• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dumbledore cuối cùng vẫn là mặc một cái áo chùng màu lam không có bao nhiêu hoa văn thoạt nhìn rất bình thường, cũng không phải cụ xem hiểu được hàm nghĩa từ cái xoay người rời đi của giáo sư McGonagall, chỉ thuần túy do cụ cảm thấy rằng Gellert khi thấy cụ mặc như vậy sẽ rất vui vẻ.

Dumbledore cũng không phải ngốc, cụ cũng biết thẩm mỹ của mình có chút không phù hợp với đại chúng. Thế nhưng thích vẫn chỉ là thích, có vài thứ cụ nhìn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, hơn nữa đã là thói quen từ nhỏ.

Lúc còn nhỏ không hiểu, người lớn cho mặc cái gì liền mặc cái đó, lúc đến trường phần lớn thời gian đều mặt đồng phục, có quy chế rõ ràng. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp liền thoải mái, thứ nhất vì phải chăm sóc em gái nên nơi ở của cụ cũng không có bao nhiêu hàng xóm, thứ hai do Gellert nhường nhịn cụ, cụ mặc cái gì đối phương cũng cảm thấy vừa mắt, cho dù bản thân không thích cũng sẽ khen một câu ‘Cậu mặt trông rất đẹp’.

Lớn lên một chút liền trở thành học giả nổi danh, tất cả mọi người đều cho rằng đó là sở thích chổ quái của người làm công việc nghiên cứu. Sau này nữa… công thành danh toại, lại càng không có người xen vào.

Dumbledore ở phương diện ăn mặc là bị nuông chiều thành thói, rất ít khi cần cân nhắc đến thẩm mỹ của người khác. Lần này cụ vì muốn chọn một bộ áo chùng tương đối ‘mộc mạc’ để ra ngoài thật sự đã phải lục tung tủ quần áo của mình.

May mà cụ trốn trong phòng riêng của mình để thử trang phục, nếu không chỉ cần Dumbledore ăn mặc như thế này ra ngoài nhất định sẽ khiến không ít người kinh hoảng. Dù sao đây cũng là tin tức đặc biệt lớn nha.

Thế nhưng, y phục đã lựa chọn xong rồi… hiện tại phải làm sao đi Đức đây.

Trên thực tế, các đọc giả đều biết vì nguyên nhân kia, số lần Dumbledore đến Đức chính là vô cùng ít ỏi chứ đừng nói chi là đến thẳng Nurmegard. Hơn nữa cho dù cụ là Dumbledore, muốn xuất nhập cảnh vẫn phải đến Bộ pháp thuật báo cáo, nếu như là mục đích bình thường còn chưa tính, thế nhưng hiện nay với loại mục đích này…

Vẫn là câu nói kia, cho dù đã già rồi cũng có lúc da mặt hơi mỏng.

Còn nữa, sau khi đến nơi lại phải nói cái gì đâu? Cầu xin đối phương tha thứ hay nên nói mình tha thứ cho đối phương? Lúc mở lời cần phải dùng câu gì cho tốt? Chúng ta bắt đầu lần nữa? Hoặc là tôi đến đây bầu bạn với anh?

Dù sao cũng không thể nói, ‘Tôi bị bộ phim điện ảnh do tình nhân bé nhỏ của Voldemort quay kích thích nên đến đây gặp anh, sau khi gặp xong lại phải trở về.’

Cái loại khát vọng mạnh mẽ muốn gặp lại người trong lòng là không giả, thế nhưng sau khi gặp được rồi nên làm gì lại không biết rõ, phía trước hoàn toàn là một mảnh sương mù dày đặc khiến người ta không biết nên đi theo hướng nào cho đúng.

Chỉ là gặp mặt trò chuyện một chút, hay là trực tiếp ở lại, lần nữa ôn lại những cảm tình đã qua.

Có lẽ… trực tiếp cướp ngục đem người về tự mình giam giữ.

“Cái ý nghĩ cuối cùng này thật không tệ.” Đánh chết cái nết không chừa a, cho dù là Dumbledore thì cụ vẫn chỉ là một Gryffindor tiêu chuẩn.

Bất quá có một mở đầu như vậy, ý thức Gryffindor trong đầu cụ liền dâng lên không kìm lại được. Từng chướng ngại khiến cụ nghi ngờ và do dự đều lần lượt bị gươm sắt chém đứt, chỉ để lại một đáp án đơn giản.

“Trước hết cứ tìm cách đi Đức cái đã, sau khi gặp được Gellert rồi nhất định sẽ có biện pháp.”

Đây là một lối suy nghĩ rất vô trách nhiệm, thế nhưng ngẫm lại cũng thật có đạo lý. Đã nhiều năm dằn vặt và phân cách như vậy, người tự hỏi về cách thức ở chung giữa bọn họ tuyệt đối không chỉ có một mình cụ.

Gellert nhất định nghĩ đến càng nhiều.

Thấy mặt nhau đã, sau đó sẽ cùng giải quyết vấn đề tiếp theo không phải là được rồi sao.

Vì vậy Dumbledore liền lật tung rương hòm tìm ra một phong thư mời mình đi Đức tham dự một buổi hội thảo học thuật, sau đó liền mang theo Fawkes đi Bộ pháp thuật đăng ký xuất cảnh.



Peter tự nhiên không biết hiệu quả từ bộ phim điện ảnh của mình lại tốt như vậy, Dumbledore vừa xem xong liền lập tức hành động. Chỉ là hiện tại y đang chỉnh lý vấn đề ‘quyền hình ảnh’, còn phải đắn đo chuyện hợp đồng nên vô cùng bận rộn.

Hơn nữa bộ điện ảnh lần này dù sao cũng là do Đức đầu tư, phải công chiếu từ bên kia trước, thế nhưng hiện tại bên Đức ngay cả một máy chiếu phim cũng không có, cơ sở sản xuất của Anh quốc lại nhận đơn đặt hàng liên tục, có điểm cung không đủ cầu rồi.

Lại còn ‘tiền hoa hồng’ phải phát ra.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy không quan trọng, thế nhưng Peter lại kiên quyết phải đưa. Vẫn là câu nói đó, thương nghiệp hóa mới là căn bản của một sản nghiệp, galleon mới là cơ sở của một ngành nghề.

Chỉ là tiền này phải chia thế nào cũng là một vấn đề quan trọng, không thể quá nhiều cũng không thể quá ít. Tiền y đích thật có không ít, thế nhưng nếu như cho quá nhiều sẽ khiến người khác có ảo giác về giá trị của bản thân, Peter cũng không hy vọng sự nghiệp chưa khởi bước đã xảy ra vấn đề.

Cuối cùng vẫn là Voldemort nhìn không được nữa, lợi dụng chức quyền gọi huynh trưởng của bốn nhà đến. Mỗi người đều được ném cho một túi galleon, để bọn họ tự mình phân chia.

“… …”

“Như vậy là được rồi?”

“Không phải sao?”

“… …” Cảm giác thật vi diệu.

“Nghỉ hè năm nay vẫn đóng phim? Muốn làm Ảnh đế trẻ tuổi nhất?”

“Đừng nói như vậy…” Peter có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, ngay sau khi 《 Điệp viên nhí》 công chiếu liền lập tức nhận được đề cử giải Oscar. Đây là một bộ điện ảnh siêu việt khái niệm nghệ thuật hiện tại, có một diễn viên chính cấp bậc Ảnh đế, lại có một đám đặc hiệu là lén lút dùng pháp thuật hỗ trợ… Làm sao có thể tay không mà về đâu.

Cho dù 《 Điệp viên nhí 》cũng không phải là phim bản địa Hollywood, thế nhưng vẫn có thể kiếm được đầy bồn đầy bát tại giải Oscar. Tuy rằng giải ‘Phim điện ảnh tốt nhất’ bởi vì một chút vấn đề đặc thù cần ‘cân đối’ nên bọn họ không thể lấy được, bất quá giải ‘Nam diễn viên chính xuất sắc nhất’ của Peter lại ‘đúng hẹn ‘ mang về.

Tuy rằng có chút mang theo điểm mánh lới thương mại (Oscar cũng cần tuyên truyền), bất quá kỹ thuật diễn xuất của ý tưởng mới lạ của Peter thật sự đủ khiến mọi người buồn bực.

Mà đây cũng là việc khiến cho không ít ký giả buồn bực, một thiên tài yêu nghiệt như vậy bọn họ vì sao không đào được tư liệu bối cảnh chứ. Đừng nói bối cảnh gia đình không đào được, ngay cả hiện tại đang học ở trường nào bọn họ đều không biết, đây đơn giản chính là một cái tát mạnh bạo vào đám ký giả trung thành nghiệp vụ.

Peter vốn định tuân thủ lời hứa của mình tuyệt đối không xin nghỉ đi nhận giải, thế nhưng khi bị học sinh trong trường nhận được tin tức thì mọi người liền thiếu chút nữa đã nổ tung. Không xuất hiện sao được, đây chính là giải thưởng Ảnh đế quốc tế nha, hơn nữa điện hạ nhà chúng ta còn chắc chắn trăm phần trăm giành tượng vàng!

Đây là giải thưởng đầu tiên, nói cái gì cũng phải tự mình đi lấy.

Các giáo sư sau khi biết chuyện cũng cực kỳ thấu hiểu lý lẽ mà cấp giấy xin nghỉ cho Peter, trái lại nháo đến mức Peter có chút ‘không thuận dân ý’ mất rồi.

Vì không muốn cho giới pháp thuật của nước Mỹ thêm phiền phức, Peter còn là dùng máy bay để di chuyển. Chỉ là sau khi cảm thụ một chút sự lạc hậu của máy bay ở thập niên bảy mươi y vẫn quyết định, nếu như lần sau lại phải di chuyển xuyên quốc gia y sẽ không ‘thiện lương’ nữa, vẫn nên làm phiền giới pháp thuật nước Mỹ một chút đi. Bất quá hiện tại lại không được rồi, dù sao cũng không nên khiến chính phủ Mỹ hiếu kỳ y tại sao chỉ có tư liệu nhập cảnh nhưng lại không xuất cảnh.

“Bất quá giải Gấu vàng phỏng chừng sẽ không lấy được.” Anh quốc cũng có giải thưởng điện ảnh của riêng mình, thế nhưng giải Gấu vàng tại liên hoan điện ảnh Berlin cũng là một giải thưởng rất có sức nặng.

Tỷ lệ bình chọn của 《 Điệp viên nhí 》hiển nhiên không có vấn đề, bất quá được đề cử và nhận giải là hai chuyện khác nhau.

Không phải hội đồng nghệ thuật của giải Berlin và giải Oscar không vừa mắt nhau, thật ra điểm này cho dù thật sự có cũng sẽ không làm đến rõ ràng như vậy. Chỉ là các giải thưởng điện ảnh của Châu Âu thường coi trọng giá trị nghệ thuật, mà giải thưởng của Mỹ lại chú trọng hơn trên mặt thương nghiệp.

Đương nhiên, có thể lấy được giải thưởng cũng đã chứng minh chất lượng của bộ phim hoàn toàn đáng để tán thưởng.

Bất quá, thị hiếu của mỗi bên khác nhau dẫn đến phương diện trao thưởng không có gì xung đột, thế nhưng tình huống xấu hổ xa thân gần ghét của những tác phẩm nội địa thỉnh thoảng vẫn hay xuất hiện.

“Kỳ nghỉ hè năm nay còn phải đi làm khách mời của vài bộ phim truyền hình, điện ảnh chỉ có thể diễn vai phụ, xuất hiện trên màn ảnh không lâu lắm, đạo diễn cũng đã đáp ứng sẽ tranh thủ thời gian quay chụp. Phần lớn công việc còn lại đều là quảng cáo, phát ngôn sản phẩm, tiết mục giải trí… còn có phát hành đĩa nhạc.”

Theo tính toán này, toàn bộ thời gian của y đều không có giây phút nào vô ít, cho dù để dì Eileen liên tục dẫn y độn thổ cũng chỉ là tiết kiệm một chút thời gian di chuyển mà thôi. Phần còn lại tuyệt đối không thể làm cho rõ ràng..

“Đĩa nhạc vẫn là tạm dừng đi, nên chừa chút thời gian nghỉ ngơi.” Có thể mở miệng dứt khoát như vậy tự nhiên là rất hiểu tình huống công tác của Peter.

“Cũng phải, là quá nôn nóng rồi.” Y dự định thừa dịp chưa vỡ giọng liền phát hành vài đĩa nhạc làm lưu niệm, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại vấn đề này cũng không quá quan trọng.

Dù sao ca khúc chủ đề của 《Ở nhà một mình》cũng là do y hát, xem như đã để lại thanh âm lưu niệm rồi, cho dù muốn phát triển đa phương diện cũng không cần phải chu toàn mọi thứ như vậy, việc gì cũng có chuyện trọng yếu và thứ yếu bổ sung cho nhau.

Hơn nữa trình độ thu âm hiện tại thật sự khó thể thỏa mãn thính giác của Peter, hay là vẫn nên chờ đến sau khi đĩa CD xuất hiện đi.

Vì vậy Peter liền tán thành kiến nghị của Voldemort, đem kế hoạch này gạch khỏi lịch công tác của mình, sau đó thời gian còn trống quả thực không ít.

Có một chút thời gian nghỉ ngơi hợp lý cũng là cần thiết. Trước đó không lâu bởi vì lại nhận được giải Oscar khiến cho danh tiếng của y trở nên vững chắc không ít, mà thực lực của y cũng đã được liệt vào hàng ngũ vững chắc chứ không phải chỉ là tuổi trẻ đột phát. Y không còn chỉ là một đứa trẻ may mắn dựa vào ý tưởng khôi hài mới lạ (Ở nhà một mình) và đúng dịp nhận được vai phù hợp (Hoàng tử bóng ma) mà đạt được thành công. (Vô luận là thời đại nào sẽ luôn có một ít ‘chuyên gia’ thích nhảy ra phát biểu một ít luận điệu chói mắt đi ngược với số đông.)

“Tốt, như vậy thời gian biểu lần này liền để ta an bày đi.” Voldemort cũng thật cao hứng. Trên thực tế khoảng thời gian mà hắn và Peter đi trên con đường tranh giành quyền chủ động quả thực mối quan hệ giữa hai người tựa hồ vẫn còn một tầng ngăn cách.

Thế nhưng sau khi Peter công khai chủ quyền trong lễ Giáng sinh…

Tuy rằng quan hệ của cả hai chẳng lập tức biến thành… kịch liệt, vẫn giữ lại cảm giác tranh đấu như lúc trước, thế nhưng giữa bọn họ càng lúc càng có cảm giác hòa hợp của tình nhân.

Điều này thực sự khiến cho Voldemort không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chí ít đối phương cũng coi như đã thuộc về mình được phân nửa. Mà bây giờ hắn có thể bắt đầu can thiệp vào sự nghiệp của Peter, thực sự đã đạt đến một chút thành tựu.

“Ồ? Thầy có an bày đặc biệt gì sao?”

“Ừ, chúng ta cùng đi Đức đi, thế nào?”

“Vì chuyện máy chiếu phim?”

“Phải, hơn nữa phong cảnh nước Đức cũng không tệ. Ngoài ra ta vẫn có chút mục đích riêng.” Hắn dùng thân phận Voldemort đến nước Đức, thứ nhất là cho Peter chỗ dựa, thứ hai là cũng có chút ý đồ hợp tác.

Hiện tại Dumbledore khẳng định không có tâm tư giám thị hắn, là thời cơ tốt để đi Đức.

Đương nhiên, kết hợp cả hai mục đích này, Voldemort vốn toan tính muốn giống như công đực xòe đuôi, triển lãm một chút địa vị và quyền lực của mình trước mặt Peter.

Nhắc đến hắn cũng thật khổ tâm, Peter không chỉ một lần biểu diễn sức quyến rũ và hấp dẫn của một Ảnh đế trước mặt hắn. Chỉ cần đối phương muốn, tùy tiện phất tay một cái liền có hàng đống người vì y đổ xô ra đường… Mà Voldemort lại chưa từng có cơ hội biểu diễn một chút sự phô trương của Hắc Ma Vương —— Dù sao hắn cũng không thể dẫn một đống Tử thần thực tử vào trường biểu diễn tiết mục phủ phục thuận theo cho Peter xem đi.

Người duy nhất có thể chạy đến giúp vui cũng chỉ có mình Abra (Y? Hỗ trợ hủy hình tượng còn không sai biệt lắm.)

Lần này đến Đức là một cơ hội vô cùng tốt, trong lúc tán gẫu quyết định tương lai của một quốc gia gì đó không phải rất khiến người ta chấn động sao? Hơn nữa tuy rằng Anh và Đức là quốc gia láng giềng, thế nhưng phong cảnh đích xác cũng có một phen đặc sắc khác.



“Gellert…” Dumbledore nhìn Gellert trong phòng giam, cảm giác xót xa trong ngực càng thêm mãnh liệt.

Cũng vì đã biết dáng dấp bễ nghễ ngày xưa của hắn, hiện tại vừa nhìn mới càng thêm thương tiếc.

Sự kiêu ngạo của hắn, thực lực của hắn, địa vị của hắn, năm tháng của hắn đều đã hao mòn trong gian phòng giam này. Mà người đã tước đoạt hết mọi thứ của hắn… chính là mình.

“Albus.” Xa cách nhiều năm, lần nữa nhìn thấy Dumbledore, Gellert Grindelwald hiển nhiên cũng rất kích động, trăm nghìn lời muốn nói khi nhìn thấy biểu tình thống khổ khó diễn tả được của đối phương cũng vòng vo biến thành. “Em dĩ nhiên lạc đường ba ngày mới tìm được đến đây. Thực sự là… tốc độ rất tốt.”

“Này…” Dumbledore ngượng ngùng quay đầu. Giống như Gellert đã dự đoán, sự cắn rứt và thống khổ trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lúng túng. “Anh đã sớm biết?”

“Khả năng ngụy trang rất tốt, thuộc hạ của anh không phát hiện ra em, thế nhưng cũng không trở ngại bọn họ nhận ra có người đã từng đi qua khu vực quanh đây.”

Đương nhiên, lúc Thánh Đồ đến báo cáo còn rất khoa trương cho rằng có người muốn ám sát hắn, hy vọng hắn có thể tạm thời rời đi. Tốt nhất là chuyển đến trang viên trước kia hay gì đó.

Chỉ là sau khi hắn nghe qua chỉ cười trừ. Đã nhiều năm như vậy, trừ thuộc hạ của hắn nhất quyết không buông tha canh giữ nơi này cũng có không thiếu người ghé lại ‘Tham quan’, hoặc phải nói là ‘Hành hương’.

Chỉ bất quá phần lớn mọi người đều không vượt qua được lớp phòng ngự bên ngoài, không quấy rầy được sự thanh tịnh của hắn. Thật không ngờ đến, lần này người tiến vào lại là Albus. Tuy rằng những bẫy rập ngoài kia không thể ngăn cản đối phương, thế nhưng địa hình phức tạp và ma trận ảo ảnh cũng khiến y ăn một chút vị đắng.

Nhìn bộ dạng kích động của Dumbledore, Gellert làm sao có thể bình tĩnh? Hắn hẳn là có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, thế nhưng vừa mở miệng ra lại là lời nhàm chán trêu ghẹo như vậy. Đúng là trước hết liền nghĩ đến muốn xua tan bất an của Dumbledore. Hắn… trước hết vẫn là vì đối phương mà suy nghĩ.

“Gellert, ta tới rồi.”

“Ừ.”

“Anh không có gì muốn nói với tôi ư?”

“… …”

“Albus, em thực sự là một chút cũng không thay đổi.” Ngoại trừ những vấn đề nghiên cứu mà mình hứng thú, tất cả những chuyện không hiểu được đều giao lại cho hắn nghĩ. “Anh nhớ mấy năm nay địa vị của em tại Anh quốc đã rất cao.”

“Đúng vậy. Ta có thể đọ sức với toàn bộ đám sâu mọt của Bộ pháp thuật, có thể khiến cho đám quý tộc chỉ thích vòng vo dài dòng kia kinh ngạc im miệng, còn có thể dễ dàng quản lý đám động vật nhỏ tràn đầy của Hogwarts, càng học được cách làm sao có thể trò chuyện vui vẻ trong những buổi giao lưu học thuật. Thế nhưng, Gellert, anh không cảm thấy vấn đề hiện tại ta phải đối mặt… có chút quá khó khăn sao? “

“Em đã xuất hiện trước mặt anh lần nữa, cái gì cũng không cần nói.” Gellert nhìn về phía đối phương, tình cảm trào dâng không chút che giấu trong đôi mắt màu lam kia chính là đáp án mà hắn muốn.”Thế nhưng người bất an không chỉ có em.”

Không nói đến chuyện của Ariana, những hành động sau này của hắn cũng đã khó để dàn xếp.

Thủ đoạn của Thánh Đồ có chút quá mức, mà suy nghĩ của hắn cũng đã vượt giới hạn. Trước sự phẫn nộ ngập trời của mọi người hắn đã lựa chọn lui lại để bảo tồn Thánh Đồ, cũng chọn Albus đến kết thúc tội ác của mình. Đây thực sự là một quyết định vô cùng tàn nhẫn.

Hắn biết rõ chuyện này có thể khiến cho Albus cả đời thống khổ, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn phương thức này để gia tăng một tầng khóa nặng lên mối quan hệ của bọn họ.

Hắn cũng là đang sợ. Sợ Albus không quên được em gái của mình, sợ Albus không tha thứ được những hành động của Thánh Đồ, sợ…

“Gellert.” Dũng khí của Gryffindor lần thứ hai nhảy ra. “Pháp luật của giới phù thủy xử không được anh.”

“Đúng vậy.” Đến nay Bộ pháp thuật của Đức vẫn không có can đảm đưa ra hình phạt chính thức.

“Vậy chỉ có thể dùng pháp luật của Muggle đến xử.”

“… …”

“Anh đến cái tuổi này cũng nên ra ngoài rồi.”

“Ha ha ha ha. Nói cũng phải, chúng ta đều già rồi.”

Vung vẩy đũa phép kiên định mở ra cánh cửa nặng nề, trao cho người yêu đã xa cách nhiều năm một cái ôm thắm thiết.

“Còn có thể gặp lại anh thật tốt.”

“Đúng vậy.”

“Hogwarts vẫn còn một chức vị để trống.”

“Chuyện này không nóng nảy, trước hết để anh giao lại mọi chuyện của Thánh Đồ đã. Bọn họ dù sao cũng đã đợi anh hết vài thập niên.”



“Quá hoàn mỹ. Thật không ngờ đến còn có thể làm như vậy.” Phía Thánh Đồ rất hài lòng với thành phẩm đạt được, tiền cảnh mở rộng của vật này so với sách giấy thì lớn hơn không ít. “Bất quá máy móc chúng tôi cần ngay lập tức, số lượng cũng phải nhiều… giá không thành vấn đề.”

Hiển nhiên vị Thánh Đồ người Đức này cũng rất có con mắt làm ăn. Tuy rằng hiện nay máy móc mua về chỉ có thể chiếu một bộ phim, thế nhưng rất rõ ràng, tương lài sẽ càng lúc càng có nhiều thành phẩm điện ảnh. Cho dù giới pháp thuật không có, hắn cũng có thể tìm người đến chỗ của Muggle mua phim về phục chế, đây tuyệt đối là cọc buôn bán một vốn bốn lời.

“Chúng ta còn có thể định ra một cọc hợp tác lâu dài…” Voldemort nở nụ cười ý tứ sâu xa, cái việc hợp tác này tự nhiên không phải trên phương diện thông thường như máy chiếu và phim nhựa.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng hiểu được ý tứ của Voldemort, lập tức mỉm cười nâng ly biểu thị tán thành.

“Vì… sự hợp tác của chúng ta.”

“Đúng vậy, hợp tác trên các phương diện…”

Đùng!

Có người đá cửa xông vào.

“Richar! Lễ nghi của cậu đâu!!!” Sau khi thấy rõ là người một nhà mới đem đũa phép thu lại, sau đó chính là lửa giận bừng bừng.

“Không không không, anh trai, anh sẽ tha thứ sự lỗ mãng lần này của em. Anh xem một chút, nhìn ai đã đến!!” Có thể khiến cho một quý tộc bị lễ nghi ăn vào tận xương thất thố như vậy, người đến còn có thể là ai.

Trái tim của mọi người trong nháy mắt đều có chút tăng nhịp đập. Chỉ bất quá…

“… …” Dumbledore nhìn Voldemort.

“… …” Gellert Grindelwald nhìn Dumbledore và Voldemort.

“… …” Voldemort nhìn Dumbledore.

“Ai da…” Peter thở dài một hơi mang tính tổng kết.

———–

Tác giả có lời:

Thâm tình của hai trưởng lão này thật sự có chút khiến người ta không được tự nhiên, chỉ để bọn họ ôm nhau một chút là được rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK