tăng tuổi xong, chờ mòn cả mắt vẫn chưa thấy người nọ đến. Ngay lúc đã có người bắt đầu lộ ra một chút phê bình kín đáo, cửa lớn rốt cục cũng mở ra.

Ngược chiều ánh sáng, mọi người chỉ có thể thấy được một bộ áo chùng đen như mực tựa hồ đang phát ra quang mang cường liệt, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời, thậm chí còn có thể thấy được rõ ràng những đường thêu chìm cùng màu trên áo chùng. Chỉ là một chút hoa văn như vậy thế nhưng lại cho người ta loại cảm giác giống như nhìn thấy loại thần chú thâm sâu nhất, bị chìm trong một đạo sương mù dày đặc thần bí khó lường.

Không hiểu vì sao, mọi người đồng loạt dâng lên một loại kính nể không thể diễn tả bằng lời.

Người nọ vươn tay nhấc cái nón rộng vành đã che đi phân nửa gương mặt của mình, sự chú ý của mọi người lập tức tập trung vào bàn tay trắng nõn kia, nín thở chờ đợi sự thật được vạch trần.

Chiếc cằm với độ cung duyên dáng, làn môi tái nhợt, đuôi mắt trái nhiều thêm một đồ đằng hình bụi gai màu lam ánh tím cực kỳ tôn lên ánh mắt màu đỏ mị hoặc kia. Còn có mái tóc mềm mại như tơ lụa ôm sát gương mặt xinh đẹp, thả dài qua vai chạm đến thắt lưng.

Quả là một Ma tộc mị hoặc chúng sinh, quả là Dan.

Mọi người theo bản năng tán thưởng một chút, thậm chí còn có người lỗ mãng phát ra một tiếng huýt sáo. Sau đó tập thể liền im lặng….

“Giáo sư Voldemort!!!!” Các học sinh tập thể thét chói tai, mà người vừa huýt sáo ban nãy cũng đã ngã lăn ra đất.

“Xin lỗi đã tới chậm.” Voldemort thật ra một chút cũng không ngại sự thất lễ của mọi người, chỉ là một câu xin lỗi không mang theo một chút áy náy nào của hắn cũng đã khiến đám học sinh trở thành thỏ trắng nhát gan đồng loạt lắc đầu, sau đó lại là lén lút âm thầm quan sát Voldemort.

Vốn gương mặt của hắn đã có đầy đủ lực sát thương, bây giờ lại tỉ mỉ trang điểm một phen, sức công phá này cũng sắp vượt qua đầu đạn hạt nhân rồi, một đám động vật nhỏ làm sao có thể thừa nhận nổi?? Trong tâm lý của mọi người chỉ còn lại một cái ý nghĩ. Điện hạ của bọn họ thật sự rất có ánh mắt, rất có quyết đoán cũng rất có năng lực.

Mọi người đều đối với sự xuất hiện của Voldemort có vạn phần cảm khái, chỉ có Peter là lẳng lặng vứt qua một ánh mắt khinh bỉ.

‘Ngươi tuyệt đối cố ý đến trễ.’

‘Ngày hôm qua ta thực sự phải thức đêm chấm bài thi.’

Đáp lại sự khinh bỉ của Peter, Voldemort cũng thuận tiện quan sát bộ dạng hiện tại của đối phương. Một thân trang phục ngắn nhỏ rách rưới, tóc tai xốc xếch, trên mặt còn dính bùn đất, hoàn toàn là bộ dạng của dân chạy nạn, còn là loại đã chật vật lăn lộn trong rừng rậm vài ngày.

Chỉ bất quá ánh mắt của Peter vẫn luôn rất linh hoạt, thoạt nhìn có chút giả tạo.

“Bỏ qua phần giới thiệu ban đầu, chúng ta trực tiếp diễn màn thứ nhất.” Máy quay phim và máy chiếu vẫn còn chưa chuẩn bị xong, bất quá màn ảnh giới thiệu ban đầu cũng không cần phải chuẩn bị quá công phu. Peter từ sớm đã nhờ Fowler tìm người giúp y vẽ vài bức tranh, loại tranh ảnh không có bao nhiêu hàm lượng nghệ thuật chỉ yêu cầu tả thực đúng theo quy phạm này muốn chuẩn bị quả thực không khó. Chỉ qua một tháng, Peter đã nhận được tác phẩm hài lòng.

Đến lúc đó bọn họ dùng một thần chú che giấu khiến trang giấy trở nên trong suốt một chút, sau đó phóng đại bức tranh ra, cuối cùng là  dùng thần chú gia tăng tốc độ lật tranh, như vậy hiệu quả cũng không khác biệt lắm so với dùng phim và đèn chiếu.

Peter vừa dứt lời, mọi người đều lập tức tỉnh lại từ hai tầng chấn động do sắc đẹp và thân phận của người vừa xuất hiện, náo loạn chạy vào sau cánh gà vào đúng vị trí.

Màn đầu tiên của ‘Giới’ chính là cảnh Kate xông vào rừng sâu, quỳ trước tế đàn cầu xin.

Voldemort bước đến vị trí tế đàn dùng một thần chú ảo ảnh che giấu thân ảnh của mình.

Mà hành động này khiến Peter lần nữa cảm thán sự tiện dụng của pháp thuật, không cần bố trí giàn giáo cũng không cần phải dùng phông xanh làm đặc hiệu, người này cứ thực sự tàng hình như vậy.

Muggle là một thị trường rất tốt, chỉ cần bọn họ nắm chắc công tác che giấu, nhất định có thể thành lập công ty ăn nên làm ra.

Giới pháp thuật có thần chú, có ma dược còn có Hắc Ma Vương tuyệt sắc hại dân hại nước, không lợi dụng một chút để kiếm tiền chính là không hợp ý trời.

Nhiều năm sau khi Peter nhớ lại, đây phỏng chừng là lần đầu tiên y nảy lên ý niệm lôi kéo Voldemort vào giới giải trí, bất quá vào lúc này y chỉ là thuận tiện khinh bỉ hình tượng lẳng lơ của Hắc Ma Vương mà thôi, cũng coi như bao biện cho việc lúc nãy y cũng giống như mọi người, đã thất thần một chút. Ý nghĩ nọ chỉ là lướt nhanh qua đầu y, phút chốc liền quên mất.

Giữa lúc Peter còn đang suy nghĩ lung tung, trong lòng của Voldemort đã có chút rung động.

Đất diễn của Dan rất ít, lúc tập luyện đều là hắn ở trc mặt Peter bày ra bộ dạng thích hợp, miệng đọc lời kịch mà thôi, hơn nữa tính cách của nhân vật này thực sự rất tương tự với y, độ khó không lớn, huống hồ y còn có loại thiên phú đặc biệt ngay cả Merlin cũng phải ghen tỵ cơ mà. Tất cả những màn diễn của hắn đều chỉ luyện tập mấy lần liền qua, căn bản không cần Peter lôi kéo nhập diễn.

Chính vì thế, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Peter trong trạng thái này.

Y chỉ đơn giản dùng đũa phép vẩy cho mình vài giọt nước, để bọn chúng chậm rãi len qua tóc mái chảy xuống vùng trán, hô hấp vốn đang ổn định bất chợt trở nên dồn dập phảng phất như y vừa chạy xong mấy nghìn mét vậy. Thiếu niên kinh hoảng mờ mịt tìm kiếm phương hướng trong rậm, từng tia đau thương tịch mịch trong ánh mắt lơ đãng lộ ra, khi nhìn thấy tế đàn rồi liền vô cùng vui mừng chạy đến, thậm chí trên đường còn ngã xuống mấy lần, sau đó là trực tiếp té nhào lên tế đàn.

Thất thanh khóc rống, nghẹn ngào đọc lên thần chú trên tấm bản đồ tổ truyền…

“Đáp lại ta đi, tinh linh. Ta nguyện trả bất cứ cái giá nào, cho dù phải tử vong, cho dù phải mất đi linh hồn…” Peter ngẩng đầu nhìn về phía tế đàn trống trải. Hận ý sâu tận xương tủy, ý niệm báo thù quyết tuyệt điên cuồng được bày ra vô cùng tinh tế, trái tim của các học sinh trốn sau cánh gà cũng vì vậy mà cảm thấy quặng đau huống chi là Voldemort đang nhìn trực diện về phía y.

Hắn biết rõ biểu hiện của Peter bây giờ đều chỉ là diễn xuất, biết rất rõ từ góc độ của y chỉ là đang nhìn chằm chằm vào không khí chứ không phải đang cầu xin chính mình.

Thế nhưng, trái tim của người nào đó vẫn là không thể ức chế mà liên tục tăng nhịp.

Rõ ràng đối phương hiện tại cả người chật vật, rõ ràng biểu hiện lúc này của y chỉ là diễn lại nhân vật được người ta đắp nặn nên… Thế nhưng cho dù biết được mọi chuyện, Voldemort vẫn không nhịn được bị đôi mắt kia hấp dẫn, bị biểu tình kia lôi cuốn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK